Thiên Ngọc vừa nói xong, ngay lập tức đã chạy lên phòng, đóng chặt cửa lại. Tô Yến nhìn theo bước chân của cô, khẽ sờ trán, thở dài rồi nói với anh:
"- Cô ấy chưa kịp nghe em nói xong đã bỏ chạy rồi! Em định nói mục đích lần này em về là để xin phép ba của em cho Mặc gia và Tô gia hủy bỏ hôn ước mà!"
Ngụy Châu nâng vai lên, khẽ lắc đầu rồi nói:
"- Thiên Ngọc đang có thai, chắc câu đầu của em làm cô ấy chịu đả kích rồi! Hơn nữa, trước giờ anh chưa nói với cô ấy là anh có vị hôn thê chính thức là em mà!"
Tô Yến ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, cô ấy cầm tách trà lên uống một hơi, miệng khe cười rồi nói:
"- Vậy anh có cần em lên phòng giải thích với cô ấy không?"
Ngụy Châu lắc đầu bảo không cần, một lát anh sẽ tự giải quyết. Tô Yến nhanh chóng tiếp lời anh:
"- Lần này trở về là em có một số chuyện cần giải quyết. Việc đầu tiên là hủy vỏ hôn ước giữa hai chúng ta, còn việc thứ hai là em theo người trong lòng về đây để tỏ tình với anh ấy!"
Ngụy Châu ngạc nhiên nhanh chóng hỏi lại cô ấy:
"- Em có người trong lòng rồi cơ à? Anh tưởng một người con gái sợ nam nhân như em sẽ không biết yêu chứ?"
Tô Yến giơ tay thành nắm đấm định đánh anh nhưng cô ấy phải kiềm chế lại vì sợ cô sẽ ghen. Cô ấy bắt đầu phồng má lên rồi nói:
"- Tại anh ấy có sức hút đặc biệt mà, hơn nữa, còn là học trưởng siêu cấp đẹp trai của em nữa!"
"- Vậy anh ta có đẹp trai bằng anh không?"
Nghe câu hỏi này của anh, Tô Yến cười lớn đến nỗi ra nước mắt rồi nói:
"- Tất nhiên là anh ấy đẹp trai hơn anh rồi, sao mà anh bằng anh ấy được chứ! Ây dà, Cửu Ngạn nhà em phải đẹp trai nhất rồi!"
Ngụy Châu nghe đến cái tên Cửu Ngạn, anh sợ rằng mình đang nghe lầm nên đã cố gắng hỏi lại:
"- Tô Yến, em vừa mới nói tên của anh ta là gì?"
Tô Yến đặt nhìn anh rồi nhẹ tách trà xuống, nhanh chóng lập lại câu trả lời:
"- Học trưởng tên là Cửu Ngạn! Sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Ngụy Châu khẽ quan sát phía trên phòng vẫn đang đóng chặt cửa, anh lại gần nói nhỏ vào tai của Tô Yến:
"- Thật ra Cửu Ngạn là bạn thân của Thiên Ngọc, anh nhờ em giúp anh mau chóng kéo tên đó ra khỏi Thiên Ngọc càng sớm càng tốt!"
Tô Yến ngạc nhiên nhìn anh, cô ấy lập tức đưa ngón cái ra biểu hiện là đồng ý sẽ giúp anh. Nhìn thấy thời gian cũng đã trễ, Tô Yến cầm lấy túi xách đứng lên chào anh rồi ra về.
Ngụy Châu thở dài, anh khẽ nhìn thức ăn trên bàn đều nguội cả rồi, nhanh chóng xuống bếp hâm nóng lại đồ ăn cho cô. Thức ăn vừa hâm xong, anh cầm lấy từ từ đi lên phòng rồi gõ cửa:
"- Ngọc Ngọc, em có giận dỗi anh thù đừng có bỏ bữa tối chứ! Hơn nữa, mọi chuyện cũng không phải như em nghĩ đâu!"
Thiên Ngọc ở trong phòng khóc nãy giờ, cô ngồi dậy khẽ lau nước mắt, nói vọng ra ngoài:
"- Anh đem thức ăn cho vị hôn thê xinh đẹp của anh mà ăn, em không ăn nữa! Anh nói mọi chuyện không như em nghĩ, người ta kiếm đến tận nhà rồi mà anh bảo em không như em nghĩ!"
