THỊNH THẾ NIỆM HOA

Một ngày trước đại hôn, trong vườn dán chữ hỷ màu son khắp nơi, nhóm hạ nhân bận bận rộn rộn mà đi qua đi lại trong vườn.

Tần Tương nhìn thoáng qua lưu trình đại hôn, có chút nhạt nhẽo, không kiên nhẫn mà xoa xoa huyệt Thái Dương. Nàng phân phát người trong phòng, một mình ngồi vào trước gương trang điểm bên cạnh cửa sổ.

Bắt đầu chải vuốt trang dung của chính mình, nàng tự mình búi tóc cao cao, chuốt mi, tô điểm chút son môi, lại mặc vào áo cưới đại hôn ngày mai. Sau khi ổn thoả tất cả, Tần Tương nhìn hoàng hôn nhá nhem bên ngoài cửa sổ phía tây, ánh sáng chiếu tới từ song cửa, nhuộm đẫm ánh hoàng hôn đơn điệu. Ánh tà dương vàng tươi chiếu vào trong mắt nàng, nhu hoà lại có độ sáng, rực rỡ lấp lánh.

Lúc này Thịnh Lăng Hàn đi đến, chặn tất cả ánh sáng chiếu vào trên người nàng.

Hắn đứng ở cửa sổ nhìn nàng, phảng phất không có ý tứ đi vào. Nhưng khoé miệng hắn mỉm cười, trong mắt đều chứa ý cười, đây là bộ dáng Tần Tương chưa từng gặp.

“Chàng đến làm gì?” Tần Tương hỏi.

“Chỉ là muốn đến nhìn nàng.” Thịnh Lăng Hàn cười nói.

“Ta có gì đẹp đâu.” Tần Tương rất bình tĩnh mà trả lời hắn.

“Nàng vẫn luôn rất đẹp.”

Tần Tương không phản ứng gì.

Thịnh Lăng Hàn lại vô tri vô giác với sự lãnh đạm của Tần Tương, chỉ cho rằng nàng không biết phản ứng như thế nào.

“Nàng tiến lên một chút.”

Thịnh Lăng Hàn thấy Tần Tương không động, lại nói: “Chỉ một chút.”

Tần Tương đứng lên.

Thịnh Lăng Hàn đột nhiên vươn tay rút cây trâm vàng trên đầu Tần Tương ra, búi tóc đã được búi lên đột nhiên trở nên rời rạc, dừng trên đầu vai của Tần Tương.

Hắn lấy ra một đoản đao từ trong tay áo, cắt xuống một sợi tóc của Tần Tương trên đầu vai, lại thuận thế cắt của chính mình, cột vào với nhau.

Thịnh Lăng Hàn nhìn Tần Tương nói: “Ta biết đây là lễ tiết ngày mai mới cần, nhưng ta sợ nàng hối hận… Ta cũng không biết ta đây làm sao, đã rất nhiều năm, chưa từng hoảng loạn như vậy…”

Hắn rũ mắt cười nhạt, đáy mắt toàn là ôn nhu.

Tần Tương chưa bao giờ gặp hắn như vậy.

Có lẽ, đây mới là bộ dáng vốn dĩ. Trong lòng trong mắy không thể mọc thành cụm bụi gai, trong tay không hề có quân cờ chấp nhất, đi từng bước cờ, từng bước đều như đi trên băng mỏng. Chỉ nói là năm tháng yên bình tốt đẹp, thế sự hỗn loạn đều không có quan hệ với bọn họ.

Biểu tình của Tần Tương bình đạm như cũ, nói: “Nếu không có việc khác, chàng nên đi thôi, để người nhìn thấy không tốt.”

Thịnh Lăng Hàn thu hai sợi tóc cổ vào với nhau, nói câu: “Được.”

Thịnh Lăng Hàn biết Tần Tương vẫn luôn không muốn để ý đến hắn nhiều, nhưng hắn không thấy mất mát, tương lai còn dài.

Người giống như hắn chưa bao giờ dám hy vọng xa vời chuyện gì sau này, nhưng bây giờ hắn tràn ngập mong đợi với tương lại. Ngày mai hắn sẽ thành thân với Tần Tương, sẽ ở bên cạnh nàng lâu dài, đầu bạc đến già. Lại trôi qua mấy năm, hắn muốn bỏ kim thượng, làm một Vương gia nhàn tản, mang Tần Tương đi khắp nơi. Hắn muốn mang Tần Tương đến ngắm tuyết Bắc Sơn, đó là hình ảnh sạch sẽ đẹp đẽ nhất cuộc đời này hắn từng gặp. Có lẽ Tần Tương từ đó cũng sẽ thích nơi xa xôi này, quên đi cố quốc.

