THỜI ĐẠI VỢ ĐẸP

Hiện trong phòng chỉ còn lại Vật nhỏ và Kim Jaejoong. Vật nhỏ bước tới gần, khẽ vuốt cánh tay của y, hốc mắt đỏ ửng, nói “Anh Jae Jae, anh đau lắm phải không? Anh đau đến quên cả anh Yunho rồi.”

Kim Jaejoong nhìn chằm chằm Vật nhỏ, không nói gì.

“Anh, sao anh lại mất trí nhớ vậy? Anh thật sự không nhớ anh Yunho sao?” Vật nhỏ nghiêng đầu, đau lòng nói.

Kim Jaejoong nheo mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười khó tưởng tượng “Em nói Jung Yunho? Nói vớ vẩn, hóa thành tro anh cũng nhận ra anh ta.”

“Vậy sao anh còn… Anh, anh, anh không mất trí nhớ… ưm… ưm…” Vật nhỏ nói ra phát hiện quan trọng, lập tức bị Kim Jaejoong bịt miệng lại.

“Em không kêu to, anh mới buông. Đồng ý thì chớp mắt.” Kim Jaejoong uy hiếp Vật nhỏ. Kim Junsu sắp hết hơi rồi, nên cậu nhanh chóng chớp đôi mắt nòng nọc của mình, lúc này Kim Jaejoong mới hài lòng buông tay ra.

“Anh, sao anh lại làm vậy? Sao anh lại gạt mọi người? Sao lại gạt anh Yunho chứ? Anh đúng là không hiền chút nào.” Vật nhỏ bây giờ rất giận, nhưng lại không dám nói lớn tiếng.

“Hừ, thế thì sao? Em không thấy lúc anh mới tỉnh, anh ta còn không nói với anh một câu dễ nghe à. Anh bị thương nặng như vậy, anh ta không những không an ủi anh một câu, mà còn quát anh trước mặt mọi người. Anh không phục.” Bác sĩ Kim nhìn Vật nhỏ, ý bảo cậu lấy cái gối đệm sau lưng cho y. Cậu bạn nhỏ Kim Junsu chu môi, tức giận lấy cái gối, không tình nguyện nhét sau lưng Kim Jaejoong. Em không quan tâm anh nữa, càng ngày càng nham hiểm, không hiền chút nào.

“Này, biểu cảm của em là gì vậy?”

“Là coi thường anh đó. Ai bảo anh càng ngày càng xấu tính. Em không ngờ anh lại giả bộ mất trí nhớ gạt tất cả mọi người đấy.” Vật nhỏ đá chân vào cái sô pha, miệng càng chu lên.

“Anh làm sao? Hừ, ai bảo anh ta quát anh. Chuyện có con anh muốn cho anh ta một sự ngạc nhiên, nếu không xảy ra tai nạn, tối nay anh đã định báo cho anh ta rồi. Anh ta dựa vào cái gì mà dám quát anh chứ. Anh đã tội nghiệp lắm rồi, bây giờ chỗ nào cũng đau, vậy mà ngay cả em cũng nói anh như vậy. Kim Junsu, thằng nhóc chết tiệt, gả ra ngoài rồi thì chẳng khác gì đổ chậu nước rửa chân. Ai u, sao hôm đó tôi không chết quách cho rồi.” Kim Jaejoong bắt đầu than vãn. Vật nhỏ vốn hay mềm lòng, nghe y nói thế, liền có chút dao động, chạy qua nói “Anh, anh đau ở đâu? Thật ra ngoài miệng anh Yunho quát anh thế thôi, chứ lúc anh xảy ra chuyện, anh ấy là người lo lắng nhất đấy. Sao anh còn gạt anh ấy?”

“Hừ, Su Su, em đừng có nói tốt cho anh ta. Hơn nữa em quên anh ta đã lừa anh kết hôn thế nào hả? Còn tòng phạm…” Kim Jaejoong lập tức nhắc lại chuyện xưa. Vật nhỏ nghe thấy thế liền bối rối, cậu chỉ nghe theo lời người lớn thôi mà. Sao anh Jae Jae còn nhớ mãi vậy.

