THÚ NHÂN CHI ĐẶC CHỦNG BINH XUYÊN VIỆT

Phất Lôi cảm thấy chỉ hôn như vậy thì không đủ, liền dẩu mỏ chỉ chỉ môi mình, tiếp đó lại sáp tới. Địch Nãi bất đắc dĩ, chỉ đành ngẩng đầu hôn lên môi y.

Phất Lôi ôm cổ Địch Nãi, vươn đầu lưỡi liếm lên đôi môi khép chặt của cậu, rất nhanh liền hôn tới mức Địch Nãi hít thở không xong, chỉ đành mở miệng mặc cho đối phương tàn sát bừa bãi.

Địch Nãi bị hôn có chút thất thần, sau một lúc lâu mới đẩy Phất Lôi ra, lúc này môi cậu đã đỏ hồng sáng bóng. Vươn ngón tay điểm điểm lồng ngực cứng rắn của Phất Lôi, khó chịu nói: “Này, ngươi làm tộc trưởng mà không chú ý hình tượng gì cả, không thấy có rất nhiều đứa nhỏ à? Không sợ dạy hư chúng sao.”

Phất Lôi xấu hổ cười cười: “Nhất thời kích động, hắc hắc.” Địch Nãi liếc mắt xem thường, cũng lười so đo.

Nhìn sắc mặt Địch Nãi, Phất Lôi lấy lòng nói: “Giờ ta ra sông giúp ngươi bắt nghêu, không phải ngươi nói muốn ăn à?”

Địch Nãi gật gật đầu: “Ừm, tốt, vớt nhiều một chút. Chốc nữa dạy bọn họ xong, ta ra vớt với ngươi.”

Phất Lôi liền vui tươi hớn hở chạy ra bờ sông, ‘ùm’ một tiếng nhảy xuống nước. Mò được một con, liền hướng Địch Nãi hô: “Xem này, một con thật to.” Địch Nãi cười cười lắc đầu, người này cứ hệt như đứa nhỏ ấy, làm sao giống tộc trưởng a!

Phất Lôi bất chấp hình tượng tộc trưởng này nọ, quay cuồng vui vẻ tát nước, ném mớ nghêu mò được lên bờ.

Động tĩnh bên Phất Lôi thật sự quá lớn, rất nhanh nhóm tiểu thú nhân liền nhịn không được, đều bỏ lại cung tên chạy ra bờ sông muốn mò nghêu. Bất quá nhìn tộc trưởng, lại nhìn con sông, có chút do dự.

Phất Lôi thấy dòng nước ở đoạn sông này khá êm, hẳn nhóm tiểu thú nhân cũng có thể xuống nước, liền vẫy vẫy tay: “Xuống chơi đi.” Vì thế một loạt tiếng ‘ùm ùm’ vang lên, đám tiểu thú nhân cùng nhảy xuống.

Lập tức khoảng sông trở nên náo nhiệt, ngay cả nhóm giống cái đang tập bắn cung cũng bị hấp dẫn lực chú ý. Địch Nãi thấy mọi người không còn tâm tư luyện tập, liền nói: “Được rồi, hôm nay tập tới đây thôi, giải tán.”

Nhóm phi thú nhân ‘ồ..’ một trận, cũng lập tức bỏ lại cung tên chạy ra bờ sông, cởi giày rơm, thử thăm dò một chút rồi bước xuống sông. Địch Nãi cũng chạy theo đoàn người, nhảy xuống sông mò nghêu. Nhất thời bầu không khí trở nên ồn ào náo nhiệt, tiếng hoan hô vì mò được nghêu không ngừng vang lên. Mọi người cùng so tài xem ai mò được con nghêu lớn nhất.

Thời tiết tháng sáu khá nóng bức, có thể ngâm mình trong nước sông, mọi người đều cảm thấy thực mát mẻ, vì thế liền chơi đùa thực vui vẻ.

Phất Lôi thấy mọi người vui đùa như thế thì cũng không còn chuyên tâm, ngược lại vòng ra ngoài, nhắc nhở mọi người không cần ra xa bờ. Lúc này y mới lộ ta ý thức trách nhiệm của tộc trưởng.

Thấy Phất Lôi có chút nhàn chán đứng dưới sông, Địch Nãi liền nảy ý xấu hất nước lên người đối phương. Phất Lôi lập tức trúng đạn, lau nước trên mặt, thấy Địch Nãi nhìn mình cười xấu xa thì cũng bắt đầu hất nước. Tay phất lôi khá lớn, nước hất qua cũng nhiều nên chẳng những trúng Địch Nãi mà còn trúng cả Mã Cát ở bên cạnh.

Mã Cát mặc kệ, cũng bắt đầu hất nước Phất Lôi. Hất hất sao lại trúng người bên cạnh Phất Lôi, vì thế đám người vô tội dính nạn cũng bắt đầu tham gia, loạn thành một đoàn, hoạt động mò nghêu đang hảo hảo đã biến thành hội tát nước. Mọi người đang vui vẻ chơi đùa thì một đôi bầu bạn bay tới.

Giống cái nhảy xuống khỏi lưng thú nhân bầu bạn, đi tới bờ sông hô: “Hey, Mã Cát, các ngươi đang làm gì vậy?”

Mã Cát thấy người tới là Duy Lạp thì không vui đáp: “Không thấy à? Đang nghịch nước.”

Duy Lạp nghe vậy thì hừ lạnh: “Thực nhàm chán, này có gì vui chứ.”

Mã Cát nghe vậy thì khó chịu: “Hừ, ai giống như ngươi! Suốt ngày cứ dính lấy người giống đực nhà ngươi, ngay cả động cũng không thèm động, không sợ sinh ra tật xấu à. Địch Nãi nói, phải thường xuyên vận động mới khỏe. Chúng ta đang vận động buổi sáng a.”

Duy Lạp phản bác: “Nga, kia ngươi vận động tốt chỗ nào? Cũng không thấy ngươi cùng Hách Đạt vận động ra đứa nhỏ.”

Mã Cát vừa nghe thì tức tối không thôi, quả thực hắn rất muốn có đứa nhỏ, cố gắng thật lâu nhưng bụng vẫn không có động tĩnh, lần này Duy Lạp có thể nói là chọt trúng tổ ong vò vẽ.

Mã Cát ngừng động tác hất nước, bước tới gần bờ thở phì phì chỉ Duy Lạp: “Duy Nạp, ngươi có tư cách gì nói ta? Ngươi cùng Na Tạp kết bầu bạn đã bao năm rồi cũng đâu thấy ngươi sinh ra quả trứng nào. Ta nói a, có phải Na Tạp nhà ngươi không thích ngươi nên làm ít quá đúng không?”

Mã Cát là cố ý nói vậy, tuy Duy Lạp là giống cái dực xà tộc nhưng bầu bạn của hắn lại là thú nhân dực hổ tộc, nếu mang thai, sinh ra sẽ là thú nhân chứ không phải trứng.

Duy Lạp nghe vậy thì cũng bị chọc giận: “Ngươi! Hách Đạt nhà ngươi mới không thích ngươi ấy! Hừ, bộ dáng một chút cũng không xinh đẹp, đừng tưởng Hách Đạt chịu kết bầu bạn với ngươi là giỏi.”

Mã Cát nghe vậy thì đỏ mặt tía tai mỉa mai: “Ngươi tưởng mình đẹp cỡ nào chứ? Cũng chỉ có Na Tạp thèm ngươi thôi, trong bộ lạc còn ai chịu nổi ngươi chứ!”

Duy Lạp thở phì phì chạy tới chỗ Na Tạp nhà mình, làm nũng: “Na Tạp, ngươi xem, Mã Cát bắt nạt ta mà ngươi cũng không chịu giúp ta!”

Na Tạp khoanh tay trước ngực, dựa vào thân cây lạnh lùng nhìn hai giống cái đọ nước miếng, một câu cũng không nói. Lúc nà thấy Duy Lạp ôm cánh tay mình làm nũng mới vươn ngón tay nâng cằm Duy Lạp, thản nhiên nói: “Ngươi cũng cảm thấy ta làm quá ít à? Thắt lưng của ngươi không đau à?”

Duy Lạp nghe vậy thì có chút đỏ mặt, bất quá không khó chịu, ngược lại ôm lấy cổ Na Tạp nói: “Chúng ta thân thiết một chút đi, tức chết tên Mã Cát kia!” Còn chưa nói xong, môi Na Tạp đã áp xuống, chặn miệng hắn lại.

Duy Lạp nhếch khóe miệng, hướng Mã Cát vứt qua một ánh mắt trào phúng, bất quá ngay lập tức bị Na Tạp nâng đầu, hung hăng hôn tới mức Duy Lạp không thể phân tâm.

Mã Cát mắng không hết giận, đứng đó thở phì phì trừng Duy Lạp, thấy đối phương cư nhiên không coi ai ra gì chạy tới thân thiết với Na Tạp, Mã Cát liền tức tới phát run, chỉ về phía Duy Lạp nói: “Cái đồ không biết xấu hổ!”

Đột nhiên Mã Cát nhớ tới một việc, lại nói: “Mấy ngày nay ta không thử cỏ nghiệm dựng, nói không chừng hiện giờ đã có đứa nhỏ của Hách Đạt rồi, hừ! Ta lập tức đi tìm, nghiệm ra có thai cho ngươi tức chết!”

