THỊNH THẾ PHONG HOA

Bạch Phong Hoa bị lửa đỏ bao phủ. Ánh lửa thiêu đốt càng ngày càng đậm, thẳng lên tận trời cao. Hơi thở cực nóng càng lúc càng được khuếch tán ra.

Giờ khắc này, mới là chân chính vạn chúng chú mục! Mới chân chính làm rung động lòng người!

Đáng lẽ ra đây phải là Chu Tước thần thú cùng Chu Tước thánh giả trao đổi, cuối cùng lại buông xuống trên người Bạch Phong Hoa, thật không ai ngờ lại xuất hiện dị tượng này. Bao gồm cả nhị trưởng lão, nhị trưởng lão kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, đầu óc có chút trống rỗng. Hắn vốn là muốn làm cho Bạch Phong Hoa thi triển một chút lực lượng của thần khí để khiến cho Chu Tước thần thú chú ý, nhưng là không nghĩ tới Bạch Phong Hoa còn chưa có hành động gì, Chu Tước thần thú cư nhiên cũng đã có động tác dị thường như vậy. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Mà Bạch Phong Hoa cũng thật sự rất bất ngờ khi được bao phủ trong màu đỏ quang mang ,nàng có chút ngẩn ra, tiếp theo cả người đều cảm giác ấm dào dạt, thoải mái không nói nên lời.

Thật lâu sau, màu đỏ quang mang kia mới lại bay lên, đến giữa không trung hóa thì thành hình thái của Chu Tước , ngửa đầu kêu lên một tiếng, hướng Bạch Phong Hoa gật gật đầu rồi mới phóng lên cao, bay về hướng thánh điện, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.

Lúc này đây thần tích không có phát sinh ở trên người Chu Tước thánh giả, mà là phát sinh ở trên người của Bạch Phong Hoa –người có được thần khí- trời tru sứ giả.

Sau khi hào quang tán đi, lộ ra khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Phong Hoa. Chung quanh là một mảnh tĩnh mịch, yên lặng đến mức tiếng kim rớt trên sàn có thể nghe, mọi người đều kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa.

Chu Tước thánh giả giờ phút này ngồi chồm hỗm ở trên đài cao, cả người đã bắt đầu run run. Khuất nhục, phẫn nộ, không cam lòng, cừu hận, ở giờ khắc này cảm xúc lận lộn toàn bộ bốc lên, cơ hồ đem nàng bao phủ. Nàng gắt gao nắm chặt bàn tay, móng tay cắm thật sâu vào thịt, máu tươi nhè nhẹ theo đầu ngón tay chảy ra, nàng lại như không hề có bất cứ đau đớn nào. Một đôi mắt đẹp trợn tròn, trong con ngươi đều là tơ máu, hung hăng nhìn Bạch Phong Hoa, hận không thể lập tức đem Bạch Phong Hoa bầm thây vạn đoạn( băm ra làm ngàn mảnh đó. Pà này ác dzữ).

Vài vị trưởng lão trong lòng kích động, thần tích cư nhiên xảy ra trên người Bạch Phong Hoa.

Hoàng đế cùng hoàng hậu Chu Vũ quốc rốt cục tinh thần cũng phục hồi lại, hai người hai mặt nhìn nhau, không biết nói thế nào cho tốt đây nữa. Mà những người khác trong mắt đều là kinh nghi( kinh ngạc+ nghi hoặc).

Bạch Phong Hoa trừng mắt nhìn, nhìn phía dưới, một mảnh yên tĩnh. Hiện tại nàng nên nói cái gì đây?

Ngay tại thời điểm chung quanh một mảnh tĩnh mịch, bỗng nhiên có biến cố xảy ra.

Một đạo thất thải ( 7 màu) lưu quang mạnh mẽ điên cuồng đánh úp về phía đài cao! Trong thất thải lưu quang kia chính là một thần khí!

Thần khí!

Hào quang này không phải của thần khí thần khí thì là cái gì nữa?

Trong nháy mắt, tất cả mọi người thất kinh đứng lên, thất thải lưu quang kia đánh thẳng vào Chu Tước thánh giả còn đang sững sờ đứng trên đài cao.

Thần khí, ai có thể ngăn nó lại?

Có cường giả nhận ra liền hét lớn: “Cửu thiên cung!”

Không ít người nghe được tên này sắc mặt liền trắng bệch. Được xưng có thể bắn thủng được chín tầng mây! Ai có thể cứu Chu Tước thánh giả tại trên đài cao kia đây?

Điện quang như hỏa thạch xẹt qua, thất thải lưu quang đã tới gần, Chu Tước thánh giả cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần. Cuống quít muốn ngăn cản.

Rất nhiều người đều sợ hãi nhắm mắt lại. Tựa hồ kết cục của Chu Tước thánh giả là chỉ có thể là bị trúng tên.

Nhưng mà ngay sau đó, đột nhiên một tiếng “Đang..” thanh thúy vang lên.

Mọi người trợn tròn hai mắt, nhìn Bạch Phong Hoa vẻ mặt ngạo nghễ giơ Trường Không Kiếm che ở phía trước Chu Tước thánh giả, đem mũi tên trong thất thải lưu quang(ánh sáng bảy màu) kia đánh bay.

Hai đại thần khí chạm vào nhau, ở giữa không trung nổ mạnh.Thất sắc kỳ quang cùng thất thải lưu quang chạm vào nhau, hào quang bắn ra bốn phía, chói mắt đến dị thường. Liếc mắt một thôi đã bị áp bách nặng nề.Hào quang ấy che phủ tất cả người tại quãng trường.

Khí nóng mãnh liệt đem đám người đứng gần nhất thổi ngã trái ngã phải.

Gió, đột nhiên thổi tới.

Mái tóc Bạch Phong Hoa tung bay trong gió. Vẻ mặt nàng lạnh lùng đứng trên cao, nhìn xuống mọi người phía dưới.