Ngụy Châu biết anh không thành thật nói với cô chuyện anh có vị hôn thê là sai, nhưng anh cũng không yên tâm để cô bỏ bữa như vậy, anh đành khom người xuống đặt thức ăn trước cửa phòng rồi nói:
"- Đợi em bình tĩnh rồi anh sẽ nói rõ mọi chuyện cho em nghe! Anh để thức ăn ở bên ngoài, em không lo cho sức khỏe của em thì cũng phải lo cho tiểu bảo bối chứ! Đêm nay phòng này em sẽ ngủ một mình, anh ngủ ở phòng bên cạnh, nếu có việc gì thì lập tức gọi anh, anh sẽ nhanh chóng chạy sang!"
Tiếng bước chân của anh tiến vào phòng bên cạnh, nghe tiếng cửa đóng lại, Thiên Ngọc rón rén mở cửa phòng, khom người xuống lấy khay thức ăn đem vào phòng.
Tối đó, cả hai đều không thể ngủ được vì thiếu hơi ấm lẫn nhau. Ngụy Châu ngáp dài, anh khẽ bước xuống giường mở cửa phòng ra ngoài ban công trên sân thượng hít thở không khí, không ngờ, một lát sau, Thiên Ngọc cũng bước lên sân thượng. Nhìn thấy anh, cô lập tức quay gót bước đi, Ngụy Châu nhìn thấy nhanh chóng chạy tới nắm lấy tay cô rồi giải thích:
"- Ngọc Ngọc, em nghe cho rõ đây! Cả đời này, vị hôn thê mà anh yêu nhất chỉ có mỗi mình em!"
Thiên Ngọc giựt mạnh tay anh ra, nước mắt cô bắt đầu tuôn trào, nức nở ngước lên nhìn anh nói:
"- Anh nói với em như vậy thì có ích gì chứ? Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ ly hôn, dù gì chúng ta cũng là vợ chồng hợp..."
Thiên Ngọc chưa kịp nói hết câu thì Ngụy Châu nheo mày lại, nhanh chóng ôm lấy eo của cô, cúi đầu xuống hôn lấy môi cô thật sâu, thật mãnh liệt. Anh nhẹ nhàng dứt môi cô ra, đưa tay lau đi những giọt nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói với cô:
"- Không cho phép em nói hai từ ly hôn, chúng ta vĩnh viễn sẽ không ly hôn! Vừa nãy, Tô Yến chưa kịp nói hết câu thì em ngắt ngang lời cô ấy rồi, lầm này cô ấy về đây là để giải trừ hôn ước vì cô ấy có người trong lòng rồi!"
Thiên Ngọc cúi mặt xuống, cô muốn anh khẳng định lại câu trả lời nên đã hỏi lại lần nữa:
"- Thật sao? Lần này anh không gạt em nữa chứ!"
Ngụy Châu đưa tay lên xoa đầu của cô, nhẹ nhàng ôn nhu nói từng chữ với cô:
"- Anh nói thật! Nếu anh mà không nói thật, có trời chứng giám ở đây, anh sẽ bị..."
Thiên Ngọc sợ anh sẽ nói điều không may nên đã đưa tay lên chặn lên miệng anh, cô khẽ mỉm cười rồi nói:
"- A Châu, em tin anh!"
Ngụy Châu mỉm cười nhìn cô, ngay lập tức anh cúi người xuống ôm lấy cô vào lòng, Thiên Ngọc bị ôm bất ngờ nên đã hốt hoảng la lên:
"- Anh định làm cái gì? Em còn chưa hết giận anh đâu đấy, hơn nữa, em còn đang mang thai mà!"
Ngụy Châu im lặng không nói gì, anh ôm cô xuống phòng ngủ, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, anh đặt cô xuống giường nhẹ nhàng, tay đưa lên gõ nhẹ đầu cô rồi nói:
"- Em nghĩ đi đâu không đấy, tất nhiên là anh ôm em về phòng ngủ rồi, bên ngoài gió lạnh như thế lỡ như bị cảm rồi anh biết làm sao?"
"- Em có nghĩ gì đâu, chỉ có anh mới nghĩ đấy!"
