THỊNH THẾ ĐÍCH PHI

Edit: Theresa

Beta: Sakura

Diệp Ly kể lại chuyện của Thanh Ngọc và Thanh Loan cho Mặc Tu Nghiêu nghe, Mặc Tu Nghiêu xoay người liền phân phó người đi tra xét. Bất kể cái người giả trang Mặc Tu Nghiêu kia là người nào, nữ tử kia đều tuyệt đối không phải là Tô Túy Điệp. Sẽ có người muốn lợi dụng chuyện này tới khích bác hai người, thậm chí là quan hệ của Định Vương Phủ và Từ gia, có thể thấy được người này tuyệt đối rất hiểu Định Quốc Vương phủ cùng với bản thân Mặc Tu Nghiêu. Về phần chuyện bị giả mạo, Mặc Tu Nghiêu cũng không lo lắng. Bởi vì thuộc hạ Định Quốc Vương phủ cho tới bây giờ cũng nhận lệnh không nhận người, mặc dù trong trường hợp Vương gia và Vương phi không có ở đây, nhưng tất cả mọi người biết, Định Vương từ xưa đến nay sẽ không tùy ý vượt cấp hướng cấp dưới hạ lệnh gì. Huống chi, nếu những ám vệ kia ngay cả Vương gia nhà mình thật hay giả đều nhận không ra thì cũng không cần giữ lại nữa.

Ngày thứ hai trở lại kinh thành, Diệp Ly liền tự mình đi Từ gia thăm cậu mợ. Chuyện ở thành Vĩnh Lâm mặc dù người bình thường cũng không biết, nhưng lại tuyệt đối không thể gạt được trong cung, còn có những đám quyền quý bọn họ có các con đường tin tức kia. Hơn nữa Mặc Tu Nghiêu hiện nay thân thể bình phục tự nhiên cần đứng dậy gánh vác trách nhiệm của Định Quốc Vương gia, cho nên Diệp Ly cái Định Vương phi này tự nhiên cũng không cần cố ý khiêm tốn nữa.

Vừa mới bước vào Từ phủ, Từ Thanh Viêm giống như gió thổi tới, đi ra ngoài, lôi kéo Diệp Ly chít chít trách trách nói không ngừng. Thấy vậy, đi theo phía sau hắn ra tới, Từ Hồng Ngạn trên trán gân xanh trực nhảy, “Thanh Viêm!”

Từ Thanh Viêm mặt cứng đờ, cầu cứu hướng Diệp Ly chớp chớp mắt, mới quay đầu hướng Từ Hồng Ngạn cười lấy lòng, “Nhị thúc, đây không phải là cháu thấy Ly tỷ tỷ trở lại nên mới cao hứng mà. . . . . .”

Từ Thanh Trạch nhàn nhạt nhìn hắn không nói chuyện, Từ Thanh Bách tức giận liếc hắn một cái, nói: “Ly nhi trở lại chúng ta đều thật cao hứng, nhìn một chút cái phó đức hạnh của đệ kia. Cũng may không phải là ở Vân Châu, bị gia gia và phụ thân thấy không thể không phạt đệ.”

Từ Thanh Viêm co lại cổ, hướng về phía Tứ ca làm mặt quỷ.

Diệp Ly thấy người thân chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, lại cười nói: “Cậu hai, Nhị ca, Tứ ca các người cũng đừng trách Ngũ đệ nữa. Hồi lâu không thấy, Ly nhi cũng rất vui.”

Từ Hồng Ngạn đánh giá Diệp Ly một phen, mới hài lòng gật đầu, nói: “Xem ra mấy ngày nay ở bên ngoài không có chịu khổ, khí sắc cũng tốt hơn ở kinh thành nhiều.”

Từ phu nhân đã tiến lên đây lôi kéo Diệp Ly hư hàn vấn noãn (hỏi han ân cần), lại đau nàng một người ra khỏi nhà ở bên ngoài cực khổ, lại cảm thấy nàng gầy đi không ít, phải bồi bổ lại cho tốt hơn. Biết bọn họ có chính sự muốn nói, Từ phu nhân lôi kéo Diệp Ly nói mấy câu nói liền xoay người đi phân phó phòng bếp chuẩn bị ăn trưa đi, để không gian lại cho trượng phu cùng với các con.

Vào thư phòng ngồi vào chỗ của mình, còn chưa kịp nói gì, Từ Thanh Viêm liền quay tới quay lui, không yên tĩnh, đôi mắt trông mong nhìn Diệp Ly, nói: “Ly tỷ tỷ, tỷ thật đi trấn thủ Vĩnh Lâm?”

Diệp Ly có chút kinh ngạc nhướng mày, nói: “Ngay cả đệ cũng biết rồi? Xem ra tin tức ở biên thành truyền được quả thật không chậm .”

Từ Thanh Viêm vung phất tay nói: “Ly tỷ tỷ, tỷ không biết chứ, có chút tin tức đi ở bên ngoài đúng là bí mật, nhưng một khi truyền về tới kinh thành thì cũng không phải là bí mật. Người biết chuyện này thật là không ít đâu, mấy ngày hôm trước đã có người quanh co lòng vòng đánh chủ ý với ta để nghe tin tức tỷ, hừ! Khi dễ Bổn công tử tuổi còn nhỏ dễ lừa gạt sao?”

