THỬ LẠI LẦN NỮA

Đặng Phong hôm nay không lái xe mà ngồi với Giang Lẫm ở ghế sau xe của Quý Minh Luân.

Đóng cửa xe lại, Đặng Phong vỗ vai Giang Lẫm nói: "Minh Luân, để tôi giới thiệu một chút, người mới trong tiệm là Giang Lẫm. "

Quý Minh Luân nhìn từ trong gương chiếu hậu, Giang Lẫm bình tĩnh nhìn hắn, ý thức được hắn sẽ không chủ động mở miệng, Giang Lẫm nói ra một câu khô ráo: "Xin chào. "

Buông phanh tay xuống, Quý Minh Luân quay đầu xe đi về phía quán rượu mà bọn Đặng Phong đã đặt trước.

Đặng Di mấy ngày không gặp hắn, hiện tại nhìn hắn mím chặt môi, sắc mặt hắn rất không tốt, cho rằng hắn là bị công việc giày vò, an ủi hắn nói: "Đừng nghiêm mặt, ra ngoài thư giãn đừng nghĩ đến việc làm bài tập, lát nữa em sẽ gọi cho anh hai đĩa thịt để nạp năng lượng cho anh. "

Quý Minh Luân không trả lời, Đặng Di hiếm khi thấy hắn như vậy, liền quay đầu lại nhìn Đặng Phong.

Vừa rồi trong điện thoại, Đặng Phong nghe ra hắn thật sự mệt mỏi, liền đổi đề tài nói: "Chúc Chúc, cô có ý định xuất ngoại không? "

Chúc Chúc năm nay vừa tròn 20 tuổi, đang trải qua kỳ nghỉ hè năm thứ hai, nghe xong liền cười nói: "Em vẫn đang thương lượng với giáo viên, có lẽ sẽ đi Mỹ. "

Đặng Phong nói: "Giang Lẫm mới từ Los Angeles trở về, cô có thể hỏi cậu ấy, bảo cậu ấy cho cô một chút ý kiến để tham khảo."

Chúc Chúc thuộc loại con gái không thể quyết định được, tính cách trầm lặng, nghe xong liền chờ mong nhìn Giang Lẫm: "Giang Giang, anh có thể nói cho em biết về tình hình ở bên đó không, em rất muốn đến UCLA*. "

*Viện Đại học California, Los Angeles hay Đại học California, Los Angeles (tiếng Anh: University of California, Los Angeles hay UCLA) là một viện đại học công lập nằm trong khu vực dân cư của Westwood trong nội vi thành phố Los Angeles.

Sự chú ý của Giang Lẫm đều ở trên người Quý Minh Luân, nên cậu phản ứng rất chậm, đành phải trả lời câu hỏi trước.

Trong xe ngoại trừ cậu ra, mấy người còn lại đều không có kinh nghiệm du học, hai ngày trước cũng không thân nhau lắm, hơn nữa cậu cũng khá ít nói, Chúc Chúc cũng không dám nói chuyện với cậu, lúc này dưới sự dẫn dắt của Đặng Phong, Chúc Chúc càng hỏi nhiều, trong xe đều là giọng nói của cô và Giang Lẫm. Đặng Di ngồi ở hàng ghế đầu lắng tai nghe, ánh mắt thỉnh thoảng bay đến trên người Quý Minh Luân, Quý Minh Luân tập trung lái xe, một chút phản ứng cũng không cho cô.

Được nửa đường, Đặng Di đưa tay về phía Quý Minh Luân: "Chọn một bài hát nghe đi. "

Quý Minh Luân không chạm vào điện thoại di động bên cạnh, chỉ nhìn con đường phía trước nói: "Đừng nghe, rất ồn ào. "

Ngày xưa Đặng Di muốn hát hắn cũng không có ý kiến, bất quá nghĩ đến tâm tình của hắn đang không tốt, Đặng Di dùng khuỷu tay chống cửa xe, nghiêng đầu hỏi: "Rốt cuộc ai chọc anh vậy, chắc chắn không phải chỉ là đống bài tập đó, nhìn xem, anh tức giận đến mức sắp biến thành cá nóc rồi. "

"Cá nóc" chú ý đến con đường phía trước, tiếp tục nghe tiếng nói của ghế sau.

