Edit: Minh Trang
Beta: Thương Thương
Đúng lúc Nhậm Ngạn Đông đang hết đường xoay xở với con gái thì Thịnh Hạ bước vào. Hôm nay cô cũng mặc váy. Tính Tính ủy khuất nhìn ba ba Nhậm Ngạn Đông, bất quá chưa lên tiếng, nhưng trong ánh mắt rõ ràng viết: Ba ba nói xạo.
"Mẹ ơi." Tính Tính nhõng nhẽo gọi.
Thịnh Hạ đi qua bế con bé: "Sao vậy, bảo bối?"
Hai tay Tính Tính ôm cổ Thịnh Hạ.
Nhậm Ngạn Đông nhìn chân Thịnh Hạ, nháy mắt ra hiệu với cô: "Có phải hôm nay em và Tính Tính sẽ cùng mặc vớ đúng không?"
Thịnh Hạ chưa kịp bắt được ám hiệu của anh, cô lắc đầu ngay: "Tại sao phải mang vớ?"
Nhậm Ngạn Đông: "... lạnh dưới 0 độ C đó."
Anh hỏi lại: "Em mặc như vậy ra ngoài không lạnh sao?"
Thịnh Hạ gật đầu, lại nói: "Mặc váy này mà thêm vớ trông xấu thì sao?"
Tất nhiên là trời rất lạnh nhưng không thể mặc.
Trong mấy năm qua cô không biểu diễn đàn, cũng rất ít khi tham dự tiệc tối xã giao, những chiếc váy hoa lệ đã sắp bị quên lãng dưới đáy tủ. Vậy nên cô rất muốn mặc chiếc váy này.
Mẫn Du cũng từng nói, quá xa xỉ, quả thực phí phạm của trời.
Mấy năm nay, Thịnh Hạ cũng tự giảm bớt tần suất mua thêm váy mới. Trừ khi cô gặp được cái mình thật sự yêu thích, thời gian rảnh cô đều dùng để chọn mua váy cho con gái.
Tính Tính chỉ mới hai tuổi, thế mà đã có riêng cả một phòng quần áo.
Nhậm Ngạn Đông vốn muốn trông cậy vào việc phối hợp của Thịnh Hạ, thế mà cô không những không phối hợp, còn đi theo phá đám, anh đành phải lần nữa thử thuyết phục con gái nhỏ.
"Bảo bối à."
Tính Tính lúc này cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói câu: "Ba không hiểu được con gái đâu."
Thịnh Hạ quay sang Nhậm Ngạn Đông cười khoe khoang, sau đó nói với con gái: "Mẹ mang con đi chọn một cái áo khoác thật xinh đẹp được không?"
"Dạ."
"Muốn cùng mẹ mặc áo khoác đôi không?"
"Muốn."
Hai người thân mật vừa trò chuyện, vừa đi vào phòng quần áo.
Nhậm Ngạn Đông đặt tay sau đầu, chỉ biết cạn lời nhìn theo bóng dáng hai mẹ con.
Ý Ý lôi kéo tay Nhậm Ngạn Đông: "Ba ba."
Nhậm Ngạn Đông khom lưng, bế con trai lên: "Chúng ta đi ăn sáng thôi."
Con trai đặt một nụ hôn trên sườn mặt Nhậm Ngạn Đông: "Ba ba."
"Hửm?"
"Chúng ta là nam tử hán."
Nhìn nhóc con nghiêm trang nói, trên mặt Nhậm Ngạn Đông có chút tươi cười, Ý Ý tiếp tục nói: "Cứ chiều theo mẹ và em gái thôi."
"Ừ."
Thịnh Hạ để con gái chọn một chiếc áo khoác gió trông hợp với váy công chúa. Sau khi cả hai đã chọn xong quần áo, vô cùng vui vẻ đi xuống lầu.
"Mẹ ơi, con yêu mẹ."
