Đế đô nằm ở khu vực phồn hoa nhất chủ tinh hệ, là vùng trung tâm kinh tế và chính trị của cả đế quốc. Lúc Bạch Thời và Tống Minh Uyên đến, trời vừa vào đêm, các thành viên khác của Phượng Hoàng còn một giờ nữa mới tới nơi, vì vậy họ tới khách sạn đã được chỉ định trước.
Giờ phút này đã đường phố đã lên đèn rực rỡ, thành thị được ráng chiều điểm tô cho lộng lẫy mà sáng lạn, tầm mắt nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng náo nhiệt. Đội ngũ của ba tinh hệ lớn đã tới, hôm nay đều ở trong khách sạn cao cấp tại trung tâm thành phố.
Ở đây có đường đi bộ, nhưng có vài tuyển thủ khá là nổi tiếng, đi ra ngoài chỉ có số phận bị vây chặt, bởi vậy có một số người kết nhóm xuống dưới chơi, những người khác thì ở trong phòng nghỉ ngơi, hoặc là đi tìm người quen ở những đội ngũ khác nói chuyện phiếm.
Bạch Thời dùng khăn tắm bọc quanh Tri Nguyên thú, ôm chúng chậm rãi bước vào đại sảnh, Tri Nguyên thú ló cái đầu nhỏ và một cái móng vuốt nhỏ ra, tò mò dò xét xung quanh, chúng đã sớm được Bạch Thời dạy bảo, biết rõ những nơi nhiều người không được nói chuyện cũng không được bay tùy tiện, nếu không thì sẽ bị bắt mất, bởi vậy chúng ngoan lắm, yên lặng nằm một chỗ.
Người đi ngang qua không nén nổi tò mò mà nhìn chúng, không biết hai sinh vật nhỏ đẹp đẽ này là động vật gì, một số người còn hỏi vài câu, Bạch Thời chỉ trả lời rằng được bạn tặng, không rõ là giống gì, lúc này họ mới đi.
Cậu đi về phía lễ tân nói tên Phượng Hoàng, sau đó nghiệm chứng thân phận một lát, nhanh chóng lấy được thẻ phòng, đi lên cùng đại ca. Gian phòng được phân chia theo tinh hệ, trong tầng này hầu như là người quen, cậu gặp hai người trên đường, gật đầu bắt chuyện vài câu, quét thẻ vào phòng.
Tri Nguyên thú nghe thấy tiếng đóng cửa, hiểu ngay đây là tín hiệu an toàn, không khỏi nhìn Bạch Thời, sau đó phát hiện cậu buông lỏng tay hơn, lập tức bay ra ngoài lăn qua lăn lại trong phòng, Lục Việt tự động biến thành quang não, bay bên cạnh giám sát.
Tống Minh Uyên chỉ đến để đưa Bạch Thời tới khách sạn, bây giờ đang xoa xoa đầu cậu, dặn dò cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngoan ngoãn đợi đám Lam tới. Bạch Thời khẽ giật mình, cảm thấy không ổn: “Anh đi đâu?”
“Có chút việc phải xử lý.” Tống Minh Uyên dừng lại giây lát, bổ sung, “Không nguy hiểm.”
Bạch Thời hơi yên tâm: “Buổi tối có trở về không?”
“Xem tình huống.”
“Ồ.”
Tống Minh Uyên lại xoa xoa đầu cậu, quay người định mở cửa, Tri Nguyên thú thấy thế vội vàng bay tới nhào vào trên vai anh, giọng nói mềm mại: “Ba ba~”
Cả anh và Bạch Thời đều được Tri Nguyên thú gọi là “ba ba”, đây cũng là vì trước kia Lam cứ nhắc tới nhắc lui trước mặt chúng, chỉ có điều Bạch Thời đã uốn nắn xong cái từ “mẹ”, Tống Minh Uyên thì không đổi mà thôi, vì vậy bây giờ bất kể gọi Bạch Thời hay là anh, Tri Nguyên thú đều dùng một xưng hô.