Chung quanh đài cao, cổ linh( chuông cổ?) vang tiếng nổ lớn, thanh âm cổ linh rất nhanh tràn ngập khắp quảng trường.

Trong nháy mắt, rất nhiều người đều sinh ra ảo giác, Bạch Phong Hoa đứng ở trên đài cao kia mới thực sự là nữ thần, một nữ thần cường đại.

Người có được thần khí – thiên tru sứ giả cứu Chu Tước thánh giả!

Chung quanh lặng ngắt như tờ.

Chu Tước thánh giả hoàn tỉnh sau cơn kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa che phía trước mặt mình, chậm rãi phục hồi tinh thần lại, hung quang trong mắt cũng lóe lên.

Bạch Phong Hoa chậm rãi thu kiếm, tiêu sái bước xuống đài cao.

Sau đó quảng trường mới thực sự sôi trào.

Thần khí, đó là uy lực thần khí sao? Thần khí cùng thần khí chống đối đáng sợ đến vậy sao?

Mọi người ở dưới sôi trào, tay Bạch Phong Hoa lại nhẹ nhàng run lên. Trong lòng thầm mắng, sư huynh chết tiệt, hắn thật muốn giết chết Chu Tước thánh giả sao? Cư nhiên dùng lực lớn như vậy! Suýt nữa nàng cũng không đỡ được. Chu Tước thánh giả bây giờ còn không thể chết được. Đáng lẽ là Bạch Phong Hoa tính cho Nam Cung Vân tập kích Chu Tước thánh giả, rồi chính mình ra tay cứu giúp, làm cho mọi người nhìn mình với cặp mắt khác xưa khi nàng ra tay cứ được Chu Tước thánh giả. Sau đó lại phát sinh thần tích.Ai biết thần tích lại phát sinh tại trên người nàng trước cơ chứ.

Không có ai chú ý tới, mũi tên bị Bạch Phong Hoa đánh bay kia nháy mắt liền tiêu thất( biến mất), tự động quay trở về.

Bạch Phong Hoa nhìn nhị trưởng lão đứng ở dưới đài tức giận nghiến răng, hơi hơi nhíu mày, sâu trong con mắt hiện lên một tia cười khẽ. Mà Bạch Phong Hoa cũng cảm giác được sau lưng có một ánh mắt độc ác đang nhìn mình, không cần quay đầu xem cũng biết đó là ai, Chu Tước thánh giả hiện tại là đang hận nàng thấu xương.

Tế điển liền cuối cùng cũng xong, bắt đầu long trọng, chấm dứt càng oanh động.



Ban đêm.

Trong một căn phòng nọ chỉ có ít ỏi mấy người đang ngồi, nơi này là phòng họp bí mật của hội trưởng lão trong Chu Tước thánh điện, ngay cả Chu Tước thánh giả cũng không biết có một nơi như vậy.

Cây đuốc không được thắp sáng, trên mặt mọi người đều nhợt nhạt như bóng ma.

“Chu Tước thánh giả lần này được chọn ra đã mười năm, nhưng là, nàng đến bây giờ còn vẫn như cũ dừng lại ở thập cấp cao nhất, chưa có thể đột phá mười một cấp chiến khí.” Đại trưởng lão nói, đánh vỡ sự yên lặng, một lời nói ra chính là vấn đề đã ẩn giấu trong đáy lòng mọi người nhiều năm qua.

“Đúng vây, so với đồ đệ Bạch Phong Hoa của ta, thánh giả thật sự là quá yếu. Hôm nay còn dựa vào đồ đệ này của ta cứu nàng. Trước kia chúng ta băn khoăn ảnh hưởng của Bạch Phong Hoa không đủ, nhưng hôm nay thực sự là náo động lớn. Hiện tại nàng đã muốn đứng ở cửa cấp mười một, lại có thần khí Trường Không kiếm trong tay, hôm nay lại chiếm được ân sủng của Chu Tước đại nhân, ta thấy đây là thời điểm để cho nàng tiến vào cấm địa.” Nhị trưởng lão cười vẻ mặt nở hoa.

Tam trưởng lão có chút do dự nói: “Nhưng làm như vậy không tốt lắm đâu. Dù sao, đến bây giờ thần thú đại nhân cũng không có thu hồi thần lực của thánh giả.”

“Ta cũng không nói muốn lập tức làm cho Bạch Phong Hoa thủ nhi đại chi(Tức người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác) ý của ta là, chúng ta có thể cho Bạch Phong Hoa tiến vào cấm địa, để cho Chu Tước đại nhân tự mình quyết định.” Nhị trưởng lão nói vòng quanh kỳ thật đều là một cái đạo lý.

“Ta thấy nhị trưởng lão nói cũng có chút đạo lý, tuy rằng từ trước đến nay thì chiến khí bắt đầu giảm xuống qua từng thế hệ của mỗi đại thánh giả, từ các tinh anh trong các quốc gia chọn lựa, cho phép tiến nhập cấm địa để cho Chu Tước đại nhân lựa chọn , nhưng là Chu Tước đại nhân cũng không có nói qua không thể cho người khác tiến nhập cấm địa khi thánh giả còn trẻ.” Tứ trưởng lão nói chuyện càng vòng quanh, nhị trưởng lão hướng tứ trưởng lão chớp mắt vài cái.

Đại trưởng lão sắc mặt ngưng trọng, tuy rằng hắn biết nhị trưởng lão cùng tứ trưởng lão nói chuyện vòng vo đến việc đó, nhưng là hắn cũng có băn khoăn của hắn: qua hai năm nữa là đến trăm năm chi kỳ , nếu đến lúc đó thánh giả vẫn là không thể đột phá, Chu Tước quốc khẳng định sẽ bị áp chế đến rối tinh rối mù.