Thịnh Hạ cười nhẹ: "Mẹ cũng yêu bảo bối."
Nhậm Ngạn Đông cho rằng Thịnh Hạ sẽ chọn cho con gái một chiếc áo bông vì trời lạnh vậy mà.
"Thịnh Hạ." Câu nói kế tiếp, anh cũng chỉ cam chịu nuốt xuống. Anh nhìn sang con gái nên không thể nhiều lời, đành đổi thành: "Lại đây ăn sáng đi."
Thịnh Hạ cởi áo gió cho Tính Tính và choàng khăn ăn trên cổ.
Tính Tính cùng Ý Ý đã biết tự ăn cơm, hai đứa trẻ ra vẻ giống như người lớn, an tĩnh ăn bữa sáng, Ý Ý cầm một mảnh pho mát đưa cho em gái.
Tính Tính không cần, "Khoan đã..." Cô bé nhăn mày, muốn từ từ ăn đến.
Thịnh Hạ nhắc nhở: "Calorie."
Tùy Hứng: "Calorie cao, sẽ béo phì, không đẹp."
Nhậm Ngạn Đông thiếu chút nữa bị nghẹn, thức ăn sáng đã nuốt xuống dạ dày cũng thấy khó tiêu hóa.
Anh liếc Thịnh Hạ một cái, mấy ngày nay cô hay tâm sự cùng con gái, cũng không biết hai mẹ con nói gì mà giờ Tính Tính đã biết đến calorie. Còn có điều gì con bé được mẹ truyền kinh nghiệm nữa đây.
Nhậm Ngạn Đông đem bánh mì nướng cắt thành một đoạn ngắn, đút cho Thịnh Hạ, cô chớp mắt chần chờ một chút mới ăn, sau đó chỉ uống thêm ít nước chanh.
Nhìn làn da của cô vô cùng mịn màng, anh muốn nói với cô những lời này nhưng phảng phất trở thành dư thừa, cuối cùng quyết định tập trung ăn sáng thôi.
Sau khi ăn xong, vì hơn một giờ mới đi sân bay, dì trông trẻ mang hai đứa trẻ vào phòng vẽ tranh, Nhậm Ngạn Đông túm Thịnh Hạ đi lên phòng ngủ trên lầu để dạy dỗ một phen.
Trong lòng Thịnh Hạ biết rõ là người này nhịn việc muốn thu thập cô từ lúc sáng rồi.
Nhậm Ngạn Đông vừa quay người nửa ôm cô vào lòng, thì có một dãy số lạ gọi vào số cá nhân của anh. Anh không do dự mà trực tiếp mở nghe.
"Nhậm tổng, có phiền anh không."
"Là tôi, Thương Tử Tình."
Thương Tử Tình mở lời chào hỏi đơn giản rồi ngay sau đó hỏi: "Có thể xin anh vài phút được không?"
Nhậm Ngạn Đông: "Chuyện gì?"
Thương Tử Tình: "Tôi muốn ly hôn Dư Trạch."
Nhậm Ngạn Đông: "......"
"Cô ly hôn thì đi tìm Dư Trạch, tìm tôi làm cái gì?"
Thương Tử Tình: "Kỳ nghỉ này anh sẽ về nước đúng không? Trở về anh tìm Dư Trạch nói chuyện, đại loại khiến anh ta từ bỏ quyền nuôi con. Anh ta muốn tìm người khác sinh con cũng được, mẹ con tôi sẽ không tạo thêm phiền phức gì đâu."
Ở trong mắt Thương Tử Tình, người có thể cưỡng ép Dư Trạch chỉ có một mình Nhậm Ngạn Đông.
Dư Trạch có thể sẽ nghe theo lời Thịnh Hạ, vì sau khi kết hôn cô ta mới biết được quan hệ giữa các trưởng bối Dư gia với Thịnh gia rất thân thiết.