“Cho nên, em tính bồi thường anh thế nào?”

“Em… em… em sẽ nghe theo anh hết.” Kim Junsu lập tức đầu hàng.

“Thế này còn được. Thật ra anh không nhờ em làm gì đâu, chỉ cần em làm bộ như không biết là được.” Thấy Vật nhỏ thỏa hiệp, Kim Jaejoong nheo mắt cười. Làm chuyện xấu là không thể hành động một mình được, dù sao cũng phải sắp xếp một người nội ứng ngoại hợp, xảy ra chuyện gì còn có người đệm lưng.

“Vậy anh định giả bộ bao lâu?” Nếu anh Jae Jae của cậu muốn giả bộ hai năm, thì cậu chịu không nổi đâu.

“Một tháng.”

“Không được! Sao anh có thể làm vậy chứ? Anh Yunho tội nghiệp lắm. Không được, không được, em không đồng ý!” Tinh thần trượng nghĩa của cậu bạn nhỏ Kim Junsu liền bay lên. Nghe Vật nhỏ nói Jung Yunho tội nghiệp, Kim Jaejoong cũng ngẫm lại “Ba ngày. Ba ngày là được chứ gì? Anh chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng phát điên của Jung Yunho thôi.”

“Vậy… vậy ba ngày. Nếu lúc đó anh đổi ý, em sẽ nói ra đó. Đúng rồi, lúc đó sao anh nhớ lại được? Không lẽ ngủ một giấc là nhớ hết sao?” Bây giờ cậu bạn nhỏ Kim Junsu cũng biết suy nghĩ rồi.

“Ngủ một giấc? Ý kiến hay! Nếu không thế được thì anh đập đầu vô tường, sau đó nhớ hết ra.” Kim Jaejoong cười hì hì, nói.

“Hứ! Anh, em cảm thấy anh càng ngày càng không giống người tốt đó.” Cậu bạn nhỏ ngẩng cao đầu, oán giận Kim Jaejoong.

“Thời đại này, người tốt đều chết hết rồi. Làm gì còn người tốt chứ. Anh của em đã được xem là thiện lương rồi đó.” Kim Jaejoong trợn mắt nói, như thể lời y nói ra là chân lý vậy.

“Haiz~ Đúng rồi, anh, em hỏi anh. Ưm… Changmin… chuyện của Changmin là sao?”

“À, thì chỉ muốn chọc tức Jung Yunho thôi. Cho Changmin làm khách mời.” Nghĩ tới chuyện này, bác sĩ Kim âm hiểm cười.

“Vậy sao anh lại gọi Changmin là mỹ nhân? Changmin sao mà xinh được. Anh còn xinh hơn đó.” Changmin thì đẹp trai chứ sao lại là xinh. Cậu bạn nhỏ vẫn thắc mắc mãi.

“Bảo em ngốc em còn không chịu nhận. Chẳng lẽ bắt anh nói trắng ra. Anh mất trí nhớ rồi, thì em để anh được làm seme một lần đi. Không lẽ cả đời để bị đè? Dù sao về sau cũng quay lại ở dưới. Có cơ hội tán người khác thế này, anh phải tranh thủ chứ. Anh cũng có làm thật đâu.”

“Vậy sao lại chọn Changmin ạ? Anh Yunho sẽ đánh chết Changmin đó.” Vật nhỏ không khỏi bất bình cho bác sĩ Shim tội nghiệp.

“Vớ vẩn, không chọn Changmin thì chọn em à? Em thích thế thì anh không có ý kiến đâu.” Kim Jaejoong nheo mắt, bộ dáng lưu manh nhìn Vật nhỏ. Kim Junsu lập tức mở báo động cấp, hai tay che trước ngực, lắc đầu mạnh “Không, không. Anh, em thấy chọn Changmin là phù hợp nhất rồi.” Má ơi, em có chồng rồi đó. Nếu Yuchun biết em gian díu với anh, em sẽ bị đá về nhà. Lúc đó sẽ không giữ được cái mông đâu. Ông xã từng nói: Người tốt là thấy người khác bị giày vò mà mình không giúp được thì thôi lờ đi cho đỡ phiền.

