THIẾU TƯỚNG! VỢ NGÀI CÓ THAI RỒI!

Lần này Liên Kỳ Quang trong học viện xem như hoàn hoàn nổi danh, trước kia vì phế vật, mà hiện giờ vì thiên tài.

Bậc không! Đó là trình độ nào a? Đó là hi vọng xa vời mà vô số người cố gắng cả đời cũng không đạt được, mà Liên Kỳ Quang mới bao nhiêu? Mười sáu tuổi! Trình độ nghịch thiên này có thể so với thiếu tướng trẻ tuổi nhất hiện giờ, Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Chẳng lẽ, Liên Kỳ Quang, người bọn họ từng nghĩ là phế vật chướng mắt sẽ trở thành Hạ Hầu Thiệu Huyền thứ hai?

Đương nhiên, trong số đó cũng có không ít người chất vấn, nhưng rất nhanh, một cách nói nhanh chóng truyền lưu khắp học viện. Liên Kỳ Quang vì sinh tồn mà nhẫn nhục giả thành phế vật, tham sống sợ chết. Liên Kỳ Quang nổi, nổi hoàn toàn. Từ một phế vật người gặp người ghét trở thành đối tượng được người người ngưỡng mộ.

Về phần Khả Dĩnh, đã không còn ai để tâm. Dù sao, một người đã bị phế hoàn toàn cùng một người đáng giá nịnh nọt, bọn họ khẳng định sẽ chọn vế sau.

Cùng lúc đó, những người có dị năng hệ mộc trong học viện cũng bắt đầu có chỗ đứng, có địa vị của chính mình. Tuy không tính là cao, nhưng cũng thoát khỏi vận mệnh phế vật, không còn bị người ta xem thường.

Đương nhiên, cũng có người nghe tin này mà phát sầu, tỷ như Quý Sĩ Lâm.

“Tại sao có thể như vậy! !” Quý Sĩ Lâm giống như phát điên ném bay mọi thứ trên bàn, lọ thủy tinh vỡ nát, dịch dinh dưỡng văng đầy đất, liếc mắt nhìn qua, cả căn phòng là một mảnh hỗn loạn, cơ hồ không tìm ra một nơi sạch sẽ. Chương Kỳ đứng một bên nớp lo sợ, không dám lên tiếng.

“Phế vật kia, phế vật kia, thế nhưng…” Quý Sĩ Lâm đặt hai tay trên bàn, siết chặt, khớp xương lộ rõ làm người ta kinh sợ. Móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay, kéo theo một màu đỏ tươi ấm nóng.

“Cậu!” Quý Sĩ Lâm xoay người, gương mặt dữ tợn nhìn Chương Kỳ: “Không phải nói đã lừa nó vào khu năm rồi sao? Không phải nói nó đã chết rồi sao! Vì cái gì nó vẫn còn sống.”

“Quý… Quý thiếu.” Chương Kỳ rụt cổ, run lẩy bẩy: “Nếu, nếu nó thật sự là dị năng giả bậc không, đừng nói khu năm, cho dù tiến vào khu sáu cũng không làm gì được nó a!”

“Cậu…”

“Quý thiếu!” Thấy biểu tình Quý Sĩ Lâm càng lúc càng dữ tợn, Chương Kỳ kinh hoảng lùi về sau hai bước, run giọng nói: “Quý thiếu! Cho dù nó bậc không thì thế nào, nó vẫn không dám làm gì ngài, dù sao, nó thích ngài như vậy.”

“Ân?” Quý Sĩ Lâm nheo mắt, âm lãnh trên mặt thoáng dịu đi.

Thấy vậy, Chương Kỳ nuốt nước miếng, nói tiếp: “Quý thiếu, lúc trước Liên Kỳ Quang yêu ngài, yêu tới mức không cần cả tôn nghiêm, vô luận ngài đối xử thế nào, nó vẫn muốn kề cận ngài. Chẳng sợ lúc trước ngài suýt chút nữa hại chết nó, hiện giờ quay về, không phải nó cũng chẳng làm gì ngài sao?”

“…” Sắc mặt Quý Sĩ Lâm chậm rãi dịu xuống, suy tư những lời Chương Kỳ vừa nói.

“Quý thiếu, Liên Kỳ Quang là cao thủ bậc không, nếu nó muốn giết ngài…” Chương Kỳ nói tới đây, sắc mặt Quý Sĩ Lâm nhất thời có chút khó coi, lạnh lùng nhìn Chương Kỳ.

Chương Kỳ run rẩy, lập tức cười sửa lời: “Quý thiếu, ý của tôi là Liên Kỳ Quang vẫn còn yêu ngài, bằng không sao nó lại quay về nơi này? Dù sao, với dị năng kia, tiến vào khu một là chuyện thực dễ dàng.”

“Có chút đạo lý.” Quý Sĩ Lâm gật gật đầu, ánh mắt rõ ràng có chút sung sướng.

“Cho dù Liên Kỳ Quang lợi hại cỡ nào, nó cũng chỉ là một kẻ bình dân, mà ngài lại là quý tộc. Chỉ cần ngài dụ ngọt một chút, nó nhất định lại một lần nữa trở lại bên cạnh ngài, dù sao, nó cũng yêu ngài đến vậy.” Thấy Quý Sĩ Lâm khôi phục vẻ mặt bình thường, Chương Kỳ cẩn thận sáp tới, cười nịnh nọt.

