THỜI GIAN CÓ ANH, KÍ ỨC THÀNH HOA

Ngày hôm sau, Mạc Ly mới vừa đi đến cửa tiểu khu đón xe, cô muốn đến viện dưỡng lão lái xe của mình về, sau khi nhìn thấy một bóng dáng thon dài đứng ở dưới cây nhãn phía trước - -

Uý Trì một thân áo bành tô len trắng lông cừu, choàng một khăn quàng cổ cùng màu, đang cúi đầu đọc báo.

Trên đường phố mùa đông người người đều bọc một thân quần áo ấm áp, anh một thân áo trắng cùng với lợi thế dáng người cao lớn, đứng dưới đèn xanh đèn đỏ dường như làm cho người ta không thể bỏ qua. Ngay khi Mạc Ly đang buồn bực tại sao anh lại ở đây, đối phương ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, đi tới phía cô.

Anh đi đến bên cạnh cô nói: "Tôi lái xe tới rồi. Tôi đưa em đi."

Mạc Ly kinh ngạc, nói nhỏ trong lòng: Anh biết tôi đi đâu sao?

"Không cần đâu." Lại thấy vẻ mặt anh nhu hòa, tựa hồ như là... Lần nằm viện trước đó, cô nhíu mày hỏi, "Anh Úy, anh... Lại mơ màng rồi hả?"

"Không có, so với thời điểm nào đều hiểu rõ hết thẩy."

Lại là tình hình gì đây?

Mạc Ly có chút vô lực nói: "Anh Úy, chúng ta đã đạo bất đồng, vậy thì bất tương vi mưu đi, vẫn là càng ít tiếp xúc thì tốt hơn."

(*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng, quan điểm thì không thể nói chuyện hợp nhau)

Úy Trì hơi trầm ngâm, nói: "Em muốn theo đạo gì? Tôi sẽ theo đạo đó với em.”

"..."

Vừa vặn một chiếc taxi không chở khách chạy qua, Mạc Ly đưa tay ngăn lại, cô gật đầu với Úy Trì rồi lên xe.

Sau khi nói địa chỉ cho tài xế, lại nhìn gương chiếu hậu, người nọ còn đứng bất động nơi đó. Ngày hôm qua vừa bắt cô giơ tay thề thốt, hôm nay lại đến đây phá hư lời thề của cô. Cái gì thế không biết.

Vốn cho rằng Úy Trì lại chỉ là nhất thời "Không thích hợp", kết quả hơn hai tiếng sau, Triệu Mạc Ly trở về, thấy anh còn đứng ở dưới gốc cây phía trước đó, một bộ tự nhiên và trầm ổn.

Triệu Mạc Ly chạy tới gần tiểu khu, Úy Trì đi tới bên cạnh xe cô. Cô thở dài một tiếng, ngừng xe ở bên cạnh, quay cửa kính xe xuống hỏi: "Anh Úy, có việc gì sao?"

"Có việc."

Úy Trì đưa tay khoác lên cạnh cửa xe, đang lúc ánh mặt trời trải dài trên người anh, làm Mạc Ly có chút không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

"Tôi muốn cùng với em. Em còn muốn cùng tôi không?"

"Hả?!"

Anh giống như đã chuẩn bị trước, còn nói: "Bề ngoài của tôi không kém."

"..." Vậy mà trước mặt người nhà cô nói không có ý định gì với cô, trực tiếp lại vô tình. Hiện tại lại đột nhiên nói thích cô rồi? Mọi người nói vết thương lành thì quên đau, thương thế kia của cô sẹo còn chưa có lành đâu, còn có chút hơi đau đó, cho nên Triệu Mạc Ly cũng không tin, hoặc nói đúng hơn là không dám tin.

"Anh Úy, đừng đùa quá trớn."

"Em không tin sao?"

"Phải. Nếu không còn chuyện khác, tôi phải về nhà rồi." Triệu Mạc Ly chờ anh lấy tay ra sau đó lái đi.

Úy Trì bình tĩnh nói: "Vẫn còn."