Trong phòng nghỉ của Park Yuchun.

“Anh Yunho, em thấy anh đừng lo lắng. Chuyện mất trí nhớ không phải dễ giải quyết đâu. Nói không chừng sáng mai lại nhớ lại đó.” Park Yuchun rót tách trà, đưa tới trước mặt Jung Yunho.

“Yuchun, em cũng thấy đấy, đừng nói là khôi phục trí nhớ, hiện tại cậu ấy nhìn anh chẳng khác gì nhìn kẻ thù cả. Còn có… em nhìn bộ dạng sắc quỷ cậu ấy nhìn Changmin kìa. Anh… haiz…” Jung oán phu ôm mặt, vừa đau lòng vừa ghen tị, nói.

“Con rể Jung, ba thấy Jaejoong giờ còn chưa thanh tỉnh, lời nói hành động đều không thật lòng. Ba nghĩ nên quan sát nó thêm một thời gian nữa. Nó bị tai nạn, nhưng còn giữ được hai cái mạng. Dù đầu óc nó giờ có vấn đề gì, thì chuyện bồi dưỡng cơ thể là quan trọng nhất. Bây giờ cũng không phải một mình, trong bụng còn đứa nhỏ nữa.” Ba Kim nói. Xem ra trưởng bối vẫn suy nghĩ thấu đáo hơn.

Nhắc tới đứa nhỏ, Jung Yunho càng tức giận. Ngay cả ba của đứa nhỏ mà Kim Jaejoong cũng không nhận ra.

Lúc này, bác sĩ Shim đáng thương đã trốn chạy tới, đẩy cửa vào liền bị mọi người nhìn chằm chằm.

“Anh Yunho… anh… anh không sao chứ?”  Nơm nớp lo sợ hỏi một câu, Shim Changmin tự tìm một góc ngồi xuống.

“Changmin, haiz, anh không trách em đâu.” Jung Yunho không ngẩng đầu, nói.

Shim nạn nhân được giải quyết oan khuất liền bổ nhào tới trước mặt Jung Yunho “Anh, anh thật độ lượng, thật hiểu người khác, thật biết phân rõ trắng đen.”

“Nhưng…” Jung Yunho đột nhiên ngẩng đầu, hai tay giữ chặt cổ áo blouse trắng của Shim nạn nhân, lắc mạnh “Shim Changmin! Em sờ tới chỗ nào rồi. Nói mau.”

“Ô ô ô… Anh, em chưa sờ chỗ nào hết. Là chị dâu sờ em mà. Oan cho em quá.”

Park Yuchun mất nửa ngày mới kéo hai người ra được. Shim nạn nhân được giải thoát liền chạy lại một góc ngồi.

“Anh bình tĩnh lại một chút. Nghe em nói đã.” Park Yuchun là người ngoài cuộc, nên tỉnh táo hơn, hắn phải cố tìm cách giải quyết chuyện này, nếu không sẽ không đem Vật nhỏ về nhà được đâu.

“Anh Yunho, lát trở lại phòng bệnh, dù Jaejoong có nói cái gì anh cũng không được tranh cãi với cậu ta. Bây giờ cậu ta bị thương, lại đang mang thai, không thể kích động quá.” Thấy Jung Yunho gật nhẹ đầu, Park Yuchun mới thở phào nhẹ nhõm, coi như giải quyết được một vấn đề.

“Ba vợ, sáng sớm ra đã loạn lên rồi. Ba mẹ về trước đi. Nấu cho Jaejoong một bát canh gà nữa ạ, cho ít dầu mỡ với ít muối thôi. Nếu được thì cho nhiều câu kỷ với đảng sâm nữa.” Ba Kim gật đầu đồng ý.

“A, còn Changmin. Em nghỉ một ngày đi, thích đi đâu thì đi, đừng đến phòng bệnh của Kim Jaejoong là được.” Changmin lệ nóng quoanh tròng gật đầu. Tránh được một kiếp rồi. anh Yuchun, anh là ân nhân của em. Anh yên tâm, sau này anh chết, em sẽ là người khóc thảm nhất cho anh.

