THOÁT KHỎI BỆNH VIỆN TÂM THẦN

Sau khi vào phòng khách, nhìn thấy cảnh tượng quái dị trước mắt khiến Chu Khiêm có cảm giác không khỏe trong người.

Không chỉ riêng đóa hoa kỳ dị kia mà cả con bướm kỳ lạ cũng đánh sâu vào thị giác người nhìn.

Nếu toàn bộ thế giới này đều có những sinh vật kỳ quái đó thì những người khác cũng sẽ cảm thấy rất bình thường —— đơn giản là vì đây là thế giới có phép thuật.

Nhưng tình huống hiện tại lại không giống như vậy.

Căn phòng, con đường mòn, lại đến TV, sô pha, bàn trà trong phòng rất có cảm giác khoa học kỹ thuật tiên tiến.

Một đóa hoa có hình thù kỳ dị xuất hiện giữa một không gian khoa học kỹ thuật phát triển cao sẽ khiến người nhìn có cảm giác khó chịu.

TV trong phòng khách đặc biệt mỏng, giống như một tờ giấy được dán vào tường.

Không rõ sô pha làm từ chất liệu gì, đường cong uốn lượn đầy tính thẩm mỹ, chỉ nhìn cũng đã có cảm giác khi ngồi lên sẽ rất thoải mái, hoàn toàn phù hợp với thân thể của con người.

Bàn trà tinh xảo có hai màu trắng đen, tạo hình kỳ lạ, là một hình lập thể đa giác bất quy tắc, bên trên có một cái nút.

Một lúc lâu sau, Chu Khiêm không quan tâ m đến bông hoa kỳ quái kia hoặc những gương mặt người trên nhụy h0a nữa mà tiến lên trước, nhấn nút trên bàn trà trước ánh nhìn của mọi người.

Bàn trà tinh xảo chợt tách ra, thay đổi cấu trúc, biến thành một cái bàn ăn vuông vức.

Thư phòng được trang hoàng cổ điển, còn có giả thuyết về “phù thủy”, Chu Khiêm cho rằng phó bản này sẽ có bối cảnh ở phương Tây thời Trung cổ.

Nhưng bây giờ nhìn qua phòng khách, thời đại này đã có khoa học kỹ thuật phát triển nhất định, cho nên vật dụng và phép thuật, hay sự xuất hiện của thực vật quái dị quả thực có chút không hợp nhau.

Cúi đầu, trên bàn ăn lại có thêm một cái nút, Chu Khiêm lại nhấn xuống, mặt bàn chợt lún xuống tạo thành một cái ngăn.

Trong ngăn có một lá thư, Chu Khiêm cầm lên xem, đây là lá thư gửi cho phù thủy “Eva”.

“Thân gửi Eva, đúng vậy, sự phát triển của khoa học kỹ thuật là nguồn căn tội lỗi, chúng ta phải quay về tín ngưỡng của mình, hãy quay về tôn trọng mọi thứ mà sách cổ và phép thuật đã dạy chúng ta.”

“Tôi đã hủy bỏ toàn bộ TV, máy tính trong nhà mình. Hy vọng cô cũng sẽ có ngày từ bỏ hết tất cả chúng ở trong cuộc sống. Chỉ cần buông bỏ chúng, quay về trạng thái nguyên thủy nhất, chúng ta mới có thể như những bậc thánh nhân ngày trước, tìm được cách nối liền trời và đất.”

“Mong gặp lại cô trong “Hiệp hội Phù thủy” vào lần sau —— Sarah. Ngày 1 tháng 10 năm XX85.”

Đọc xong lá thư, Chu Khiêm đã có thể lý giải vì sao thư phòng và phòng khách lại có sự khác biệt lớn như vậy.

Nguyên nhân lớn có lẽ là sau khi nhận được lá thư từ người tên “Sarah”, Eva bắt đầu vứt bỏ những thiết bị điện tử, cũng bắt đầu cải tạo lại ngôi nhà của mình, khiến cho nó quay về thời xưa.

