Thuận Lâm về đến nhà liền nhìn thấy Bảo Nhi như châu như bảo của y.
Y không khỏi cảm thấy viền mắt đều đang toả nhiệt. Y lập tức vươn hai tay ra, thật cẩn thận, dịu dàng mà bồng lên tiểu hài tử nho nhỏ, bụi bẫm, hé chiếc miệng nhỏ phát ra tiếng “ê a, ê a”, ngây ngô nằm nằm gọn ở trong tã vải. Ôm lấy cả thân thể bé nhỏ, mềm mại lại ấm áp có chảy cùng dòng máu của y, vào trong lòng của mình. Nảy sinh ra một loại cảm xúc dễ chịu, an tâm, thoải mái lan tỏa khắp toàn thân, đến mức muốn hòa tan cả tâm can của lão nam nhân vô dụng này. Y cảm thấy, vì tiểu nhi tử nhà mình đây, mà y phải chịu đựng tất cả mọi điều oan ức này, cũng hoàn toàn đáng giá đi.
Nhưng niềm vui sướng này rất ngắn ngủi liền qua đi, thì còn có nỗi bất hạnh càng nặng nề hơn đang xảy ra.
*
Hiền tế muốn thôi Tiểu Hồng Đào.
Kể từ sau khi thành thân với Tiểu Hồng Đào đến nay, cái gã nam nhân vốn không có chủ kiến gì cả này, đột nhiên, gã lại dám kiêu căng, bày ra tư thế hiên ngang duỗi thẳng sống lưng, hóp bụng, ưỡn eo, bộc phát sự can đảm muốn đưa ra một quyết định đầu tiên, chính là muốn tự thôi thê tử có thể đã không còn trung trinh đối với gã nữa.
Tiểu Hồng Đào kiên cường
Gã hiền tế kia, trước đây, vốn luôn nhút nhát, hay nói lắp, lại lấy ra hưu thư đưa đến trước mặt của Tiểu Hồng Đào, trước giờ đều vẫn luôn thị uy với gã này.
Mà phản ứng đầu tiên của Tiểu Hồng Đào, đó chính là nàng đã mau lẹ, chộp lấy cái lá hưu thư này, lập tức liền trực tiếp ném thẳng lên trên bản mặt của gã nam nhân vốn không xứng làm trượng phu của nàng.
Nhưng vừa trở về nhà của Thuận Lâm, nàng vừa ngã nhào vào giường liền bật khóc nức nở. Nàng cảm thấy thật oan ức, căm phẫn. Bởi bản thân của nàng đã vì một gã nam nhân vô dụng này, mà đã phải nếm trải biết bao nhiêu là tủi nhục, đau khổ, để liều mạng bảo vệ chu toàn cho trinh tiết của mình, đến cuối cùng chỉ để đổi lại một kết quả như thế này thôi sao?
Sau khi khóc xong, Tiểu Hồng Đào lại bình lặng xuống, không hề nói cái gì nữa. Nhưng, chỉ trong mấy ngày, cả thân hình của nàng liền gầy đi trông thấy. Thuận Lâm sợ nàng nghĩ không thông. Mà, y lại làm nghề nông, đã là nông dân thì không thể bỏ bê ruộng đất hoang phí, không thể không cày bừa chăm chỉ, còn phải kiếm tiền cho gia đình ăn mỗi ngày nữa a. Cho nên, y chỉ đành nhờ Bình Nhi chăm nom nàng. Bình Nhi đáng thương chỉ mới là tiểu nữ hài khoảng mười tuổi, vốn đã phải ở nhà chăm nom tiểu đệ đệ vẫn còn quấn tã vải, cùng với mẫu thân đã lớn tuổi vừa trải qua hai lần sinh nở, cho nên, thân thể đã vô cùng suy yếu. Bây giờ, Bình Nhi lại còn phải chiếu cố cả Tiểu Hồng Đào. Trong mấy ngày, tiểu nữ hài này liền bận bịu đến chân không chạm đất a.
Ngày hôm đó, dưới ánh sáng mờ mịt của mặt trăng vừa mới ló dạng, Thuận Lâm vác cái cuốc ở trên vai vừa vào cửa.
Mới vừa dỗ Bảo Nhi ngủ thiếp đi, Bình Nhi liền quay lại hầu hạ Thúy Hoa ăn cơm tối rồi dìu nàng đi ngủ đi. Tiểu nữ hài liền nhận lấy cái cuốc của Thuận Lâm đưa tới, đặt gọn xuống ở trong góc nhà, lại vừa xoa mồ hôi vừa vội vã đi vào phòng bếp, hâm nóng lại bữa cơm tối.
Thuận Lâm vừa dùng nước thủy rửa sạch mặt mày, tay chân lấm lem ở trước sân, vừa đi vào, liền nhìn thấy, Bình Nhi đang bới ra hai bát cơm nóng đặt ở trên bàn cơm, y mới ngồi xuống, nhìn lão bà cùng hài tử đang nghỉ ngơi ở nơi đầu giường, y liền thở phào nhẹ nhõm. Đây chính là mục tiêu mơ ước, muốn theo đuổi cả đời của một người nông dân đi.