Thiên Ngọc nhanh chóng lật người lại, gương mặt đỏ ửng nói với anh. Ngụy Châu nhìn cô thở dài, anh đứng dậy rồi quay người lại nói với cô:
"- Được rồi, em ngủ đi! Anh quay về phòng ngủ đây!"
Thiên Ngọc thấy anh sắp rời đi, cô nhanh chóng ngồi dậy bước xuống giường nắm lấy tay anh, gương mặt đỏ bừng lên ngại ngùng nói:
"- Không cần đâu, anh ngủ ở đây đi! Vốn dĩ đây là phòng của chúng ta mà!"
Ngụy Châu thấy cô đang xấu hổ, anh liền nhanh chóng trêu ghẹo cô:
"- Vừa nãy không biết có ai nói là còn giận anh mà!"
Thiên Ngọc mặt càng lúc càng đỏ ngước lên nhìn anh phản kháng lại:
"- Cũng không phải tại anh sao? Nếu không ôm em bất ngờ thì em đâu có vô tình nói như vậy! Vậy giờ anh muốn ngủ ở đây với em không hay là ngủ một mình ở phòng bên cạnh, anh chọn đi!"
Ngụy Châu cảm thấy lời nói lúc nãy cứ như là ghẹo gan cô vậy, anh thở dài một hơi, nhanh chóng chạy lên giường nằm xuống rồi nói:
"- Tất nhiên là anh chọn ngủ chung với vợ anh rồi!"
Thiên Ngọc thấy anh lên giường rất nhanh chóng, cô quay người lại từ từ đi đến giường ngủ khẽ nằm xuống bên cạnh anh, cô đưa tay nhéo mũi của anh rồi nói:
"- A Châu, một thiếu soái lạnh lùng như anh không ngờ cũng có bộ mặt đáng yêu như vậy!"
Ngụy Châu nắm lấy tay mà cô đang nhéo mũi mình, đưa lên môi khẽ hôn nhẹ rồi nở một nụ cười quyến rũ:
"- Bộ mặt này chỉ để cho vợ anh ngắm mà thôi, người khác tại sao phải để cho thấy chứ!"
"- Được rồi, chịu thua anh luôn! Mau đi ngủ đi!"
Ngụy Châu đưa tay lên chấp hành lời nói của cô:
"- Tuân lệnh lão bà!"
Nửa đêm, Thiên Ngọc không tài nào ngủ được liền xoay người lại hỏi nhỏ anh:
"- A Châu, rốt cuộc vị hôn thê này của anh từ đâu mà có vậy?"
Không ngờ Ngụy Châu vẫn nghe được cây hỏi của cô, anh khẽ mở mắt nghiêm túc trả lời cô:
"- Tô Yến là vị hôn thê đã được định ước với anh từ bé, vốn dĩ anh không thèm xem trọng cuộc hôn nhân sắp đặt này!"
Thiên Ngọc gương mặt đượm buồn cúi mặt xuống rồi nói:
"- Phải chi em cũng là vị hôn thê được định ước với anh từ bé thì tốt biết mấy!"
Ngụy Châu đưa tay lên khẽ sờ lên gương mặt của cô, anh nhích lại gần hôn nhẹ lên trán của cô rồi ôn ngu nói:
"- Ngọc Ngọc, em không cần là vị hôn thê đính ước với anh từ bé đâu, bởi vì ngay từ đầu ngoài em ra anh không thể cưới ai khác được nữa!"
Nghe câu nói ngọt ngào này của anh xong, Thiên Ngọc có chút ấm lòng, lúc này cô mới yên tâm mà ngủ trong vòng tay của anh. Ngụy Châu thấy cô đã ngủ, anh khẽ sờ nhẹ vào gương mặt của cô, khẽ nói nhỏ:
"- Ngủ ngon, lão bà của anh!"
Sáng hôm sau, vì hôm nay là ngày đầu tiên cô đến Mặc gia làm việc nên buộc phải dậy sớm rồi đi đến công ty. Do chạy vào trong công ty quá nhanh, cô đã vô tình đụng trúng Như Hạ, chị nhanh chóng đỡ cô lại rồi hỏi:
"- Thiên Ngọc, em làm gì mà chạy nhanh vậy?"