Trong mật thất, các trưởng lão bí mật hiệp thương lượng việc đổi mới thánh giả, cũng không biết rằng ngay lúc đó, Chu Tước thánh giả đã triển khai hành động trước bọn họ một bước, không để ý đêm hôm khuya khoắt, phái thị vệ đi gọi Bạch Phong Hoa đến.

Rốt cục vẫn là không kiềm chế được nữa sao. Bạch Phong Hoa cười lạnh, chậm rãi mặc quần áo, đem một ít dược liệu lấy được ở phúc địa ra nhét vào trong lòng, không chút thành ý nói với thị vệ ngoài cửa: “Thật ngượng quá, ngươi chờ một chút.”

Cách đó không xa, Nam Cung Vân nghe được động tĩnh, vừa đứng lên đã thấy thị vệ bên người Chu Tước thánh giả, lập tức liền hiểu được. Đầu tiên là Bạch Phong Hoa lấy được được thần khí, hôm nay lại đoạt lấy sự nổi bậc của Chu Tước thánh giả ,nữ nhân lòng dạ hẹp hòi đó tưởng rằng không có mấy vị trưởng lão ở đây thì không ai có thể cưỡng chế nàng ta sao. Lúc ấy nên đem nàng giết chết tại trên đài cao kia! Làm gì còn phiền toái như vậy.

Sắc mặt của Nam Cung Vân khẽ trầm xuống, mở cửa đi đến chỗ Bạch Phong Hoa, thừa dịp hiện tại đem giết chết hết toàn bộ cũng không phải ý tưởng tồi.

Mới vừa đi đến cửa phòng Bạch Phong Hoa, Nam Cung Vân muốn động thủ, Bạch Phong Hoa cũng đứng dậy. Khi Bạch Phong Hoa nhìn thấy Nam Cung Vân lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra. Nàng nhẹ nhàng hướng Nam Cung Vân lắc lắc đầu. Nam Cung Vân nhíu mi muốn nói cái gì, Bạch Phong Hoa cũng lộ ra một nụ cười tà ác,trong mắt lại hiện lên một tia sáng lạnh.

Nam Cung Vân sửng sốt, nhớ tới dặn dò của Bạch Phong Hoa, lập tức ngừng cước bộ. Bạch Phong Hoa miễn cưỡng nói với thị vệ: “Đi thôi.” Thị vệ hừ lạnh một tiếng đi ở phía trước. Bạch Phong Hoa cùng thị vệ kia ra khỏi khu vực quản chế của nhị trưởng lão, rất nhanh đi đến chỗ của Chu Tước thánh giả.

Chỗ ở của Chu Tước thánh giả cực kì xa hoa.Thị vệ đi gọi Bạch Phong Hoa đem nàng đưa tới cửa liền dừng cước bộ, cùng với ba gã thị vệ cùng nhau canh giữ ở cửa.

Bạch Phong Hoa tiến vào đại điện, chỉ thấy một tờ giấy nắm( tờ giấy bị vo thành cục?) bị Chu Tước thánh giả đá đến dưới chân nàng.

Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mi, làm như không phát hiện cái gì, nhìn Chu Tước thánh giả, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Không biết thánh giả đại nhân tìm ta có chuyện gì?”

“Đương nhiên là chuyện rất trọng yếu ta mới có thể tìm ngươi.” Chu Tước thánh giả bộ mặt lạnh như băng đột nhiên hé nở ra mọt nụ cười, vô cùng thân thiết tiến lên nắm chặt tay Bạch Phong Hoa: “Đến đến đến, đến bên này ngồi xuống rồi nói. Hôm nay cám ơn ngươi đã cứu ta. Nếu không phải ngươi, ta liền không thể đứng ở chỗ này đâu.”

Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng tránh khỏi sự lôi kéo của Chu Tước thánh giả: “Không cần, ra tay cứu thánh giả đại nhân là chuyện đương nhiên. Không cần thiết ngồi đây , thánh giả đại nhân có chuyện gì, vẫn là nên nói nhanh chút, để cho chậm trễ cũng không tốt.”

Tiện nhân không biết tốt xấu! Chu Tước thánh giả trong mắt sát ý chợt lóe, âm thầm cắn răng, tức giận đem đốt tới cổ họng liền nén xuống, cười nói: “Thời gian này, thật đúng là vất vả ngươi , nếu đệ tử trong thánh điện đều có năng lực như ngươi vậy thì Chu Tước thánh điện chúng ta còn lo gì không thể xưng bá toàn bộ đại lục!”

Bạch Phong Hoa không tiếp lời, mặc cho Chu Tước thánh giả tự nói tự xướng , chỉ là nhếch nhếch khóe miệng, nở nụ cười ha ha hai tiếng, mắt lạnh nhìn Chu Tước thánh giả tiếp tục giả nai. Thật khó cho Chu Tước thánh giả , trong lòng muốn giết nàng, lại phải làm bộ như thân thiết lắm.

Tiện nhân không biết xấu hổ ! Chu Tước thánh giả ở trong bụng lại đem Bạch Phong Hoa ra mắng, trên mặt lại vẫn lộ vẻ mỉm cười: “Kỳ thật, ta là có một việc rất quan trọng, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cho ngươi đi làm là thích hợp nhất. Chỉ có ngươi mới là người đáng tin cậy nhất."

Chu Tước thánh giả chờ Bạch Phong Hoa tiếp lời, trên mặt nhìn như bình tĩnh, trong lòng không ngừng ở phẫn nộ, mắng mỏ điên cuồng, tuy rằng nàng không biết trưởng lão hội nghị ở chỗ nào,mất lão già đó đều không thấy đâu cũng không khó để biết việc này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho việc mấy lão già này vốn không để nàng vào mắt, muốn đem nàng đuổi xuống đài.