Từ Thanh Trạch gật đầu, nhìn Diệp Ly nói: “Tiểu Ngũ nói không sai, con đường tin tức có thể đưa đến Toái Tuyết Quan là không nhiều. Nhưng là ở trong kinh thành này nhưng không giấu được bí mật gì.”

Diệp Ly phất tay một cái, nói: “Mà cũng vậy thôi, chuyện này ta và Vương gia đã bàn bạc qua. Vốn Định Vương phi có thể điều động Hắc Vân Kỵ cũng không phải là bí mật gì. Ta đi Vĩnh Lâm rốt cuộc ở trên chiến trường rất nhiều chuyện muốn che giấu cũng không che giấu được, làm cho người ta biết rồi cũng không sao.”

Từ Hồng Ngạn cau mày nói: ” ý tứ của Vương gia là . . . . .” Nhìn ngoại sinh nữ (cháu ngoại gái) trước mắt dung mạo thanh lệ hơi giống tiểu muội, Từ Hồng Ngạn có chút không xác định có phải là ý tứ ông nghĩ đến hay không. Dù sao tuy nói Lịch đại Định Quốc Vương gia cũng không gần nữ sắc, đối với Vương phi bất kể xuất thân đều hết sức kính trọng. Nhưng Vương phi chân chính nắm giữ qua binh quyền Định Vương phủ thật ra thì cũng chỉ có một người là Khinh Vân Quận chúa từ trăm năm trước mà thôi. Nếu như Định Vương đối với Ly nhi. . . . . . Mặc dù cao hứng vì Định Vương xem trọng cùng với tín nhiệm cháu ngoại gái, nhưng Từ Hồng Ngạn lại hơi lo lắng phần coi trọng này. Một khi nắm giữ binh quyền Định Quốc Vương phủ, Ly nhi sẽ cũng không phải là một Vương phi đơn thuần đơn giản như vậy. Đến lúc đó đối mặt với thị thị phi phi chỉ sợ cũng không phải là ông có thể giúp đỡ được.

Diệp Ly nhìn Từ Hồng Ngạn, nghiêm mặt nói: “Ly nhi hiểu lo lắng của cậu, nhưng là. . . Từ đám cưới ngày đó bắt đầu, Ly nhi cũng đã cùng Định Vương phủ cột vào cùng nhau. Có một số việc nếu như không cách nào tránh khỏi. . ., như vậy không ngại đón đầu mà lên. Hai người thì tốt hơn một người một chút.”

Từ Hồng Ngạn không nhịn được than thở, mấy ngày nay động tĩnh của Hoàng thượng trên triều, mặc dù ông vẫn chẳng quan tâm nhưng cũng không phải là thật không hiểu được. Từ khi Lê Vương bắt đầu khởi binh, Hoàng thượng liền lựa chọn dựa vào ba nhà Liễu, Vương, Vân. Thậm chí có thể nói không có chút nào che dấu việc mượn cớ diệt trừ Lê Vương đảng, để chèn ép triều thần ngày trước thân với Định Vương Phủ. Những năm này, trên triều đình, vì Hoàng thượng hoặc sáng hoặc tối sắp xếp không ít người, hiện nay hai nhà Vương, Vân đột nhiên quật khởi thay thế Diệp gia, thậm chí có khuynh hướng vượt xa Hoa gia. Biến đổi hơn chính là không biết xảy ra chuyện gì, ba nhà Liễu, Vương, Vân đã vụng trộm kết thành một phe. Vốn là ba cổ thế lực tách biệt cũng không thể trở nên như thế trong nháy mắt được, nhưng hiện tại chỉ chớp mắt rốt cuộc người của Hoàng thượng lại đỗ Trạng nguyên. Muốn nghĩ những động tác này của Hoàng đế thật là vì đối phó Lê Vương, chỉ sợ Từ Thanh Viêm cũng sẽ không tin tưởng. Từ Hồng Ngạn tự nhiên cũng hiểu, Hoàng đế căn bản không đặt đệ đệ kia của mình ở trong mắt, mục tiêu chân chính của hắn vĩnh viễn cũng là Định Vương Phủ.

Giọng nói của Từ Thanh Trạch vẫn lãnh mạc, nhìn Diệp Ly, trong mắt mang theo nhàn nhạt ấm áp, ” Nếu Ly nhi có năng lực này, tiếp quản cũng không sao.”

Từ Hồng Ngạn bất đắc dĩ gật đầu, trìu mến nhìn Diệp Ly, nói: “Cậu cả của cháu trước đó vài ngày tới trong thư cũng nói ra, nếu cháu có thể dẫn người xuất hiện ở Vĩnh Châu thì ông ấy ước chừng cũng đoán được ý tứ của Định Vương. Chẳng qua sau này một mình cháu phải ngàn vạn cẩn thận mới được. Trong nhà chúng ta, trừ cháu ra, tất cả ba ca ca đều là người đọc sách, chỉ sợ cũng giúp không được cái gì.” Từ Hồng Ngạn không phải là võ quan cũng không tỏ vẻ ông sẽ hiểu rõ võ tướng. Võ tướng khác với quan văn, đặc biệt là danh tướng tung hoành sa trường, bọn họ cũng sẽ không cần biết ngươi là cái thân phận địa vị gì. Không thể phục chúng mà nói, chính là nữ nhi của Hoàng đế bọn họ cũng sẽ không phục ngươi.