Nhưng cô chưa làm xong thì thị trấn nhỏ đã bắt đầu bắt giữ phù thủy, trói lên cột rồi thiêu sống.

Trong tình huống đó, Eva đương nhiên không thể để người khác phát hiện ra thân phận phù thủy của mình.

Vì vậy, cuối cùng cô đã bỏ lá thư này vào không gian bí mật đã cải tạo mà người khác không phát hiện ra. Trong phòng khách, Eva không sửa chữa lại  gì. Phòng khách là nơi để chiêu đãi khách khứa, chỉ là để ngụy trang. Mượn nơi này, cô muốn nói với người khác rằng cô không phải phù thủy.

Ngoài ra, lá thư này viết vào năm XX85, còn lễ hội âm nhạc Strawberry là vào năm XX92.

Có thể thấy được rằng Eva vốn dĩ đã là một phù thủy từ trước. Khi đó cô cũng vừa mới sinh con gái mình.

Thông tin cuối cùng có thể khai thác được từ lá thư là số lượng phù thủy ở thị trấn nhỏ này hẳn là không ít, cho nên mới tồn tại “Hiệp hội Phù thủy”.

Trong đó, lời nói của Sarah thể hiện rằng mình là người đứng đầu của hiệp hội phù thủy.

Nói cách khác, Sarah là hội trưởng của hiệp hội.

Bây giờ, trong nhóm người chơi, Chu Khiêm là người đứng gần bông hoa kỳ quái nhất.

Tề Lưu Hành nhìn theo anh, cảm giác mỗi gương mặt người trên nhụy h0a đều muốn vươn dài ra mà ngã gục trên vai anh.

“Chu Khiêm, anh cẩn thận một chút.” Tề Lưu Hành bèn nhắc nhở.

Ân Tửu Tửu cũng đi ra, đánh giá phòng khách, cô nói: “Đường đi bên ngoài mọc đầy loại hoa này. Có phải chúng là “những bông hoa ác” không? Nhưng mà… theo tôi đoán, bông hoa, hay là loại thực vật này, tạm thời vô hại.”

“Vì nếu chúng muốn tấn công chúng ta thì chúng ta hoàn toàn không có đường để chạy trốn. Chúng có mọc ở khắp mọi nơi.”

Tạm dừng một lát, Ân Tửu Tửu nói tiếp: “Vậy thì như thế này, chúng ta có thể yên tâm ra bên ngoài tra xét, không cần phải dè chừng loài hoa này. Theo ý tứ của cô bé kia, chúng ta cần phải rời khỏi nhà, đi điều tra về lễ hội âm nhạc Strawberrry, xem thử ở đó đã xảy ra chuyện gì.”

Nói xong, Ân Tửu Tửu nhìn những người còn lại, có vẻ muốn dò hỏi ý tứ của bọn họ.

Kha Vũ Tiêu nhíu mày trầm tư, sau đó nói: “Chắc chắn phải điều tra về lễ hội âm nhạc. Nhưng trước đó, chúng ta vẫn nên lục soát lại căn nhà này một chút. Hệ thống đã nói đề nghị chúng ta phải thăm dò đầy đủ. Chúng ta không chỉ tìm thêm được manh mối quan trọng mà còn có thể nhận thêm điểm sinh tồn.”

Lúc này, Ngô Nhân đã đi đến cửa, thử vặn tay nắm cửa, tay nắm cửa có thể chuyển động, nhưng lại không thể mở ra.

Vì vậy ở thấy nhận ra bên ngoài cửa gỗ hẳn đã bị thanh sắt chắn lại.

Đẩy cửa gỗ vài cái, không có kết quả, sau đó Ngô Nhân quay đầu nói với mọi người: “Mọi người tìm manh mối đi. Tôi tìm cách mở cửa. Phân công mà hợp tác.”