Cho nên nàng nhất định phải nhanh chóng xử lý Bạch Phong Hoa trước khi các trưởng lão ra quyết định. Chỉ cần Bạch Phong Hoa biến mất khỏi thế gian này, xem đám kia lão bất tử còn dám nói gì với nàng!

Lúc này, Bạch Phong Hoa rốt cục không làm cho Chu Tước thánh giả thất vọng.

Nhưng nói ra lời này…

“Nga, bên người thánh giả đại nhân ngay cả một người tin cậy cũng không có sao?” Bộ dáng Bạch Phong Hoa thực buồn rầu nhìn Chu Tước thánh giả: “Ta trước kia còn tưởng rằng bốn thị vệ bên người thánh giả đại nhân đều là tinh anh, không nghĩ tới… Chậc chậc.”

Chu Tước thánh giả thiếu chút nữa phun máu. Mà bốn thị vệ kia lại tức giận nghiến răng ken két.

Chu Tước thánh giả thít một hơi thật sâu, nhịn xuống, nhịn xuống, không nên so đo cùng một con tiện nhân sắp chết!

Chu Tước thánh giả cứng rắn tươi cười: “Chắc ngươi cũng nghe nói, hai năm nữa là đến tứ quốc trăm năm chi kỳ ( cuộc hẹn ước trăm năm một lần của tứ quốc), ta là Chu Tước thánh giả nếu như không cố gắng không được đâu. Gần đây, ta cảm thấy mình sắp đột phá.”

“Chúc mừng thánh giả .” Bạch Phong Hoa lười biếng ngáp một cái,không hề có thành ý chúc mừng : “Nếu Thánh giả không việc gì, Phong Hoa đi về ngủ trước.” Trăm năm chi kỳ, nàng nghe qua, nhưng đối với này không có hứng thú nên không có nhớ rõ ràng. Có vẻ là tứ đại quốc thánh giả bốn nước tề tựu( tụ họp), để làm cái gì đây?

“Này, ta biết đã trễ thế này mà còn gọi ngươi tới là không tốt lắm. Nhưng ,sự tình khẩn cấp. Cho nên mới bảo thị vệ trễ như vậy còn đi gọi ngươi.” Chu Tước thánh giả vẫn là vẻ mặt tươi tươi cười cười.

“Nga, như vậy. Vậy rốt cuộc là chuyện gì?” Bạch Phong Hoa lười biếng hỏi, không thèm nhìn Chu Tước thánh giả trong mắt đã không dấu được sát khí nữa.

“Bạch Phong Hoa, thái độ của ngươi đây là gì? Ngươi chẳng lẽ quên đã đáp ứng sẽ giúp ta làm một chuyện sao?” Chu Tước thánh giả nhìn bộ dáng lười biến kia của Bạch Phong Hoa rốt cuộc không kiềm chế được cảm xúc của mình, hướng Bạch Phong Hoa lớn tiếng mệnh lệnh nói: “Ta lệnh cho ngươi đi Chu Diễm sơn thay ta thu hồi chu quả, có nghe hay không!"

Chu Diễm sơn, chu quả? !

Bạch Phong Hoa dừng cước bộ, nở nụ cười. Thật đúng là tưởng buồn ngủ sẽ đưa gối đến đầu (BB:Ý muốn nói là dâng lên tận miệng á),bọn Tử Mặc dùng trung nguyên đan vọt tới thất cấp chiến khí, lại dùng dược tăng lên chiến khí chỉ sợ không vượt cảnh giới được nữa, ngược lại còn hại bọn họ, cho nên, nàng đang nghĩ tới muốn luyện cho bọn hắn một lò tẩy tủy dịch kinh đan dược, đang thiếu chính là một mặt chu quả. Thứ này không có cố định nơi sinh trưởng, đi tìm thực sự là rất phiền toái. Hơn nữa, chu quả ngủ đông dưới đất một trăm năm, sinh trưởng phát triển một năm mới ra hoa tạo quả, quả hái xuống phải lập tức cho vào trong hộp ngọc, có thể bảo tồn hơn một tháng, cho nên trong thánh điện căn bản không có trữ hàng.

Hái chu quả sao? Thì ra nữ nhân này là muốn lừa nàng đi ra ngoài để dễ xuống tay , hắc hắc, cái này cũng quá trẻ con đi. Bất quá, bất kể nàng ta tính kế như thế nào, thịt ngon đưa lên miệng không ăn thì chính là tên ngốc.

“Hái chu quả phải không?” Bạch Phong Hoa chậm rãi quay người lại ,nhìn sắc mặt xanh mét của Chu Tước thánh giả cười nói: “Được rồi, chờ ta tỉnh ngủ rồi ta đi.”

Chu Tước thánh giả nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Phong Hoa càng thêm tức giận , rống giận hét to: “Ngươi không có nghe rõ ràng sao, ta bảo ngươi đi ngay bây giờ!”

Bạch Phong Hoa lại ngáp một cái thật to: “Thánh giả đại nhân, ngài không biết bây giờ là mấy giờ sao, không nói đến đi chu diễm sơn qua lại ít nhất muốn mười ngày nửa tháng , ngài ở cửa mười một cấp đã rất nhiều năm, cũng không gấp gáp gì một chút thời gian như vậy .”

Tục ngữ nói đánh người không vẽ mặt, Bạch Phong Hoa nói lời này giống như tát vào mặt Chu Tước thánh giả một cái thật mạnh, Chu Tước thánh giả tức giận đến cả người phát run, nàng đúng là ở cửa mười một đã rất nhiều năm, nhưng là, Bạch Phong Hoa, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội vượt qua ta!

Trên tay nổi lên chiến khí màu trắng, Chu Tước thánh giả vẫn duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, vỗ mạnh vào chiếc ghế bên cạnh, đem nó đập nát đi, như bị bệnh tâm thần mà rống giận: “Ta nói là ngươi hiện tại liền xuất phát, tự nhiên là ta có đạo lý của ta. Bạch Phong Hoa, đừng tưởng rằng Chu Tước đại nhân chiếu cố ngươi thì liền nghĩ đến chính mình có thể thay thế được ta, hiện tại, ta còn là Chu Tước thánh giả!”

