THIẾU SOÁI, VỢ ANH BỎ TRỐN RỒI


Quách Tuyên vừa nghe Tô Minh Tuyết nói thế thì đứng dậy, ngồi cạnh cô ngay.
“Mợ cả Lãnh, cô nói tôi nghe thử xem?”
“Vừa nhìn là biết cô gái trên sân khấu vẫn chưa tốt nghiệp, không rành thế sự.

Cậu đường đột bảo cô ta tiếp rượu như thế, chắc chắn cô ta sẽ không chịu rồi, nên cậu phải hành động mềm dẻo lại!” Tô Minh Tuyết cười nói.
Ngay cả Trần Từ Khả ngồi cạnh cũng nhất thời cảm thấy hứng thú, không khỏi chen vào hỏi: “Minh Tuyết, cô mau nói tiếp đi!”
Tô Minh Tuyết nở nụ cười ẩn ý, ngoắc tay bảo Quách Tuyên và Trần Từ Khả tới gần để nghe.
Bên này Lương Đồng Tâm hát xong đi xuống sân khấu, thì nhận được một bó hoa hồng do nhân viên phục vụ mang tới.
Trên bó hoa hồng còn treo một tấm thiệp: “Tiểu Tạ, em hát hay lắm! Cố lên!”
Lương Đồng Tâm nhìn dòng chữ trên tấm thiệp, khóe miệng không khỏi cong lên, cô thật sự rất vui khi nhận được sự cổ vũ từ người khác.
Lúc này, Quách Tuyên cầm hai ly rượu đi về phía Lương Đồng Tâm.
Cùng lúc đó, Điền Trung Quân và mấy người bạn của mình cũng tiến vào câu lạc bộ Dạ Mị.
Lúc Điền Trung Quân nhìn thấy Lương Đồng Tâm, định đi tới chào hỏi cô, thì thấy một người đàn ông nho nhã lễ độ đã xuất hiện bên cạnh cô rồi, nên ngừng bước.

“Trung Quân, cậu nhìn gì thế? Đi thôi, để chúc mừng cậu lên làm tổng giám đốc Bất động sản Địa Lợi, bọn tôi đã sớm đặt phòng bao rồi!” Bạn tốt Trình Thuận Đàm vỗ vai Điền Trung Quân nói.
Điền Trung Quân hoàn hồn, gật đầu.
Trình Thuận Đàm lại cảm thán: “Lúc nãy cô gái trên sân khấu hát rất hay! Trước đây tôi chưa từng thấy cô ấy, có lẽ là người mới!”
“Ừm!” Điền Trung Quân hờ hững đáp, rồi trầm tư đi song song cùng Trình Thuận Đàm.
Khóe mắt anh nhìn thấy Lương Đồng Tâm đang cười nói với người đàn ông kia, trong lòng anh phiền muộn, sao cô lại tới nơi này hát rong?
Chẳng phải chân cô đang bị thương à? Ban ngày thì giả vờ đáng thương trước mặt anh, nhưng đến tối lại tới câu lạc bộ giải trí dụ dỗ con trai chủ tịch thành phố.
“Cậu Quách, tôi rất vui khi cậu có thể yêu thích tiếng hát của tôi, nhưng tôi không thể nhận bó hoa này.” Khi biết Quách Tuyên là người tặng bó hoa hồng này cho mình, Lương Đồng Tâm liền khéo léo từ chối.
Tô Minh Tuyết nói, người phụ nữ này rất có cảm tình với người đàn ông lịch thiệp.
Nên Quách Tuyên quyết định giả vờ thành một cậu chủ nho nhã lễ độ, để tiếp cận Lương Đồng Tâm.
“Tiểu Tạ, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ cảm thấy cô hát rất hay, nên tặng hoa để khích lệ cô thôi!” Quách Tuyên nói tiếp.
Lương Đồng Tâm nhìn Quách Tuyên, thấy anh mặc đồ vest màu lam nhạt, tóc húi cua, áo quần bảnh bao, tướng mạo đường hoàng, nên nhận món quà khích lệ này của anh.
“Cảm ơn anh.” Lương Đồng Tâm khẽ cười, chỉ nhận lấy bó hoa hồng.
Quách Tuyên tiếp tục đưa ly rượu cho Lương Đồng Tâm: “Nào, chúng ta cạn một ly!”
“Không được, tôi không biết uống rượu.” Lương Đồng Tâm từ chối.
Quách Tuyên mỉm cười: “Đây không phải rượu, mà là nước uống, cô đứng trên sân khấu hát lâu như vậy, chắc cũng khát rồi đúng không? Nào, cô nếm thử xem, rất ngon đó.”
Nhắc đến khát nước, Lương Đồng Tâm mới thật sự cảm giác mình cũng hơi khát.

Cô hoàn toàn không phát hiện ra Quách Tuyên là người nham hiểm, dưới sự dụ dỗ của anh ta, cô không hề đề phòng uống hết ly nước mà anh ta đưa tới.
Lương Đồng Tâm uống xong thì đứng đó nói chuyện với Quách Tuyên một lúc, giờ cô mới cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, thậm chí còn đứng không vững.
Quách Tuyên vội dìu cô, khẽ cười nói: “Chắc chắn là do cô hát mệt rồi, để tôi đưa cô lên lầu nghỉ ngơi một lát.”
“Cảm ơn anh, không cần đâu.