Từ khi Giang Lẫm trở về đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Quý Minh Luân nghe cậu nói nhiều như vậy. Người đó thường không trả lời những người mà mình không biết rõ, thế nhưng giờ đây cậu cẩn thận giải thích cho Chúc Chúc những điều cần lưu ý khi du học, nhưng trọng điểm của Quý Minh Luân vẫn là vấn đề cậu đến phỏng vấn làm nhân viên bán thời gian.

Nếu như nói Giang Lẫm không phải cố ý, vậy hắn tuyệt đối không tin.

Rẽ qua ngã tư phía trước, xe dừng lại trước một nhà hàng được trang trí theo phong cách Nhật Bản, mọi người xuống xe, Giang Lẫm tiếp tục đi theo bên cạnh Đặng Phong, Đặng Di cầm ô khoác cánh tay Chúc Chúc, hắn thì một mình đi đỗ xe, sau đó xách bánh ngọt đi vào.

Ông chủ quán rượu và Đặng Phong là bạn cũ, thấy Quý Minh Luân đi vào, ông chủ nhiệt tình nhận bánh ngọt, bảo nhân viên phục vụ để vào tủ lạnh, lại đưa hắn lên lầu hai.

Phòng ăn của bọn họ là phòng đầu, Quý Minh Luân vừa đi tới cửa liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười nói vui vẻ, mở cửa nhìn, ngoại trừ Tiểu Húc ra, một nhân viên của quán khác là Đường Dương cũng đến, không biết bọn họ đang nói cái gì, Đường Dương lôi kéo Đặng Di cười đến cúi ngửa ra sau.

Ánh mắt xẹt qua khuôn mặt không chút biểu cảm của Giang Lẫm, Quý Minh Luân như không có việc gì đi đến bên cạnh Đặng Phong ngồi xuống, cánh tay Đặng Phong từ phía sau khoác lên vai hắn, nói: "Đêm nay mọi người đều rảnh nên đều đến, cậu cũng đừng có thừ mặt ra nữa, xả láng một bữa đi, chuyện không vui đều để ra sau, uống thôi. "

Nếu là bình thường, Đặng Phong nói như vậy hắn nhất định làm theo, nhưng đêm nay lại khác. Giang Lẫm ở ngay chỗ này, nếu hắn thật sự say rượu, không chừng lại xảy ra chuyện phiền lòng gì nữa.

Nghĩ đến đêm đó một năm trước, hắn đẩy cánh tay trên vai ra: "Buổi tối còn phải tiếp tục tra cứu tài liệu, không uống rượu nữa. "

"Sao lại như thế?" Đặng Phong cũng cảm thấy đêm nay hắn thật sự không vui, lại khoác lên vai hắn nói, "Ra ngoài với tôi một chút, đi ra ngoài hút một điếu thuốc. "

Khi hai người bọn họ nói chuyện, Giang Lẫm vẫn nhìn chằm chằm Quý Minh Luân, Quý Minh Luân đang vì ánh mắt kia mà phiền lòng, liền theo yêu cầu của Đặng Phong mà đi ra ngoài.

Đi tới cuối hành lang tầng hai, Đặng Phong đưa điếu thuốc của mình cho Quý Minh Luân, hắn từ chối, từ trong túi quần lấy Baoheng Mojito.

Đặng Phong và hắn tựa vào cửa sổ, một người đứng một bên nhìn bóng đêm dưới ánh đèn neon sáng lấp lánh, hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì khiến cậu phiền lòng quá vậy? "

"Không có gì." Quý Minh Luân cau mày, thu hồi cảm xúc trong làn khói, "Cậu tuyển người mới khi nào vậy? "

"Mấy ngày trước, cậu ấy đến muốn phỏng vấn, năng lực cũng không tệ lắm, chỉ là không thích nói chuyện thôi." Đặng Phong gạt tàn thuốc, có chút bất đắc dĩ cười nói, "Hai ngày nay trong tiệm đã có khách tìm tôi hỏi thăm số điện thoại của cậu ấy. "

Giang Lẫm có gương mặt dễ dàng thu hút người khác, điều này Quý Minh Luân biết rõ hơn ai khác, Giang Lẫm từ nhỏ đã không thích xã giao, đối với ai cũng rất lạnh lùng, hơn nữa hắn ở bên cạnh còn cố ý ngăn cản, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, Giang Lẫm chỉ nhận được một lần tỏ tình.

Bản thân Quý Minh Luân cũng là người nhận được thư tỏ tình, mỗi lần nhận được hắn đều sẽ đem đến lắc lư trước mặt Giang Lẫm, tuy rằng sẽ không cho Giang Lẫm đọc nội dung bức thư, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều lén xem biểu hiện của Giang Lẫm.

Chỉ tiếc Giang Lẫm không quan tâm nhiều đến chuyện này, còn nghiêm túc nhắc nhở hắn đừng giữ lại những lá thư này, không thích thì đừng cho người ta hy vọng linh tinh.

Vốn tưởng rằng những chuyện này đều sẽ chìm trong dĩ vãng bụi trần, lại không ngờ chỉ với một câu nói, hắn liền đem những ký ức này nhặt lên, còn phủi đi bụi bặm.

"Hay là chuyện gia đình." Đặng Phong nói chuyện cắt đứt hồi ức trong đầu hắn, "Có phải ba cậu lại muốn cậu chuyển nghề đúng không? "

Quý Minh Luân cười nhạo nói: "Ông ấy đã sớm buông tha cho tôi rồi, còn một năm nữa tôi sẽ tốt nghiệp, ông ấy không còn gì để nói. "

"Ra vậy." Đặng Phong hít một hơi thuốc, nhấc chân khẽ đá xuống bắp chân của hắn, "Vậy rốt cuộc cậu đang phiền muộn chuyện gì, nói ra ngoài sẽ nhẹ lòng hơn, đừng có khư khư giữ trong lòng như vậy. "

Quý Minh Luân thật sự không có tâm trạng, nhưng cũng bị những lời này chọc cười, thở dài một hơi khoác lên vai Đặng Phong: "Cũng không có gì, chỉ là hơi khó chịu thôi. "

Đặng Phong muốn phản bác hắn, lúc này phía sau truyền đến tiếng kêu của Đặng Di.

"Anh, Minh Luân, vào đi, thức ăn được dọn lên rồi."

Hai người bọn họ hút thuốc xong, cùng nhau trở lại phòng ngồi xuống. Lần này sau khi Quý Minh Luân tiến vào, tầm mắt Giang Lẫm không còn nhìn theo hắn như vừa rồi nữa, mà cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại di động.

Nhìn Giang Lẫm bị kẹp ở giữa Chúc Chúc và Tiểu Húc, sự phấn khích của đám đông dường như không liên quan gì đến cậu, Quý Minh Luân nâng ly rượu Đặng Phong đưa tới, uống hết số rượu bên trong.

Không biết một năm nay ở Los Angeles, Giang Lẫm sống như thế nào. Không có mình ở bên cạnh, cậu có sống tốt hay không?

Lúc tâm trạng không tốt uống rượu rất dễ say, điều này Quý Minh Luân là người rất có kinh nghiệm, nhưng người say trước tối nay không phải là hắn, ngược lại là người đối diện, mặc dù uống không nhiều nhưng lại nằm bất động trên bàn.

Nửa sau tất cả mọi người đều uống quá chén, trong phòng có vẻ rất ồn ào, Đường Dương, Đặng Di và Tiểu Húc ba người đem không gian phía sau làm thành khu vũ trường, vừa nhảy vừa ca hát, Đặng Phong nhìn bọn họ cười ha ha, Chúc Chúc coi như là người khá tỉnh, nhưng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo tựa vào bên cạnh bàn.

Quý Minh Luân mấy lần liếc về phía Giang Lẫm không nhúc nhích, mấy lần rút lại sự chú ý. Cuối cùng khi tan cuộc, Đặng Phong đưa tay chạm vào Giang Lẫm, không ngờ Giang Lẫm lại đứng lên, hai gò má hồng hồng nhìn hắn.

Lúc cậu nhìn sang, tay Quý Minh Luân bưng chén trà không vững cho lắm, sợ Giang Lẫm nói ra cái gì không nên nói. Cũng may Giang Lẫm chỉ từ chối động tác của Đặng Phong, chống bàn tự mình đứng lên.

Lúc xuống lầu, Quý Minh Luân đi phía sau Giang Lẫm, phía trước Giang Lẫm là Đặng Phong, sợ Giang Lẫm sẽ đứng không vững ngã xuống, Đặng Phong đi chậm, thế cho nên Đặng Di phía sau hắn đi không vững, thoáng cái nằm sấp trên lưng hắn ôm hắn.

Hắn kéo cánh tay của Đặng Di ra, Quý Minh Luân đem Đặng Di giao cho Đường Dương đỡ, lúc quay đầu lại, Giang Lẫm đã đi tới lầu một.

Đặng Phong thanh toán xong, mọi người đi ra ngoài, Tiểu Húc và Đường Dương ngồi xe tới, Chúc Chúc khá thuận đường với hai người, ba người liền cùng nhau bắt taxi rời đi. Những người còn lại trở lại xe Quý Minh Luân, gọi tài xế đến lái xe, tài xế lái xe đã vào vị trí, Đặng Di ngồi ở ghế phụ, Đặng Phong và Quý Minh Luân mỗi người một bên, Giang Lẫm ngồi ở giữa.

Giang Lẫm vừa lên xe liền nhắm mắt ngủ, Đặng Phong gọi cậu vài tiếng cũng không có phản ứng, Quý Minh Luân đề nghị đầu tiên sẽ đưa Đặng Phong và Đặng Di trở về, cuối cùng là đưa Giang Lẫm.

Đặng Phong cũng uống không ít, cùng Quý Minh Luân nói chuyện vài câu sau đó dựa lưng vào ghế nhắm mắt, sau khi xe lại lái một đoạn, bả vai Quý Minh Luân nặng nề, Giang Lẫm dựa vào vai hắn.

Nâng tay trái lên, hắn đỡ đầu Giang Lẫm lên, để cậu tựa đầu vào ghế sau, ai ngờ tay vừa buông xuống, cậu lại rơi xuống, Giang Lẫm lại tựa vào vai hắn.

Tay trái đặt trên đùi nhéo nhéo đầu ngón tay, Quý Minh Luân nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt không thể tập trong nỗi nữa.

Đầu trên vai sau khi dựa vào cũng không di chuyển nữa, mặc dù tài xế liên tục xoay hai khúc cua, Giang Lẫm đều vững vàng dán sát vào hắn, hắn bắt đầu nghi ngờ, lúc nãy Giang Lẫm không uống nhiều, nhưng nếu thật sự không say, Giang Lẫm làm như vậy sẽ không sợ hắn sẽ suy nghĩ lệch lạc sao?

Xe chạy đến cửa tiểu khu nơi Đặng Phong ở, Quý Minh Luân lướt qua đầu Giang Lẫm đánh thức Đặng Phong. Đặng Phong ngủ một giấc, cảm giác khá hơn một chút, xuống xe đỡ em gái còn buồn ngủ ở hàng ghế đầu xuống.

Quý Minh Luân nhắc nhở hai người chú ý an toàn, anh phất phất tay, đỡ Đặng Di, đi vài bước còn không quên quay đầu lại, nhắc nhở Quý Minh Luân phải đưa Giang Lẫm đến nhà.

Đóng cửa sổ xe lại, Quý Minh Luân báo địa chỉ nhà Giang Lẫm với tài xế.

Xe di chuyển đều đều, Quý Minh Luân đợi một lát, lần này Giang Lẫm không nghiêng đầu vào bả vai hắn nữa, cậu ngửa đầu dựa lưng vào ghế. Đến dưới lầu nhà Giang Lẫm, hắn lay lay người bên cạnh, nhưng mà Giang Lẫm hình như thật sự ngủ thiếp đi, một chút phản ứng cũng không có.

Hắn bất đắc dĩ cởi dây an toàn ra, Quý Minh Luân nói với tài xế: "Anh ở đây chờ một chút, tôi đưa cậu ấy lên rồi sẽ xuống. "

Tài xế nói được, Quý Minh Luân mở cửa xuống xe, khom lưng ôm Giang Lẫm ra ngoài, vừa định ôm eo cậu đỡ cậu lên, Giang Lẫm liền giơ hai tay lên, ôm lấy cổ hắn.

Mặt dựa vào cổ hắn thở ra hơi thở nóng rực, vùng da sau gáy bị đầu ngón tay của Giang Lẫm sờ tới mức tê dại, Quý Minh Luân còn chưa kịp phản ứng, Giang Lẫm liền dùng mặt dán mình vào mặt hắn, nhẹ nhàng cọ cọ.

Bình luận

Truyện đang đọc