“Được rồi.” Bạch Phong Hoa nhún vai vẻ mặt tự nhiên như không có chuyện gì: “Bất quá, đi Chu Diễm sơn này đường xá xa xôi, ta trở về chuẩn bị một chút.”

Nghe xong lời nói của Bạch Phong Hoa, Chu Tước thánh giả trong lòng mừng như điên, chỉ cần Bạch Phong Hoa đáp ứng, chỉ cần nàng rời khỏi kinh thành Chu Vũ quốc, đến địa phương hẻo lánh nào đó, liền nghĩ biện pháp giết chết nàng. Có thần khí thì thế nào? Chỉ là bát cấp chiến khí mà thôi, nghĩ cách làm cho nàng cùng thần khí tách ra là được, sau đó giết chết nàng, không chừng còn có thể làm cho thần khí nhận chủ! Chu Tước thánh giả trong lòng tính toán thật tốt.

“Không cần, hết thảy đều chuẩn bị tốt cho ngươi rồi, hành lý đều sớm chuẩn bị tốt .” Chu Tước thánh giả đã muốn gấp đến độ khó dằn nổi.

“Nga? Vậy sao?” Bạch Phong Hoa tựa tiếu phi tiếu( cười như không cười), nhìn Chu Tước thánh giả. Ánh mắt thâm thúy đó khiến cho Chu Tước thánh giả đã bắt đầu có chút sợ hãi trong lòng.

“Vậy thì tốt, ta hiện tại liền xuất phát.” Bạch Phong Hoa cười nhẹ, không có nói nhiều, xoay người cùng thị vệ phía trước đi ra ngoài.

Chu Tước thánh giả trong lòng thở phào một cái, tiếp theo nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa, răng nanh cắn vang lên khanh khách.

Chu Tước thánh giả đại điện, Chu Tước thánh giả ngồi ở ghế trên, trên mặt âm tình bất định nhìn màn đêm tối đen ngoài cửa sổ.

“Thánh giả đại nhân, nàng đã ra khỏi thành.” Một thân hắc y thị vệ quỳ gối phía trước thấp giọng hồi bẩm.

“Hảo, tốt lắm.” Chu Tước thánh giả thu hồi ánh mắt, đắc ý nở nụ cười: “Đi, gõ chuông Chu Tước, triệu tập các vị trưởng lão. Mấy lão già này, muốn tìm người thay thế ta, hừ hừ, ta đổ muốn nhìn, không có Bạch Phong Hoa, bọn họ còn có thể đùa giỡn ra cái gì !” Chu Tước chuông là chuông lớn của thánh điện, một khi phát sinh biến cố, sẽ đánh Chu Tước chuông, tiếng chuông sẽ vang vọng khắp các góc trong Chu Tước thánh điện, dùng để triệu hồi tất cả mọi người cao thấp ở thánh điện, bao gồm các trưởng lão. Nghe tiếng chuông cũng nhận biết được mức độ quan trọng của sự việc. Tiếng chuông càng lâu, sự tình càng lớn.

Các trưởng lão ở trong mật thất thương nghị đã xong đang muốn rời đi lại nghe thấy được tiếng chuông đặc thù của Chu Tước chuông. Mọi người vẻ mặt đại biến, nếu không có phát sinh chuyện lớn, Chu Tước chuông là sẽ không bị đánh vang, chẳng lẽ nói, Chu Tước thánh điện ra đại sự gì?

Chu Tước chuông vang lên, mọi người không dám chậm trễ, chạy nhanh ra mật thất. Ngay cả nhị trưởng lão kia tính tình bốc đồng, lúc này cũng không dám trì hoãn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thánh điện. Nếu là đại địch đến thì nguy.

Mọi người bay nhanh đi tới đại điện bên trong thánh điện, không ít đệ tử bị đánh thức, lại bị thị vệ canh giữ ở cửa đại điện cản trở về, vài cái thị vệ kia đều là đi theo bên người Chu Tước thánh giả như hình với bóng .

Các vị trưởng lão vào đại điện, nhìn Chu Tước thánh giả đang đứng giữa đại điện đưa lưng về phía mọi người, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều đoán không được Chu Tước thánh giả đây là muốn làm cái gì. Nhị trưởng lão trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ thánh giả đoán được chút gì rồi sao?

Vài vị trưởng lão trao đổi ánh mắt, đại trưởng lão tiến lên phía trước, không hờn giận nói: “Thánh giả, đây là có chuyện gì? Chu Tước chuông vì sao bị vang lên.”

Một cỗ hơi thở bạo ngược theo trên người Chu Tước thánh giả tán phát ra, màu trắng chiến khí tản ra, các trưởng lão sắc mặt khẽ biến.

“Đây là…”

“Chẳng lẽ…”



“Đúng vậy, ta muốn đột phá cấp mười một .” Chu Tước thánh giả mạnh mẽ xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm sắc mặt khác nhau của các trưởng lão: “Các vị không viết trốn đi đâu, làm cho ta như thế nào tìm cũng tìm không ra, chỉ có thể vận dụng Chu Tước chuông mới có thể thỉnh các vị đi ra.”

Các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai nói chuyện.

“Điều ta muốn nói là… .” Chu Tước thánh giả hừ lạnh một tiếng: “Ta muốn tiến mật thất mượn thần lực Chu Tước đại nhân để đột phá, các ngươi nên làm như thế nào, không cần ta nhiều lời chứ.”

Các trưởng lão nhíu mày, ở phía sau hộ pháp cho Chu Tước thánh giả? Các trưởng lão trên mặt đều xuất hiện thần sắc do dự.

