THIẾU TƯỚNG NGÀI LẠI BỊ VỢ ĐỤC SAO


Tư Không Chiến trầm mặc một lúc rồi nói với hắn “Hai cậu đưa bọn họ về dưỡng thương trước, tôi đi một lúc sẽ quay lại họp mặt cùng mọi người, điểm thì cậu giữ lấy bên người!” Vì số điểm mà bọn họ có quá ít, nếu rút lui như thế này thì rất có thể sẽ xếp hạng bét.

Neil lập tức phản đối “Không được, có đi thì chúng ta phải cùng đi, một mình cậu đi quá nguy hiểm.

Lỡ như…”
Lôi Tác cũng không vui ra mặt, hắn cũng không muốn để Tư Không Chiến một mình mạo hiểm “Cậu muốn làm gì? Giờ không phải lúc để cậu làm anh hùng, muốn đi thì tất cả cùng đi, vinh quanh là của cả đội thì cả đội phải cùng tiến cùng lùi!”
Biết hai tên này lo cho mình, Tư Không Chiến cười khổ đáp “Yên tâm, tôi sẽ có chừng mực.

Biết đâu chừng tôi có thể may mắn tìm được mấy con bị thương thì sao? Các cậu tin tôi lần này được chứ? Tôi hứa là tuyệt đối sẽ không tham lam mà đi chọc mấy con quái thú cao cấp, nếu thấy nguy hiểm sẽ lập tức quay về.

Thề danh dự đó !”
“Dù sao thì Khải Ân và Cảnh Huyền đều cần được chữa trị, không lẽ các cậu muốn đem bọn họ đến nơi nguy hiểm sao? Điểm thì nhất định phải kiếm, nhưng tôi cũng hiểu cái gì nên làm và không nên làm, các cậu phải tin tưởng tôi chứ?” Đây là lần đầu tiên trong đời Tư Không Chiến nói nhiều tới như vậy.

Neil trầm ngâm không đáp, hắn nữa muốn tin, nữa lại không “…” Trải qua khoảng thời gian luyện tập với nhau hắn cũng biết Tư Không Chiến rất mạnh nhưng mà lần này không phải trò đùa, sơ hở là mất mạng như chơi.

Lôi Tác thì không đồng ý “Không được, nếu cậu muốn đi, tôi đi với cậu.

Chúng ta đưa hai người họ đến nơi an toàn rồi đi sau cũng không muộn.”

Cậu bất đắc dĩ vỗ vai hai người nói “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm liều đâu, gặp lại sau nha!” Nói rồi cậu lập tức quay người phóng đi nhanh như tên bắn, biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
“Đứng lại Tư Không Chiến…” Nhưng mà cậu đã đi xa rồi, Neil và Lôi tác nhìn nhau thở dài rồi cõng Khải Ân, Cảnh Huyền đến chỗ an toàn hơn để trị thương, mà nơi đó là khu bìa rừng.

Thật ra cậu cũng chả ham hố gì đâu, chẳng qua, số quái thú cấp bậc cao nhiều như thế nếu bỏ qua thì rất đáng tiếc.

Cậu phải thu vật phẩm, sau khi được nghỉ phép thì cậu sẽ mang nó đến hiệp hội để đổi tiền thưởng, như vậy chặng đường kiếm tiền mua thuốc của cậu sẽ được rút ngắn đáng kể.

Tư Không Chiến không khỏi mừng thầm, vừa được giải lại vừa có tiền thì ai mà chẳng thích, hơn nữa lại còn được đi “hôi của” miễn phí nữa, lần này cậu phát tài rồi.

Trên đường thu thập vật phẩm đúng là cậu có gặp không ít quái thú bị thương, nhưng điểm thì bèo bọt cho nên cũng không thèm lấy.
Sau khi xác định khu vực xung quanh không có đối thủ cạnh tranh cậu liền chạy đi chọc một con Cự Thạch Ma Chu cấp bốn sơ cấp, cậu thầm tính toán hạ xong con này có lẽ đội của cậu cũng đủ điểm để ngẩn cao đầu.
Khi tia nắng cuối cùng dần tắt lịm phía chân trời, Tư Không Chiến mới tình tang trở về khu an toàn, bọn Neil đã đứng đợi từ rất lâu, vừa trông thấy cậu cả đám liền chạy lên ôm chầm lấy rồi đánh cho mấy cái.
Neil nhìn cậu từ trên xuống dưới xác định cậu không sao rồi mới nói “Cậu quay về bình an là tốt rồi, sao cậu đi lâu thế? Có thu thập được gì không? Mà không có cũng chẳng sao, chúng ta cũng không xếp chót.”
Lôi Tác cũng chen vào châm chích “Đúng là chỉ biết khiến người khác lo lắng!” Nhưng thâm tâm hắn thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Mà Khải Ân và Cảnh Huyền sau khi được chữa trị và nghỉ ngơi thì cũng coi như là tạm ổn, lúc này cũng chen vào nói giúp “Cậu thôi đi, Tư Không Chiến quay về không mất tay mất chân là tốt rồi!”
“Cậu làm chúng tôi lo gần chết, không được có lần sau đâu đấy!”
Tư Không Chiến nhún vai cười trừ “Tôi biết rồi, chẳng qua là tôi đi lạc mà thôi, sau đó tôi còn may mắn gặp được vài con bị thương nặng thế là tiện tay hốt luôn.


Những đội khác thế nào rồi?’’
Khải Ân nghe cậu hỏi thì lập tức hai mắt phát sáng, hào hứng đáp ”Còn thế nào? Cậu không biết đâu, hoá ra không chỉ riêng chúng ta, những đội khác chẳng hạn như lớp tinh anh trong trường của chúng ta cũng bị đánh cho chật vật, còn tổn thất không ít người, những trường khác còn thảm hơn.

Những đội mạnh nhất cũng chỉ hạ được một con quái thú cấp bốn sơ cấp mà thôi, số còn lại là cấp ba trở xuống.

Chúng ta cũng hạ được một con cấp bốn sơ cấp cũng xem như là rất khá rồi!” Nhắc tới việc này khiến hắn kích động và hưng phấn chết đi được.

Cảnh Huyền nhìn sắc trời hồi lâu rồi nói “Cậu trở về là tốt rồi, bây giờ chúng ta đi báo danh thôi!” Mà lúc này từng nhóm học viên cũng lục tục dắt díu nhau trở về báo danh, tình cảnh nhìn qua có chút thảm hại, hầu như ai nấy đều bị thương ít nhiều.

Nhóm của họ là một trong những nhóm báo danh cuối cùng, cuộc thi lần này phải nói là vô cùng khốc liệt, đại đa số các nhóm vừa vào không bao lâu đều phải bỏ chạy hoặc bỏ mạng dưới nanh vuốt của quái thú.
Bảng điện tử phía trên cao liên tục cập nhật số điểm của mỗi đội, tạm thời dẫn đầu vẫn là trường quân đội Đế Tinh.

Theo sau là trường quân đội Quang Vinh với số điểm chỉ kém một điểm.
Neil nộp vòng tay, số điểm lập tức tăng lên vùn vụt, con số quái thú cấp bốn sơ cấp hiện lên cũng thu hút không ít ánh mắt ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn còn thua xa vị trí thứ một trăm trên bảng xếp hạng.

Trước khi có kết quả sau cùng, cậu nhanh chóng nộp vòng tay của mình lên để bổ sung số điểm.
Bảng tổng số quái thú cấp bốn tăng lên số hai, theo sau là một loạt quái thú cấp hai và một đống quái thú cấp ba sơ cấp và trung cấp.


Số điểm một đường tăng lên vị trí thứ nhất.
Mọi người không khỏi trợn tròn mắt nhìn “…” Đám người này gian lận đúng không hả?
Neil, Cảnh Huyền, Khải Ân, Lôi Tác “…” Tất cả đều đứng hình, đồng loạt nhìn Tư Không Chiến, cậu hên kiểu này đó hả?
Tư Không Chiến nhìn bảng điện tử mà á khẩu “…” Chết mợ, rõ ràng là có sét đánh giữa trời quang mà.

Lo kiếm tiền mà quên vụ điểm số, cậu cảm thấy hít thở có chút không thông, đôi mắt rạng nứt nhìn bảng điểm, sau đó máy móc nhìn qua đám bạn “…” Rồi lặng lẽ đi chỗ khác, sắc mặt thoáng cái đã tái nhợt, thật sự là cảm thấy không khỏe.
Mọi người vẫn chưa kịp hồi hồn “…” Đội này quá trâu bò rồi, một đám người cũng tức tối nhìn theo bóng lưng của Tư Không Chiến.
Nhóm mạnh nhất là lớp một ban số một cũng lặng lẽ hộc máu mà nhìn Tư Không Chiến “…” Họ không phục, rõ ràng là bọn họ giành chiến thắng cơ mà, sao lại có thể như vậy được?
Cả nhóm bạn hồi lâu mới lấy lại tinh thần rồi cũng nhanh chóng trở về khu ký túc xá tạm thời.

Mà lúc này tinh thần của Tư Không Chiến một chút cũng không hề ổn, cậu ôm đầu tuyệt vọng gào thét trong lòng “lần này thảm rồi, nếu để cha biết được có khi nào cha sống chết cũng muốn bắt mình thôi học không? Nếu không thôi học thì cha cũng giận đùng đùng mà quay về nơi đó, nếu thật sự là như vậy thì mình phải làm gì đây? Chắc chắn là cha sẽ vô cùng tức giận, cha chắc chắn sẽ từ mặt mình” tính của cha cậu hiểu rất rõ cho nên càng cảm thấy tình hình thật tồi tệ.
Căn phòng này là phòng tập thể nên cả đám bốn người kéo hết vào đứng cùng một chỗ cũng không tính là chật.

