THIẾU PHU NHÂN ĐÃ LÀM THẾ GIỚI KINH NGẠC


Dinh thự của Phó gia nằm trong khu vực thịnh vượng nhất ở Lăng Thành.

Những tòa nhà màu trắng mang phong cách Châu Âu đứng sừng sững bao quanh dòng sông, vào ban đêm dinh thự của Phó gia thậm chí còn sáng hơn cả ban ngày, dưới ánh đèn phản chiếu, dòng sông cũng trở nên lung linh huyền ảo.

Cố Dịch Ninh phải mất rất nhiều công sức mới có thể tìm ra được vị trí của dinh thự này.

Vừa từ trên taxi bước xuống, đập vào mắt cô chính là hai cánh cổng cảm ứng điện từ, được mạ vàng và điêu khắc vô cùng uy nghi, sang trọng.

Trước khi tới đây, cô đã thay một chiếc váy màu trắng sạch sẽ.

Mái tóc đen rũ xuống trên bờ vai trắng nõn, đẹp tựa như tảo biển dưới đại dương.

Gương mặt cô tuy không trang điểm nhưng vẫn rất tươi tắn và sống động, chỉ có vết bớt xanh đen trên mặt thì cô chưa rửa kỹ.

Cô đứng bên ngoài ấn chuông cửa.


Người ra mở cửa là một vị quản gia tuổi đã lớn, trên người mặc bộ âu phục đen, thần sắc vô cùng ngạo mạn.

"Xin hỏi, cô tìm ai?" Quản gia nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút kinh hoàng của cô trong bóng tối, với thái độ không mấy thân thiện.

"Tôi tìm cậu chủ của ông, tôi đến để khám bệnh cho anh ấy.

" Cố Dịch Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

Cô không thể trực tiếp nói mình là vợ của Phó Hàn Niên, hôm nay hai người vừa mới đi đăng ký kết hôn, nếu không, họ sẽ coi cô như rác thải mà ném ra ngoài.

Hơn nữa ngay từ lần đầu gặp mặt lão quản gia cũng không biết cô là ai, điều này chứng tỏ Phó Hàn Niên không hề tuyên bố tin tức kết hôn với người trên kẻ dưới của Phó gia.

"À, vậy cô đợi một chút, tôi vào thông báo một tiếng.

"Quản gia đóng cửa đi vào.

Vài phút sau, cô được mời vào dinh thự của Phó gia.

Bên trong yên lặng, Không có lấy một hơi thở.

Cố Dịch Ninh bị bỏ lại một mình trong phòng khách, cũng không có ai quan tâ m đến cô.

Người đâu, người đi đâu hết rồi?Cố Dịch Ninh chuẩn bị lấy điện thoại di động ra để gọi cho Phó Hàn Niên.

Vợ của mình đã về đến nhà rồi, cũng không thèm ra ngoài đón, đây là chuyện gì vậy? Đêm nay chính là đêm tân hôn của hai người bọn họ mà.

"Này, người mới đến, còn ở yên đó làm gì vậy ? Thay quần áo vào và làm việc đi.

" Bà Trần, phụ trách người hầu trong dinh thự, đi ra và ném vào tay cô một bộ quần áo người hầu, cùng với một chiếc chổi lông gà.


Cậu chủ chưa từng đưa người phụ nữ nào ở bên ngoài vào trong dinh thự của Phó gia.

Cho nên Bà Trần vừa nhìn khuôn mặt xấu xí của cô liền cho rằng cô chính là người hầu vừa mới được thuê đến.

"Tôi ! " Cố Dịch Ninh cầm quần áo và chổi lông gà trên tay không khỏi buồn cười.

Cô ấy đến đây không phải để làm người hầu.

Cố ấy đến đây là để sinh con với cậu chủ của bọn họ.

"Tôi gì mà tôi? Còn không nhanh lên? Cố điếc à?" Bà Trần tính khí nóng nảy, chửi thẳng vào mặt cô.

Cố Dịch Ninh ném đồ đạc xuống ghế, một lần nữa thản nhiên ngồi lại trên ghế sô pha.

"Lí nào như vậy, chiếc ghế này là để cho cô ngồi sao? Cũng không xem thử thân phận của mình là gì?" Bà Trần tức giận chỉ vào mặt Cố Dịch Ninh, sau đó đi về phía ghế sô pha, đưa tay kéo Cố Dịch Ninh đứng dậy.

Cố Dịch Ninh vừa mới xử lí đám người kia xong, bây giờ cảm thấy hoàn toàn mệt mỏi để có thể đối phó với người phụ nữ này.

Nhưng mà cô đã đi vào phòng khách lâu như vậy, Phó Hàn niên sớm nên nhận được tin tức mới phải, đằng này lại chậm trễ không xuống, chắc chắn đây cũng là món quà nhập môn mà anh ta chuẩn bị cho cô rồi, muốn xem cách cô đối phó với đám quỷ thần của nhà họ Phó như thế nào chứ gì.

Nếu như đến cả người hầu mà cô cũng không xử lý được, thì cô sao có thể xứng đáng làm vợ của Phó Hàn Niên anh ta.


"Dì à, dì nhầm rồi, tôi đến để khám bệnh cho cậu chủ nhà dì đấy.

Tôi là bác sĩ chứ không phải người hầu.

" Cố Dịch Ninh kìm lại, khóe môi hơi nhếch lên, phác thảo ra một nụ cười vừa giả tạo vừa nịnh nọt.

"Ở đâu ra một trung y trẻ tuổi như vậy chứ, nói dối mà không biết lựa lời sao?" Bà Trần hừ lạnh, trong mắt đều là nghi ngờ.

“Tôi có thể mượn tay của dì không?” Cố Dịch Ninh hỏi.

Bà Trần có chút ngờ vực, nhưng vẫn đưa tay ra.

Bàn tay trắng nõn của Cố Dịch Ninh đặt lên cổ tay bà ấy, bình tĩnh quan sát mạch đập.

.


Bình luận

Truyện đang đọc