Lúc đoàn người Jung Yunho trở lại phòng bệnh của Kim Jaejoong, vừa vặn thấy mẹ Kim đút nước cho Kim Jaejoong. Jung Yunho lập tức nhận ly nước với cái muỗng trong tay mẹ Kim, muốn đích thân hầu hạ bệnh nhân này. Nhưng lúc hắn đưa muỗng tới bên miệng Kim Jaejoong thì y lại không nể mặt mà quay đầu qua nói chuyện với Junsu “Su Su, sao chú già này lại tới đây vậy? Đáng ghét quá, Su Su đuổi chú ta ra ngoài cho anh đi.”

Kim Junsu nghĩ thầm: Anh, đừng có tuyệt tình thế. Nãy nói chuyện với em, anh chẳng mở miệng nói Jung Yunho mãi à. Bây giờ lại giả bộ như không biết người ta. Anh, anh diễn giỏi thật đó.

Ai ngờ bệnh nhân Kim lại hung dữ trừng Vật nhỏ một cái, ý nói: Nói nhăng nói cuội gì đó? Anh diễn giỏi thì sao? Em đang mắng anh đó hả? Anh của em chính là diễn viên có thực lực đó.

Jung Yunho chuẩn bị đứng lên phát cáu, thì bị Park Yuchun ấn xuống ghế “Anh Yunho, không phải mới nói à? Nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng đi.” Vì thế hắn mới chịu ngồi xuống, sắc mặt trở nên đen thui. Kim Jaejoong lại lấn tới, hỏi “Park Yuchun, mỹ nhân cao gầy nãy đâu? Bảo đi một lát rồi về mà. Cậu đi bắt em ấy lại cho tôi đi. À, còn đem ông chú già mặt đen này ra ngoài nữa nhé.”

Park Yuchun thầm nghĩ. Kim Jaejoong, cậu đừng có làm loạn lên nữa, mau nhớ lại đi, nếu không chúng tôi chết rất khó coi đấy.

“A, Jaejoong. Cậu nghe tôi nói này. Vì cậu bị tai nạn xe, nên mất trí nhớ tạm thời. Cậu còn nhớ  Su Su với tôi, nhưng lại quên mất anh Yunho với Changmin. Anh Yunho không có gạt cậu. Hai người thật sự đã kết hôn. Hơn nữa bây giờ cậu đang có thai. Tôi đã kiểm tra cho cậu, đã được sáu tuần rồi.” Vậy nên cậu mau nhớ lại đi, sau đó an tâm về nhà nuôi thai, đừng có gây họa cho chúng tôi nữa.

“Cho nên…  ý cậu là?” Kim Jaejoong nhíu mày.

“Ý của tôi là từ bây giờ anh Yunho sẽ ở lại chăm sóc cậu. Hi vọng có thể giúp cậu nhớ ra. Tôi đưa ba mẹ vợ với Su Su về trước. Anh Yunho, anh chăm sóc Jaejoong nhé.” Viện trưởng Park nói rất mạch lạc, sau đó liền kéo Su Su đi “Su Su, chúng ta đi. Có anh Yunho chăm sóc, nhất định không có vấn đề gì đâu. Ba mẹ đang chờ chúng ta dưới lầu đó.”

Cậu bạn nhỏ Kim Junsu thừa dịp mọi người không chú ý, quay đầu lại lè lưỡi với Kim Jaejoong.

Lúc này trong phòng chỉ còn Jung oán phu cùng Kim lừa đảo, không khí có chút ẩm thấp, ai cũng không nói gì. Năm phút sau, Kim bệnh nhân mở miệng “Khụ khụ, tôi… muốn nằm xuống.” Jung Yunho không kịp phản ứng, hiển nhiên là bị chuyện vợ mình mất trí nhớ làm cho phản xạ giảm xuống rồi “Hả? Em nói cái gì?”

Kim Jaejoong liếc mắt “Tôi nói! Tôi muốn nằm xuống!”

“A, để anh giúp em.” Jung Yunho đứng dậy chậm rãi đỡ Kim Jaejoong nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho y, cuối cùng cầm tay y, mà lúc này Kim Jaejoong cũng không phản kháng. Hừ, xem anh muốn nói gì. Dám hung dữ với tôi hả.