Triệu Mạc Ly nhìn anh, chờ anh nói.

"Tiền thuốc em trả giúp tôi vẫn chưa trả lại."

"Tôi không vội dùng tiền, khi nào anh trả cũng được."

"Tôi không có Alipay." Úy Trì đưa cái túi to đang cầm cho cô.

(*Alipay là một nền tảng thanh toán di động và trực tuyến của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc vào tháng 2 năm 2004 bởi Alibaba Group và nhà sáng lập Jack Ma)

Mạc Ly nghi hoặc tiếp nhận, nhìn vào bên trong, dĩ nhiên là một đống tiền mặt. Cô im lặng đặt cái túi lên ghế lái phụ, nói: "Xong rồi, anh Úy, tôi - - "

"Em không đếm lại sao?"

"Không cần, tôi tin anh Úy."

"Nửa phút trước, em nói không tin tôi."

"..."

"Vẫn là đếm lại đi, chẳng may không đủ, sau này lại nói không rõ ràng."

Triệu Mạc Ly nhịn xuống xúc động, hít sâu một hơi nói: "Thiếu cũng không sao, tôi sẽ không truy cứu."

"Cũng có có thể là dư, tính ra tôi là người không cẩn thận, vẫn là phiền cô Triệu đếm lại một lần đi, tôi không muốn bị lỗ."

"..."

Sau đó, Triệu Mạc Ly đếm tiền, Úy Trì ngồi ở ghế lái phụ, thần sắc thản nhiên nhìn cô, trong mắt hơi hơi chớp động.

Thời điểm Triệu Mạc Ly đếm tới một vạn, điện thoại vang lên, là dì làm trong nhà gọi cô nhanh về ăn cơm, "Ly Ly, sao con còn chưa về?"

Triệu Mạc Ly nói: "Con có chút việc, nửa tiếng sau sẽ về." Hôm nay dì nói muốn làm cháo gà uyên ương, cô muốn ăn, cô hận không thể biến thành máy đếm tiền, nhóng chóng đêm xong lập tức về hưởng thụ đồ ăn nóng hổi.

Cúp điện thoại, Triệu Mạc Ly càng đếm càng buồn bực, cô nhìn người bên cạnh nói: "Anh Úy, có phải anh nhìn tôi không vừa mắt không, muốn chỉnh tôi phải không?" Lúc trước anh đưa cho cô hơn hai mươi vạn đều như không có việc gì, lúc này đột nhiên trở nên nhỏ mọn như vậy, thấy thế nào cũng giống như là cố ý.

Lúc này Úy Trì đưa tay qua phủ lên tóc cô.

Triệu Mạc Ly ngây người hai giây, hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Tôi từng nói với em, em giống như con chim lưu ly tôi nuôi, khi nó không vui, tôi sẽ vuốt lông nó, nó sẽ vui vẻ lại."

Triệu Mạc Ly mặc niệm, anh ta đã cứu cô, bị ân nhân đối đãi thành sủng vật không có gì đáng ngại, “May là anh không nuôi con ba ba, bằng không tôi nhất định trở mặt với anh."

Úy Trì không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, tựa hồ muốn cong môi cười, nhưng lại nhịn xuống.

Triệu Mạc Ly cũng không quản anh nghĩ thế nào, tiếp tục đếm tiền, thời điểm đếm tới ba vạn, cô có chút choáng đầu quáng mắt, thật sự không muốn đếm nữa, lại nói: "Đây là ba vạn, tôi lấy nhiêu đây, còn lại tôi không lấy nữa. Mời anh Úy xuống xe đi, tôi muốn về ăn cơm rồi."

Lần này Úy Trì cũng thức thời, "Được." Nhưng anh không lấy số tiền dư kia, "Không đếm xong em cũng giữ đi."

"Anh không sợ chịu thiệt nữa hả?"

"Tôi lại nghĩ, chịu thiệt là phúc."

"..."