“Chớ quên! Ta bây giờ còn là Chu Tước thánh giả! Ta muốn đột phá, cho các ngươi hộ pháp chẳng lẽ không đúng? Các ngươi là thánh điện trưởng lão, lại ra sức khước từ( từ chối), chẳng lẽ là tâm hoài bất quỹ, không nghĩ ta đột phá, muốn Chu Tước thánh điện chúng ta bị áp chế ở tứ quốc trăm năm chi ước sao?” Chu Tước thánh giả khí thế bức người lớn tiếng quát.

Chúng trưởng lão liếc nhau, ánh mắt đều rất là phức tạp, rốt cục đại trưởng lão chậm rãi nói: “Vậy được rồi. Muốn bế quan mấy ngày?”

“Có lẽ dăm ba bữa, có lẽ bảy tám ngày hoặc là nửa tháng.” Chu Tước thánh giả hơi hơi hí mắt, lạnh giọng nói.

“Vậy được rồi. Ngày mai bắt đầu liền bế quan đi, chúng ta hộ pháp cho ngươi.” Đại trưởng lão rốt cục cũng ra quyết định.

“Hiện tại ta sẽ bế quan.” Không đợi chúng trưởng lão nói chuyện, Chu Tước thánh giả lại quát, “Bỏ qua thời cơ đột phá tốt nhất của ta, các ngươi ai chịu trách nhiệm?”

“Vậy hiện tại bế quan đi.” Đại trưởng lão có chút bất đắc dĩ nói. Tuy rằng Chu Tước thánh giả muốn đột phá mười một cấp chiến khí, sẽ gia tăng lợi thế cho chính nàng, nhưng là hết thảy chuyện xảy ra ở lễ tế điện, tựa hồ lợi thế của Bạch Phong Hoa nặng hơn một ít. Có lẽ, đến lúc đó nên cho hai người các nàng đều tiến vào cấm địa, xem thần thú đại nhân lựa chọn ai.

Rốt cục, trong đêm khuya, Chu Tước thánh giả bế quan ,cửa đại môn đóng lại. Mà sáu vị trưởng lão toàn bộ ngồi xếp bằng bên ngoài mật thất tại sáu vị trí cố định bắt đầu hộ pháp cho Chu Tước thánh giả.

Giờ phút này Bạch Phong Hoa cưỡi một con ngựa, hành tẩu chậm rì rì trên một con đường lớn ngoài thành. Nàng cũng không thể chạy quá nhanh, nếu quá nhanh, cừu nhân đuổi không kịp thì sẽ chơi không vui.

Theo con đường kia, Bạch Phong Hoa một đường đi thẳng về phía trước, con ngựa cũng không nhanh không chậm mà bước đi.

Ai nha nha, muốn tìm một nơi hẻo lánh thật là khó, Bạch Phong Hoa nhìn chung quanh đều trống trải,thấy có chút khó khăn. Nghĩ nghĩ, rồi nhẹ nhàng vung roi vỗ mông ngựa hướng phía trước chạy đi.

Tiểu Điệp ở bên tai Bạch Phong Hoa hơi hơi run run, tựa hồ là đang cười, cười cả người đều có chút run rẩy=)). Sắc mặt Bạch Phong Hoa hơi hơi hờn giận, vươn ngón tay bắn nàng một chút, làm Tiểu Điệp thất điên bát đảo như thế này mới im lặng hơn một chút.

Trời cơ hồ gần sáng, Bạch Phong Hoa rốt cục tìm được một nơi tốt, một mảnh rừng cây rậm rạp, vội vàng đạp nhẹ dưới thân con ngựa, tiến vào rừng cây kia, Bạch Phong Hoa tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi. Trên lưng ngựa Bạch Phong Hoa cũng không thèm liếc mắt một cái, lấy Càn Khôn túi trong người ra, lấy trong đó ra một cái ghế dựa, một cái bàn nhỏ, lại lấy ra thức ăn nước uống đặt ở trên bàn,sau đó thuận tay đem Trường Không kiếm bên hông cởi xuống đặt ở trên bàn, nhàn nhã ăn. Tuy rằng kia Càn Khôn túi chỉ có có thể chứa được mấy khối, nhưng đối Bạch Phong Hoa mà nói thì đã là dư dả. Đóng gói một ít quần áo tiền tài, đồ dùng đóng quân dã ngoại ( đồ cắm trại), một cái bàn nhỏ cùng vài cái ghế dựa nhỏ là hoàn toàn đủ .

“Như thế nào còn không có đến, thật sự là chậm.” Bạch Phong Hoa ăn xong đồ ăn, nhìn sắc trời đã muốn sáng lên, có chút không kiên nhẫn gõ gõ cái bàn.

“Ta cũng muốn ăn.”Tiểu Điệp kháng nghị. Bạch Phong Hoa thuận tay đem nàng bắt xuống dưới để trên bàn, lấy ra mấy cái bình sứ đổ ra một ít độc dược cho nàng ăn.

Ở chỗ sâu trong rừng cây rốt cục cũng có động tĩnh rất nhỏ, Bạch Phong Hoa liếc nhìn về phía mặt sau, trong không khí truyền đến âm thanh rất nhỏ làm cho Bạch Phong Hoa hiểu được, có người đến. Chậc, đúng là đến quá chậm.

Bạch Phong Hoa giả vờ không biết, đánh mặt bàn rung đùi đắc ý nói: “Ai, tiểu tiện, ngươi nói ta làm thế nào mới tốt?” Trường Không kiếm run nhè nhẹ, không biết là đang biểu đạt cái gì.

Ngay sau đó, người nọ ở sau lưng nháy mắt đã muốn tới gần, một tiếng xé gió sắc bén từ phía sau Bạch Phong Hoa đánh úp lại. Bạch Phong Hoa sắc mặt trầm xuống,tay rút Trường Không kiếm ra chắn ở phía trước .