Tuy nhiên trước kia cô ta cùng Thịnh Hạ hiềm khích chất chồng, nên giờ cô ta cũng không dám mặt dày tới tìm Thịnh Hạ giúp đỡ.
Nhậm Ngạn Đông: "Tôi với cô một chút giao tình cũng không có, cô đúng là không khách sáo mà tự nhận là bạn bè."
Thương Tử Tình cũng là bị ép buộc đến nôn nóng, không còn biện pháp nào khác nên tâm tư rối loạn.
Dư Trạch tàn nhẫn, lại có quan hệ cùng nhân mạch rộng hơn nhiều so với Thương Tử Tình, nên dù cô ta có muốn kiện cáo ly hôn thì phần thắng hiển nhiên cũng không thuộc về cô. Thật sự là cô ta không thể xoay sở tìm ra cách nào.
"Anh cũng đã làm cha nên chắc có thể hiểu được tâm tình tôi hiện giờ chứ. Tôi không cầu mong đại phú đại quý gì cho con, cũng không cần thằng bé về sau có tiền đồ rộng lớn gì, mà chỉ mong nó khỏe mạnh vui vẻ là được."
Tiếp tục nói, Thương Tử Tình không khỏi thở dài: "Nếu tòa án phán quyền nuôi dưỡng thuộc về Dư Trạch, sau này nó sẽ trưởng thành như thế nào đây."
Nhậm Ngạn Đông: "Tôi không nhàn rỗi mà can thiệp vào việc nhà người khác." Dừng vài giây, anh nói tiếp: "Nếu tôi gặp được Dư Trạch, thì sẽ vì việc đứa bé lớn lên an ổn mà nói hai câu."
Anh không muốn tiếp tục nghe Thương Tử Tình lải nhải: "Tôi phải ra sân bay nên cúp máy đây."
Về chuyện Thương Tử Tình cùng Dư Trạch, tối hôm qua Thịnh Hạ có nghe Mẫn Du kể qua, dù sao đó là chuyện ai cũng đoán được.
Mấy năm nay Thương Tử Tình tương đối nhẫn nhịn, có thể vì con mà rất nhiều chuyện biết tránh nặng tìm nhẹ.
Không chỉ thay đổi nhiều về cách hành sự, mà đối với Mẫn Du cũng không tồi. Khi nào cô ta đóng vai chính thì sẽ âm thầm chiếu cố cho nghệ sĩ của Mẫn Du có vai phụ thích hợp.
Thịnh Hạ nhân cơ hội này khều tay Nhậm Ngạn Đông: "Tam ca, anh gọi điện thoại cho Dư Trạch đi, em đi luyện đàn một chút."
Nhậm Ngạn Đông cất di động: "Ai nói rằng anh phải gọi điện thoại cho Dư Trạch?"
Anh chẳng những không buông ra, ngược lại càng khẩn trương giữ chặt cô hơn.
Vào phòng ngủ, Nhậm Ngạn Đông khóa trái cửa phòng.
Anh xoay người để vây Thịnh Hạ ở giữa cánh cửa và vòng tay anh.
Thịnh Hạ ngửa đầu, cười như không cười: "Tam ca à."
Nhậm Ngạn Đông: "Kêu Tam thúc cũng vô dụng."
Anh rũ mắt: "Hai đứa bé còn nhỏ, có thể nhõng nhẽo nhưng không thể cái gì cũng nuông chiều theo ý con được. Nhất là Tính Tính, như vậy cũng không phải là tốt cho nó. Giáo dục con không thể tùy tiện theo sở thích, không thể thích gì thì làm nấy."
Thịnh Hạ hất mặt sang hướng khác, không thèm nhìn anh.
"Anh nói chuyện với em mà em nhìn đâu vậy."
"Không nghe thấy."
Nhậm Ngạn Đông lập tức đem cô bế lên, Thịnh Hạ khiêu khích: "Em không tin anh đứng vậy mà còn có lực!"