Diệp Ly gật đầu, cười yếu ớt, nói: “Cậu hai yên tâm đi, lần ở Vĩnh Châu này, Vương gia mang về cho cháu một Giá Úy cũng khá lắm dưới trướng tướng quân Mộ Dung, còn có một thống lĩnh Hắc Vân Kỵ, đều bắt đầu theo ta từ lúc trấn thủ Vĩnh Lâm. Đều coi như là người quen, cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, về phần những thứ khác, sau này hãy nói là được, đây cũng chỉ là nhất thời.”

Từ Hồng Ngạn lúc này chân mày mới mở ra, gật đầu nói: “Vẫn là Vương gia suy nghĩ chu đáo.”

Từ Thanh Viêm cười nói: “Sớm biết Ly tỷ tỷ có thể thống lĩnh Mặc gia quân, tại sao Tam ca còn tự mình chạy đến quân doanh, trực tiếp đi theo Ly tỷ tỷ không phải là được sao?”

Từ Hồng Ngạn trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Nói bậy, Thanh Phong tiểu tử kia nếu ở trong quân doanh không có tiền đồ còn không phải cản trở Ly nhi? Nếu chính hắn có tiền đồ thì ở tại nơi nào cũng giống nhau?”

Từ Thanh Viêm nháy mắt nói: “Cháu chỉ cảm thấy có Tam ca ở đây, tốt xấu gì cũng là người của mình, Ly tỷ tỷ cũng yên tâm một chút chứ sao.”

Diệp Ly cười nói: “Bây giờ nói những thứ này hơi sớm. Hiện tại cháu không quản được chuyện của Mặc gia quân. Huống chi, tính tình Tam ca thế kia, nếu biết bởi vì cháu mà huynh ấy mới vào được Mặc gia quân, chỉ sợ đã sớm chạy trốn rất xa, không nên vì chính mình hơn người mà tính toán như vậy.”

Nhớ tới cái tính tình kia của nhi tử nhà mình, Từ Hồng Ngạn cũng không khỏi được cười một tiếng, rồi lại tựa hồ hết sức hài lòng, nói lời thấm thía với Diệp Ly: “Tuy nói Vương gia tín nhiệm cháu, nhưng cũng phải nhớ được là, rất nhiều chuyện phải công và tư rõ ràng cho tốt. Vô luận hoàng gia hay những người khác, kiêng kỵ nhất chính là ngoại thích thái thịnh (người ngoài có công cao). Ly nhi hiểu không?”

Trong lòng Diệp Ly ấm áp, gật đầu nói: “Ly nhi hiểu, đa tạ cậu dạy bảo.”

Thấy Diệp Ly tiếp thu lời của mình, Từ Hồng Ngạn vui mừng gật đầu, nhẹ giọng thở dài. Ly nhi cùng với tiểu muội nhu nhược thông minh của mình kia thế nhưng thật không giống nhau, mặc dù Ly nhi cũng không họ Từ, nhưng ông vẫn có một loại kiêu ngạo và vui mừng vì nhà chúng ta có một nữ tử như vậy. Tin rằng phụ thân thấy Ly nhi như vậy cũng có vạn phần vui mừng.

Diệp Ly lại đem chuyện tình của mình đi Nam chiếu cùng với Từ Thanh Trần cẩn thận nói một lần, Từ Hồng Ngạn không đồng ý, cau mày nói: “Đưa bản thân mình vào hiểm cảnh, Thanh Trần cũng hơi quá mức mạo hiểm.”

Từ Thanh Bách trái lại, nửa điểm cũng không lo lắng an nguy của đại ca, cười nói: “Nhị thúc yên tâm đi, đại ca đã có lúc nào mà làm chuyện không có nắm chắc? Ly nhi không phải là cũng nói sao, cho dù nàng không đi Nam Cương thì đại ca cũng vẫn nắm chắc có thể thoát thân được.”

Từ Thanh Viêm gật đầu lia lịa, nói: “Tứ ca nói rất đúng, Ly tỷ tỷ, Thánh nữ Nam Cương kia trông rất xinh đẹp sao? Tại sao nàng ta bắt đại ca rồi lại không thương tổn huynh ấy? Ngay cả bức cung đều không có, sẽ không phải coi trọng đại ca đi?” Không thể không nói, trên mức độ nào đó, Từ Thanh Viêm đã đoán đúng được chân tướng.

Diệp Ly trừng mắt nhìn, có chút tiếc nuối lắc đầu, nói: “Ta chưa từng thấy qua Thánh nữ Nam Cương, có lẽ không kém đi.”

Từ Thanh Bách nhướng mày nói: “Bản thân ta cảm thấy vị công chúa An Khê kia có ý tứ với đại ca. Nhị ca, ca nói xem.”

Từ Thanh Trạch đặt chén trà xuống, lạnh nhạt nói: “Cũng không thể. Đại ca chỉ coi công chúa An Khê là bằng hữu.”

Từ Thanh Viêm núp ở phía sau Từ Thanh Bách, hướng về phía Nhị ca nhe răng, nhỏ giọng lầu bầu, “Thật là không hiểu phong tình, thật không biết sao Tần tỷ tỷ chịu được huynh.”