Nghe xong, Chu Khiêm quay đầu nhìn hắn, đôi mắt nhỏ của Ngô Nhân trừng to, hắn lớn tiếng nói: “Không phải cậu nói sao? Tôi là vua, cậu là lính sai vặt, cậu đi làm việc đi!”

Chu Khiêm cười cười, vỗ vỗ vai Tề Lưu Hành, dẫn cậu lên tầng hai.

Trên đường đi, Tề Lưu Hành hỏi anh qua tai nghe bí mật: “Tình huống của Ngô Nhân là như thế nào vậy?”

“Theo lý mà nói, nếu quân đoàn Đào Hồng muốn giết tôi chắc chắn sẽ phái đến người rất mạnh. Tư Đồ Tình theo hệ tấn công, đổi thành Ngô Nhân mạnh hơn cũng khá hợp lý. Nhưng trước mắt tôi vẫn chưa nhìn thấy sơ hở của Ngô Nhân.”

“Nếu anh ta thực sự có vấn đề, đáng lẽ ra sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta từ sớm. Anh ta bị ép đến bước đường cùng mới bằng lòng đáp ứng tôi. Những phản ứng của anh ta quá chân chật, không giống như đang làm bộ.”

Chu Khiêm nói: “Chẳng qua là, nếu không phải anh ta thì có chút kỳ lạ.”

“Không phải ý anh là, Ân Tửu Tửu? Ừm… cũng có khả năng là Lý Bất Hối. Hoặc là hai người họ hợp tác với nhau.”

Tề Lưu Hành nói: “Con bạc của cậu ta lại nhấn mạnh cậu ta ôm đùi Ân Tửu Tửu, còn nói cậu ta bình thường? Đúng rồi… Biểu hiện của Lý Bất Hối rất khờ khạo, tự nhiên vì sự hấp tấp của mình mà bị trừ hết 6 điểm. Hay là cậu ta cố ý giả ngu giả ngơ để nhận được sự tin tưởng của anh?”

Chu Khiêm trầm ngâm một lát, nói: “Tiền đề là giả ngu giả khờ nhưng thực lực phải đủ mạnh. Nhưng theo tôi biết, trong hệ thống cũng không có đạo cụ nào có thể che giấu năng lực của mình. Hơn nữa, cậu có từng nghe về câu chuyện “Bé hồ lô cứu ông”* chưa?”

*葫芦娃救爷爷: Là một câu nói xuất phát từ một tập phim của bộ phim hoạt hình “Anh em hồ lô”, ý nói khi đánh riêng lẻ một mình thì thua, hợp sức lại thì thắng

Tề Lưu Hành đáp: “A… Có bảy anh em hồ lô, cùng nhau đi giết xà tinh để cứu ông mình, bảy người đánh riêng lẻ thì thua, nhưng khi hợp lực thì lại thắng.”

“Đúng vậy. Nếu là Ngô Nhân, cộng thêm Ân Tửu Tửu và Lý Bất Hối, ba người này liên hợp lại đối phó với tôi, vậy thì không có gì lạ cả, họ sẽ thắng. Huống hồ bây giờ Tư Đồ Tình vẫn là một con cờ chưa bị xử tử, lỡ như họ có cách khác khống chế cô ấy thì sao?”

“Nhưng nếu chỉ có Ân Tửu Tửu và Lý Bất Hối thì lại rất kỳ lạ. Bọn họ không cần phải học theo bé hồ lô, từng người một tiến lên.”

Tạm dừng một chút, đồng tử Chu Khiêm co rụt lại, sau đó lắc đầu: “Nhưng cũng không hẳn, tôi hiểu rõ, trước tiên chúng ta nên thăm dò. Bây giờ bọn họ sẽ không dám tùy tiện ra tay.”

Nói chuyện với Tề Lưu Hành vài câu, Chu Khiêm cùng cậu và Kha Vũ Tiêu cùng lên tầng hai.

Biệt thự không quá rộng, tầng hai chỉ có bốn phòng.