Tối hôm qua bọn họ vận động mãi từ nửa đêm đến gần sáng mới ngủ, cho tới lúc này chỉ mới cách vài giờ đồng hồ.
Nhậm Ngạn Đông nhìn mắt cô, không đáp lời lại mà hôn xuống môi cô.
Trong nháy mắt, Thịnh Hạ chủ động ôm cổ anh.
Sau đó cô bị anh 'dạy dỗ' đến không thể mạnh miệng, chỉ có thể gọi vài lần 'chồng à..' ngắt quãng.
Còn phải nhanh đến sân bay, Thịnh Hạ vội vàng tắm đơn giản, thay đổi một cái váy khác trước khi xuống lầu.
Ý Ý nhìn chằm chằm chiếc váy của mẹ: "Mẹ, mẹ mặc váy mới khác."
Thịnh Hạ: "Ừ." Cô đành phải giải thích: "Váy này cùng áo của con là trang phục mẹ con, như vậy càng đẹp mắt đúng không?"
Ý Ý cũng nghi hoặc mà gật đầu, không hiểu cái gì là trang phục mẹ con.
Khi ra cửa, Thịnh Hạ dùng một cái khăn lông xinh đẹp choàng cho Tính Tính.
Ô tô ngừng trước cửa biệt thự mấy mét nên khi cửa lớn vừa mở ra, gió lạnh thổi xuyên thấu đến tận mắt cá chân, cái lạnh khó chịu như kim đâm.
Thịnh Hạ chậm chạp chạy đến bên cửa xe đã mở ra, ấn Tính Tính vào trước, sau đó cô nhanh chóng ngồi vào ghế phụ gần cửa xe.
Nhậm Ngạn Đông giao đứa bé cho dì trông trẻ, anh ngồi dựa gần vào Thịnh Hạ, khom lưng xoa xoa mắt cá chân cho cô.
Thịnh Hạ thuận thế ghé vào trên lưng anh: "Không lạnh lắm."
Lòng bàn tay anh mang theo hơi ấm truyền đến cẳng chân lạnh như băng của cô, cảm giác giống như được ngâm vào một dòng nước ấm.
Ô tô khởi hành, Thịnh Hạ mở cho con nghe nhạc violon. Tuy tụi nhỏ nghe không hiểu nhưng cũng từ từ chuyển sang trạng thái say sưa lắng nghe. Nhậm Ngạn Đông bắt đầu xử lý công việc.
Thư ký Hướng gửi email cho anh muốn anh xác nhận các tiết mục biểu diễn tại cuộc họp mặt thường niên của Viễn Đông.
Hội đồng quản trị Viễn Đông muốn anh cùng Thịnh Hạ hợp tấu một bản nhạc.
Cũng không biết là chủ ý từ ai, thế mà dám lấy anh ra trêu đùa.
Nhậm Ngạn Đông trả lời: 【 Thịnh Hạ độc tấu, còn bọn họ chưa đủ tư cách nghe tôi đàn dương cầm, cũng không đủ trình độ để thưởng thức. 】
Anh tiếp tục xem đến email thứ hai, là công ty con của Viễn Đông báo cáo tiến độ của một hạng mục.
Hạng mục này là của Dư Trạch. Mấy năm nay Dư Trạch đầu tư vào một công ty sản xuất nguồn năng lượng mới, hoạt động cũng không tệ lắm, đang chuẩn bị đưa ra thị trường.
Ý tưởng này giống với Lệ Viêm Trác lúc trước nên Dư Trạch chuẩn bị kêu gọi đầu tư.
Lần này Dư Trạch không tìm anh, mà để Dư lão gia thay mặt, giải thích rằng hiện tại Dư Trạch đã biết quay đầu sau lầm lạc, tập trung làm việc nên rất an phận, hy vọng anh không so đo hiềm khích trước đây.
Anh nể mặt Dư lão gia, đại ý nói chưa trả lời ngay được, mà cần thực hiện việc đánh giá mức độ rủi ro của hạng mục trước.