Hắn không vội, hắn sẽ chờ từ từ.

Thịnh Lăng Hàn đi rồi, Tần Tương đứng ở chỗ cũ chậm chạp không động.

Đợi đến khi trăng rằm lôi kéo màn đêm thay đổi ánh sáng tàn lưu của hoàng hôn chiếu rọi nửa màn trời.

Tầm Tương cầm lấy trâm mạ vàng Thịnh Lăng Hàn đặt trước cửa sổ, nắm trong tay.

Hôm sau, Tần Tương ngồi trong kiệu, hai mắt trống rỗng, xuất thần đã lâu. Cho đến khi một cánh tay thon dài duỗi vào từ ngoài mành, nàng mới hoàn hồn lại nắm lấy đôi tay kia, hạ kiệu.

Bên trong phủ treo đầy lụa đỏ, khách khứa chen đầy tiến đến.

Dọc theo đường đi, bên tai toàn là tiếng pháo ồn ào náo động cùng tiếng chúc phúc.

Bao phần chân tình? Bao phần giả ý?

Thịnh Lăng Hàn không màng lễ tiết mà rút một bàn tay dắt lấy tay nàng cầm lấy lụa đỏ.

Độ ấm từ lòng bàn tay lan tràn đến đáy lòng, tay Tần Tương run lên, lại trở về bình tĩnh.

Nàng lập tức chỉnh đốn biểu tình kinh ngạc dưới khăn voan đỏ, bình phục nỗi lòng.

“Nhất bái thiên địa.” Hỉ quang cất cao thanh âm.

Bọ họ xoay người cúi đầu về phía ngoài một cái.

“Nhị bái cao đường.”

Thịnh Lăng Hàn không có cai đường, bọn họ chỉ cúi bái vị trí trống không.

“Phu thê đối bái.”

Bọn họ không hẹn mà bài đường về phía nhau.

“Kết thúc buổi lễ…” Hỉ quan đang định nói ra câu cuối cùng.

Chỉ thấy Tần Tương rút tay Thịnh Lăng Hàn lôi kéo ra, lấy ra một chiếc chủy thủ từ trong tay áo, không chút do dự mà đâm về phía Thịnh Lăng Hàn.

Thịnh Lăng Hàn đột nhiên không kịp phòng, vết máu đỏ thắm lớn tràm ra trên hỉ bào.

Tần Tương không dấu vết rút lui về phía sau.

Nàng cũng không nghĩ đến, đời này sẽ là như thế.

Nàng không nghĩ đến sẽ gặp một người như vậy, trù tính từng bước, tính kế từng bước, đẩy nàng lên hoàng vị, lại đẩy nàng vào vực sâu. Đợi đến khi nàng tan xương nát thịt, hắn lại vớt nàng lên, khâu lên từng miếng từng miếng, biến thành bộ dáng hắn muốn. Sau đó nói cho nàng tất cả đều là một giấc mộng, quên đi rồi, sẽ tốt lên.

Hoá ra mình trước sau đều là tước trong lồng, yến dưới hiên.

“Ngươi gạt ta, khinh ta, bảo ta quên như thế nào?”

Tiếng nói bén nhọn kích động trong phòng vang lên, chỉ có mấy người trấn định mà gọi hộ vệ.

Tần Tương gợi lên một nụ cười châm chọc nói: “Nếu đã quên rồi, ta nên hận ngươi như thế nào?”

Một chữ chưa nói xong, hốc mắt nàng đã ướt nóng lên, nước mắt rơi xuống bị nàng hủy diệt. Nàng nhìn Thịnh Lăng Hàn quỳ rạp dưới đất, che lại miệng vết thương, thanh âm nhỏ bé nghẹn ngào: “Nên yêu ngươi như thế nào?”

Hộ vệ cầm kiếm vọt đi vào.

Tần Tương nhìn về phía Vương Như Dao vẫn luôn ở phía sau nàng. Nàng ta giống như bị kinh hách vẫn luôn gắt gao nhìn Thịnh Lăng Hàn chằm chằm, từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn luôn không động.

Tần Tương dùng thể lực ép nàng ta lại, tháo trâm mạ vàng xuống đặt ở chỗ yết hầu của Vương Như Dao.

“Đừng đến đây.” Tần Tương nói với hộ vệ đã rút đao.

“Đừng tổn thương nàng ấy.” Thịnh Lăng Hàn nỗ lực đứng lên, muốn bảo hộ vệ thối lui.

Tần Tương và Vương Như Dao đều nhìn về phía hắn, hắn nói ai?

Hộ vệ có chút cố kỵ mà thu kiếm.

Lúc này, thiếu niên đã từng chất vấn Tần Tương rút kiếm ra, nói: “Mau thả a tỷ ta ra.”