Gần cầu thang có một phòng đồ chơi, bên trong có rất nhiều đồ chơi của trẻ em, cũng có một vài nhạc cụ, được gia công theo phong cách hiện đại. Những đồ chơi này không bình thường, có xe lửa nhỏ tự động, thậm chí còn có một mô hình ngân hà cao cấp, mô hình mặt trăng chuyển động quanh trái đất, đồng thời trái đất lại xoay quanh mặt trời.

Ba phòng còn lại đều là phòng ngủ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Một phòng ngủ là của trẻ em, hẳn là phòng của Lily; một phòng khác chỉ có giường và tủ quần áo, không có thêm vật dụng nào khác, có lẽ là phòng cho khách.

Hai căn phòng này đều được hiện đại hóa, có cảm giác khoa học kỹ thuật phát triển cao. Trong đó, những con búp bê Barbie trong phòng Lily rất cao cấp, xem bản hướng dẫn sử dụng, Chu Khiêm thấy nó còn có công năng của AI, có thể dạy Lily đọc bảng chữ cái, học các phép tính toán cơ bản.

Đương nhiên, cửa sổ phòng cũng bị đóng kín, hoàn toàn trùng khớp với phán đoán trước đó của Chu Khiêm.

Phòng ngủ cuối cùng là phòng của Eva.

Phòng của cô giống với thư phòng, không có thiết bị hiện đại nào, cách trang trí đậm chất phương Tây thời Trung cổ.

Thậm chí trong phòng còn có nhiều rèm che dày, có lẽ khi cô dùng phép thuật cần tránh ánh nắng mặt trời.

Chu Khiêm vào phòng ngủ này, thấy trên tủ đầu giường lại có một lá thư, hai vé xe buýt đã sử dụng, cùng với những vé vào cửa khác.

Thư không có tên người gửi, nhưng xem qua nội dung có vẻ là một người bạn thân thiết gửi cho Eva.

Eva hẳn là rất quen thuộc với bút tích của người này, cho nên hai người gửi thư cho nhau cũng không cần ký tên.

Dựa vào bối cảnh của phó bản, nếu đã có TV, đồ chơi hiện đại như vậy thì hẳn là cũng có điện thoại di động.

Nhưng Eva cùng bạn mình lại trao đổi qua thư từ, như vậy bạn của cô có lẽ cũng là một phù thủy đã từ bỏ những sản phẩm khoa học kỹ thuật.

Lá thư được viết vào ngày 27 tháng 3.

“Eva, chồng của hai chúng ta đều đã qua đời, chỉ còn chúng ta ở lại chăm sóc con nhỏ, đã nhiều năm trôi qua… Thật là mệt mỏi. Chúng ta quanh năm suốt tháng cũng chỉ nghỉ ngơi được một ngày. Cuối cùng lễ hội âm nhạc Strawberry năm nay cũng tới, bọn nhỏ đều đi hết, hai đứa sẽ được người khác chăm sóc cả ngày. Vào hôm đó, chúng ta vẫn phải ở trong nhà làm việc nhà. Hay là năm nay chúng ta lười biếng một hôm, nghỉ phép đi!”

“Thị trấn bên cạnh có một khu phong cảnh mới, tôi nghe nói có nhiều người lớn nhân lúc lễ hội âm nhạc Strawberry diễn ra sẽ đến đó nghỉ ngơi. Vì cũng chỉ có một ngày đó là không cần chăm sóc con cái. Tôi đã giúp cô lấy vé vào cửa. Chúng ta cùng nhau đi xe buýt nghỉ phép một hôm thôi!”

Bên cạnh lá thư có vé vào cửa ghi rằng: “Khu du lịch thị trấn Phong Diệp: Địa điểm thăm quan thắng cảnh, giúp tâm hồn của bạn được thanh lọc, có thể hòa mình cùng thiên nhiên.”

Cuối cùng là vé xe buýt, là một vé đi và một vé về.

