THÔNG THIÊN ĐẠI THÁNH


Lúc này, Cẩu Đản Tử đang lâm vào một loại trạng thái cổ quái. Đau đầu? nhưng ngay từ đầu Cẩu Đản Tử cũng không có biết rõ thân thể mình tột cùng là xảy ra chuyện gì. Cơ bắp toàn thân bắt đầu run rẩy co rút. Trước mắt là một phiến hắc ám, không đúng hơn là một mảnh huyết sắc. Hắn cố mở to mắt hết cỡ nhưng trước mắt Cẩu Đản Tử vẫn chỉ là một mảnh huyết sắc bao la mờ mịt.

- Ánh mắt ta, thế nào ta lại không nhìn thấy gì cả!

Đau đơn kịch liệt ở bên trong cơ thể, Cẩu Đản Tử vẫn cố gắng mở mắt, thế nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một mảnh huyết sắc mà thôi.

- Tại sao lại như vậy. Chẳng nhẽ sau này ta phải chịu cảnh mù lòa sao!

Một hồi kinh hoảng tập kích, chạy lên não Cẩu Đản Tử, nương theo đó là đau đớn. Cẩu Đản Tử cũng không có rảnh để quan tâm đến sự tình khác. Thời điểm này, điều hắn muốn nhất là chạy, chạy thật nhanh cho đến khi bất tỉnh, hoặc là trực tiếp chết đi để cho bản thân không còn phải chịu những đau đớn này nữa. Thế nhưng sự thật lại không giống như những gì Cẩu Đản Tử mong muốn, hắn hoàn toàn thanh tỉnh, vô cùng thanh tỉnh, ít nhất Cẩu Đản Tử cảm thấy bây giờ hắn thanh tỉnh hơn bất cứ lúc nào trước đây.

- Ách...Ah...!

Cẩu Đản Tử lại một lần nữa gào thét. Lúc này tiếng gào thét của hắn so với lúc trước càng lớn, do đó cũng khiến đầu Hắc Hùng kia càng thêm bực bội. Bực bội đến mức nó phải tạm thời bỏ qua cho Chu Hoa chậm rãi bước lại gần Cẩu Đản Tử. Hiện tại nó muốn giải quyết tiểu hầu tử trước mắt này trước rồi mới quay lại hưởng thụ con mồi của mình.

Con mắt Cẩu Đản Tử chớp động lóe lên hào quang yêu dị. Trong hiểm cảnh, không một ai chú ý đến sự khác thường này, trừ một người!

- Di! Con mắt hắn...!

Không biết từ lúc nào, trên nóc nhà có một bóng người, là một nam tử vô cùng trẻ tuổi. Nam tử này chính là thanh niên nhân xuất hiện ở khách sạn bình dân ở Thanh Dương trấn. Hắn muốn tiến vào Mãng Thương Sơn hái thuốc. Lúc này khi thanh niên nhân tiến đến gần sơn thôn của Cẩu Đản Tử sát biên giới Mãng Thương Sơn. Trong lúc vô ý phát hiện một Hắc Hùng dĩ nhiên lại xuống núi kiếm ăn, vì thế hắn liền tò mò chạy qua xem...

Đương nhiên, hắn cũng không phải vì việc đó mà cảm thấy hăng hái. Đối với người thanh niên này, hắn luôn hành sự theo tâm tình của chính mình. Theo sau con Hắc Hùng chỉ là trong lòng khẽ động, muốn nhìn xem con Hắc Hùng này có thể làm được chuyện gì. Đồng thời cũng giảm bớt một chút buồn chán của chuyến đi này. Thế nhưng lại không nghĩ đến, dĩ nhiên lại có phát sinh ngoài ý muốn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Khi Cẩu Đản Tử tiến lại gần Hắc Hùng, thanh niên nhân không khỏi nhếch miệng cười, hắn cười nhạo Cẩu Đản Tử không biết tự lượng sức mình. Khi Cẩu Đản Tử khống chế thân thể đứng lên, thanh niên nhân cảm thấy bất ngờ. Một tiểu hài tử ba bốn tuổi, bản thân bị thụ thương nặng như thế mà vẫn có thể đứng lên được. Thanh niên nhân nhìn Cẩu Đản Tử với vài phần thưởng thức, bản thân đang chuẩn bị xuất thủ trợ giúp thì hắn liền thấy con mắt của Cẩu Đản Tử.

Cẩu Đản Tử rít gào, trong đôi mắt hắn hiện lên một tia huyết sắc nồng đậm. Huyết sắc nồng đậm giống như mặt trời hoàng hôn buổi chiều chiếu rọi, rồi lại trong suốt như hồng ngọc. Ở chỗ sâu nhất trong vùng huyết sắc đó là con ngươi u ám, mà xung quanh con ngươi xuất hiện một vòng tròn văn tự màu đen mang theo vài phần yêu dị và thần bí.

- Tựa hồ đây là con mắt trong truyền thuyết! Không phải loại huyết mạch này đã bị diệt sạch rồi hay sao? Vì sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này? Ân, tiểu tử này tựa hồ còn biết võ công, nội khí tuy rằng nông cạn pha tạp, thế nhưng coi như là có một chút. Vậy, để ta nhìn một cái, xem người sở hữu con mắt trong truyền thuyết có bao nhiêu đại năng lực đi!

Thanh niên nhân chậm rãi thu hồi ngón trỏ tay phải lại. Hắn lại yên lặng đứng đó. Lúc này Cẩu Đản Tử vẫn đứng đó, chờ đợi con Hắc Hùng.

- Tiểu tử, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng. Bằng không, nói không chừng ta sẽ giết sạch những người ở đây. Hắc hắc hắc hắc!

Thanh niên nhân cười rộ lên, trong dáng cười của hắn một cỗ khí tức lạnh lẽo dần dần toát ra.

Tốc độ Hắc Hùng rất nhanh, chớp mắt công phu đã vọt tới trước mặt Cẩu Đản Tử, một trảo vồ lấy Cẩu Đản Tử. Tốc độ nhanh như vậy, cự ly lại ngắn, ở đây vô luận là Chu Hoa hay là công bà ( bố mẹ chồng) của Chu Hoa thấy một màn này cũng tuyệt vọng. Trong mắt bọn họ, dưới tình huống như bây giờ, Cẩu Đản Tử không thể nào tránh được một kiếp này.

Nếu như bình thường, Cẩu Đản Tử khẳng định không thoát khỏi một kiếp này. Thế nhưng ngay khi một trảo của Hắc Hùng đánh tới gần sát đầu Cẩu Đản Tử, thân hình Cẩu Đản Tử nhẹ nhàng né tránh một trảo chí mạng này. Đôi mắt yêu dị của Cẩu Đản Tử chớp động, không ngừng lóe lên dị quang.

Tại khoảnh khắc này, Cẩu Đản Tử đột nhiên lại nhìn thấy, không chỉ nhìn thấy mà Cẩu Đản Tử còn cảm thấy thế giới trước mắt hắn trở nên chậm chạm rất nhiều, thật giống như phim kiếm hiệp trên TV kiếp trước đang quay chậm lại. Cẩu Đản Tử thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng một trảo kia của Hắc Hùng chậm rãi đánh về phía mình, tốc độ rất chậm. Cẩu Đản Tử có thể né tránh đơn giản.

Cẩu Đản Tử nhẹ nhàng né tránh một trảo của con Hắc Hùng, né tránh sang một bên thuận thế lộn một vòng. Chính vì một cú lộn này, ma xui quỷ khiến thế nào vị trí hiện giờ của Cẩu Đản Tử ngay bên cạnh cây sài đao (đao bổ củi). Cẩu Đản Tử nhanh chóng nhặt cây sài đao, nắm chặt trong tay.

Một trảo không trúng, Hắc Hùng căm tức gào rít một tiếng, lại một trảo đánh tới Cẩu Đản Tử. Nhìn thấy Hắc Hùng đổi hướng tấn công lộ ra sơ hở, linh quang trong đầu Cẩu Đản Tử vừa hiện, thân thể nhanh chóng di chuyển. Hắn lại lộn một vòng tránh được một trảo này của Hắc Hùng, sài đao cầm chặt trong tay mạnh mẽ bổ về phía trước.

Hắc Hùng mải mê tấn công gào thét, căn bản không có để ý tới cây sài đao trên tay Cẩu Đản Tử. Lúc này Cẩu Đản Tử đột ngột tấn công khiến cho nó không cách nào tránh được. Cứ như vậy một đao này của Cẩu Đản Tử dùng hết toàn bộ lực lượng của cơ thể đâm vào yết hầu của con Hắc Hùng.

Một đao trúng đích, khí lực toàn thân của Cẩu Đản Tử cũng theo đó một đao này thoát đi. Hắn chỉ có thể làm động tác lộn nhào khi tiếp đất, ngay sau đó Cẩu Đản Tử liền hôn mê bất tỉnh.

- Cẩu Đản Tử....!

Chu Hoa lo lắng kêu lên, nhưng nàng chưa kịp nói thêm điều gì liền cảm thấy bụng đau dữ dội.

- Thực xui xẻo, dĩ nhiên lại muốn sinh vào lúc nào!

Đứng ở trên nóc nhà, thanh niên nhân nhìn thấy dáng dấp của Chu Hoa, da mặt không khỏi cơ dật. Thân hình nhoáng lên liền biến mất trên nóc nhà. Hầu như cùng lúc đó, một đám người chạy vào trong nhà Vương Thiên Lôi. Thôn dân sau khi nghe được tiếng la hét, gào thét từ nhà Vương Thiên Lôi vọng ra thì lục đục chạy đến.

Bình luận

Truyện đang đọc