THƯ KÝ CỦA TÔI BIẾT BẮT QUỶ


Lưu Thục Cầm vừa nghe xong thì hiểu ra là chuyện gì, nhưng thấy có người ngoài ở nhà nên bà cũng không nói thẳng, chỉ dặn dò một câu phải chú ý an toàn.

Hàn Bình An lại khá tò mò, liên tiếp truy hỏi xem gặp chuyện gì.Hàn Hướng Nhu cười rồi gặp cho ông cây xúc xích nướng: “Con không nói cho cha đâu, nói cho cha cha cũng không tin.”Trong nhà, chỉ có Lưu Thục Cầm tin tưởng bản lĩnh của ông lão Hàn ngay từ ban đầu, bởi vậy Hàn Hướng Nhu nói cái gì mà bùa biếc hay bắt quỷ tinh tinh gì bà cũng đều nghiêm túc nghe.

Lúc ban đầu Hàn Bình An và Hàn Thịnh Vĩ cũng không tin cái này nhưng bất hạnh chính là Hàn Thịnh Vĩ gặp phải Đào Hoa yêu nên bị dạy cách làm người một lần nữa, thuận tiện còn giúp anh đắp nặn lại thế giới quan.


Hiện tại Hàn Thịnh Vĩ thành kẻ mê tín nhất trong nhà, mỗi bộ quần áo đều nhét lá bùa vào, sợ không cẩn thận lại bị yêu tinh gì quấn lên.

Còn Hàn Bình An vẫn luôn cảm thấy thứ này là đồ chơi lừa gạt người, chẳng qua trước mặt con gái khó mà nói, sợ khiến cô không cao hứng.Ai biết không quá mấy ngày, Hàn Bình An thấy An Chí Cương xách theo quà tặng quý trọng tới cửa mà không hiểu ra sao: “Không phải nói là tới uống trà sao? Sao lại mang theo nhiều đồ như vậy?”An Chí Cương buông quà xuống rồi kéo tay của cô con gái An Mạn Mạn và nói với vẻ mặt thành kính: “Lão Hàn, lần này tôi tới là muốn thăm hỏi đại sư Hàn, đại sư có ở nhà không?”“Đại sư?” Hàn Bình An mờ mịt: “Cái gì đại sư thế? Nhà của chúng tôi không có đại sư mà!”“Ông xem ông còn gạt tôi cơ đấy.” An Chí Cương cười ha ha vỗ vỗ bờ vai của ông: “Không cần giấu diếm, tôi đã biết bản lĩnh của con gái ông rồi.

Tôi nói cho ông biết mấy hôm trước nếu không được đại sư Hàn ra tay thì chỉ sợ Mạn Mạn nhà tôi đã mất mạng.”Hàn Bình An nhớ lại mấy ngày hôm trước đúng là có một ngày Hàn Hướng Nhu có trở về khuya: “Con bé chỉ nói giúp người ta giải quyết chút phiền toái nhỏ thôi.”“Đây không phải là phiền toái nhỏ đâu.” An Chí Cương kể lại chuyện đã xảy ra trong nhà mình một lần nữa, Hàn Bình An nghe đến nghẹn họng nhìn trân trối, mất một lúc vẫn chưa phản ứng lại.Nhớ tới con gái mình suýt nữa mất mạng, trong lòng An Chí Cương cực kỳ khó chịu: “Lão Hàn à, tôi nói ông nghe lần này may có đại sư Hàn bằng không hiện tại Mạn Mạn nhà tôi đã thành cô hồn dã quỷ.