Vé xe cho thấy Eva đã rời khỏi thị trấn Lệ Hoa sau buổi trưa ngày 30 tháng 3, đi khoảng 100km để đến thị trấn Phong Diệp.

Khi cô từ thị trấn Phong Diệp quay về, thời gian là 5 giờ sáng ngày 1 tháng 4.

Trẻ em tham gia lễ hội âm nhạc vào ngày 31 tháng 3.

Theo lời của quỷ hồn Lina, cô bé nói rằng khuya ngày 31 tháng 3, hoặc đúng hơn là rạng sáng ngày 1 tháng 4, cô bé đã bị sát hại.

Như vậy thì sau khi Eva về nhà, cô cũng phát hiện ra Lily đã giết Lina.

Sau đó, cô cảm thấy con gái mình bị ác quỷ ám, nhốt cô bé lại, tạm thời không thể đưa ra lời giải thích nào cho việc này.

Nửa tiếng sau, Chu Khiêm, Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu thăm dò xong xuôi tầng hai, tìm được hai cánh tay, một cái chân của Lily, họ quay về tầng một.

Đồng đội ở tầng một cũng thu hoạch khá nhiều.

Bọn họ tìm được những bộ phân thuộc về thi thể của Lily. Như vậy thì hầu như những bộ phận cơ bản của cô bé đã được tìm thấy.

Hỏi lại những địa điểm mà mọi người tìm thấy từng bộ phận, Chu Khiêm lấy một tờ giấy trắng, vẽ lại vị trí một cách khái quát, tiến hành nối lại.

Không tính ngón tay và nhúm tóc trong tủ, chỉ nối đầu và tứ chi của cô bé lại thì hình ảnh hiện ra là một ngôi sao năm cánh. Trong đó phần thân của cô bé vừa lúc dừng lại ở vị trí trung tâm của ngôi sao năm cánh.

Như vậy thì những vị trí giấu đầu và tứ chi của cô bé đã dựa theo một quy luật nào đó, có vẻ là một chú thuật phong ấn ác ma.

Ngoài ra, đồng đội ở tầng một còn tìm thấy một thi thể khác ở tủ đông lớn trong phòng bếp.

Đối lập với tứ chi quái dị của Lily, thi thể này bình thường hơn nhiều.

Vì bị đóng băng nên thi thể không bị hư thối, có thể nhìn ra được ngũ quan, làn da giống như nhân loại bình thường.

Người chơi cũng có thể nhận ra nguyên nhân chết của thi thể.

—— Trước ngực có một cái lỗ, bên trong trống không, giống như có người dùng tay không thọc thẳng vào ngực, lấy trái tim của nạn nhân đi.

Người này chính là Lina đã bị bạn thân của mình là Lily giết hại.

Hẳn là Eva về nhà sau kỳ nghỉ, sau khi phát hiện ra tội ác của con gái mình thì tạm thời giấu thi thể của Lina vào trong tủ đông.

Kiểm tra xong thi thể, Ân Tửu Tửu là người đầu tiên đưa ra suy đoán: “Hay là… Lễ hội âm nhạc kia là của ma quỷ tổ chức? Có người đã âm thầm hạ chú với những đứa trẻ? Khiến trẻ nhỏ vô thức biến thành quái vật?”

“Không biết. Manh mối về cốt truyện vẫn còn quá ít.” Lý Bất Hối nói, đến gần Ân Tửu Tửu hơn một chút: “Chị thần rượu, phiền chị bảo vệ tôi với. Tôi rất là, rất là sợ.”

Ân Tửu Tửu liếc mắt nhìn y, không tỏ ý kiến, chỉ tiếp tục kiểm tra hai thi thể.

Trong hai thi thể có một thi thể vừa được khâu lại những bộ phận tàn khuyết; một thi thể khác vẫn hoàn chỉnh như ban đầu. Ân Tửu Tửu đeo bao tay muốn kiểm tra tỉ mỉ lần thứ hai, thử tìm thêm manh mối trên người của hai cô bé.