“Thả ta đi.” Tần Tương nói.

Trong mắt thiếu niên có lửa giận bất mãn, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, đang muốn nói gì, lại bị Thịnh Lăng Hàn đánh gãy.

Thịnh Lăng Hàn che lại vết thương đã xuất huyết, chịu đựng đau đớn, sắc mặt tái nhợt nói: “Để nàng ấy đi.”

Tần Tương nhìn về phía Thịnh Lăng Hàn, tay nắm trâm hoa đột nhiên không tự giác mà lơi lỏng vài phần, nàng không nghĩ đến, chuyện tới nước này, hắn sẽ còn bỏ qua cho nàng.

Mà Thịnh Lăng Hàn và Tần Tương đều không phát hiện thần sắc Vương Như Dao ngay lúc này. Đó là một thần sắc so với tuyệt vọng còn khó xem hơn. Lụa đỏ đầy phủ, đã lạy thiên địa với Thịnh Lăng Hàn, trước sau chỉ có một mình Tần Tương. Mà ở trong mắt Thịnh Lăng Hàn, cũng chỉ có một mình Tần Tương.

Nàng ta thì tính là cái gì?

“Nữ tử Tuyên Quốc quả thực bạc tình bạc nghĩa, ngươi nhất định là gian tế Tuyên Quốc, ngươi hiện giờ làm Nhiếp Chính Vương Hoa Đình bị thương, bắt cóc con gái của Tể tướng, sự sỉ nhục hôm nay Hoa Đình nhất định sẽ không để yên.” Thiếu niên kia tràn đầy lửa giận nói.

Tần Tương biết Hoa Đình hiếu chiến, nóng lòng mở rộng lãnh thổ, chung một trận chiến với Tuyên Quốc, nhưng không nghĩ đến bọn họ tìm được cái cớ như vậy.

Tần Tương bắt cóc Vương Như Dao chạy ra từ cửa sau của Vương phủ. Áo cưới quá mức chói mắt, nàng dứt khoát cởi hỉ bào to rộng bên ngoài, cũng bỏ xuống tất cả các trang sức, lại tìm một chiếc mũ che chạy ra khỏi cửa thành.

Một đường rất thuận lợi đi ra ngoài thành, quả thực có một chiếc xe ngựa dừng ở nơi đó. Không có người nào làm Tần Tương bỗng nhiên cảm thấy Thịnh Lăng Hàn thật sự muốn để nàng rời đi.

Nàng nhìn thoáng qua Vương Như Dao, thần sắc nàng ta vô cùng xa lạ.

Chỉ thấy trong mắt nàng ta vô thần, nói: “Ta thực sự không nghĩ đến hắn lại thích ngươi như vậy.”

Tần Tương không hiểu vì sao nàng ta muốn nói những lời này, nhưng khi phản ứng lại đã không kịp.

Vương Như Dao đột nhiên nắm chặt tay nàng, nháy mắt cắm cây trâm vào cổ chính mình.

Màu máu đỏ nháy mắt chảy ra cần cổ trắng nõn của nàng ta.

“Ngươi đã đồng ý sẽ không tổn thương hắn.” Thần sắc của nàng ta trở nên tàn nhẫn.

Nàng ta đột nhiên chịu đựng đau đớn kịch liệt, cười điên cuồng nói: “Ta chết rồi, các ngươi sẽ vĩnh viễn không có khả năng. Bọn họ nhận định ngươi là gian tế, điều này, ngươi làm tổn thương Nhiếp Chính Vương Hoa Đình lại giết nữ nhi của Tể Tướng, Hoa Đình và Tuyên Quốc nhất định sẽ quyết liệt, đến lúc đó, cho dù đánh hay không đánh, ngươi đều sẽ phải chết.”

“Ngươi là một kẻ điên.” Tần Tương kinh ngạc nhìn nàng ta, nhu hoà trong quá khứ bị liệt hoả thiêu đốt, chỉ còn lại ác độc dữ tợn gập ghềnh.

Ánh mắt nàng ta đều lộ ra ý cười đã thực hiện được kế hoạch, sự khác biệt trước sau của một người to lớn như vậy.

Tần Tương đột nhiên hiểu ra vì sao Thịnh Lăng Hàn sẽ nói như vậy.

Nàng đột nhiên cảm thấy lời người đáng sợ, tám năm, nhưng đồn đãi vớ vẩn và nói xấu sau lưng đã bức điên một cô nương đã từng dịu dàng như xuân, hiện giờ đứng trước mặt nàng, là một quỷ mị bị tàn phệ thương tích đầy mình, đang tắm lửa đi về hướng khói bay.

Bình luận

Truyện đang đọc