“Đúng vậy.” Quý Sĩ Lâm mỉm cười, khôi phục ôn hòa thường ngày: “Liên Kỳ Quang là thiên tài thì thế nào, bất quá cũng chỉ là một kẻ bình dân, mà tôi là quý tộc, được tôi để mắt tới chính là vinh hạnh của nó.”

“Dạ! Quý thiếu nói rất đúng, Liên Kỳ Quang có thể được ngài để ý chính là phúc khí của nó.”

“Cậu nói nó mất trí nhớ, là thật?” Quý Sĩ Lâm không thể bỏ sót bất cứ điểm nào để Liên Kỳ Quang phát hiện chuyện lúc trước.

“Tôi vận dụng tất cả quan hệ, chuyện này tuyệt đối chính xác.”

“Vậy thì tốt rồi.” Quý Sĩ Lâm cười cười vỗ vai Chương Kỳ: “Chương Kỳ, cậu quả nhiên là anh em tốt của tôi, cậu yên tâm, chờ tôi cùng Tiểu Quang ở cùng một chỗ, tuyệt đối sẽ không quên cậu.”

“Không dám, không dám, có thể vì Quý thiếu làm việc là vinh hạnh của tôi.” Chương Kỳ cúi đầu, cười khổ.

(Ban nhất)

Liên Kỳ Quang ngồi trong góc phòng, ngây ngô nghịch máy tính trí năng trong tay, đối với ánh mắt ngấm ngầm hay thẳng thừng dò xét, trực tiếp xem như không thấy.

Nhìn những ghi chép lịch sử ba ngàn năm lịch sử sau khi thời tận thế chấm dứt trên màn hình, con ngươi tĩnh lặng khẽ lóe sáng.

Tiểu thái tử đã chết, sau khi mình mất không tới hai mươi năm, liền chết. Nguyên nhân, không rõ.

Theo lịch sử ghi lại, tiểu thái tử tựa hồ đoán trước cái chết của mình, trong vòng hai mươi năm sau khi tận thế kết thúc, tiểu thái tử mở rộng căn cứ Ngọa Long, thu nhận những nhân loại may mắn sống sót, tiếp đó dẫn dắt nhân loại dùng hơn mười năm gieo trống lương thực, xây dựng thêm căn cứ, một lần nữa xây dựng nhà cửa, dẫn dắt mọi người vượt qua mười năm gian khổ nhất sau tận thế, gian nan sinh tồn.

Nếu nói, Ám Quang chấm dứt tận thế, mở ra tân sinh cho nhân loại. Kia tiểu thái tử chính là người dẫn dắt nhân loại tồn tại, bắt đầu một cuộc sống mới.

Tiểu thái tử, là thủ lĩnh đầu tiên của tân nguyên năm thứ nhất.

Theo lịch sử ghi lại, nguyên nhân cái chết của tiểu thái tử không rõ, ngay cả thi thể cũng không có. Bởi vì không có ai thấy tiểu thái tử chết, thay vì chết, không bằng nói là mất tích.

Tiểu thái tử giống như trước đó đã đoán được mình sẽ chết, trước đó đã giao hết toàn bộ công tác cho cấp dưới mình tin tưởng, sau đó, hoàn toàn biến mất. Rất nhiều năm sau đó, nhân loại đã phái ra rất nhiều người tìm kiếm, thế nhưng, đều không có kết quả.

‘Tiểu thái tử….’ Liên Kỳ Quang hơi nhíu mày.

Đây là… đột nhiên, ánh mắt Liên Kỳ Quang nheo lại, ngón tay đang kéo màn hình chợt khựng lại, hình ảnh trên màn hình dừng lại ở một bức hình phóng đại.

Một nam nhân gương mặt thanh tú mặc một kiện áo khoác màu đen, khoanh tay đứng trên thành trì, con ngươi tĩnh lặng nhìn về phương xa, mặt không chút chiến sắc nhìn cơn thủy triều cương thi mênh mông vô bờ.

Gió thổi tung vạt áo nam nhân, sợi tóc hỗn loạn bị thổi bay, lộ ra một vệt máu trên trán. Tròng mắt bình thản tĩnh mịch, vẻ mặt lãnh tĩnh, lúc này lại làm người ta cảm nhận được khí thế uy nghiêm cùng an tâm. Tựa hồ, chỉ cần có người này, chẳng sợ gặp phải ngàn vạn tang thi, kia cũng không có gì đáng sợ, bởi vì, nam nhân này sẽ bảo hộ bọn họ.

Người này, thực quen mắt…

Giống như, đã từng gặp qua ở đâu rồi?

Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn nam nhân trên màn hình giả lập, ánh mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.

“Di? Khô Mộc.” Mễ Tiểu Bảo không biết từ khi nào đã sáp qua, có chút kinh ngạc nhìn màn hình trước mặt Liên Kỳ Quang: “Hóa ra cậu cũng sùng bái Ám Quang đại nhân a!”

Ám Quang đại nhân! ?

Ánh mắt Liên Kỳ trầm xuống, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn nam nhân trên màn hình, hai nắm tay chậm rãi siết chặt.

Hèn chi nhìn quen mắt như vậy, người này, không phải, là cậu sao?

Là cậu khi trước!

Là Ám Quang.



Khô Mộc.

___ ___

Bình luận

Truyện đang đọc