THỜI ĐẠI PHÓNG TÚNG

Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói

*******************

Chương 24:

Từ Mục chạy tới bờ biển mà Tân Lưu Quang đã nói, Tân Lưu Quang núp sau một tảng đá lớn vẫy tay với cậu.

Từ Mục trốn sau tảng đá lớn với y rồi nghi hoặc hỏi: "Cậu lén lén lút lút ở đây làm gì đấy?"

"Lát nữa cậu sẽ biết!" Tân Lưu Quang kéo cậu ngồi xuống.

Bờ biển này rất vắng vẻ, cơ hồ không có ai đến nơi này, cũng không có thực vật và phong cảnh gì đáng để thưởng thức, bên bờ chỉ có một con tàu chở khách hai tầng bị bỏ hoang.

Từ Mục và Tân Lưu Quang ngồi xổm sau tảng đá lớn chừng 5 phút thì trông thấy xa xa xuất hiện một người.

Là Tề Minh Hoàn.

Ngày thường Tề Minh Hoàn phải ăn mặc rất chỉnh tề, hôm nay anh ta lại mặc một cái áo gió có mũ cực kì không hợp với phong cách của mình, đã thế còn đội mũ trùm đầu và che cả mắt.

"Mỗi ngày vào giờ này, anh ta sẽ đến con tàu chở khách bị bỏ hoang kia để gặp mặt một số người." Tân Lưu Quang nhỏ giọng nói.

Từ Mục chau mày, nghi ngờ Tân Lưu Quang: “Sao tự dưng cậu chú ý đến hành tung của chủ nhiệm lớp làm gì?"

"......" Tân Lưu Quang nói. "Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là, tớ cảm thấy anh ta và những người này rất khả nghi."

Đúng lúc ấy, Tề Minh Hoàn đến gần, hai người vội vàng che miệng của mình, không dám lên tiếng.

Nhìn Tề Minh Hoàn lên con tàu bị bỏ hoang rồi biến mất phía sau cánh cửa trên tàu, Tân Lưu Quang vỗ Từ Mục một cái rồi đứng dậy: "Đi vào xem thử!"

Hai người giống như hai con chuột, lưu loát không tiếng động lên tàu với Tề Minh Hoàn.

Không thấy Tề Minh Hoàn ở trên tàu, hai người lặng lẽ lên tầng hai, tầng hai trống rỗng cũng không có người. Sau cùng, hai người nghĩ đến một chỗ —— Buồng nhỏ bên dưới boong tàu.

Tân Lưu Quang và Từ Mục trở lại tầng một, ghé vào trên boong thuyền, chiếc tàu này đã bị bỏ hoang tất nhiều năm, boong thuyền đã xuất hiện khe hở. Hai người gỡ một khe nứt ra, xuyên qua khe hở nhìn tình hình bên trong.

Từ Mục đếm số người ở bên dưới, có ít nhất mười mấy hai mươi người, nhưng cách ăn mặc của những người này có sự chênh lệch rất lớn, có người mặc một bộ đồ cũ, có quần áo giản dị, có mặc âu phục, giống như là những người không cùng tầng lớp.

Ánh mắt Từ Mục rơi trên người một người đang hút thuốc lá điện tử, Từ Mục thấy ngưòi kia rất quen, là bạn đi cùng với Tưởng Dĩ Giác đến đảo Nam Khê lần này, tên là Hồ Dũ.

"Vào tháng tới, Hội nghị Nghiên cứu Thực vật Quốc tế sẽ tổ chức giao lưu quốc tế tại Canada, bề ngoài nói là giao lưu học thuật nhưng thật ra là muốn mời thiên tài nghiên cứu khoa học để chuẩn bị cho lần nghiên cứu kín tiếp theo." Tề Minh Hoàn xoay cây bút máy trong tay. "Lần này bọn họ muốn nghiên cứu kín trong hai mươi năm, tập trung cho việc tổng hợp gen mới."

"Chúng tôi đã liên hệ với người bên phía Tokyo rồi, bọn họ đang đàm phán với chính phủ để tranh giành quyền lực." Một người đàn ông trung niên nói.

Xuyên qua khe hở nhỏ hẹp, tròng mắt của Từ Mục và Tân Lưu Quang liều mạng chuyển đến chỗ của người đàn ông trung niên mới miễn cưỡng nhìn thấy được ông ta, người đàn ông đó chính là cha của Hàn Viễn Ngọc!

Thêm một người trẻ tuổi nữa lên tiếng: "Chính phủ đã đưa ra ba lời hứa với bọn họ rồi. Nếu như bọn họ thành công, như vậy sẽ càng có nhiều người ủng hộ Hội Cứu trợ Thực vật của chúng ta hơn."

Nghe được bốn chữ “Hội Cứu trợ Thực vật”, Từ Mục và Tân Lưu Quang không khỏi chấn động, hai mắt trừng lớn.

"Hội Cứu trợ Thực vật! Vậy mà Tề Minh Hoàn lại là thành viên của Hội Cứu trợ Thực vật!"

Hội Cứu trợ Thực vật là một hiệp hội mới được thành lập mấy năm gần đây, tên đầy đủ là “Hiệp hội Cứu vớt Thực vật nguyên sinh”, mục đích của bọn họ là tìm kiếm và cứu vớt những loài thực vật nguyên sinh, không để cho thực vật gen mới thay thế tất cả. Đây chính là lối nghiên cứu đi ngược lại lối nghiên cứu khoa học chính thống hiện nay.

Mặc dù được quốc gia cho phép tồn tại một cách hợp pháp, nhưng Hội Cứu trợ Thực vật vẫn không được giới chính thống chấp nhận. Giới chính thống cho rằng bọn họ đã vi phạm lý luận phát triển thế giới, vậy nên hai năm qua họ đã không ngừng đưa ra nhưng yêu cầu để chèn ép, cấm cản tất cả hoạt động của Hội Cứu trợ Thực vật để tránh việc lừa dối những người trẻ tuổi.

Tuy nhà nước chưa đưa ra bất kì quyết định nào cho những yêu cầu này nhưng cũng đã có rất nhiều tổ chức tỏ rõ sự phản đối của mình đối với Hội Cứu trợ Thực vật.

Trường học chính là nơi đầu tiên làm điều đó.

Nếu không phải là người của Viện Nghiên cứu Thực vật thì không thể trở thành giảng viên của Viện Thực vật học, cha mẹ của Tề Minh Hoàn là quản lý cấp cao của Viện Nghiên cứu Thực vật Quốc Tế, mà anh ta lại là người của Hội Cứu trợ Thực vật, nếu để cho trường học biết, không chỉ tiền đồ của anh ta đi tong, mà tiền đồ của cha mẹ anh ta cũng đi nốt!

Còn cha của Hàn Viễn Ngọc, Hàn tiên sinh của Tập đoàn nghiên cứu khoa học Lục Châu, nơi đã bán ra một lượng gen lớn cho Hội Nghiên cứu Thực vật mỗi năm. Nếu như để cho Hội Nghiên cứu Thực vật biết ông ta gia nhập Hội Cứu trợ Thực vật, nhất định họ sẽ kêu gọi giới nghiên cứu thực vật cắt đứt mọi giao dịch với ông ta, đương nhiên tiền đồ của Hàn Viễn Ngọc cũng sẽ bị ông ta ảnh hưởng.

Hàn tiên sinh uống một hớp nước rồi nói: "Công ty con của Lục Châu ở Tokyo đã thành lập liên minh với họ, bọn họ muốn chúng ta nhanh chóng đưa ra yêu cầu với chính phủ. Nhưng có người của Hội Nghiên cứu Thực vật đã chèn ép, yêu cầu của chúng ta căn bản không có cách nào chuyển lên trên. Tôi đã cho người điều tra, trong này có người của bốn tập đoàn nghiên cứu khoa học lớn can thiệp."

Tề Minh Hoàn suy nghĩ một lát rồi nói: "Đợi tháng sau, chờ lúc người của các tập đoàn nghiên cứu thực vật đến Canada, chúng ta sẽ tổ chức những hoạt động khác.”

"Thì ra đến đảo Nam Khê để khảo sát chỉ là một cái cớ, anh ta tới đây là vì nguyên nhân này......" Tân Lưu Quang thì thào.

Từ Mục kinh ngạc đến mức nói không nên lời.

Đột nhiên, hai người cảm giác cánh tay bị một lực mạnh kéo lên.

Cả hai kinh hãi quay đầu, trước mắt là gương mặt của một người đàn ông cao lớn.

"Này? Làm gì vậy? Thả chúng tôi ra!" Từ Mục và Tân Lưu Quang cố gắng giãy dụa.