Hai đứa nhỏ được chăm bẵm rất tốt, bây giờ đã nẩy nở một chút, giống như một cục lông xù, xúc cảm rất tốt. Tống Minh Uyên vuốt vuốt chúng, dặn dò hai đứa ngoan ngoãn ở trong phòng. Tri Nguyên thú rất thông minh, lập tức giấu kỹ mình, túm lấy khung cửa cùng Bạch Thời tiễn anh đi.
Đại sảnh có chút náo nhiệt, lúc Tống Minh Uyên xuống dưới tình cờ trông thấy người của chiến đội Hoàng Gia tiến tới, họ mặc phục trang thống nhất, khí chất phi phàm. Mặc dù học viện quân sự Hoàng Gia nằm trong thành phố này, nhưng trong lúc hoạt động không có ngoại lệ, bởi vậy họ cũng được ban tổ chức sắp xếp cho ở trong khách sạn.
Những người đi ngang qua đều không nhịn được mà dừng lại, vừa chụp ảnh kỷ niệm, vừa quăng ánh nhìn nóng rực về phía họ. Bởi vì ai cũng biết, những người này không chỉ đơn thuần là tuyển thủ Liên Minh, mà tương lai họ sẽ trở thành những quân nhân xuất sắc.
Có mấy phóng viên đi theo sau lưng, hiển nhiên là đang phỏng vấn. Chẳng biết phóng viên kia hỏi gì, một người mang tướng mạo xuất sắc trong số đó cười đáp: “Anh đang nói đến tiểu Uyên? Hình như bên ngoài cũng rất chú ý tới cậu ấy, ừm, cậu ấy vẫn chưa tới học viện, rất có thể các vị sẽ được nhìn thấy cậu ấy trong trận đấu ở mùa giải tiếp theo, đúng, à không vấn đề, tôi rất có lòng tin với các chiến hữu của mình…”
Đoạn phía sau dần trở nên mơ hồ, Tống Minh Uyên hờ hững liếc nhìn họ, nhanh chóng bước ra khỏi khách sạn.
Người của Tống gia đang đợi Tống Minh Uyên, lúc thấy anh vào cửa, Tống tướng quân là người đầu tiên nhìn về phía sau con trai mình, dừng lại vài giây, ý bảo người làm rời hết đi, bình tĩnh hỏi: “Hai đứa nhỏ kia đâu? Con dâu của ta đâu?”
“Không đi theo ạ.”
Tống tướng quân không rõ địa vị của Tri Nguyên thú thế nào, lần trước ông có liên lạc lại với con trai nhưng không thấy bắt máy, cho nên ông chỉ có thể tự suy đoán các loại khả năng, ổn định tâm lý cả nửa ngày, đã sớm chuẩn bị xong cả bánh ngọt, thịt tươi hết rồi, ai ngờ người ta lại không tới. Tống Minh Kiệt thì biết Bạch Thời là người của Việt gia, không thể nào sinh con được, chỉ là tiểu Uyên dặn anh giữ bí mật, hiện tại thấy hứng thú: “Đó là thứ gì?”
Tống Minh Uyên ngồi xuống, giải thích sơ qua một lần.
Đế quốc Thú Nhân chỉ là một cách gọi, thực ra là nơi đó liên minh của nhiều chủng tộc, đã vậy xưa nay vẫn luôn thần bí, chủng loại đa dạng, người ngoài hoàn toàn không biết rõ tình huống cụ thể, chưa kể đây còn là giống loài tuyệt chủng mấy trăm năm trước. Lúc này người Tống gia mới hiểu rõ, bắt đầu hỏi thăm chuyện về Bạch Thời. Tống Minh Uyên nói đối phương vẫn chưa biết thân phận của anh, dặn họ phải khiêm tốn một chút.
Tống tướng quân hỏi: “Vậy năm nay thằng bé có thể tới nhà ta ăn tết không?”
“Đến lúc đó nói sau.”
Tống Minh Uyên trò chuyện với người nhà một lát, gửi tin nhắn báo cho Bạch Thời rằng đêm nay anh không về, sau đó vào thư phòng cùng với cha và anh trai, trầm ngâm một lát: “Con nghe nói Việt Tu đã trở về đế đô?”
Tống Minh Kiệt hơi nhíu mày, nhìn em trai mình, Tống tướng quân thì hơi kinh ngạc: “Phải, có chuyện gì?”
Tống Minh Uyên im lặng một lát, chậm rãi nói: “A Bạch là người của Việt gia, song S, chỉ có điều bị áp chế tạm thời, Việt Tu đã trở lại, con muốn để anh em họ gặp nhau.”
Tống tướng quân sững sờ, nhanh chóng tỉnh táo lại, hỏi một câu có chắc chắn không, dù sao họ cũng từng điều tra về Bạch Thời, lúc trước học viện Thiếu Niên đã dùng dụng cụ tân tiến nhất, vậy mà cũng không phát hiện ra, làm sao con út có thể biết được?
Tống Minh Uyên gật đầu, không giấu giếm, gọi Trọng Thiên xuất hiện.
Hai người chỉ thấy một ánh sáng đen lóe lên, trên không trung bỗng xuất hiện một bóng đen, sau đó dần dần phân giải và biến hình, chỉ trong thời gian ngắn đã biến thành ba loại hình thức, họ âm thầm hít khí, đầy khiếp sợ.
Cuối cùng Tống tướng quân cũng chịu tin rồi, họ Việt, lại là song S, cộng với khuôn mặt tương tự và số tuổi bằng nhau, có thể khẳng định con dâu chính là đứa con thất lạc của Việt gia.
Ông dừng lại vài giây, chẳng biết sao có chút sợ hãi, con trai hung tàn như vậy, con dâu cũng hung tàn như vậy, ấy là chưa kể còn có hai cơ giáp và thú cưng khổng lồ cũng hung tàn không kém… Không được, vấn đề giáo dục phải áp dụng ngay, những thiên tài thế này ngàn lần vạn lần không được đi lệch, đợi con dâu nhận tổ quy tông xong, ông sẽ thu xếp thời gian để nói chuyện với Việt tướng quân, hai nhà cùng giám sát chắc sẽ không xảy ra sai lầm đâu.
Có điều hai nhà quan hệ thông gia, cũng đều là gia đình cấp S, chẳng biết phía trên sẽ có ý kiến gì với chuyện này… Tống tướng quân nhìn con út xuất sắc của nhà mình, nhanh chóng chuyển chủ đề, bắt đầu nói về việc khác.
Hoạt động được cử hành vào năm ngày sau, các đội lục tục tới nơi, khách sạn vô cùng náo nhiệt, khi hào hứng sẽ lên Tranh Bá đánh vài trận, phải nói gần đây trên mạng lúc nào cũng sôi trào. Bạch Thời cũng góp vui một chút, nhưng nhanh chóng phát hiện Tri Nguyên thú đang lăn qua lăn lại trên người cậu, vì vậy rời khỏi hệ thống, kiên nhẫn chơi với chúng.
Tống Minh Uyên chỉ ở nhà hai ngày là trở lại, thời gian thoáng cái đã qua, cuối cùng cũng tới buổi hoạt động.
Mỗi lần hoạt động đều được tổ chức như một buổi lễ long trọng, vài ngày trước các fan đã ngóng trông, dù hôm nhay có bận thế nào cũng phải lên mạng, kích động chờ đợi. Ban tổ chức mời toàn bộ chủ lực, đã vậy còn có rất nhiều đội, cho nên hoạt động được cử hành trong ba ngày, hạng mục thi đấu đặc biệt, người thi đấu do chiến đội tự sắp xếp.
Đương nhiên Tống Minh Uyên phải đi cùng Bạch Thời rồi, anh bước tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống, sau đó liếc nhìn khán phòng một lượt, nhanh chóng phát hiện hai người, một trong số đó chính là Việt Tu, ánh mắt anh sững lại, chậm rãi thu hồi, lại nhìn Bạch Thời, xoa xoa đầu cậu.
Bạch Thời đang đắp chăn cho hai bé con, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao thế?”
“Không có gì.”
Bạch Thời ừ một tiếng, sau đó nghe thấy Lam gọi mình, bèn đưa cái giỏ nhỏ đựng Tri Nguyên thú cho đại ca, đứng dậy đi qua.
Người của Phượng Hoàng đã sớm thương lượng thứ tự xuất hiện, theo lẽ thường thì cậu sẽ xung phong, nhưng trận đầu mỗi đội có thể phái ra hai người, phía Phượng Hoàng là cậu và Trì Tả, hiện tại trận đấu sắp bắt đầu, họ liền lên đài tiến vào hệ thống, yên lặng nghe quy tắc tranh tài.
Hạng mục thi đấu giao lưu mỗi lần đều khác nhau, ngẫu nhiên còn có thể dùng lại yếu tố của mùa trước, trận đấu hiện tại cũng đi theo phong cách này, dùng cơ giáp sinh vật. Các tuyển thủ sẽ được ném vào một đội bất kỳ trong rừng rậm, sau đó biến thành các loại động vật, trong rừng có các tấm thẻ nhỏ khắc biểu tượng của Liên Minh Cơ Giáp, đội nào có thể tìm được đủ một bộ thẻ trước, đội đó sẽ thắng.
Đương nhiên, cho phép chém giết giữa các đội.
Bạch Thời nghe được hai chữ “sinh vật” là dây cung nào đó trong đầu lập tức căng lên, đợi tới khi nghe tới “rừng rậm”, cậu lại nhớ tới một đoạn ngắn. Bạch Thời nhớ rõ lúc ấy cậu có gặp đám khốn nạn thảo luận về động vật, một tên hỏi là sư tử hay là hổ, mấy tên còn lại thì kêu nghĩ sao cũng thấy không đủ khí phách, trong rừng có rồng không?
Cậu nhìn mà kinh ngạc, bèn hỏi hai câu mới biết đám kia muốn cơ giáp của nam chính biến thân, vì vậy bèn tùy ý gõ chứ: “Rồng cái khỉ gì mà rồng, quá tục có biết không? Phải phá vỡ thói thường, tạo bất ngờ cho mọi người hiểu chưa?”
Mọi người thăm dò hỏi: “Ví dụ như?”
“Các ông ngẫm lại đi, nếu như động vật vô hại nhất giết chết động vật nguy hiểm nhất, trận đấu sẽ sôi động lắm đây, cho nên là biến thành thỏ đi.”
Thực ra lúc đó Bạch Thời đang nghĩ tới chi tiết khó mà quên nổi giữa nhân vật chính và nhân vật phản diện, bởi vậy trong câu đó còn có ngụ ý là “thỏ gia*” nữa, đương nhiên đám kia không biết, cũng không đồng ý với đề nghị này, nhưng đổi thành tình cảnh hôm nay lại rất khó nói.
Bạch Thời ngơ ngác hai giây, đang định rời khỏi hệ thống để thay người thì đã thấy đếm ngược kết thúc, cảnh tượng trước mắt lập tức hay đổi, cậu nhìn đài điều khiển xuất hiện hai chữ “Thỏ trắng”, lập tức im lặng.
Bà nội nó chớ, không khí phách chút nào cả, cho ông đây biến thành rồng thì sao? Sư tử cũng được nữa, ông đây rất muốn tục một chút cũng không được hả? Không được hả?!
Trò chơi chia sáu người thành một đội, trong đội tình cờ có hai người quen, một là Đồ Long của Hỏa Dương, người còn lại là Joshua của Tinh Diệu —— Ban đầu Joshua là tuyển thủ dự bị, nhưng thời điểm vào vòng chung kết đã trở thành chủ lực, cho nên lần này cũng tham dự.
Đồ Long biến thành hổ, nhìn con thỏ bên cạnh, bình luận: “Thật là xứng với cái tên của cậu.”
“…” Bạch Thời mặt vô cảm nhắc nhở, “Bây giờ chúng ta cùng một đội đó, anh có thể câm miệng không?”
“Quen rồi.”
Bạch Thời hỏi: “Anh muốn tôi cũng phải quen luôn hả, anh định nói cho tới khi trận đấu chấm dứt mới chịu im?”
Đồ Long: “…”
Joshua liếc nhìn họ: “Trận đấu đã bắt đầu, có đi không?”