Chiến khí màu trắng bao vây lấy Trường Không kiếm.. kiếm khí đột nhiên tản ra, hiện ra cửu sắc kỳ quang loá mắt.

Người phía sau đại kinh(kinh ngạc lớn), cấp tốc thối lui ra sau, hiển nhiên nàng không có dự đoán được Bạch Phong Hoa lại có thể nhận thấy được nàng tới gần, càng không có dự đoán được Bạch Phong Hoa cư nhiên có thể chống đỡ một kích này. Bạch Phong Hoa rõ ràng chỉ có bát cấp chiến khí ! Làm sao có thể phát hiện nàng tới gần, lại làm sao có thể ngăn cản nàng đánh lén?

Bạch Phong Hoa thế này mới chậm rãi đứng dậy, quay lại mỉm cười nhìn người đánh lén. Người đánh lén một thân hắc y, che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Mà ánh mắt kia tràn ngập cừu hận cùng oán độc.

“Thánh giả đại nhân, cư nhiên làm phiền ngươi tự mình tìm đến đây?” Bạch Phong Hoa nắm Trường Không kiếm cười hì hì, thân mình hơi hơi tựa vào trên bàn.

Chu Tước thánh giả không có trả lời, ánh mắt lại nhìn cái bàn mà Bạch Phong Hoa dựa vào. Vùng hoang vu dã ngoại này, làm sao có cái bàn?

“Ha ha, ngươi đang tò mò cái bàn này là làm sao có ở đây đúng hay không?” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm đem Càn Khôn túi lấy ra, quơ quơ ở trước mặt Chu Tước thánh giả nói, “Xem, tuyệt thế bảo vật, Càn Khôn túi!” Bạch Phong Hoa dứt lời, giống như ảo thuật đem ghế dựa kia cùng cái bàn đều cất vào Càn Khôn túi.

Xem một màn này Chu Tước thánh giả hoàn toàn sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần ánh mắt phát ra tia tham lam. Càn Khôn túi! Tiểu tiện nhân Bạch Phong Hoa này lại có được thứ quý giá này.Đi cùng vạn vật, thiên hạ Càn Khôn túi!

“Muốn?” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm quơ quơ Càn Khôn túi trong tay, đem Càn Khôn túi cất lại vào trong lòng mình, nắm Trường Không kiếm nhìn Chu Tước thánh giả,vẫn cười như trước, nhưng thanh âm cũng đã lãnh đến nỗi không thể lãnh hơn, “Muốn cũng chỉ có thể giết ta, đáng tiếc, muốn giết ta chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”

“Hừ! Súc sinh vong ân phụ nghĩa!” Chu Tước thánh giả rốt cục mở miệng, giọng điệu cũng là tràn ngập khắc cốt oán độc.

“Ta như thế nào vong ân phụ nghĩa ?” Bạch Phong Hoa rất là vô tội, tiếp theo nghi hoặc nói, “Ở trên lễ tế điện ta còn cứu ngươi một mạng à nha.”

“Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Nhìn vẻ mặt vô tội kia của Bạch Phong Hoa, Chu Tước thánh giả nổi giận, lớn tiếng quát. Bạch Phong Hoa không đề cập tới chuyện này thì tốt, nhắc tới, đủ loại cảm giác nhục nhã nảy lên trong lòng. Nếu không phải Bạch Phong Hoa, mình làm sao có thể mất mặt trước nhiều người như vậy? Đường đường là Chu Tước thánh giả cuối cùng lại cần nhờ một người quái dị như Bạch Phong Hoa cứu giúp. Thật sự là vô cùng nhục nhã!

“Ai giết ai còn không biết đâu, ngươi là thập cấp chiến khí, ta cũng vậy.” Bạch Phong Hoa nhe răng cười, nói ra một chuyện làm cho Chu Tước thánh giả cực kì kinh ngạc.

“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Chu Tước thánh giả nắm bảo kiếm trong tay, kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Ta nếu không phải thập cấp chiến khí, như thế nào lại có thể ở trên tế điện cứu được ngươi?” Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, hơi hơi ngưng thần, trong khoảnh khắc lúc đó Trường Không kiếm trên tay phát ra cửu sắc kỳ quang( ánh sáng 9 màu) chói mắt.

Sắc mặt Chu Tước thánh giả càng ngày càng đen, tiếp theo lại bỗng nhiên cất tiếng cười to: “Bạch Phong Hoa, cho dù ngươi có là thập cấp chiến khí thì như thế nào? Cho dù ngươi có thần khí thì như thế nào? Ngươi cũng biết, ngươi đã trúng kịch độc, nhiều nhất không đến nửa canh giờ độc trên người ngươi sẽ phát tác.” Tiếng cười Chu Tước thánh giả tràn đầy càn rỡ cùng đắc ý, nàng hiện tại trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì mình lúc trước giữ chặt Bạch Phong Hoa đã động tay động chân, bởi vì cố kỵ thần khí của nàng, vì đề phòng hậu quả, lúc lôi kéo tay Bạch Phong Hoa đã hạ trên tay nàng một loại kịch độc, trước đó nàng cũng đã ăn thuốc giải độc. Tính thời gian, hẳn là ngay cả nửa canh giờ cũng không đến. Chỉ cần giết chết Bạch Phong Hoa, Càn Khôn túi kia chính là của mình, còn có thần khí thiết tha mơ ước kia nữa! Hôm nay thật là rất gặp may mắn, thật sự là không nghĩ tới còn có thể có được một cái Càn Khôn túi!

“Ha ha.” Sắc mặt Bạch Phong Hoa cũng là chút không thay đổi, chính là vân đạm phong khinh(mây nhẹ gió thoảng hay mây thưa gió nhẹ = thái độ bình thản) phun ra một câu, “Ngươi tin hay không tại đây ta trong vòng nửa canh giờ là có thể đánh chết ngươi.”