Từ Thanh Bách cũng tò mò, nhìn hướng Diệp Ly, hỏi: “Ly nhi lừa gạt công chúa An Khê rằng muội là vị hôn thê của đại ca, đại ca nói như thế nào?”

Nghe vậy, Từ Thanh Viêm nhất thời hai mắt sáng lên, từ từ ngó chừng Diệp Ly. Diệp Ly có chút bực mình, cắn răng, sớm đã biết sẽ bị đại ca làm cho như vậy, nên hắn căn bản không có viết thư nói chuyện này cho bọn họ, kết quả do chính nàng tiết lộ ra. Cẩn thận dò xét cậu hai một cái, nhỏ giọng nói: “Đại ca cái gì cũng không nói. Hơn nữa. . . Đại ca còn lợi dụng cháu để ngăn chặn hoa đào.”

Từ Hồng Ngạn bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò: “Thân phận của cháu bất đồng, tra tung tích đại ca của cháu dĩ nhiên là trọng yếu, nhưng danh tiếng cũng phải hơi chút cố kỵ một chút.”

“Ly nhi biết rồi.” Từ Hồng Ngạn không có giáo huấn, Diệp Ly đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, giòn thanh (âm thanh giòn tan) cười nói, “Đúng rồi, còn không có chúc mừng Nhị ca, Tứ ca cùng Ngũ đệ kim bảng đề danh đây.”

Từ Hồng Ngạn lắc đầu, tức giận, trợn mắt nhìn Từ Thanh Viêm một cái. Mặc dù một năm nay, đầu mùa xuân liền mọi chuyện không thuận lợi, nhưng khoa cử mỗi ba năm một lần vẫn là cứ theo lẽ thường cử hành. Vốn thật cũng không có cái gì, dù sao ai cũng sẽ không cho là Từ gia dạy dỗ nhi tử nổi danh lại có một đứa cháu lạc loài, nhưng ba vị công tử Từ gia đồng thời kim bảng đề danh cũng không tránh khỏi làm cho người ta phải ghé mắt.

Từ Thanh Viêm ủy khuất bĩu môi, nói: “Ta chỉ tùy tiện viết viết nha, ai biết năm nay đề thi đơn giản như vậy. . . . . .” Ở dưới ánh nhìn chăm chú của người một phòng, Từ Thanh Viêm rốt cục nói không nổi nữa chỉ đành phải chột dạ cúi đầu. Sao hắn có thể nói hắn bị các công tử quyền quý khác chế giễu mấy câu, nhất thời khó chịu liền toàn lực ứng phó đây.

Diệp Ly cười nói: “Cho nên lần này. . . Nhị ca thi được Thám hoa đầu bảng, Ngũ đệ đứng thứ tư, Tứ ca đứng thứ mười chín?”

Từ Thanh Viêm liếc trộm Từ Thanh Bách một cái, càng thêm chột dạ cúi đầu. Hắn dĩ nhiên biết Tứ ca tài hoa tuyệt đối hơn trên mình, Nhị ca cũng tuyệt đối có thể vứt cái gì Trạng nguyên và Bảng nhãn kia mấy con phố xa. Nhưng cũng cố ý thu liễm không để lộ ra tài năng thật thôi, mà mình quả thật là đem hết toàn lực ra cũng chỉ được đứng thứ tư.

Nhìn Từ Thanh Viêm chột dạ, Diệp Ly khuyên nhủ: “Cậu hai, điều này cũng không có gì. Nếu Ngũ đệ thật thi rớt chỉ sợ mới làm cho người hoài nghi đấy.”

Từ Hồng Ngạn cau mày, nói: “Hắn năm nay vốn là sẽ không đi tham gia khoa thi.” Nói cái này, trong lòng Từ Hồng Ngạn cũng là bất đắc dĩ, Thanh Viêm mới mười bốn tuổi mà Thanh Bách cũng mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi. Thân là nam nhi cho dù là nam nhi Từ gia, lại có ai không nghĩ danh dương thiên hạ làm ra một phen công trạng? mấy đứa trẻ Từ gia, vô luận là Từ Thanh Trạch trầm ổn hay là Từ Thanh Viêm hoạt bát nhanh nhẹn, nếu như không phải là đang ở Từ gia, tuyệt đối cũng là Kim Bảng Trạng nguyên, tiền đồ tương lai tự nhiên là một bước lên mây tiền đồ vô hạn lượng. Song lại đang ở Từ gia, bọn họ lại chỉ có thể không có hoài bão, được hưởng hư danh Từ gia nhưng cái gì cũng làm không được. Những thứ này. . . Cũng là bị tiếng tăm vang xa của Từ gia làm liên lụy. Từ Hồng Ngạn vĩnh viễn đều nhớ được, năm đó thời điểm phụ thân mang theo đại ca từ quan rời kinh, ánh mắt nhìn mình nặng nề mà áy náy. Ông từng có mang một lòng kinh luân tế thế, đáng tiếc hoàng gia không cần bọn họ có hùng tâm hoài bão, hoàng gia chỉ cần ôngở lại vị trí cái chức Ngự sử nhìn như thanh quý (thanh liêm cao quý) kì thực không có chút thực quyền nào này nhằm thể hiện ân đức của hoàng gia cho thế nhân biết.