Ngô Nhân chợt hỏi: “Vậy mấy cậu có tìm thêm được thứ gì có thể cộng thêm điểm sinh tồn không?”

Chu Khiêm lắc đầu: “Có lẽ phải kích phát cốt truyện mới được. Sau này tìm thêm. Đừng nóng vội. Còn chỗ anh…”

Cửa phòng khách đã bị phá bung, bên ngoài quả nhiên có lan can sắt.

Anh hỏi Ngô Nhân: “Không tìm được cách mở cửa?”

“Không có. Mẹ nó ——” Ngô Nhân mắng một câu: “Tôi đã dùng đạo cụ đặc biệt quý hiếm, cũng không thể chém đứt nó một đoạn! Quá lãng phí!”

“Manh mối ở trong phòng này hẳn đã được tìm ra hết rồi. Chúng ta phải vào trong thị trấn xem xét thôi, đặc biệt là nơi tổ chức lễ hội âm nhạc Strawberrry.” Ân Tửu Tửu nghiêm túc nói: “Chúng ta không thể ngồi ở đây chờ điểm sinh tồn từ từ giảm bớt. Vấn đề là… làm sao để ra ngoài?”

Làm sao để ra ngoài?

Mọi người có cần phải cùng nhau tìm cách hợp sức để phá hủy cả căn biệt thự này không?

Người chơi thảo luận không ra kết quả, không ngờ bỗng nhiên lại nhìn thấy ba người mặc đồ đen xuất hiện ngoài cửa.

Ba người đó mặc áo choàng dài màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu đen, phần đầu cũng lấy áo choàng đen phủ qua, toàn thân bọc kín mít, hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt ai, thậm chí cũng không thể phân biệt là nam hay nữ.

Một lát sau, ba người đi vào trong cổng lớn của căn biệt thự, có vẻ muốn quan sát người chơi ở trong nhà.

Chợt bọn họ mở miệng nói ——

“Không nhìn lầm, trong nhà Eva quả nhiên có người.”

“Bọn họ bị nhốt.”

“Chúng ta đến chỗ họ đi.”

Sau vài câu nói chuyện, mọi người mới biết cả ba đều là phụ nữ.

Qua cách nói chuyện có thể phỏng đoán lý do họ muốn vào đây —— bảy người chơi đã ở trong biệt thự tìm manh mối hơn nửa tiếng. Trong lúc này, đường phố, hoặc là trong nhà đối diện, cũng không phải không có người. Có người dựa vào khe hở song sắt nhìn thấy bọn họ, cho nên mới gọi người đến.

Ba người phụ nữ đi đến trước cửa phòng khách, tìm một máy cắt kim loại, chỉ cắt ba lần, song sắt đều bị cắt đứt.

Động tác của họ thuần thục nhuần nhuyễn, giống như đã quá quen với chuyện này.

Sau đó ba người phụ nữ bước vào trong nhà.

Một người vẫn còn cầm máy cắt kim loại trên tay, hai người còn lại cầm hai cây gậy gỗ màu đen như đũa phép.

Ba người này đều là phù thủy.

Người phụ nữ đi đầu có vóc dáng cao gầy, một tay giơ đũa phép, một tay lấy một quả cầu thủy tinh từ trong túi ra.

Cầm quả cầu thủy tinh, cô đi một nửa vòng tròn theo căn phòng, quả cầu thủy tinh phát ra một vòng sáng xanh nhạt, biểu lộ một hơi thở thần bí.

Khi xoay hết nửa vòng theo phòng khách, phù thủy quay về vị trí ban đầu, sau đó gật đầu với hai người còn lại.

Tiếp theo, ba người đều tháo mặt nạ đen xuống, cởi mũ choàng đen, cũng cởi áo choàng đen bên ngoài, bên trong đều mặc váy dài màu đen.

Chu Khiêm nhìn thấy được diện mạo của vị phù thủy đứng đầu.