“Hừ.” Chu Tước thánh giả cười lạnh một tiếng, “Ngươi thực nghĩ ngươi có thần khí trong tay, là có thể thiên hạ vô địch sao? Ta như thế nào cũng có thể chống đỡ qua nửa canh giờ này!”

“Ngươi không chống đỡ được, ngươi có cảm thấy tức ngực hay không?” Bạch Phong Hoa tươi cười ,khóe miệng gợi lên vẻ tà ác. Hạ độc, ha ha, chỉ có Chu Tước thánh giả mới biết hạ độc sao? Chẳng lẽ chính mình lại không thể hạ độc sao? Tiểu Điệp nín cười đến run rẩy cả người, cứ như thế thì thành nội thương mất. Chung quy là vì Bạch Phong Hoa ăn nước bọt của nàng giải đi độc trên người. Nước bọt của Tiểu Điệp có thể giải hàng trăm loại độc dược, tuy độc dược lợi hại hơn thì nàng không có cách giải, ví dụ như thượng cổ kỳ độc trên người Bạch Phong Ho nhưng vẫn dư sức giả được độc mà Chu Tước thánh giả hạ.

“Cái gì?” Chu Tước thánh giả sau khi nghe Bạch Phong Hoa nói như vậy, mới thấy kinh ngạc, quả nhiên như lời Bạch Phong Hoa, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tức ngực!

Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nhìn Chu Tước thánh giả, nàng cùng Chu Tước thánh giả đều là thập cấp chiến khí, nếu động thủ, tuy rằng Bạch Phong Hoa nắm chắc có thể giết chết nàng, nhưng hai cường giả thập cấp động thủ, tất nhiên sẽ kinh thiên động địa, điều này không phải là điều mà Bạch Phong Hoa muốn. Bạch Phong Hoa xác định được Chu Tước thánh giả rốt cuộc có phải một mình tiến đến hay không, nếu là có thị vệ ở xa xa tiếp ứng thì cũng không tốt cho lắm. Xử lý Chu Tước thánh giả mà không gây ra một chút tiếng động, sau đó đi chung quanh tra xét một chút, nếu có người thì đương nhiên phải diệt cỏ tận gốc!

“Bạch Phong Hoa, con tiện nhân này, ngươi đã làm cái gì?” Chu Tước thánh giả sắc mặt đại biến, bởi vì nàng cảm giác được hô hấp càng lúc càng khó khăn, càng lúc càng đau đớn.

“Có qua có lại mà thôi.” Bạch Phong Hoa mỉm cười thản nhiên nói. Đùa sao? Nam Cung Vân là ai? Hắn nghiên cứu chế tạo độc dược, người khác có thể dễ dàng phát hiện được như vậy sao?

“Đi tìm chết!” Chu Tước thánh giả trong mắt bắn ra hung quang, chợt quát lên một tiếng, vung bảo kiếm trong tay rồi liền vọt tới. Trong nháy mắt, Chu Tước thánh giả thúc dục toàn bộ chiến khí trong cơ thể, điên cuồng đánh úp về phía Bạch Phong Hoa.

Sắc mặt Bạch Phong Hoa hơi hơi trầm xuống, nắm chặt Trường Không kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Tước thánh giả. Bạch Phong Hoa nhíu mi, theo lý mà nói thì dược tính của độc dược hẳn là đã phát tác, vì sao nàng ta còn có thể chống đỡ đến bây giờ, còn có thể rút kiếm đánh mình? Bạch Phong Hoa không biết là trong cơ thể Chu Tước thánh giả còn lưu lại thần lực của Chu Tước thần thú, giúp nàng tạm thời chống đỡ độc tính lan tràn đến trái tim.

Ngay sau đó, bạch quang bảo kiếm trong tay Chu Tước thánh giả bắn ra bốn phía, Trường Không Kiếm trong tay Bạch Phong Hoa cũng vù vù phóng ra cửu sắc kỳ quang bùng nổ trong nháy mắt.

Hai người nhảy lên, ở giữa không trung giao tiếp.

Ầm vang trời——

Tiếng nổ lớn vang lên, cơ hồ đâm thủng màng nhĩ.

Hai đạo ánh sáng (bạch quang và cửu sắc kỳ quang)chạm vào nhau, cứ như vậy hai đạo lực lượng mạnh mẽ trao đổi cùng một chỗ. Quang mang sáng lạn kia đem bóng dáng hai người bao phủ ở tại bên trong. Chung quanh cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy.

Hai người đều là thập cấp cao nhất.

Bạch Phong Hoa có thần khí đứng đầu là Trường Không kiếm.

Chu Tước thánh giả có một chút thần lực do Chu Tước thần thú ban cho.

Hai người giao tranh, đương nhiên là kinh thiên động địa.

Cây cối chung quanh lúc trước vẫn dày đặc, nhưng giờ phút này chung quanh đã thành một đống hỗn độn.

Bỗng nhiên, cả người Chu Tước thánh giả có chút run run, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành màu đen.

Bạch Phong Hoa mỉm cười, đem kiếm ngăn Chu Tước thánh giả công kích, đứng trước mặt Chu Tước thánh giả .

“Bạch Phong Hoa! Giải dược! Đem giải dược giao ra đây cho ta!” Chu Tước thánh giả vươn tay ôm lấy yết hầu( cổ họng), vạn phần thống khổ, giờ phút này mỗi hô hấp của nàng, yết hầu tựa như đang bốc cháy lên.

“Ngươi ngu ngốc sao? Ta hạ độc ngươi còn có thể cho ngươi giải dược?” Bạch Phong Hoa giọng mỉa mai cười nói: “Kỳ thật, nếu ngươi không có tâm giết ta, ta sẽ không động đến ngươi. Nhưng là…”

Bình luận

Truyện đang đọc