Thiên Ngọc bắt đầu thở dốc, Như Hạ ngay lập tức đỡ cô đến ngồi hàng ghế bên cạnh, không ngờ sau khi đỡ cô ngồi xuống, chị đã vô tình thấy được một vết bầm tím trên cổ của cô, chị quan sát xung quanh đôi nói nhỏ vào tai cô:
"- Thiên Ngọc, trên cổ em có vết gì vậy?"
Thiên Ngọc không hiểu chị đang nói gì, liền nhanh chóng lấy gương mình thường đem bên người ra xem, cô giật nẩy người khi thấy trên cổ có một vết hôn nằm ngay trên cổ, lại còn là vị trí mà người khác dễ thấy nhất, cô lập tức dùng tóc che lại, mặt đỏ bừng lên ngước lên nhìn chị:
"- Chắc là bị muỗi chích đó chị!"
Như Hạ biết thừa trên cổ cô là vết gì, chị khẽ nói nhỏ vào tai cô:
"- Có phải là vết hôn không, em đừng giấu chị nữa!"
Thiên Ngọc khẽ cười gượng, nhanh chóng lục soát trong túi xách lấy ra tuýt kem che khuyết điểm nhẹ nhàng thoa đều lên cổ của mình. Thiên Ngọc trước đó đã chụp lại vết hôn ấy, sau khi thoa kem xong, cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại gửi tấm ảnh kèm theo lời mắng đến cho anh:
"- A Châu, anh xem trên cổ của em này! Tối hôm qua anh đã làm gì vậy?"
Ngụy Châu đang họp với các cảnh sát trong trụ sở, thấy cô gửi tin nhắn đến anh cầm lấy ly nước vừa uống vừa xem tin nhân của cô, nhìn thấy cô gửi ảnh qua, anh lập tức sặc nước ngay, một cảnh sát lên tiếng hỏi anh:
"- Sếp, phương án bắt tội phạm mà tôi vừa nói có vấn đề gì sao? Sao tôi vừa nói anh đã sặc nước vậy!"
Ngụy Châu xua tay bảo không phải rồi ngước lên nói với mọi người:
"- Phương án của mọi người tôi đều xem hết rồi, không cần phải trình bày nữa đâu! Tan họp!"
Mọi người há hốc mồm nhìn anh với cặp mắt ngạc nhiên. A Thành biết rõ là ai gửi tin nhắn đến cho anh nên đã nhanh chóng điều tiết mọi người đi ra ngoài. Ngụy Châu khẽ nhìn tin nhắn cười gian manh, anh lấy điện thoại nhắn tin lại cho cô:
"- Xin lỗi vợ, tối qua anh không kiềm chế được nên đã cố ý cúi người xuống để lại dấu trên cổ trong lúc em đang ngủ say!"
Thiên Ngọc đọc xong dòng tin nhắn đã mỉm cười thân thiện, cô nhanh chóng nhắn lại:
"- Vậy sao? Tối nay anh ngủ dưới đất đi!"
Ngụy Châu đọc xong dòng tin nhắn có chút ủy khuất. Chưa kịp nhắn lại cho cô thì Tuyết Anh đã gọi đến cho anh, anh bực bội cầm lấy điện thoại trả lời:
"- Có chuyện gì? Nói mau lên, anh đang bận!"
Phía đầu dây bên kia, Tuyết Anh cuối cùng cũng đã xong kì học đầu tiên, trường cho cô ấy nghỉ hẳn 3 tháng để về Trung Quốc thăm gia đình, cô ấy bước xuống xe nhẹ nhàng tháo mắt kính ra rồi ủy khuất trả lời anh:
"- Em mới về nước mà anh dám nói với em như vậy, em sẽ nói lại với chị dâu là anh ăn hiếp em xem chị ấy xử lí anh như thế nào!"
Ngụy Châu đưa tay gãi đầu rồi cố gắng kiềm chế nói chuyện nhẹ nhàng với Tuyết Anh:
"- Em gái à, có chuyện gì mà gọi cho anh vậy?"
Lần trước Ngụy Châu có gửi cho Tuyết Anh ảnh của Thiên Hào, cô ấy xem xong liền rất thích, lập tức ưng ý người con trai này nên đã cố gắng hoàn thành xong kì học đầu tiên để về xem mắt. Tuyết Anh nhanh chóng trả lời anh:
"- Ảnh của anh Thiên Hào rất đẹp trai, em đồng ý với anh sẽ đi xem mắt với anh ấy!"