Làn da cô rất trắng, ngũ quan sắc nét, mũi cao thẳng, diện mạo điển hình của người phương Tây. Hốc mắt sâu với lông mi màu vàng, lông mi dài thẳng hơi rũ xuống đôi mắt xanh thẳm như biển khơi, đặc biệt diễm lệ.

“Xin chào, các bạn vẫn chưa bị cảm nhiễm. Chúng tôi có thể cứu các bạn, rời khỏi nơi này.”

Phù thủy đi đầu nhìn về phía người chơi rồi nói.

Giọng nói của cô vô cùng êm tai, như gió xuân phảng phất trong tuyết trắng, lại như suối chảy róc rách qua đá cuội.

Sau đó, phù thủy này bắt đầu nhẩm đếm nhân số, một người ở phía sau lấy bảy chiếc áo đen, bảy chiếc váy, bảy chiếc mặt nạ từ trong túi ra.

Những chiếc áo, váy, và mặt nạ đều được chia rạch ròi ở trên bàn ăn và ghế sô pha.

Những vật dụng này đều giống hệt với trang phục của ba nữ phù thủy.

Nữ phù thủy đầu nói: “Mời các bạn hãy mặc những thứ này vào. Tôi đã dùng quả cầu thủy tinh kiểm tra qua, trong phòng này không có tình huống nghiêm trọng. Cho nên các bạn tạm thời chưa bị ác ma xâm nhập.”

“Nhưng khi ra bên ngoài, nơi nơi đều có ác ma tàn bạo. Chỉ cần hơi vô ý, các bạn sẽ bị chúng xâm nhiễm và bám lên người. Những quần áo này đã được chúng tôi niệm chú, có thể bảo vệ các bạn an toàn. Xin hãy mặc tất cả vào, sau đó rời khỏi ngôi nhà này.”

“Các cô là ai?” Chu Khiêm tiến lên trước một bước, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô hỏi: “Dựa vào đâu mà chúng tôi phải tin các cô?”

“Tôi là hội trưởng Hiệp hội Phù thủy, tôi tên Sarah.”

Nữ phù thủy nghiêm túc nhìn anh, trả lời: “Bây giờ chỉ có tôi mới có thể bảo vệ được các bạn. Nếu không, các bạn sẽ bị ác ma xâm chiếm, biến thành ác ma tàn bạo khát máu. Thị trấn nhỏ này… đã có rất nhiều người bị ác ma gi3t chết. Chúng tôi thường đến đây kiểm tra định kỳ, thứ nhất, là để tìm kiếm người sống sót, ví dụ như các bạn; thứ hai, chúng tôi cũng là người có khả năng giết và phong ấn ác ma.”

Chu Khiêm lại hỏi: “Các cô muốn dẫn chúng tôi đi đâu?”

“Đến trại doanh của Hiệp hội Phù thủy. Chỉ có ở nơi đó mới an toàn.” Sarah đáp: “Các bạn không thể ở lại thị trấn Lệ Hoa, xin hãy cùng chúng tôi đến trại doanh.”

Chu Khiêm liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, không khách khí mà hỏi: “Nếu… Chúng tôi không đồng ý thì sao?”

Giọng nói của Sarah trầm xuống, hàm chứa tia thương xót và bất đắc dĩ, cô nói: “Nếu các bạn không đồng ý, để phòng ngừa các bạn trở thành ác ma giết người, bây giờ chúng tôi phải gi3t chết các bạn, tránh việc các bạn tàn sát dân chúng vô tội.”

Nghe đến đây, nhóm người chơi đều cảm thấy nặng nề trong lòng.

Dựa vào giao diện hệ thống, mỗi người chơi đều có thể nhìn thấy được cấp bậc của ba nữ phù thủy này, ai cũng là cấp S, dù Ngô Nhân là cấp A cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Vậy thì người chơi chỉ có thể hành động theo NPC —— mặc trang phục như phù thủy, theo họ đến trại doanh của Hiệp hội Phù thủy.