Còn Lý Quyên Quyên kia không ngờ còn hạ chú cho tôi, tôi nghĩ mãi sao tôi vừa thấy cô ta là yêu đến chết đi sống lại, quả thực là quá tà ác.”Hàn Bình An dùng vẻ mặt ngơ ngác nghe chuyện kể lại, tuy trước kia Hàn Hướng Nhu thường xuyên nhắc tới chuyện về Thiên Nhất Phái nhưng ông cho rằng chỉ là đồ chơi lừa người giống như ông lão nhà mình, hiện tại xem ra lại là sự thật?Cảm xúc của An Chí Cương hơi kích động nên không nhận ra Hàn Bình An đang sững sờ, còn mải nói với ông: “Lão Hàn này, ông cũng biết giấu diếm đấy, con gái ông lớn như vậy làm đại sư cũng không giới thiệu cho chúng tôi gì cả, lần trước Lão Trương nói ông ấy nhìn trúng một mảnh đất muốn tìm đại sư xem phong thủy, lúc ấy ông cũng không lên tiếng.”Hàn Bình An phản ứng lại rồi cười xấu hổ: “Đây chẳng phải là tôi nghĩ con bé còn nhỏ sao, sợ làm hỏng chuyện của các ông.”“Ông nói sai rồi, đại sư đúng là người có bản lĩnh.” An Chí Cương nhắc tới Hàn Hướng Nhu đều tràn đầy sùng bái: “Trước kia công ty của Lão Tống cạnh nhà tôi có quỷ quấy phá, lúc ấy mời một đại sư nổi danh từ Hương Châu tới làm pháp vẽ bùa, mất nửa tháng mới đuổi được nó đi ra ngoài.

Đại sư Hàn chúng ta chỉ cần dùng một lá bùa là có thể mở quỷ môn, đây chính là bản lĩnh quá ghê gớm nha!”Hàn Bình An nghe mà choáng váng, cho đến khi Hàn Hướng Nhu đi xuống cầu thang mới phản ứng lại: “Nhu Nhu, chú An của con tới.”“Không dám không dám!” An Chí Cương vội vàng đứng lên: “Đại sư gọi tôi Lão An là được.”Hàn Hướng Nhu khách khí gật đầu với ông, nhìn thấy An Mạn Mạn ở bên cạnh mới tươi tười thêm: “Mấy ngày nay cảm giác thế nào?”Sắc mặt của An Mạn Mạn đã hồng hào như trước, bởi vì Lý Quyên Quyên bị đuổi đi, mỗi ngày An Chí Cương ở cạnh cô bé nên hiện tại tâm tình của cô bé cực kỳ tốt: “Cảm ơn chị, em cảm thấy khá hơn nhiều rồi, cha nói thứ hai tuần sau em có thể đi học.”Hàn Hướng Nhu cầm một lá bùa bình an đưa cho cô bé: “Để ở trong túi sẽ bảo vệ cho em bình an.”An Mạn Mạn ngoan ngoãn nói cảm ơn, lúc này Hàn Hướng Nhu mới ngẩng đầu hỏi An Chí Cương: “Việc trong nhà của chú An đã giải quyết thế nào rồi?”An Chí Cương vội kể: “Ngày hôm sau tôi làm thủ tục ly hôn với Lý Quyên Quyên ngay, bởi vì trước khi kết hôn có làm thủ tục công chứng, về sau lại có ca bệnh cô ta làm tổn thương Mạn Mạn nhà tôi cho nên cô ta trắng tay rời nhà.


Tôi nghĩ cha mẹ Lý Quyên Quyên là kẻ đổi hồn cho Mạn Mạn nên cố ý dẫn người đi một chuyến vào trong núi tìm bọn họ nhưng vào tới thôn thì phát hiện hai vợ chồng già đó nằm trên giường đất hơi thở thoi thóp, tôi đoán bọn họ cũng bị cắn trả.”Hàn Hướng Nhu gật đầy xem như tán thành cách nhìn của ôn ta: “Ép buộc đổi hồn phách cho người khác là một thủ pháp cực kỳ ác độc, trái với trời, khẳng định bọn họ không sống được lâu đâu.”Tiễn An Chí Cương xong, Hàn Hướng Nhu trở về phòng mở nhóm Wechat gửi kết cục của Lý Quyên Quyên và cha mẹ của ả ta lên nhóm.