Một người nghe thấy tiếng động bên ngoài nên mở của khoang thuyền ra, tên đàn ông cao to vạm vỡ dẫn hai người xuống dưới: "Tôi thấy hai con mèo này ở bên ngoài nên bắt vào đây."

Sau khi vào căn phòng nhỏ trên tàu, nhìn thấy rõ hình dáng của tất cả bọn họ, Từ Mục và Tân Lưu Quang càng thêm kinh ngạc. Những người trong đây có người là học giả nổi danh của giới nghiên cứu thực vật, có người là ông chủ lớn thường ủng hộ các hạng mục khoa học nghiên cứu thực vật mới, có người ăn mặc trông như kẻ lang thang, còn có người mặc đồ của quán ăn sáng trên đảo. Bọn họ hoạt động tích cực trên TV, tích cực trong giới kinh doanh, ngày bình thường thì không lạ gì, ai ngờ sau lưng lại bày ra hạng mục cứu vớt thực vật nguyên sinh.

Nhìn thấy hai người, Tề Minh Hoàn và Hàn tiên sinh cũng sững sờ.

Hồ Dũ phun ra một làn khói, tròng mắt hơi híp lại, gã nhìn Từ Mục nói: "Tôi nhận ra cậu ta, cậu ta thường xuyên ở chung với Tưởng tiên sinh."

"Ồ? Nói như vậy thì có khả năng chúng ta là đối thủ?" Một người nói.

Tập đoàn Tưởng thị là một trong bốn tập đoàn nghiên cứu về thực vật mới, hiển nhiên là mối quan hệ dây mơ rễ mã của họ với Viện Nghiên cứu Thực vật đã vi phạm tôn chỉ của Hội Cứu trợ Thực vật.

Mặc dù Từ Mục và Tân Lưu Quang không làm gì phạm pháp, cũng không lún sâu vào tổ chức ngầm nào không cho ai biết được, nhưng lập tức đánh vỡ nhiều bí mật của các ông lớn như thế, hai người vẫn sợ bị diệt khẩu.

Tân Lưu Quang nuốt một ngụm nước bọt, sau đó không thèm đếm xỉa mà chỉ vào Tề Minh Hoàn trách cứ: "Thầy Tề, thầy thân là giáo sư của Viện Thực vật học, cha mẹ thầy là thành viên cấp cao của Tổ chức Thực vật Quốc Tế, vậy mà thầy lén lút tổ chức Hội Cứu trợ Thực vật, nếu như để người ngoài biết thì coi như xong! Cha mẹ thầy cũng sẽ bị thầy liên lụy đó!" Chỉ trích xong Tề Minh Hoàn, y quay sang Hàn tiên sinh. "Còn có chú nữa đó chú Hàn, chú có từng nghĩ cho Viễn Ngọc chưa? Nếu là chú để người khác biết chú...... tiền đồ của Hàn Viễn Ngọc sẽ bị chú hủy mất!"

Tề Minh Hoàn rất bình thản, Hàn tiên sinh ho một tiếng quay lưng đi.

"Thì ra là học trò của anh. Cả hai luôn à?" Hồ Dũ hỏi.

"Ừ." Tề Minh Hoàn gật đầu.

"Sao cả hai tìm được đến đây?"

"Không biết, có thể là theo dõi tôi."

"Vậy mà lại theo dõi anh? Ha ha ha, không phải là thầm mến anh đấy chứ!"

Tề Minh Hoàn không để ý chuyện cười này. Anh ta đến trước mặt Tân Lưu Quang, hai mắt nhìn thằng vào y.

Trước đó một giây, trong lòng Tân Lưu Quang còn rất căm phẫn, nhưng giờ bị anh ta nhìn chằm chằm như thế, không hiểu sao y lại cảm thấy tội lỗi.

"Bây giờ tôi là thầy của trò, tôi hỏi trò một vấn đề." Tề Minh Hoàn nhìn thẳng vào mắt y nói. "Nếu thực vật bị hủy diệt thì nhân loại sẽ bị hủy diệt theo. Đối mặt với sự sinh trưởng bất thường của thực vật trên thế giới, nhân loại chúng ta rốt cuộc nên làm thế nào?"