Tuy nói là nhà nghèo, hài tử sẽ phải sớm chịu khổ mà tập gánh vác gia đình. Thế nhưng, đứa nhỏ Bình Nhi này, thực sự quá mức hiểu chuyện khiến cho người nhìn phải đau lòng.
Ở trong phòng nhất thời yên tĩnh, y đột nhiên hỏi:
– Bình Nhi, tỷ tỷ Hồng Đào của con đi đâu rồi?
Bình Nhi quay đầu nhìn xung quanh trong nhà, vừa nhìn lướt qua một vòng, tiểu nữ hài liền kinh hoảng đến biến sắc:
– Vừa nãy, con vẫn còn nhìn thấy tỷ ấy ở nhà đây mà.
Thuận Lâm còn chưa kịp ăn cơm, liền ném bát cháo xuống bàn, lập tức chạy ra ngoài cửa.
Quả nhiên là, sau khi chạy mấy vòng, tìm kiếm một hồi, y liền thấy ở nơi xa xa kia. Y nhìn thấy Tiểu Hồng Đào đến ngồi bất động ở dưới táng cây cổ thụ mọc nghiêng ngả, méo mó.
Trái tim bất an đang treo cao của Thuận Lâm, mới xem như là được bình ổn mà được đặt xuống. Y dùng ống tay áo chùi đi một chút mồ hôi đọng ở trên trán, vừa nhấc chân chạy đến trước mặt nàng, vừa thở hổn hển nói:
– Đào Nhi, đã tối muộn thế này rồi. Muội còn ra đây làm gì đấy?
Tiểu Hồng Đào ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn về Thuận Lâm. Ánh mắt này, không phải là thất vọng, thẫn thờ. Nhưng vẫn có thể thấy rõ, ở trong đôi mắt hắc bạch phân minh này của nàng, long lanh, ướt át nước. Hai gò má hồng phấn đang ửng đỏ khiến cho cả khuôn mặt liền cực kì xinh đẹp.
Một nữ tử vốn mạnh mẽ, quả quyết, ân oán phân minh, dám yêu dám hận như nàng.
Mà giờ đây, cả thân thể của nàng đều bày ra vẻ yếu ớt dựa hẳn vào thân cây méo mó, nghiêng lệch. Dưới táng lá thưa thớt, chính là thân hình vốn có mấy phần hao gầy toát lên chút đơn bạc của nàng trong mấy ngày gần đây. Hình ảnh này lại chìm trong cảnh sắc tăm tối mờ mịt của núi rừng, cây cối âm u, càng khiến nàng thêm ảm đạm, nhỏ bé lại bất lực. Thực sự rất khó mà tưởng tượng nổi, ở trong xương của nàng vốn có khí khái nam nhi lẫn huyết tính khó thuần nhất.
– Đào Nhi, Tiểu Hồng Đào.
Thuận Lâm nhìn dáng vẻ lẻ loi này của Tiểu Đào Hồng, đột nhiên liền vội vã kêu to tên nàng.
Tiểu Đào Hồng cứ ngơ ngác mà nhìn Thuận Lâm, duy trì cái dáng vẻ ngây người, nhìn chằm chằm không chớp mắt này một hồi lâu. Bỗng, nàng lại nhe răng nở nụ cười, liền nhấc mí mắt lên, dẫn theo một chút hờn dỗi, toát ra mùi vị làm nũng, nói:
– Thuận Lâm ca ca. Huynh cưới ta đi!
Chờ đến khi y đã nghe rõ Tiểu Đào Hồng nói đến chữ cuối cùng, Thuận Lâm chỉ cảm thấy trong đầu liền nổ ‘oành’ lên một tiếng, máu nóng hoàn toàn vọt lên trên mặt. Lập tức, cái lão nam nhân đáng thương này, ngay cả nói chuyện cũng không thể lưu loát nổi nữa là. Tay chân liền run cầm cập. Một bụng từ ngữ trong cả ba mươi sáu năm nay, đột nhiên đều bay đi đâu mất, vốn không tìm ra nổi một chữ để nói ra miệng nữa a.
Một cô nương như hoa như ngọc đang đứng ở trước mặt, vừa mới dùng một giọng điệu thành khẩn, thân thiết mở miệng yêu cầu y cưới nàng, cũng đã đủ khiến cho Thuận Lâm hoảng hốt mà tay chân luống cuống một trận, mới lắp ba lắp bắp nói:
– Đào Nhi, muội vừa nói nhăng noi cuội gì đấy? Huynh xem muội như nữ nhi thân sinh của huynh vậy.