Nhìn thấy Tư Không Chiến ngồi trên giường ôm dầu không vui thì cả đám đều nhìn nhau, trong mắt là sự khó hiểu.

Neil nhìn gương mặt nặng nề của cậu muốn nói lại không biết nên nói gì, nhưng Lôi Tác thì không nhịn được mà nói móc mấy câu “Cậu cũng giỏi nhỉ, một mình hạ liền mười con quái thú cấp ba, đúng là thiên tài đó.” Hắn còn cho rằng sẽ thấy được cái bản mặt đắc ý của Tư Không Chiến, nhưng cái vẻ mặt hiện tại là sao đây? Bị điên à?
Khải Ân cũng thắc mắc, hắn nhẹ nhàng bước đến bên giường của Tư Không Chiến hỏi nhỏ “Cậu sao thế? Có chuyện gì xảy ra với cậu phải không? Nếu cậu xem chúng tôi là bạn thì hãy chia sẻ với chúng tôi, nếu giúp được tôi chắc chắn sẽ giúp.”
Cảnh Huyền cũng rất quan tâm mà gật đầu “Đúng đó, nếu cậu có chuyện gì khó xử có thể nói với chúng tôi, hay là vì mấy con dị thú này mà cậu đã gây chuyện với người không nên đụng chạm? Là rắc rối lớn sao?” Càng nói hắn càng cảm thấy bản thân hiểu đúng vấn đề rồi nên càng tỏ ra lo lắng hơn.

Ba người kia nghe vậy cũng lập tức khẩn trương “Thật vậy sao? Cậu mau nói đi, cậu đụng chạm tới ai rồi?”

Mặc dù rất cảm động vì được quan tâm nhưng mà bọn họ lại không giúp được chuyện này, Tư Không Chiến mệt mỏi nhìn ba người cười gượng đáp “Không phải là một mình tôi hạ đám quái thú đó mà là bọn chúng bị những nhóm khác đánh trọng thương sắp chết rồi bỏ đi nên tôi mới có cơ hội ra tay, tôi cũng không có việc gì để phải tranh chấp với người khác, cũng không ai cướp đồ của tôi.

Các cậu không cần lo lắng, về ngủ sớm đi! Tôi ổn mà.” Cậu nói mà đến bản thân còn thấy nhột.
Cảnh Huyền nghe thì cũng nữa tin nữa ngờ “Phải không? Nếu thế thì vận may của cậu phải nói là siêu đỏ luôn đó, những người khác đánh đến sức đầu mẻ trán cũng không bằng may mắn của một mình cậu haha’’
Thấy cậu không chịu nói thật, Khải Ân cũng không gặng hỏi nữa mà cười rồi phất tay với cả đám nói “Được rồi, nói tóm lại kỳ này chúng ta đoạt giải quán quân là không còn gì để nghi ngờ, công lao của cậu lần này không nhỏ.

Mau đi tắm đi rồi chúng ta cùng nhau đi ăn mừng thôi!”
Cậu gật đầu rồi chui nhanh vào phòng tắm, dòng nước lạnh ngắt xối lên cơ thể đã phủ đầy những vết sẹo, nhưng vẫn không thể cuốn trôi cảm xúc ngổn ngang trong lòng cậu lúc này.
Mười phút trôi qua và cậu vẫn hết sức khổ sở, nhưng lòng vẫn không ngừng cầu mong mọi chuyện không tệ như cậu nghĩ, chỉ cần đổ hết công lao lên những người khác là được.

Phải!
Bên ngoài phòng khách, bốn người nọ đang vô cùng hào hứng bàn về cuộc đi săn ngày hôm nay, phải nói đây là một niềm vui, một niềm tự hào đối với bọn họ.

Cái chính không phải là hạng nhất mà chính là sự phối hợp ăn ý giữa những thành viên và cảm giác thành tựu khi tự tay mình hạ một con quái thú cấp bốn.
Sau khi Tư Không Chiến tắm xong thì nhóm cùng nhau đi đến nhà ăn, trên đường đi có không ít ánh mắt dán lên người cậu, họ đều biết số điểm còn lại là do chính cậu mang về.

Một số người hoài nghi là cậu đi cướp từ những đội khác, nhưng thực tế lại chứng minh việc đánh cướp là không thể vì số lượng quái thú quá nhiều, một chút kẽ hở để thở cũng không có chứ nói gì đến đánh cướp.

Nếu như vậy thì chỉ có một khả năng có vẻ rất hoang đường.


Bình luận

Truyện đang đọc