THIẾU GIA ỐM YẾU LẠI ĐI NHẢY DISCO



Tay Lục Tứ vẫn còn đặt trên khóa kim loại của thắt lưng, bị động tĩnh bất ngờ này cắt ngang, hắn ngừng tay lại, theo bản năng quay đầu nhìn.
"Đứng lại cho ông!"
"Bị ông bắt được thì nhất định mày phải chết!"
Một bóng người gầy nhỏ kinh hoàng chạy đến phía hắn, đằng sau là hai tên côn đồ, trên cánh tay có hình xăm, tóc nhuộm bạch kim và xanh dương rất bắt mắt, còn mặc quần da bó sát và đi giày lười.
Thật sự là cay mắt.
Lục Tứ cảm thấy ánh mắt mình bị vấy bẩn, đôi mày anh khí nhíu lại, hắn không nghĩ đến mình đi vệ sinh thôi mà cũng gặp phải chuyện phiền toái này.
Còn chưa kịp phản ứng, tên nhóc vị thành niên bị đuổi theo kia mặt đầy hoảng sợ nấp sau lưng hắn, còn nắm thật chặt cánh tay hắn, giọng nói sợ sệt run rẩy: "Anh ơi, xin anh giúp em một tay, họ là người xấu, anh có thể giúp em một chút không..."

Giọng cậu rất êm tai, đặc biệt là tiếng "anh" kia, dịu dàng mềm mại, còn có chút nức nở, khiến cho người ta động lòng.
"Mày là ai, cút cho ông!"
"Mịa! Đừng có mà xen vào việc của người khác!"
Quả thật Lục Tứ không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng tính tình hắn không tốt, hơn nữa bây giờ hắn có chút phiền não, chỉ trách hai tên côn đồ cắc ké này không có mắt, hết lần này đến lần khác đâm đầu vào họng súng.
Bên tai lại có âm thanh run rẩy truyền đến: "Anh, xin anh giúp em với..."
Tên côn đồ đối diện lại mắng: "Mịa! Còn chưa cút cho ông à!"
Tròng mắt Lục Tứ đảo qua đôi tay đang ôm cánh tay hắn, thon dài đều đặn, mu bàn tay trắng nõn khiến cho tĩnh mạch màu xanh hiện lên rất rõ, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệnh.
Một đôi tay rất đẹp.
Nhưng Lục Tứ không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhất là người lạ, hắn cất giọng nói trầm thấp từ tính, lạnh lùng và âm trầm: "Bỏ tay ra, tránh sang một bên."
"Ưm, được..."
Thanh niên nhanh chóng buông tay, lui vào trong góc.
Tầm mắt Lục Tứ chuyển đến hai tên phía đối diện, gương mặt ánh tuấn không biểu cảm gì, ánh mắt hắn lạnh như băng, khiến da đầu đối phương bắt đầu tê dại.

Hắn bình tĩnh nói: "Việc vớ vẩn này tao cũng muốn nhúng tay vào."
"Mịa! Đánh!"
Vừa dứt lời, hai tên côn đồ hung thần ác sát giơ nắm đấm vọt đến, Lục Tứ linh hoạt nghiêng đầu tránh được, đồng thời bắt lấy cổ tay tên đầu xanh, đè gã lên mặt tường.


Chân hắn cũng không nhàn rỗi, vung lên không trung một độ cong lưu loát, đạp tên đầu vàng ngã xuống đất, động tác sạch sẽ phóng khoáng.
Không đến nửa phút, đầu xanh và đầu vàng ngã sõng soài trên mặt đất, mặt đầy vẻ luống cuống, miệng phát ra tiếng kêu rên đau đớn: "Đại ca, tha mạng...!Là chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn..."
Trái ngược với chúng, người đàn ông đối diện vẫn áo mũ chỉnh tề, tư thái ung dung, ngay cả tóc cũng không rối, từ trên nhìn xuống đám người dưới đất bằng nửa con mắt.
"Cút nhanh lên."
Đừng ở đây làm ô uế con mắt của hắn nữa.
Người đàn ông này tựa như một quả núi lớn không thể rung chuyển, đầu xanh đầu vàng kinh hoàng, gật đầu như gà mổ thóc, chật vật bò dậy, đỡ nhau ra ngoài.

Trước khi đi còn quay đầu nhìn lướt qua cậu chàng vị thành niên đáng thương trốn trong góc phòng, trùng hợp lúc này người kia cũng nhìn lại, tầm mắt tiếp xúc ngắn ngủi trong không khí, hai người chạy nhanh hơn, hận không thể mọc cánh mà bay.
Đầu năm nay kiếm mấy đồng tiền cũng không dễ dàng.
Còn bị ăn đòn.
Lúc đầu cũng không nói là sẽ đánh mạnh như vậy.
Lát nữa phải bắt cậu ta bồi thường tiền thuốc và phí tổn thất tinh thần.
Lục Tứ nhìn hai bóng người biến mất ở chỗ rẽ, đôi mắt hẹp dài hơi cụp xuống, hắn đưa tay sửa lại cổ áo không hề bị lệch, trong đầu nghĩ thầm hai tên phế vật này đúng là không biết đánh, làm hắn không thấy đã ghiền.
Đúng lúc này, giọng nói mềm mại mang theo sự sùng bái vang lên trong phòng rửa tay, có vẻ rất bất ngờ: "Anh, vừa nãy anh đánh nhau quá giỏi!"
Lục Tứ xoay người nhìn về phía chủ nhân của giọng nói ấy.

Chuyện vừa rồi phát sinh quá đột ngột, bây giờ hắn mới có thời gian nhìn rõ bộ dáng của người kia, trong đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng không khỏi thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Người này có một gương mặt khiến cho ai đã gặp là không thể quên được.
Da màu trắng lạnh, thậm chí có hơi suy nhược, ngũ quan rất tinh xảo, chỉ có thể dùng từ đẹp để hình dung, nhưng lại không giống con gái, đôi ngươi màu hổ phách sáng ngời dưới ánh đèn như mang theo ánh sao.

Cậu mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, quần vải màu đen, đi một đôi giày trắng, quần áo đơn giản ở trên người khiến cậu có vẻ sạch sẽ tinh tế.

Tóc ngắn màu đen nhìn rất mềm mại, có mấy sợi lòa xòa trước trán cậu, chân mày khóe mắt mang theo nụ cười trẻ trung và hơi xấu hổ, nhìn có vẻ rất biết điều.
Nhưng người cậu hơi gầy, như thể gió thổi một phát là gục ngay.
Tầm mắt Lục Tứ lơ đãng quét qua nốt ruồi lệ chí nho nhỏ dưới đuôi mắt phải của cậu, trong lòng hắn chợt rung động, đầu thì nghĩ nốt ruồi này xuất hiện đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn.
Vị trí của nó không khác lắm so với nốt ruồi của Hoắc Ninh.
—————
Chốn: Lục Tứ không thích Hoắc Ninh, Lục Tứ không thích Hoắc Ninh, Lục Tứ không thích Hoắc Ninh nha nha mọi ngừiiiiiii.


Bình luận

Truyện đang đọc