Tôi phải đi tìm...” chị dâu tôi.
Lương Đồng Tâm chưa kịp nói hết, đã cảm thấy ngày càng chóng mặt, xuất hiện ảo giác trời đất quay cuồng.

“Để tôi đưa cô lên lầu nghỉ ngơi trước đã! Trên đó tôi có một phòng bao VIP, cô cứ ở đó nghỉ ngơi đi.” Quách Tuyên cười dâm đãng.
Bất giác, Lương Đồng Tâm đã bị Quách Tuyên dìu đến khu nghỉ ngơi riêng ở trên lầu, ở đây toàn là phòng VIP.
Tô Minh Tuyết nói Lương Đồng Tâm vẫn còn trong trắng, chưa bị người đàn ông nào chạm qua, điều này càng khiến Quách Tuyên muốn chiếm hữu cô hơn.
Quách Tuyên dìu Lương Đồng Tâm vào phòng, rồi thô lỗ ném cô xuống giường lớn.
Anh đã gấp gáp muốn nếm thử mùi vị của cô gái mới lớn sẽ như thế nào?
Làn váy lụa trắng kéo lên bắp đùi cô, lộ ra làn da mịn màng trắng nõn, dáng người thon gọn, đúng là mùi vị của một thiếu nữ mới lớn.
Quách Tuyên nhìn mà máu nóng dâng trào, vội vàng cởi quần áo ra.
Lương Đồng Tâm mơ màng mở mắt ra, thấy ánh mắt cầm thú của Quách Tuyên thì không khỏi khiếp sợ: “Anh...”
Quách Tuyên nhào lên người Lương Đồng Tâm như hổ đói, định giở trò đồi bại với cô.
Lương Đồng Tâm dùng hết sức đẩy Quách Tuyên ra, mặc dù trong lòng rối như tơ vò, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, giả vờ hờn dỗi nói: “Anh đừng sốt ruột!”
Nghe thấy giọng nói mềm dịu đến tận xương tủy của Lương Đồng Tâm, Quách Tuyên nhất thời ngừng lại.
“Anh đi tắm trước đi...” Lương Đồng Tâm mỉm cười, cố gắng giơ tay lên, vuốt ve gò má Quách Tuyên: “Cả người anh đều là mùi mồ hôi...”
Quách Tuyên nghe vậy nhất thời mừng rỡ: “Em muốn đi theo anh?”
“Người có thể đi vào đây tiêu xài không giàu sang cũng phú quý.

Tất nhiên em đi theo anh sẽ có lộc ăn!” Lương Đồng Tâm cố ý để mình biểu hiện như người phụ nữ ham giàu.
Trong lòng Quách Tuyên vui như nở hoa, hôn mạnh lên mặt Lương Đồng Tâm: “Em yêu, em giúp anh tắm đi!”
“Đây là lần đầu tiên của người ta, tất nhiên sẽ thấy xấu hổ, anh đi tắm trước đi.


Em đợi anh...” Lương Đồng Tâm cố gắng mỉm cười.
Hình như Quách Tuyên đã tin rồi, nên xoay người đi vào phòng tắm.
Lương Đồng Tâm liền đứng dậy, lảo đảo chạy về phía cửa.
Cô vừa mới chạy ra ngoài được mấy bước, đã bị Quách Tuyên túm cổ tay.
“Tôi biết cô không phải người phụ nữ đơn giản! Muốn lừa tôi ư, không có cửa đâu!” Quách Tuyên hung ác nói, vì không muốn ầm ĩ ở nơi này, nên anh ta giả vờ nói tiếp: “Em yêu, em đừng đi, anh sai rồi được không? Em đừng ầm ĩ, mau quay về với anh đi!”
“Anh buông tôi ra!” Lương Đồng Tâm vùng vẫy, nhưng đầu cô rất choáng váng, cả người cũng dần mất đi sức lực.
“Có phải em không thích hoa anh tặng đúng không?” Quách Tuyên lại hỏi, anh ta vừa nói vừa kéo Lương Đồng Tâm đi vào phòng VIP của mình.
Lương Đồng Tâm vốn đang bị thương ở chân, lúc nãy lại gấp gáp bỏ chạy, nên hình như vết thương trên chân càng nghiêm trọng hơn, cô lảo đảo, ngã bệch xuống sàn.
Quách Tuyên vội cúi xuống, ôm eo Lương Đồng Tâm, mặt người dạ thú hỏi: “Em yêu, có phải em bị thương ở đâu không?”
Đúng lúc này, mấy người đàn ông bỗng đi ra ngoài từ phòng bao VIP đối diện.
Lương Đồng Tâm ngước mắt lên nhìn, khi thấy người nào đó trong số họ thì mắt nhất thời sáng lên.


Bình luận

Truyện đang đọc