“Vợ à, sao em không nhớ anh? Em như vậy, anh đau lòng lắm. Haiz, nhưng em không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi, làm anh sợ muốn chết. Thật sự làm anh sợ muốn chết. Nếu em và cục cưng xảy ra chuyện gì, anh… Bỏ đi, giờ nói chuyện này em cũng không thể hiểu được. Em xem anh là người lạ mà, bây giờ quan trọng là bồi bổ cơ thể đã. Không nhớ thì từ từ nhớ.”

Nghe Jung Yunho nói vậy, trong lòng Kim Jaejoong nảy sinh một chút áy náy, nhớ tới cục cưng trong bụng kiên cường như thế nào. Dù bị tai nạn như thế cũng khiến y không mất đi nó. Ngẫm lại y còn thấy sợ, huống chi là Jung Yunho. Nghĩ đi nghĩ lại, Kim Jaejoong xoay người cố ý không nhìn Jung Yunho, không muốn để hắn thấy bản thân y rơi nước mắt. Yunho, em chỉ đùa ba ngày thôi. Không, không, hai ngày, hai ngày thôi.

Ngày hôm sau, ba mẹ Kim dẫn Vật nhỏ đem canh gà cho Kim Jaejoong. Vào phòng thì thấy y đã ngoan ngoãn hơn, cũng không kêu gào mỹ nhân nữa. Bởi vì Park Yuchun đã nói “Kim Jaejoong! Đừng tìm mỹ nhân cao gầy kia nữa. Mỹ nhân của cậu giờ đang ở đảo Jeju ăn cua rồi. Nhìn người trước mắt đi, chân dài, tay chắc thế này mà.”

Jung Yunho cũng không chen vào, cứ thế cầm cái muỗng nhỏ khuấy canh gà, mấy ngày nay hình như hắn tiều tụy đi rất nhiều.

Bae Seul Gi vì tội cố ý mưu sát đã bị cảnh sát bắt, thật ra nếu vận dụng theo cách xã hội đen giải quyết ả không phải là không được. Jung Yunho hoàn toàn có thể kêu thư ký Yin sắp xếp cho cô ta ở “cửa ngầm” tiếp khách liên tục trong hai mươi bốn tiếng, đến khi thể xác tàn tạ thì thôi. Nhưng hắn không làm như vậy, mà báo cho cơ quan pháp luật. Còn Bae Thị, thật ra đã sớm là vải rách sơn thon thiếp vàng rồi. Scandal này của Bae Seul Gi vừa được công bố ra, chắc chắn không bao lâu Bae Thị sẽ phá sản. Choi Dong Wook thì vốn là tội ác tày trời, nhưng Jung Yunho vẫn cảm kích cuối cùng hắn đã cứu Jaejoong một mạng. Cho nên không truy cứu nữa. Tất cả chuyện này đều lựa chọn cách khoan dung để giải quyết, bởi vì Jung Yunho muốn tích đức cho đứa con của hai người. Nên nếu chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, quan trọng là hai bảo bối của hắn đều không xảy ra chuyện gì.

blackrose: Vậy còn một chap nữa là chuyện nhà YunJae được giải quyết, chúng ta cùng đón đọc biến cố nhà YooSu nhé.

Người tình cũ thời du học Mỹ của Park Yuchun về nước, liệu gia đình YooSu có xảy ra chuyện gì?

Jaejoong, cậu quên rồi à? Nhất định là cậu đã quên Yuchun yêu tôi nhiều bao nhiêu. Tôi đã phải trả giá bao đau khổ mới có thể trở về. Nhưng chuyện này cậu không biết, nên tôi không trách cậu. Còn Yuchun, tôi sẽ không buông tay, bởi vì cậu ấy thuộc về tôi.

Su Su, em không muốn có con với Yuchun à? Nhìn em thích trẻ con thế mà, hay tại cậu ta không thích?

Trong lòng anh, em chỉ là một đứa học hành dốt nát, kết quả thi thì tệ hại, lúc nào cũng bị thầy cô giữ ở lại lớp thôi sao?

Yuchun, anh có hối hận khi lấy em không?

Bình luận

Truyện đang đọc