Úy Trì nhìn xe Triệu Mạc Ly chạy vào tiểu khu. Vẻ mặt của anh khôi phục lại như lúc ban đầu, thanh lãnh tựa như mùa đông vừa hòa tan nước suối, người khác chạm vào một chút sẽ cảm thấy mát. Đây là tính tình trời sinh của anh.

Anh rất ít chấp nhất cái gì, chỉ khi nào có, sẽ đi hoàn thành. Nếu nói vận mệnh của cô nhất định sẽ gặp phải bất trắc, cô ở đâu thì anh sẽ ở đó. Anh quyết tâm muốn bảo vệ người, làm mọi chuyện để bảo vệ tốt cho người ấy.

2

Thời điểm Lục Phi Nhi xếp hàng mua cà phê phát hiện soái ca thân hình không mập không gầy lại cao ngất đang đứng phía trước, tóc mềm mại, bàn tay đang vươn ra cũng rất đẹp, không khỏi có chút thèm nhỏ dãi. Chờ đối phương đi tới, cô vừa muốn bắt chuyện, kết quả ngây ngẩn cả người, "Là anh."

Vốn Úy Trì đang đi thì thấy cô, ngừng lại, "Chào."

"Chào gì chứ? Tôi nghe nói - - "

"Muốn uống gì?"

"Anh muốn mời tôi?"

"Ừm."

Chờ Lục Phi Nhi không khách khí gọi đồ uống, hai người đi đến một bên chờ, Lục Phi Nhi nói: "Tôi nghe dì làm trong nhà chị Ly Ly nói, anh chia tay với chị ấy rồi. Anh mời tôi uống nước là có ý gì? Để ý tôi rồi hả?"

"Không có, yêu ai yêu cả đường đi thôi."

Lục Phi Nhi tuy rằng kiêu ngạo tự kỷ, nhưng chỉ số thông minh vẫn luôn có, anh đây là nói cô là con quạ sao? Vậy ai là nhà? Chị Ly Ly sao?

"Hai người không chia tay?"

Đang nói, di động Lục Phi Nhi vang lên, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đúng là Triệu Mạc Ly gọi đến. Lục Phi Nhi nhận nghe, trong lòng không khỏi nói thầm: Chị ấy sẽ không phỉa ở gần đây chứ? Sẽ không hiểu lầm là mình muốn người đàn ông của chị ấy chứ?

"Em ở đâu? Lại chạy đi đâu rồi hả?"

Lục Phi Nhi nhìn trái ngó phải, "Em ở trong quán coffee, chị ở đâu?"

"Với ai?" Triệu Mạc Ly hỏi như vậy, là muốn biết cô nàng này có phải lại gây rối ở đâu không. Bởi vì trước đó mẹ của Lục Phi Nhi vừa gọi điện thoại cho cô không lâu để cô trông trừng cô nàng này một chút, ít nhất thời điểm mừng năm mới đừng gây chuyện thị phi nữa.

Lục Phi Nhi vừa nghe giọng điệu hơi lạnh này, lập tức thẳng thắn được khoan hồng nói: "Chị Ly Ly, em với bạn trai chị chỉ tình cờ gặp nhau thôi, anh ta mời em uống nước chỉ là yêu ai yêu cả đường đi, chị đừng hiểu lầm nha!"

"Bạn trai?"

Lục Phi Nhi hỏi Úy Trì: "Đúng rồi, anh tên gì nhỉ?"

"Úy Trì." Úy Trì rất hợp tác.

Lục Phi Nhi nói với Triệu Mạc Ly: "Là Úy Trì đó."

Triệu Mạc Ly: "... Em với anh ta?"

Lục Phi Nhi: "Chỉ là tình cờ thôi! Chị muốn đến tìm anh ta sao? Em đưa điện thoại cho anh ta nghe?"

"Không cần đâu, chị tìm em thôi. Buổi tối nhà chúng chị mời cơm, ở Phỉ Thúy, em có rảnh thì đến."

"Dạ được, hình như dì làm nhà chị đã nói với em rồi, nhà chị sẽ mời cơm, em sẽ tới."

"Được."