Quay đầu trao đổi ánh mắt với Tề Lưu Hành và Kha Vũ Tiêu, Chu Khiêm lại nhìn nữ phù thủy trước mặt mình.

Giọng điệu của anh đã nhẹ nhàng hơn: “Chúng tôi theo các cô đến trại doanh của Hiệp hội Phù thủy… Sau đó thì sao? Chúng tôi cũng sẽ trở thành phù thủy à?”

Sarah gật đầu: “Đúng vậy. Ác ma sợ phù thủy. Trở thành phù thủy, đây là lựa chọn an toàn nhất dành cho các bạn.”

Anh xụ mặt, giận dỗi hỏi Sarah: “Nhưng chúng tôi, chúng tôi là nam mà. Sao chúng tôi phải mặc váy của phụ nữ chứ. Chúng tôi không thể làm pháp sư được à?”*

*Raw: 女巫 (nữ vu) 男巫 (nam vu). Để hợp với bối cảnh phương Tây thì mình chọn từ phù thủy và pháp sư vì: witch (phù thủy) là một người phụ nữ được cho là có sức mạnh ma quỷ và ma thuật và người thực hành ma thuật; wizard (pháp sư) là một người đàn ông được cho là có sức mạnh ma thuật.

Sarah nghiêm túc nói: “Từ rất lâu trước đây, nơi này cũng có Hiệp hội Pháp sư. Hai hiệp hội có quan hệ cạnh tranh với nhau, sau đó Hiệp hội Pháp sư bị đánh bại, sụp đổ rồi giải tán. Nhưng vì trước khi hai bên giao tranh với nhau, hiệp hội chúng tôi có nhiều cô gái khá bất mãn với pháp sư nam nên nếu các bạn dùng thân phận là pháp sư vào trại doanh của chúng tôi, các bạn sẽ dễ bị bắt nạt và xa lánh.”

“Để bảo đảm sau khi các bạn quay về không bị những phù thủy khác trêu cợt, các bạn tốt nhất nên giả thành phụ nữ. Đương nhiên, đây chỉ là kế sách tạm thời. Sau này tôi sẽ ra lệnh không cho mọi người gièm pha nhau. Nhưng bây giờ tôi không có nhiều thời gian, tôi cần chú trọng đến vấn đề khác lớn hơn —— thanh tẩy sạch sẽ thị trấn Lệ Hoa.”

“Được rồi, các bạn nhanh chóng thay quần áo chúng tôi đã hạ chú đi.”

Nói xong, Sarah quay đầu gật đầu với hai nữ phù thủy còn lại, ba người lại khoác áo choàng và mặt nạ lên.

Phía sau Chu Khiêm, nhóm người chơi cũng lục tục lấy váy đen và áo choàng để thay.

Chu Khiêm vẫn chậm chạp chưa làm gì.

Dưới ánh nhìn kinh ngạc của một số người, Chu Khiêm đi đến chỗ Sarah, lại nhìn gần vào mắt của đối phương: “Khoan đã, tôi còn một vấn đề nữa.”

“Vấn đề gì?” Sarah nghiêm túc hỏi: “Xin cậu hãy nhanh chóng. Pha lê của ngôi nhà này đã bị phá vỡ, không bao lâu sau, nơi đây sẽ bị ô nhiễm.”

“Được rồi. Tôi hỏi ngay. Tôi nghe nói…”

Chu Khiêm nheo mắt hỏi: “Không phải phù thủy không được chào đón lắm sao? Nếu thân phận phù thủy bị bại lộ… hình như sẽ bị thiêu sống trước mặt mọi người. Nếu chúng tôi trở thành phù thủy… cô có thể bảo đảm rằng chúng tôi sẽ thật sự an toàn không?”

04.02.23

Ủa chương trước tác giả bảo chương này bạn Trụ lên sàn là… Sarah hả =)))

Bình luận

Truyện đang đọc