"Đương nhiên là tăng cường nghiên cứu các loại thực vật mới, đồng thời phát triển các loại cây đa chức năng vừa có thể ăn được vừa có thể tạo ra oxi, thanh lọc không khí và nguồn nước!" Tân Lưu Quang trả lời, đây là đáp án tiêu chuẩn của phái chính thống. Nếu như là trong cuộc thi gặp phải câu hỏi này, Tân Lưu Quang trả lời như vậy chắc chắn sẽ được điểm tối đa.

Đáng tiếc đây là chỗ của Tề Minh Hoàn, đáp án này vừa buồn cười lại thật đáng buồn.

Tề Minh Hoàn cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi cảm thấy sợ hãi vì tư tưởng này của trò đấy."

Tân Lưu Quang không hiểu, từ nhỏ đến lớn y đều được giáo dục như vậy, Tề Minh Hoàn cũng là giáo viên, sao lại có thể phủ định tư tưởng này?

"Đây mới là tư tưởng đúng đắn." Tân Lưu Quang trịnh trọng nói.

"Từ bỏ sự sống của một giống loài rồi gửi gắm hi vọng lên một thứ không xác định được tương lai là tư tưởng đúng đắn sao?" Tề Minh Hoàn mỉm cười, anh ta cảm thấy đây là tư tưởng buồn cười nhất trong tư tưởng của bọn chính thống. "Trò cho rằng để loài mới thay thế loài cũ phải mất bao lâu? Mười năm? Hai mươi năm? Để sinh loài mới thay thế loài cũ, nếu không tốn cả mấy thế kỉ thì chắc chắn không có khả năng. Nếu như mặc kệ thực vật nguyên sinh để nghiên cứu thực vật gen mới, cho dù thành công nghiên cứu ra được thì nhân loại cũng không chờ được đến ngày thực vật mới thay thế thực vật nguyên sinh đâu. Để cho thực vật nguyên sinh tự sinh tự diệt, tương lai của nhân loại nhất định sẽ bị hủy theo. Nếu như không muốn trong tương lai con người gặp nạn thì chúng ta nhất định phải cứu vớt thực vật nguyên sinh."

Tân Lưu Quang cảm thấy tam quan bị kích thích nặng nề, chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nghe Tề Minh Hoàn nói. Y rất muốn phản bác Tề Minh Hoàn, nhưng y biết kiến thức của y thua xa anh ta và các học giả uyên bác ở đây, vậy nên giờ phút này y thực sự không phản bác được câu nào.

Từ Mục ngây dại. Nội tâm của cậu chấn động vì chính cậu cũng đồng ý với cách nhìn của Tề Minh Hoàn. Hoặc là nói, từ rất lâu trước kia, Từ Mục đã có được cái nhìn giống Tề Minh Hoàn.

"Đừng làm bầu không khí trở nên căng thẳng như vậy, sẽ làm các học sinh sợ đấy." Hồ Dũ đứng lên hoà giải, gã kéo Tề Minh Hoàn ngồi xuống rồi bước đến trước mặt Tân Lưu Quang và Từ Mục, hiền lành nói. "Các cậu đã nghe Tề tiên sinh nói rồi đấy? Tất cả những điều mà chúng tôi làm, không phải là vì chính chúng tôi, cũng không phải vì hiện tại, mà là vì hậu nhân, vì tương lai nhân loại. Chúng tôi cần nhân tài. Nếu như các cậu muốn gia nhập, chúng tôi rất hoan nghênh. Nếu như các cậu không gia nhập, ra ngoài rồi tuyệt đối đừng nói lung tung." Nói đến đây, trong ánnh mắt hiền lành lộ ra một tia nguy hiểm."

Tân Lưu Quang nhìn thoáng qua những người ở đây, nói: "Tôi sẽ không lội vào vững nước đục này. Nhưng tôi cũng không ngu mà ra ngoài đi khắp nơi nói lung tung, chẳng lẽ không sợ bị các người diệt khẩu sao?"

Mắt Hồ Dũ nháy một cái, gã bị hai từ diệt khẩu trong miệng y làm cười thật to: "Ha ha ha ha, cậu ta sợ tôi giết cậu ta diệt khẩu! Lão Tề, học sinh này của anh thú vị thật đấy!"

Tề Minh Hoàn thở dài: "Đọc sách đọc đến choáng váng, chớ có để ý."

Tân Lưu Quang không biết bọn họ đang cười cái gì, tức giận hừ một tiếng.

"Còn cậu? Cậu có muốn gia nhập không?" Hồ Dũ nhìn về phía Từ Mục.

Hết chương 24.

Bình luận

Truyện đang đọc