Triệu Mạc Ly cúp điện thoại trước, Lục Phi Nhi hỏi Úy Trì: "Đến cùng là hai người có chia tay không vậy?"

Úy Trì nhận ly Hồng Trà Latte của anh, anh lấy gói đường đỏ thêm vào, chậm rãi khuấy, "Có."

"..."

Triệu Mạc Ly bên này cúp điện thoại mới phát hiện bản thân quên nói rõ với Lục Phi Nhi Úy Trì không phải bạn trai cô.

Cô thật sự là không nghĩ ra đến cùng là Úy Trì đang làm trò gì, từ ngày đó anh nói muốn bắt đầu với cô, cô vẫn luôn suy nghĩ.

Càng không nghĩ ra càng phiền chán, mà điều này làm cho buổi tối cô trên bàn cơm uống nhiều hơn.

=== ====== ====== ====== ====== =======

Có người bưng ly rượu đến cạnh cô nói: "Mạc Ly, tôi thấy em uống rất khá, uống với tôi hai ly được không?"

Triệu Mạc Ly thấy là Cao Lâm con trai chiến hữu của ba cô, là đối tượng con rể ba cô thấy hài lòng nhất, lúc trước hai người có chào hỏi qua.

"Được thôi."

Lập tức có người nhường vị trí cho Cao Lâm.

"Còn làm việc ở bệnh viện không? Vất vả không?"

"Vẫn còn. Còn anh? Tiếp nhận công ty của ba anh rồi hả?"

"Còn sớm mà, lại tu luyện mười năm không biết có được không."

"Anh khiêm tốn quá thôi. Tôi nghe ba tôi nói, anh rất thông minh lại có năng lực làm việc."

"Ha ha, đó là chú Triệu quá khen thôi."

Hai người vừa uống vừa tán gẫu, bên cạnh không ít người đều nhìn về phía bọn họ, trong mắt đều có ý hàm xúc họ là một đôi rồi. Trên một bàn khác, có người nói với Triệu Hồng Vệ: "Triệu tổng, xem ra việc vui nhà ông sẽ không còn xa rồi."

Triệu Hồng Vệ cười sang sảng, nói: "Xin nhận xin nhận." Nói xong cúi xuống, "Nhưng đứa con gái này của tôi, từ nhỏ đã có chủ kiến, hiện tại lớn rồi, tôi càng quản không được nó, tùy con bé thôi."

Lục Phi Nhi ngồi bên cạnh Triệu Mạc Ly vẫn luôn quan sát vẻ mặt cô - - hoàn toàn không có vẻ thất tình, nghĩ đến lời dì giúp việc nói cô đau lòng bất quá là bà chuyện bé xé ra to thôi.

Sau khi Cao Lâm rời khỏi, Lục Phi Nhi đi tới gần Triệu Mạc Ly nói: "Chị Ly Ly, quả nhiên là chị của Lục Phi Nhi em, một trái tim rất mạnh mẽ. Thất tình thì tính là gì? Tình yêu cũng giống như mua túi xách thôi, thích thì mua dùng, không thích thì đổi, đúng không? Trên thế giới hàng năm đều có rất nhiều hàng mới đưa ra thị trường, chị có diện mạo, ba chị có tiền, sao lại buồn khổ vì cái túi không dùng được đúng không?"

Triệu Mạc Ly đẩy cô ra nói: "Ngoan đi, đừng chọc cho bị đánh."

"Chị, em nói thật, trong số những người em quen, em chỉ thừa nhận chị xinh đẹp hơn em."

Triệu Mạc Ly vuốt mặt Triệu Phi Nhi gần kề nói: "Hôm nay em gặp được Úy Trì hả?"

"Tình cờ thôi! Em thấy anh ấy, nhịn không được muốn xả giận cho chị thôi."

"Tức giận cái gì?"

"Anh ta... Gì đó mà, nghe nói làm chị không vui."

Mạc Ly đã có một chút say, cô "A" một tiếng nở nụ cười, "Chị rất không vui, nhưng em cũng đừng đi tìm anh ta gây phiền toái, anh ta không phải là người có thể chọc được, em không chiếm được lợi đâu, nghe không?"

"Vâng." Phỉ nhi nhìn không ra ý trong lời của chị mình, là lo lắng cô chịu thiệt sao, hay là lo lắng cái người Úy Trì kia chịu thiệt?

Triệu Mạc Ly cuối cùng là uống say, bữa ăn chưa kết thúc phải đi toilet ói ra một hồi. Triệu Hồng Vệ nhìn không được, kêu dì làm đưa cô về trước, Cao Lâm chủ động muốn đưa cô về.

Cao Lâm đỡ Mạc Ly đi ra khỏi phòng, Triệu Mạc Ly lẩm bẩm nói: "Nghĩ không ra, thật sự là nghĩ không ra, cảm giác như đi thi đại học gặp trúng câu hỏi tìm không được lời giải vậy..."

Cao Lâm buồn cười nhìn cô, sau đó gọi điện thoại cho tài xế trong nhà lái xe đến cửa khách sạn.

Lục Phi Nhi theo ở phía sau nói: "Soái ca, nhà em và nhà chị Ly Ly trong cùng tiểu khu, anh cũng tiện đường đưa em về đi?"

"Không thành vấn đề."

Đi đến đại sảnh, Lục Phi Nhi đột nhiên dừng bước. Dì giúp việc cũng bởi vì thấy được ai đó mà kêu nhỏ một tiếng: "Ai nha, sao cậu ta lại đến đây chứ?"

Úy Trì từ trên ghế sofa đứng lên, đi tới chỗ bọn họ. Anh đi không nhanh, nhưng một thân màu đen trong phòng vàng xanh rực rỡ có vẻ có chút sắc bén bức người.

Chờ anh đi đến cách Triệu Mạc Ly còn hai thước, anh dừng lại. Triệu Mạc Ly cũng thấy người trước mắt, mơ hồ nhận ra là ai.

Úy Trì dịu dàng nói: "Em có muốn đến bên cạnh tôi không, Mạc Ly?"

Cao Lâm hỏi: "Anh là ai?"

Nhưng mà không đợi Úy Trì trả lời, Triệu Mạc Ly đã rút tay bị Cao Lâm nâng lên đi đến chỗ Úy Trì, sau đó trước mắt bao người, trực tiếp ôm lấy anh.

"Tôi nhất định phải cởi được anh ra." Năm đó nói thế nào cô cũng xem như là một học bá.

Cởi ra? Cởi quần áo sao? Dì giúp việc sốt ruột muốn kéo cô lại, nhưng mà Triệu Mạc Ly cũng không để bà chạm vào.

Trước khi Úy Trì nửa ôm Triệu Mạc Ly rời đi, cũng nói với dì giúp việc và Lục Phi Nhi một tiếng: "Đi thôi."

"Đợi một chút." Cao Lâm đưa tay ngăn lại, "Không cần phiền anh, vẫn là để tôi, tôi đã đáp ứng với ba Mạc Ly đưa cô ấy về nhà an toàn, không thể nuốt lời."

Úy Trì cúi đầu xuống nhìn người trong lòng, thanh thanh đạm đạm nói: "Cô ấy ôm tôi, tôi cũng không có cách nào."

Dì giúp việc bất lực nói nhỏ: "Cũng không phải sao? Ngã vào lòng người ta là giở trò rồi, nếu là năm mươi năm trước, Ly Ly nhà bà hơn phân nửa là gả cho cậu ta rồi."

Lục Phi Nhi tự nhận trong vạn bụi cỏ đã gặp, gặp qua đủ kiểu đàn ông, chưa từng thấy người giống Úy Trì như vậy - - một mặt ra vẻ đạo mạo mà lại chiếm tiện nghi.

"Tiểu Cao, nếu không chúng ta để cho cậu đây đưa về thôi, cậu cứ bận việc của mình đi, cám ơn cậu." Dì giúp việc thấy đứng vậy cũng không phải là cách, người đến người đi để cho người khác chê cười cô gái nhà mình.

Đã như vậy, cao Lâm tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng.

Chờ Úy Trì lái xe đưa ba người đến cửa Triệu gia, Lục Phi Nhi vừa muốn cùng dì làm xuống xe lên ghế trước đỡ Mạc Ly, đã thấy Úy Trì từ trong túi áo xuất ra một cái hồng bao màu trắng, mở tay Triệu Mạc Ly ra, bỏ vào trong tay cô.

Mạc Ly lúc này nửa ngủ nửa tỉnh, trong tay có đồ thì nắm lại, mà cô cảm giác có người trước mặt, muốn tới gần để nhìn rõ là ai.

Ngoài xe đèn đường chiếu vào trong xe, Lục Phi Nhi chỉ thấy chị cô uống say mặt bị chiếu sáng lên như hoa đào, mà người đàn ông mặt như bạch ngọc sờ soạng trên đầu chị cô, nói nhỏ: "Mong em trải qua năm rộng tháng dài, vạn sự như ý."

Lục Phi Nhi chỉ cảm thấy hình ảnh này tốt đẹp đến mức làm cô là người luôn không tin tình yêu hay tình yêu cuồng nhiệt cũng nhịn không được có chút tâm trí tin tưởng, vẫn là dì ở bên cạnh lôi kéo cô, cô mới hoàn hồn.

Hôm sau Triệu Mạc Ly tỉnh lại, chỉ cảm thấy đau đầu mệt mỏi, nhưng cô còn nhớ rõ hôm nay cô phải đi làm, không thể không giãy dụa đứng lên đi rửa mặt, chờ rửa mặt xong mới phát hiện trên tủ đầu giường cạnh di động có cái hồng bao, cô nghi hoặc mở ra, lấy ra một chuỗi dây tơ hồng xuyến tám đồng tiền.

"..." Cô mơ mơ hồ hồ nhớ tới chút đoạn trí nhớ ngắn, cô nhớ được bản thân và bạn bè uống rượu, còn cùng Cao Lâm hàn huyên một hồi lâu, cuối cùng anh ta nói muốn đưa các cô…

Cô xoa huyệt thái dương xuống lầu hỏi dì giúp việc: "Cái hồng bao này là ai cho con vậy ạ? Cao Lâm sao ạ?"

Dì giúp việc đưa canh giải rượu cho cô, rốt cục nói mấy lời đã nghẹn suốt một đêm ra hết: "Không phải, là cái cậu Úy con đưa về nhà ở hai ngày lúc trước. Tối qua, cũng là cậu ta đưa chúng ta về. Lúc con trong nhà hàng vừa thấy cậu ta đã ôm không buông tay, còn sờ mặt người ta, còn muốn cởi quần áo người ta, dì muốn kéo con lại, con còn tức giận. Ly Ly à, con và cậu ta, hai đứa quay lại rồi sao?"

"... Không ạ." Triệu Mạc Ly cho rằng đó là mơ, thì ra là thật.

Rượu quả nhiên là mua được chút vui vẻ nhỏ, nhưng lại gây ra chuyện lớn. Cô đau khổ bưng kín mặt.

"Trừ việc đó ra, còn có chuyện gì khác không ạ?" Triệu Mạc Ly một bộ bi thương đến chết tâm, lợn chết không sợ nước sôi hỏi tiếp.

"À, thời điểm cái cậu Úy kia đưa hồng bao cho con, còn chúc con vạn sự như ý."

"..."

"Nói đi nói lại, cái cậu Úy này cũng thật là kỳ quái, để mặc con ôm lại sờ không nói gì, lại đưa tiền mừng tuổi cho con, thế nào dì cũng cảm thấy... Cậu ta không phải không thích con sao?" Dì giúp việc thật sự sợ nhìn thấy Ly Ly mà bà nhìn từ nhỏ đến lớn bị đau lòng.

Triệu Mạc Ly thở dài một hơi nói: "Dì, cám ơn lời nhắc nhở của dì."

Bình luận

Truyện đang đọc