“Nếu Nhị ca, Tứ ca, Ngũ đệ đều có tên trên Bảng Vàng, phải bị giữ lại ở kinh làm không?” Diệp Ly hỏi. Từ Thanh Trạch vàTừ Thanh Bách còn dễ nói, Từ Thanh Trạch đã hai mươi, tính tình lại càng trầm ổn. Mặc dù Từ Thanh Bách còn nhỏ một chút, quả thật một người mạnh vì gạo bạo vì tiền nhất trong Từ gia. Mà Từ Thanh Viêm tuổi còn nhỏ không nói, tính tình cũng là hoạt bát còn giống như hài tử chưa lớn.

Từ Hồng Ngạn lắc đầu, nói: “Nhị ca và Tứ ca lưu lại, ta đã dâng sổ con cho Hoàng thượng, Thanh Viêm tuổi còn nhỏ quá, mà phụ thân tuổi tác đã cao, cần nó trở về Vân Châu phụng dưỡng phụ thân.”

“Hoàng thượng sẽ đồng ý sao?” Chỉ sợ Mặc Cảnh Kì nhìn ra, lưu lại Từ Thanh Viêm có tác dụng hơn là lưu lại Từ Thanh Bách.

Từ Hồng Ngạn lạnh nhạt cười nói: “Tiểu Ngũ là nhỏ nhất trong Từ gia, trăm điều thiện hiếu làm đầu. Hoàng thượng không thể không đáp ứng.”

Nếu cậu hai đã nắm chắc, Diệp Ly cũng không hề hỏi nhiều nữa. Chuyển qua quan tâm đến chức vị của Từ Thanh Trạch và Từ Thanh Bách, Từ Thanh Trạch thân là Thám hoa sẽ đưa vào Hàn Lâm viện làm biên tu. Từ Thanh Bách là Tiến sĩ, đưa vào Lễ bộ đợi bổ nhiệm sau. Cũng là chức vị thanh nhàn mà không có thực quyền. So với Trạng nguyên, Bảng nhãn, Tiến sĩ cùng khoa, phẩm cấp bọn họ là cao nhất, nhưng đồng dạng, quyền lợi của bọn họ là ít nhất . Đặc biệt là Từ Thanh Bách, nhận bổng lộc Lễ bộ thị lang quả thật là chức chờ đợi được bổ nhiệm suông, trời mới biết một năm nào mới được bổ nhiệm đến? Quan trọng nhất là, tính cách Từ Thanh Trạch và Từ Thanh Bách căn bản không thích hợp với vị trí của bọn họ, đổi một chút còn kém không nhiều lắm, “Theo lời của cậu thì Nhị ca nhất định phải ở lại kinh thành, nếu như Tứ ca có thể thì tốt nhất vẫn là có cơ hội được điều ra ngoài thì tốt hơn một chút.”

Từ Thanh Bách nhìn như tuổi còn nhỏ tính cách ôn hòa, kì thực tâm tư thâm trầm, mạnh vì gạo, bạo vì tiền (muốn phát triển tốt thì phải có điều kiện thuận lợi), điển hình cho giả trư ăn cọp. Nếu như không phải bởi vì quan hệ với Từ gia, cho dù là xuất thân nhà bình thường, chỉ sợ không tới ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi là có thể làm đến chức quan cao nhất. Thật ra thì Từ Thanh Bách mới là người thích hợp làm quan nhất trong Từ gia.

Từ Hồng Ngạn lắc đầu, nói: “Hoàng thượng nơi nào sẽ yên tâm để cho hắn ra ngoài?”

Diệp Ly ngưng mi, nói: “Cũng chưa chắc, Tứ ca tuổi còn nhỏ, Hoàng thượng có lẽ sẽ yên tâm một chút. Chẳng qua là. . . Chỉ sợ Tứ ca phải cực khổ một chút.”

Từ Thanh Bách cười nhạt, nói: “Hoàng thượng chịu để cho ta đi, ước chừng cũng là những vùng nơi khỉ ho cò gáy kia thôi. Nhưng vẫn tốt hơn sống ở kinh thành không có việc gì, còn khắp nơi bị quản chế một chút.”

Từ Hồng Ngạn nhìn Từ Thanh Bách một chút, biết hắn đối với đề nghị của Diệp Ly đúng là tâm động. Cũng vậy thôi, nếu để cho ông chọn thì ông cũng tình nguyện đi ra ngoài cho dù làm cái quan huyện nhỏ bé lại là cũng tốt hơn là ở trong kinh thành không có việc gì lại nghe đám văn thần kia nói chuyện phiếm nhiều lắm. Trầm tư chốc lát, Từ Hồng Ngạn gật đầu, nói: “Cũng được, hôm nay Hoàng thượng đang bề bộn nhiều việc, chút nhượng bộ này hắn hẳn là sẽ đồng ý.”

Từ Thanh Bách gật đầu, cười nhạt nói: “Đa tạ Nhị thúc.”

Từ Hồng Ngạn khoát khoát tay, ý bảo hắn không cần nhiều lời.

Diệp Ly phụng bồi cậu và mợ dùng xong bữa trưa liền chuẩn bị trở về phủ, lúc gần đi, Từ Hồng Ngạn trầm giọng dặn dò: “Ly nhi, sau này phải cẩn thận người trong cung.”

Diệp Ly ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía cậu, chẳng qua Từ Hồng Ngạn chỉ phất tay một cái, liền không nói thêm gì nữa. Diệp Ly chỉ đành phải bái biệt cậu mợ, xoay người trở về phủ.

Trở lại trong phủ, các nhà, các phủ trong kinh thành đã đưa bái thiếp mời dự yến xếp đầy thành hai đống. Diệp Ly lật xem một chút, lựa ra mấy tờ trọng yếu để trả lời. Có chút nhức đầu phát hiện, nàng có lẽ cần một vị hoặc mấy vị phụ tá toàn năng. Mấy nha đầu bên cạnh cũng không được, Thanh Hà, Thanh Sương bản thân không biết nhiều, Thanh Loan Thanh Ngọc mặc dù có sở trường riêng nhưng không liên quan tới những thứ này. Hàn Minh Tích cũng là người tốt để chọn, nhưng là kỳ nhân quá mức rêu rao sẽ dễ bị lộ.Nhẩm qua người có thể sử dụng bên cạnh mình một lần, cuối cùng vẫn là gọi Ám Nhị và Ám Tam tới, rồi ném cho bọn họ một đống sổ con hồ sơ chờ xử lý.

Ám Tam đau khổ phát hiện bọn họ vốn là ám vệ cái gì đều không cần làm chỉ cần âm thầm đi theo chủ tử, kế đến là thị vệ tùy thân bên cạnh công tử, toàn năng hộ vệ bên cạnh Đại tiểu thư, toàn năng hộ vệ bên cạnh Định Vương phi sau lại biến thành tiên sinh phòng thu chi, cùng với các loại quản sự trong Định Quốc Vương phủ. Quyền lợi lớn để cho Ám Tam không nhịn được đấu tranh trong lòng, khóc không ra nước mắt, “Vương phi. . . Cái này ta xem không hiểu. . . . . .”

“Đi học.” Diệp Ly hạ bút như gió phê hồ sơ trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, nói.

Ám Tam đau khổ, “Vương phi, chúng ta là ám vệ.”

Diệp Ly nhàn nhạt ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói: “Ta không cần ám vệ. Sau này Tần Phong sẽ cùng đi theo ta.”

“Hắn là thống lĩnh Hắc Vân Kỵ.” Ám Tam không cam lòng lầu bầu nói, cho dù Vương phi cần người hỗ trợ tính sổ cũng nên tìm Mặc tổng quản, Tôn ma ma, nếu không thì để cho Tần Phong tới tính sổ. Tại sao muốn để cho hắn làm chuyện nương môn (chuyện của người thê tử trong nhà) như vậy, sau đó lại để cho Tần Phong đảm đương vị trí của hắn?

Diệp Ly hài lòng gật đầu, nói: “Đúng là bởi vì hắn là thống lĩnh Hắc Vân Kỵ, thời điểm giúp ta làm việc, có thể thuận tiện kiêm luôn chức làm thị vệ. Các ngươi. . . Cũng có thể thuận tiện kiêm luôn chức làm phụ tá của ta.”

“Phụ tá?” vẻ mặt Ám Tam mờ mịt, vẻ mặt Ám Nhị đờ đẫn. Phụ tá là cái gì? Nghe một chút cũng không có uy phong của ám vệ .

Diệp Ly nở nụ cười chân thành, nhìn hai gã thuộc hạ dùng rất thuận tay, “Chính là người hiệp trợ ta xử lý tất cả chuyện.”

“Tất cả?”

“Không sai, tất cả chuyện tình ta đều cần các ngươi giúp ta xử lý.” Ám Nhị và Ám Tam đủ thông minh, đủ trung thành, thân thủ cũng đầy đủ tốt. Ám Nhị trầm ổn, Ám Tam linh hoạt, đi theo bên người nàng lâu như vậy, cũng không có phần câu nệ giống người khác, quả thực chính là phụ tá trời sinh đi. Nghĩ đến mình có thể từ trong đống việc vặt nhiều và nặng nề này giải thoát, đi ra ngoài đi làm chuyện vốn là không có thời gian khác, Diệp Ly tâm tình không tệ, “Đi trước tìm Mặc thúc, trong vòng nửa tháng học xong cái cần học. Nếu không… Tương lai ba tháng sau, dưới đỉnh núi Hắc Vân chính là kết cục của các ngươi. Ta gần đây vừa lúc lại nghĩ tới không ít thứ mới.”

Nhìn chủ tử nở nụ cười dịu dàng, lại nghĩ đến năm ngoái ở trong rừng rậm lần mò, leo trèo, lăn lộn, đánh nhau một tháng, hai người đồng thời run lên. Gọn gàng xoay người đi. Thấy hai gã thuộc hạ chạy đi chạy như điên, Diệp Ly không nhịn được cười nhẹ một tiếng lắc đầu.

“Vương phi, công tử Vân Đình và công tử Tần Phong cầu kiến.” Thanh Loan đi vào bẩm báo nói.

“Mời bọn họ đi vào.” Nhà Vân Đình ở phụ cận kinh thành, sau khi rời khỏi Vĩnh Châu liền cùng bọn họ phân đường mà đi. Bọn họ đi về hướng đông đến Quảng Lăng, Vân Đình trực tiếp hướng Bắc trở về nhà. Lúc này cùng Tần Phong đến Định Vương phủ thật ra khiến Diệp Ly có chút kinh ngạc.

Chỉ chốc lát sau, hai người sóng vai vào thư phòng, “Thuộc hạ Vân Đình, Tần Phong, ra mắt Vương phi.”

Diệp Ly cười nói: “Miễn, Vân Đình trong nhà thế nhưng dàn xếp tốt rồi?”

Vân Đình cởi mở cười, nói: “Đa tạ Vương phi quan tâm, mọi chuyện trong nhà đều tốt.”

Diệp Ly hài lòng gật đầu, nhìn về phía Tần Phong, Tần Phong cung kính bẩm báo: “Chuyện Vương phi phân phó thuộc hạ cũng chuẩn bị xong, chỉ chờ Vương phi tự mình kiểm nghiệm.”

Diệp Ly nhìn thoáng qua sổ sách không còn thừa nhiều, gật đầu nói: “Thời gian còn sớm, chúng ta đi ngay bây giờ đi. Vân Đình, như thế này sẽ có người đưa ngươi đi quân doanh, mặt khác, Vương gia giới thiệu mấy quyển binh thư. Trong vòng ba tháng toàn bộ đọc xong, ba tháng sau chỉ cần ngươi thông qua khảo hạch có thể chính thức trở thành một thành viên Mặc gia quân. Hiểu chưa?”

Vân Đình sáng mắt lên, cất cao giọng nói: “Vân Đình hiểu, bảo đảm trong vòng ba tháng đọc xong.”

Diệp Ly cười nhạt, hài lòng gật đầu. Vân Đình tràn đầy vui mừng, bởi vì ước muốn được đi vào Mặc gia quân làm cho hắn mừng như điên, để cho hắn lại quên hỏi những sách kia rốt cuộc có bao nhiêu sách, cùng với ba tháng này ở trong quân doanh phải làm những gì. Vì vậy ba tháng sau này dẫn đến hắn sống không bằng chết.

Đổi một thân nam trang, trong lòng Diệp Ly hơi có mong đợi, mang theo Tần Phong xuất phủ, trong lúc đi, còn gặp phải Ám Tam mới từ chỗ Mặc tổng quản đưa tới một đống lớn sổ sách quá hạn đang dùng ánh mắt vô cùng u oán bắn càn quét Tần Phong. Để cho thống lĩnh ám vệ mới vừa đi theo bên cạnh Diệp Ly còn có chút không có thói quen, không hiểu sao sống lưng lạnh cả người.

Hai người ra khỏi kinh thành, Tần Phong nhìn thiếu niên trước mắt trừ thân hơi thấp xác thực vẫn là tuấn tú phong lưu phóng khoáng, không khỏi lòng tràn đầy bội phục. Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Vương phi vừa rời khỏi kinh thành, các loại thế lực không biết không tìm được người, ngay cả ám vệ Định Quốc Vương phủ cũng không tìm thấy tung tích Vương phi. Thuật cải trang như vậy có thể sánh bằng cái gọi là thuật Dịch Dung trong chốn giang hồ, thậm chí còn cao minh hơn nhiều. Nếu như không phải tận mắt thấy, coi như là Vương phi đứng ở trước mặt hắn, hắn chỉ sợ cũng chỉ có thể xem như là người trước đây đã gặp qua thôi.

Ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt Tần Phong quái dị, Diệp Ly cười nói: “Không cần kinh ngạc như vậy, một chút thuật ngụy trang thôi.”

Tần Phong lắc đầu nói: ” Thuật ngụy trang của Vương phi như vậy cũng không phải là bất luận kẻ nào cũng sẽ làm được.” Nếu nói dịch dung, cũng không phải nói đổi lại một bộ dáng là được. Cao thủ theo dõi chân chính thời điểm nhìn người chưa chắc sẽ xem mặt cùng với phục sức trên người. Ngược lại là động tác thói quen của một người, thân hình bóng lưng v..vv đều rất dễ dàng phát hiện dấu vết. Nhưng mới vừa rồi hắn đi theo phía sau Vương phi một đường, không một chút phát hiện động tác của Vương phi lúc mặc nam trang cùng lúc mặc nữ trang có chỗ tương đồng. Thậm chí Vương phi mặc nam trang liền bước đi, tư thái, thần sắc trên mặt, bao gồm ánh mắt đều hoàn toàn không có một chút bộ dáng nữ tử, hiển nhiên chính là một bộ dáng công tử thiếu niên tuấn tú mới vừa mười bốn mười lăm tuổi. Tần Phong không biết, Vương phi thân là danh môn khuê tú tại sao phải hiểu được những thứ này, nhưng nếu Vương gia tín nhiệm Vương phi, mà ở thành Vĩnh Lâm bọn họ cũng tận mắt thấy năng lực Vương phi, như vậy hắn tự nhiên cũng làm theo mệnh lệnh của duy nhất một mình Vương phi.

Tần Phong một đường đi theo Diệp Ly cưỡi ngựa đi tới dưới chân núi Hắc Vân, cái chỗ này lần trước hắn cũng đi theo Vương gia tới, mới chỉ một năm cũng thay đổi nhiều. Vốn là địa phương có chút vắng vẻ hoang vu, dưới chân núi không xa không gần có hai thôn trang, trên sườn núi sơn trại trước đó đã xây dựng thành một thôn trang nhỏ. Dưới chân núi, dân chúng bận rộn ra đồng làm ruộng, thoạt nhìn không khác nhiều so với thôn trang tầm thường bên ngoài kinh thành.