Nhậm Ngạn Đông nhắn tin cho Dư Trạch: 【 Ngày mai tôi về Bắc Kinh, 8 giờ tối mai cậu đến văn phòng tôi. 】
Dư Trạch: 【 Là việc công hay việc tư? 】
Nhậm Ngạn Đông: 【 Tôi và cậu có việc tư gì để nói sao? 】
Dư Trạch sáng tỏ: 【 Được. 】
Xử lý xong công việc, Nhậm Ngạn Đông khép notebook lại.
Anh cùng Thịnh Hạ nói chuyện Viễn Đông họp thường niên ngày 29/12, hy vọng cô có thể diễn tấu.
Thịnh Hạ nói đùa: "Lên sân khấu thì cát xê bao nhiêu?"
Nhậm Ngạn Đông: "Vài tệ."
Thịnh Hạ lấy đàn gõ gõ tay anh: "Không muốn làm."
Ý Ý cũng theo hỏi: "Ba ba, con cũng cần vài đồng tiền nữa."
Nhậm Ngạn Đông nhìn sang con trai: "Con cần tiền làm gì?"
Ý Ý nghiêng đầu, nghiêm túc trả lời: "Mua váy đẹp cho mẹ và em gái."
Nhậm Ngạn Đông cười: "Con muốn mua thì cần rất nhiều đồng tiền."
Anh duỗi tay, xoa mu bàn tay của Tính Tính: "Sao con không nói lời nào vậy?"
Tính Tính rút tay về, quay mặt dựa vào trong lồng ngực mẹ.
Ý Ý an ủi ba ba: "Con gái xinh đẹp đều khó chiều lắm."
Nhậm Ngạn Đông nhìn con trai: "Lại là mẹ con nói sao?"
Ý Ý gật đầu: "Dạ." Cậu bé nói tiếp: "Đàn ông chúng ta muốn dỗ con gái thì phải hiểu con gái xinh đẹp nói cái gì cũng đúng, kiêu ngạo cũng là đúng."
Nhậm Ngạn Đông nhìn về phía Thịnh Hạ, kết quả Thịnh Hạ cùng Tính Tính có cùng biểu tình và động tác, dáng vẻ cao lãnh không phản ứng, sườn mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, tỏ vẻ như không nghe thấy cuộc nói chuyện của anh và con.
Tới sân bay, Nhậm Ngạn Đông bước xuống xe đến gần Tính Tính, thủ thỉ bên tai con bé: "Không đáp lời của ba ba sao? Ba ba yêu con mà, về sau ba sẽ cố gắng nói chung đề tài với con gái nhé, được không?"
Tính Tính xoay chuyển đôi mắt xinh đẹp, vẫn tỏ ra trầm mặc. Lúc sau hướng bàn tay về phía Thịnh Hạ: "Mẹ ơi, ôm một cái."
Thịnh Hạ dùng thảm lông bọc kín Tính Tính thật chặt, giống như ôm trẻ sơ sinh, ôm con bé từ trên xe xuống dưới, một đường ôm đến cửa sân bay mới đưa thảm lông sang Nhậm Ngạn Đông, để anh giúp chỉnh tóc của Tính Tính cho gọn.
Khi xếp hàng tại khu vực kiểm tra an ninh, Tính Tính nhấc chân đạp lên cánh tay Nhậm Ngạn Đông.
Nhậm Ngạn Đông quay đầu nhìn con gái đang chu cái miệng nhỏ nhìn anh.
Anh nhàn nhạt cười, con gái đá anh như vậy là biểu lộ sự tha thứ. Anh tiếp nhận con gái từ trong lồng ngực Thịnh Hạ, gắt gao ôm vào ngực mình.
Tính Tính cũng an tĩnh ghé vào trong ngực Nhậm Ngạn Đông, sau một lúc lâu, cô bé nhỏ giọng nói bên tai anh: "Ba à, con cũng yêu ba."