Vương Nhạc Nhạc thỏa mãn gửi dấu chấm than: “Nhu Nhu nếu có mở thiệp thì sẽ bổ nhiệm em là lâu chủ tốt nhất!!! Ấy vậy mà còn nhớ rõ kể cho bọn chị biết nội dung tiếp theo!!!”Tống Vũ: Biết bọn họ nhận được báo ứng là chị an tâm rồi! Cũng may Mạn Mạn mạng lớn nếu không thật đúng là làm cả nhà này thành công.Khương Manh Manh: Ở ác gặp dữ! Xứng đáng!Vương Giác: Nhu Nhu, lần sau em chuẩn bị đi ăn khuya chỗ nào? Nên đến lượt chị theo đấy nhé!***Nghỉ ngơi được hai ngày, lại đến thứ hai, Hàn Hướng Nhu bước vào văn phòng với vẻ mặt tỏa sáng, sau khi chào hỏi các đồng nghiệp xong thì cầm lấy cái ly của mình đi phòng trà pha trà.Hàn Hướng Nhu thích uống trà hoa, trà hoa của cô đều tự chế, hái từ núi sâu ở Thần Tiên Lĩnh, mùi hương cực kỳ thơm.

Hàn Hướng Nhu ngâm trà hoa xong rồi bê cái ly đi phòng trà, lúc trở lại văn phòng thì gặp Cố Bách Nhiên.“Chào!” Hàn Hướng Nhu ném xuống một câu nhẹ bẫng, gặp thoáng qua Cố Bách Nhiên xong thì trở lại chỗ của mình.Cố Bách Nhiên hơi nhướn chân mày, cảm thấy nữ thư ký này có hơi quen mắt, hình như tên là Hàn Hướng Nhu thì phải?Đẩy cửa văn phòng ra, Cố Bách Nhiên mới chuẩn bị gọi người tới pha một ly cà phê thì bỗng nhiên chuông di động vang lên.


Cố Bách Nhiên nhìn cái tên trên màn hình thì hơi nhíu mày: “Cha.”“Bách Nhiên à, con gái Lisa nhà bác Trần của con đã trở về rồi, con có nhớ rõ con bé không?”Cố Bách Nhiên không mấy kiên nhẫn nới lỏng cà vạt: “Cha, con đang đi làm, trong công ty có một đống việc, con không rảnh nhớ cái gì mà Lisa hay Lệ Na.”“Cha mặc kệ con có phải đi làm hay không, mặt mũi của bác Trần vẫn phải cho.

Như vậy đi, tí nữa 10 giờ con đến cửa Kim Đỉnh chờ Lisa, con bé muốn đi dạo phố mua chút quần áo, con đi cùng con bé đi, giữa trưa lại mời con bé ăn bữa cơm, cố gắng làm hết lễ nghĩa của chủ nhà vào.”Cố Bách Nhiên day day giữa mày rồi nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Con đã quên cô ấy trông như thế nào rồi.”“Không sao, cha gửi ảnh chụp của con bé sang cho con, tối hôm qua lúc cha và bác Trần của con ăn tối thì bác Trần gửi ảnh con bé rồi.”“Nhưng mà……”“Đô đô đô đô……”Cố Bách Nhiên hơi bực mình ném điện thoại sang một bên, lúc này ở ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Cố Bách Nhiên sửa sang và vạt xong mới cao giọng: “Mời vào.”Trần Lâm đi đến bê một chồng tài liệu để lên bàn: “Tổng giám đốc Cố, đây là các bộ phận đưa tới cần ngài xem qua.”Cố Bách Nhiên thất thần nhận lấy tài liệu, thấy Trần Lâm xoay người muốn đi thì bỗng nhiên gọi cô lại: “Cô gọi Hàn Hướng Nhu đến văn phòng của tôi một chút.”Một lát sau, Hàn Hướng Nhu đi vào văn phòng của Cố Bách Nhiên.

Cố Bách Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Hướng Nhu một cái rồi dùng vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đưa công tác trên tay cô giao cho Khương Manh Manh, trước 10 giờ tới Kim Đỉnh đi theo người phụ nữ này đi dạo phố mua quần áo, giữa trưa mời cô ấy ăn cơm.” Cố Bách Nhiên lấy ra một thẻ màu đen để ở trên bàn rồi đẩy về phía trước: “Tất cả các khoản do tôi trả.”Hàn Hướng Nhu cầm lấy thẻ đen rồi nhìn ảnh chụp trên di động của Cố Bách Nhiên: “Ồ, cô gái này thoạt nhìn có huyết quang tai ương nha!”Cố Bách Nhiên: “……” Cái đồ chơi gì vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc