THU NGUYỆT

“Có khát không? Muốn uống nước không?” Ông hỏi, tự tay mở dây trói chắn ngang miệng ta ra.

Ta há miệng thở dốc, cảm giác như thoát chết sau tai nạn, nếu tay chân không bị trói chắc sẽ nhào qua phía ông ấy: “Quý tiên sinh, ông tới cứu ta à? Sư phụ đâu rồi?”

Quý tiên sinh mặc một tấm áo choàng dày, bên trong là bộ áo trắng, mỉm cười nhưng không hề có ý định cởi trói cho ta, chỉ lấy tay đỡ ta dậy, một tay cầm túi da đựng nước tới gần, bảo ta uống mấy hớp.

Gió lạnh theo những khe hở ngoài cửa sổ luồn vào từng đợt, lạnh tới thấu xương.

Bốn phía không một bóng người, ta cúi đầu nhìn mình đang ngồi trong cỗ quan tài đen mun, trên mặt quan tài đầy tro bụi, phía sau Quý tiên sinh là những pho tượng hoang phế, những tấm màn che, cờ phướn rũ xuống đất không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu.

“Ở đây khá lạnh, có muốn mặc thêm áo không, ta lấy thêm áo khoác cho cô.”

Quý tiên sinh nói rồi đứng lên, lấy trong túi ra một tấm áo choàng bằng da phủ lên người ta.

Sự vui mừng trong mắt ta từ từ biến mất, thay vào đó là cảm giác sợ hãi kinh hoàng, nghe tiếng của chính mình không còn tí độ ấm nào.

“Quý tiên sinh, thì ra là ông.”

Quý tiên sinh không đáp, chỉ cúi đầu nhìn đống lửa, bỏ thêm vài nhánh cây vào.

Trên người ta khoác áo choàng da mà cứ như đang ngâm mình dưới làn nước lạnh như băng. Chửi rủa cũng vô dụng, huống hồ ta cũng sẽ không làm thế, ta cắn chặt răng cố gắng kiềm giữ chúng đừng va vào nhau lập cập.

“Chúng ta đang ở đâu?”

“Bên ngoài Trường môn, chúng ta đã ra khỏi biên giới.”

Ta đã từng nghe qua địa danh này, Trường Môn quan nằm ở ngã ba giữa U Châu và Tịnh Châu, cách Nhạn Môn quan không quá xa, nếu đã ra khỏi thành… thì chắc đây là đất Liêu. Nói vậy thì ta đã cách xa kinh thành ngàn dặm, không những bị người ta bắt cóc mà còn là bị đưa đến trong tay giặc. Ta hít một hơi, mọi thứ trước mắt biến thành màu đen.

“Đã mấy ngày rồi?”

“Bảy ngày.” Quý tiên sinh vô cùng kiên nhẫn, còn giải thích cho ta: “Thuốc mê này mặc dù tốt nhưng bảy ngày là hết công hiệu, sử dụng nữa thì sợ cô chịu không nổi, không thể đến nơi được.”

Ngón tay ta hơi động đậy, Quý tiên sinh liếc mắt nhìn, nói: “Không cần tìm, lúc cô ra ngoài đi vội nên không mang theo gì, ta cũng lục soát người cô rồi. Mặc dù cô thường dùng thuốc này kia nhưng ở đây toàn bộ là sa mạc, rất ít người lui tới, nếu cô bỏ trốn, theo tình trạng sức khỏe của cô hiện giờ thì chạy chưa tới mười dặm đã gục rồi.”

Ta dần tuyệt vọng, hạ giọng nói rất nhỏ: “Quý tiên sinh, ông muốn đưa ta đến cho Gia Luật Thành Văn à?”

Ông ấy suy nghĩ một lát nhưng không hề giấu diếm, nói thẳng: “Phải.”

Môi ta run lên, hồi lâu mới hỏi tiếp: “Quý tiên sinh, tại sao lại là ông…”

Lần này Quý tiên sinh không trả lời, ta cũng hiểu câu trả lời này có thể vĩnh viễn ta sẽ không được biết.

Ta bắt đầu yên lặng, cơ thể nặng nề, đói khát vượt qua khỏi ngưỡng thì đã không còn cảm giác muốn ăn uống nữa, chỉ ngồi ở đó, cảm giác sức lực từng chút từng chút rời khỏi người mình, chỉ có suy nghĩ là không hề yên.

Nói vậy đều là Quý tiên sinh.

Nếu là ông ấy, tất cả đều có thể giải thích được.

Ngày đó ta với Hàn Vân ở trước núi gặp Quý tiên sinh, ông ta đi từ trong núi ra, chúng ta vào núi thì gặp giặc Liêu giết người phóng hỏa, ngay lập tức ta bị chúng bắt đi.

Gia Luật Thành Văn không biết Tử Cẩm là Thập nhị hoàng tôn, lại biết ta là đồ đệ của tướng quân, biết ta là con gái, nếu không phải do Quý tiên sinh tiết lộ thì làm sao hắn biết được?

Về việc mang ta ra khỏi Hầu phủ vào sáng sớm hôm ấy, nếu không phải là Quý tiên sinh, ai có thể dễ dàng ra vào Hầu phủ mà làm cho tất cả mọi người không hề đề phòng lo ngại…

Trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ đáng sợ khiến cả người ta lạnh toát, muốn nhìn qua Quý tiên sinh một cái mà mắt cũng như đã đông cứng lại không thể nhúc nhích.

Quý tiên sinh không hổ danh là quân sư, không đợi ta lên tiếng đã biết ta suy nghĩ cái gì, vừa dựng một cái giá để hơ nóng bánh vừa quay sang nói với ta.

“Yên tâm, người trong phủ không sao, chỉ bị hôn mê thôi, người đầu bếp gọi cô sau đó chỉ bị đưa vào phòng chứa củi, còn Từ Trì…”

Rốt cuộc ta động đậy, hai mắt đỏ ngầu nhìn ông.

“Ta vẫn chưa gặp người, lúc ta mang cô rời đi thì người còn chưa tỉnh.” Quý tiên sinh chậm rãi nói hết, sau đó cầm một chén canh với mì sợi đưa tới trước mặt ta, múc một muỗng đưa lên miệng ta.

Ta mím chặt môi, quay đầu đi.

“Ăn một chút đi, cô đã sắp chịu không nổi rồi, không ăn sẽ kiệt sức mà chết.”

Ta lấy sự im lặng làm câu trả lời cho mình.

Ông ấy cũng kiên trì giữ nguyên cái muỗng, nói chậm rãi: “Tiểu Nguyệt, nếu cô không ăn thì không còn có cơ hội gặp lại Từ Trì.”

Ta ngẩn người, lông mi rung rung không giấu được viền mắt ướt nước.

Cái muỗng kia vẫn kề sát miệng ta: “Sao? Không lẽ vết thương của Từ Trì thật sự không ổn?”

Ta căm tức nhìn ông ấy, há miệng ra định nói thì muỗng canh kia đã đút ngay vào, ta không kịp đề phòng nên bị sặc ho sù sụ. Lưng ta được điểm vài chỗ, các huyệt vị được thông khiến ta ngừng ho ngay, ta nín thở nhìn Quý tiên sinh, không thể tin nổi.

Ở quân doanh, mọi người đều cho là Quý tiên sinh là một người thư sinh yếu ớt, không ngờ ông ấy là cao thủ thâm tàng bất lộ, nhận biết huyệt chính xác, ra tay nhanh như gió. Người như vậy mà là gian tế của nước Liêu, còn làm quân sư trong quân, không, ta từng nghe Từ Bình nói, Quý tiên sinh đã từng là phụ tá của Từ lão tướng quân, thật sự thì chuyện gì đã xảy ra!

Quý tiên sinh nhìn ta chăm chú, như thể đang nhìn thấu suy nghĩ của ta, lát sau lên tiếng: “Rất muốn biết vì sao lại là ta à?”

“…”

“Thế này đi, nếu cô uống hết chén canh này thì ta sẽ nói cho cô biết.”

Ta giương mắt nhìn ông, bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, sau đó nói ngắn gọn.

“Được.”

Quý tiên sinh tiếp tục múc canh, ta không nói nữa, im lặng nuốt từng muỗng cho hết sạch chén canh kia. Canh nóng ấm bụng, cảm giác dần tốt hơn, đến khi hết chén, Quý tiên sinh thu lại, cầm chén đi ra ngoài.

Ta dõi mắt theo ông, thấy ông ấy đẩy cửa, bên ngoài có người bước tới nhưng không đi vào, chỉ đứng bên ngoài nói với ông vài câu, nhận lấy cái chén rồi đi.

Ông ấy quay lại, đối mặt với vẻ nghi ngờ của ta vẫn bình thản mỉm cười, giải thích: “Bên ngoài là người đánh xe ta thuê, sáng mai bọn họ đi rồi, sẽ có người khác từ kinh thành đến đón chúng ta.”

Ta nhìn ông không nói, những gì muốn nói đã hiện rõ trên mặt ta.

Ông ấy ngồi xuống bên cạnh ta, khơi đống lửa lên, gió thổi qua khiến ánh lửa sáng rực lên, chiếu lên mặt ông chập chờn khiến bóng dáng quen thuộc kia trở nên xa lạ.

“Ban đêm trời lạnh, không có lửa không được. Tốt rồi, bây giờ có thể nói.” Quý tiên sang cuối cùng cũng quay sang ta, vẫn nụ cười bình thản như thể chỉ nói chuyện thời tiết với ta.

Bình luận

Truyện đang đọc