Bạch Thời ậm ừ, nhảy tanh tách về phía trước, lại nghĩ tới cái ID đang đeo trên đầu, cảm thấy không thể khỏe nổi mà. Họ đi một quãng, bỗng nhiên đụng phải một con tinh tinh rất lớn đằng trước, ngẩng đầu nhìn ID, phát hiện là đội trưởng Lothar của Hỏa Dương.
Đồ Long hỏi: “Khó coi như vậy mà cũng dám chìa mặt ra hả?”
Bạch Thời nói: “Không biết gì, đội trưởng của các anh ra mặt để dọa người đó.”
Lothar: “…”
Lothar dở khóc dở cười, đang định lên tiếng thì đồng đội đã tới sau lưng. Bạch Thời nhìn sang, phát hiện là một con sư tử cực dũng mãnh, ID trên đầu là [Tiểu Bạch Đản]. Đối phương lập tức cười chào hỏi: “A Bạch, thật là trùng hợp, các cậu tìm được thẻ chưa?”
Bạch Thời: “…”
Đồ Long cũng nhìn thấy Trì Tả, đang nghĩ xem có nên nói gì đó không, thì con thỏ nào đó bên cạnh đột nhiên nhảy lên, đạp một cước vào mặt sư tử, cùng lúc đấy, trong kênh đoàn đội vang lên một giọng nói cương quyết: “Lên, tiêu diệt họ!”
Mọi người: “…”
Từ khi Lam nhìn thấy bạn nhỏ nào đó biến thành thỏ thì đã cười không ngừng được, giờ phút này thấy cậu đang liều mạng bùng nổ, lại tiếp tục cười ngả nghiêng. Một lúc lâu sau hắn mới bò dậy, thấy khóe miệng đại ca cũng mang theo nét vui vẻ, nhướn mày: “Mấy hôm trước anh về nhà?”
“Ừ.”
“Quả nhiên.” Lam cười nói, “Cơ mà em cứ nghĩ anh sẽ dẫn thằng bé theo.”
“Anh vẫn chưa nói với cậu ấy mình là ai.”
Lam cảm thấy hơi khó tin: “Em cứ tưởng nó đã biết từ lâu rồi chứ, anh ra vẻ thần bí như vậy làm gì?”
“Cậu không có tư cách nói anh.”
Lam cười đến là vô tội: “Em thì sao? Tên em đâu có giả?”
Tống Minh Uyên liếc nhìn hắn một cái: “Vậy A Bạch có biết gương mặt này của cậu thật ra là da nhân tạo cấy vào không?”
Lam hơi sững sờ, nở nụ cười: “Lần trước tán gẫu xong em cũng suy nghĩ, rốt cuộc thì anh là ai, anh có tinh thần lực cấp S, cho nên trong đầu em luôn có một ứng cử viên, bây giờ cuối cùng cũng có thể khẳng định, bởi vì nơi này không có nhiều người có thể hiểu rõ tình hình như vậy, đúng không, anh họ Minh Uyên?”
——— ————
Tác giả phát biểu: Tiểu kịch trường.
Bạch Thời vô cùng đau đớn: “Giữa huynh đệ mà còn không có chút tín nhiệm đó sao?!”
Lam: “…”
Bạch Thời: “Em thật sự vô cùng thất vọng! Đừng để ý tới tui nữa, ông đây muốn biến mất trong im lặng!”
Lam: “…”
Lam: “Anh sẽ nói thật.”
Bạch Thời: “Rất tốt.”
Hai giây sau ——
Hai mắt Bạch Thời sáng lên: “Mẹ nó chớ!”
…
Bạch Thời: “Giữa huynh đệ mà còn không có chút tín nhiệm đó sao?!”
Tống Minh Uyên: “…”
Bạch Thời: “Có cần ông đây biến mất cho mấy người xem không?!”
Tống Minh Uyên: “Anh nói.”
Bạch Thời: “Không tệ.”
Hai giây sau ——
Bạch Thời quay đầu chạy như điên: “Má ơi!!!”
*Thỏ gia: có nghĩa là tướng công hay nam kỹ thời xưa.