Tiểu Hồng Đào Hồng nhìn Thuận Lâm, thở dài. Khóe môi vẫn tươi cười, chỉ là trong nụ cười này lại có quá nhiều cay đắng:
– Thuận Lâm ca ca, chớ hoảng sợ a. Muội cũng chỉ là nói đùa mà thôi.
Thuận Lâm liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng làn da màu nâu đồng lại bắt đầu tự đỏ ửng lên, tựa hồ như tự cở chút ngượng ngùng đối với biểu hiện khoa trương vừa rồi của mình.
Y vỗ về bả vai của Tiểu Hồng Đào, nhỏ nhẹ khuyên bảo:
– Hài tử ngốc. Muội lại suy nghĩ lung tung gì nữa đó? Cuộc đời sau này của muội vẫn còn dài. Mọi chuyện rồi sẽ qua, vốn không có cái khó khăn gì mà không vượt qua được cả. Chúng ta trở về nhà thôi, có được không?
Tiểu Hồng Đào gật gật đầu, đáp:
– Hai ta trở về nhà thôi!
*
Thuận Lâm không nghĩ tới, y lại sẽ gặp lại Lâm Gia Bảo nhanh đến vậy. Đương nhiên là, y lại càng không ngờ được, tình huống vừa gặp lại hắn lại là một màn thảm khốc nhất trong cả đời này của y.
Bóng lưng cao ngạo của gia chủ Lâm gia đứng thẳng tắp, ở trước trận lửa lớn bừng bừng cháy, vẫn đang bốc hơi nóng hừng hực tản ra, thổi đến ống tay áo rộng phùng phình tung bay cùng làn tóc đen tung bay, tán loạn, nhưng vẫn cứ giữ được một vẻ đẹp đến tuyệt trần thoát tục. Một thân áo bào trắng lay động, trước một mảng màu đỏ lóa sáng rực rỡ, lại không dính phải một hạt tro bụi nào.
Một đám hạ nhân đều giơ ngọn đuốc đang lập loè chiếu sáng, đang đứng ở phía sau hắn. Dưới ánh sáng màu vàng cam, liền có nhìn thấy rõ một bên sườn mặt của hắn toát ra biểu tình phi thường lạnh lùng tuyệt mỹ.
Nếu như căn nhà tranh hầu như bị đốt cháy đến không còn nhìn ra hình dạng vốn có, đã hoàn toàn bị nhấn chìm ở trong trận biển lửa hung hãn kia, vốn không phải là nhà của Thuận Lâm, thì chắc hẳn, lão nam nhân cũng sẽ bị mê hoặc tâm trí bởi vẻ đẹp này của hắn đi.
Chỉ là chiếc miệng của Thuận Lâm đã bị Tiểu Hồng Đào gắt gao bịt kín lại che. Nàng vừa khóc, vừa dùng hết khí lực toàn thân, gắt gao kéo lấy, giữ chặt thân thể của lão nam nhân đã lệ rơi đầy mặt, mới không để y kích động mà xông ra bên ngoài.
Hai người nhìn thấy, từ trong biển lửa hừng hực, gã quản gia Lâm Phúc vừa mới chật vật chạy vọt ra, cả khuôn mặt lem luốc đều nhuốm đầy khói bụi. Gã vẫn bày ra bộ dạng cung kính đúng mực mà đi tới trước mặt Lâm Gia Bảo vẫn còn đang đứng ngạo nghễ bất động ở nơi đó. Gã liền nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhưng lại ẩn chứa vô hạn đau xót
Chỉ là một động tác đơn giản đến vậy. Ở trong nháy mắt lại khiến cho cả thân thể của Thuận Lâm lập tức bị vắt kiệt đi mọi sức sống. Y liền ngã ngồi, bệt ở trên mặt đất. Trên cánh tay vẫn còn để lại đầy các vết thương bị bấu đến rớm máu do mấy đầu móng tay của Tiểu Đào Hồng trong lúc dùng sức giữ chặt y, nhưng bây giờ, y lại không hề cảm thấy đau đớn một chút nào cả. Lão nam nhân nhu nhược này, chỉ biết là, Bảo Nhi bé nhỏ, Bình Nhi hiểu chuyện, còn có cả Thúy Hoa có thân thể yếu ớt, nhưng lại rất hiền thục, đều ở trong cái lắc đầu kia của Lâm Phúc mà cũng đã hoàn toàn tan biến, không còn ở trên nhân thế này nữa rồi.
Y há to miệng. Nước mắt liên tiếp trào ra khỏi hôc mắt đỏ au, từng vệt từng vệt nước mắt ướt sũng, chảy dài ngoằn nghoèo khắp mặt. Nhưng ở trong miệng của y lại không hề phát ra nửa điểm âm thanh nào cả.
Ai. Không có gì khổ sở, đau đớn hơn là tâm đã chết rồi đi.
Y thật sự không hiểu. Y vốn là kẻ thấp hèn chỉ muốn sống một cuộc đời tầm thường như vậy thôi. Tại sao, vẫn không thể buông tha y chứ?