Hai người vứt bỏ lập tức vòng qua núi, đi tới phía sau hàng rào phía sau trên sườn núi cao và dốc, Tần Phong cúi mặt xuống nhìn dò xét, thấy cũng không phải là rất sâu, “Vương phi, đi xuống sao?”

Diệp Ly cười híp mắt nhìn hắn, nói: “Nghe nói công phu Hắc Vân Kỵ các ngươi cũng không tệ, không sợ chết thì nhảy xuống thử xem.”

Tần Phong có chút hoài nghi ngó chừng vách đá phía dưới nhăn mi lại, lấy võ công của hắn từ nơi này đi xuống cho dù không dễ dàng cũng không có nguy hiểm đến sinh mạng, trừ phi phía dưới có cơ quan bẫy rập gì. Có Diệp Ly cảnh cáo, Tần Phong cũng không có mạo muội thi triển khinh công nhảy xuống, mà là vận dụng kỹ thuật treo vách tường, dán vách núi từ từ trượt xuống. Chẳng qua là trên vách núi thế nhưng chỗ đặt chân cơ hồ cũng bị mài bằng rồi, may là hắn mang theo chủy thủ tùy thân, liền cắm vào trong khe của mõm đá mới không bị trượt xuống. Thật vất vả mới thấy một chỗ lồi ra, còn chưa kịp giẫm lên đã phát hiện chỗ kia, nhìn như tảng đá lồi ra ngoài một đầu mũi tên hàn quang lòe lòe. Tần Phong không nghi ngờ chút nào rằng chỉ cần nhẹ nhàng đụng một chút, mình liền biến thành tổ ong vò vẽ.

Bất đắc dĩ nắm chủy thủ tiểu tâm dực dực (cẩn thận từng ly từng tí) tránh ra từng bước từng bước nguy hiểm đi xuống dưới núi, dưới lòng bàn chân là một hồ nước trong suốt. Trên mặt nước thậm chí còn có lá sen màu xanh lay động theo gió cùng mấy nụ hoa mới nở. Nhưng là lộ ở trên mặt nước kia là các loại hàn quang tuyệt đối vì cười nhạo hắn mới tồn tại. Tần Phong hít vào một hơi, thi triển khinh công lướt qua mặt hồ không dám để cho chân mình đụng phải mặt nước một chút nào.

“Phía sau, bên trái ba bước.”

Giọng nói của Diệp Ly mang theo ý cười ở cách đó không xa vang lên, vừa muốn rơi xuống đất, Tần Phong vội vàng hướng bên trái ba bước mới rơi xuống mặt đất, nghiêng người nhìn Vương phi đứng ở một bên hiển nhiên đợi đã lâu. Diệp Ly tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, từ trên mặt đất nhặt lên một viên đá ném về phía hắn vừa rơi xuống , sưu sưu ——! Bốn phương tám hướng sau một trận mưa tên bén nhọn, Tần Phong im lặng nhìn chỗ vừa rồi cắm đầy mũi tên không khỏi bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Bình luận


T
Thị A Trần
01-04-2023

Ôi có truyện mới rồi

H
Hằng đàm
01-04-2023

Truyện rất hay cảm ơn ad ️️️

T
Tịch Dương
01-04-2023

Truyện này rất hay, lối văn và xây dựng cốt truyện của tác giả rất chặt chẽ và sâu sắc, ko phải kiểu hành văn non nớt như 1 số tác giả khác. Truyện này mình đọc 1 lần và nghe lại 1 lần.

ĐỌC TRUYỆN NGÔN TÌNH HAY
01-04-2023

truyện rất hay cảm ơn bạn

O
Opo Skx
01-04-2023

Bộ này rất hay

T
Thang Quach
01-04-2023

Truyện rất hay không uổng thời gian theo dõi

P
phượng bích lâm
01-04-2023

Truyện này hay lắm luôn đấy

K
Kieu Tranthi
01-04-2023

Truyện này mik đọc lâu oy rất hay, 1 trong những truyện xuyên không hay nhất mik thick

C
Chi Lý thị
01-04-2023

Thích nhất là đại công tử Từ Thanh Trần

B
Bình Võ
01-04-2023

chuyện nảy rất rất hay nha ca

H
Hung Manh
01-04-2023

Bo nay nghe roi nhung rat hay

T
Thành nhân ム
01-04-2023

Bo nay hay lam nữ chinh nữ cuong lam cam on bạn

T
Tran Tri
01-04-2023

Nghe tên đã hay rồi

H
Hương Bùi thị
01-04-2023

Mở dau có vẻ hâp dân

D
dang ha
01-04-2023

M thích truyện này

N
Nga Bui
01-04-2023

Truyện hấp dẫn

N
Nhung Luong
01-04-2023

Truyện này hay lắm nhé

T
Thị Hương Huynh
01-04-2023

thích truyện hay nha

N
Nguyệt Phạm
01-04-2023

Có vẻ hay nhưng dài quá

N
Nguyễn Hoàng Tuấn
01-04-2023

Truyen nay đoc nghe râr hay cot truyen co lô rit

Truyện đang đọc