Mã Cát nói xong liền tức giận đùng đùng leo lên bờ sông tìm cỏ.

Một lúc sau, Mã Cát rốt cuộc tìm được cỏ nghiệm dựng, liền hô to với Duy Lạp: “Này, lại đây, này là cỏ nghiệm dựng, chúng ta cừng thử xem rốt cuộc là ai có thai.”

Duy Lạp vừa được Na Tạp buông ra, nụ hôn triền miên làm hắn có chút choáng váng, lúc này nghe Mã Cát nói vậy thì có chút chậm rì rì nói: “Tốt, thử thì thử, ai sợ ai chứ!” Duy Lạp đi tới giật một nhánh cỏ trong tay Mã Cát nhét vào miệng.

Mã Cát cũng không chịu thua kém ngắt nhánh cỏ bỏ vào miệng, nhai nhai một chút rồi nuốt xuống.

Địch Nãi ở dưới sông cũng nghe thấy cuộc tranh cãi của bọn họ, cảm thấy thực buồn cười. Hai người này suốt nhiều năm qua cứ luôn cự cãi như vậy, thực sự không hiểu muốn so đo cái gì. Cậu liền đứng một bên, vui tươi hớn hở nhìn bọn họ đấu võ mồm.

Hai người ăn cỏ nghiệm dựng cả nửa ngày, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, một chút phản ứng cũng không có. Nhìn nhau một hồi, Mã Cát là người mở miệng trước: “Hừ, ngươi không có thai.” Duy Lạp cũng nói: “Ngươi cũng có đâu, đắc ý gì chứ, giống nhau thôi.”

Hai người này đúng là buồn cười, Địch Nãi nhìn một lúc liền nhịn không được cười ha ha.

Tiếng cười này chọc giận Duy Lạp, liền không khách khí quay qua nói: “Địch Nãi, ngươi cười cái gì, chẳng lẽ ngươi có thai à? Đến đến đến, ngươi cùng Phất Lôi kết bầu bạn cũng hơn một tháng rồi, ngươi cũng thử xem. Ta muốn xem xem ngươi có đủ tư cách chê cười chúng ta hay không.”

Địch Nãi vội vàng khoát tay: “Hey hey đừng hiểu lầm, ta không phải cười các ngươi, ta chỉ thấy hai người giống con nít thôi, này là tốt mà.”

Duy Lạp không để tâm nói: “Ngươi sợ à?”

Mã Cát cũng chen vào: “Địch Nãi, đừng sợ hắn, cứ thử đi, ngán gì chứ.”

Kỳ thực khoảng thời gian trước, ngày nào Địch Nãi cũng bị Phất Lôi lôi kéo thử cỏ nghiệm dựng, qua mấy ngày không thấy có chút động tĩnh nào, Địch Nãi cũng có chút buồn bực. Chuyện đứa nhỏ không thế gấp gáp, mỗi ngày đều kiểm tra như vậy cậu cảm thấy thực áp lực, cũng sắp biến thành bệnh chứng rồi. Hơn nữa, cho dù không thử cỏ, bản thân không thể cảm nhận được mình có thai hay không à?

Sau khi phát hỏa một trận, Phất Lôi rốt cuộc không dám lấy cỏ nghiệm dựng tới làm phiền cậu nữa. Khoảng thời gian này vì bận rộn dạy mọi người luyện tập nên cũng quên béng chuyện này.

Nhìn hai người trước mặt, Địch Nãi quả thực không có cách nào, chỉ đành leo lên bờ, ăn một nhánh cỏ. Mã Cát cùng Duy Lạp cùng trông mong nhìn Địch Nãi, xem xem cậu có phản ứng hay không.

Phất Lôi cùng nghe bọn họ nói chuyện, cũng theo Địch Nãi lên bờ, khẩn trương nhìn cậu, sợ bỏ sót bất cứ phản ứng nào.

Địch Nãi nhìn bộ dáng của bọn họ mà buồn cười, đang định nói gì đó cải thiện không khí thì đột nhiên cảm thấy cổ họng dâng lên một trận ghê tởm, không thể khống chế khom người ôm cổ muốn nôn, bất quá cái gì cũng nôn không ra.

Còn chưa hồi phục tinh thần, Địch Nãi đã bị Phất Lôi ôm vào lòng. Phất Lôi run rầy hô: “Thật tốt quá Địch Nãi, ngươi mang thai rồi!” Theo lời thì thầm, vô số nụ hôn nhỏ vụn lộn xộn đặt xuống đỉnh đầu Địch Nãi, chứng minh người nọ lúc này rất kích động.

Địch Nãi cũng có chút ngây ngốc, kia, mang thai rồi a? Cậu đã có đứa nhỏ của Phất Lôi rồi?

Duy Lạp cùng Mã Cát xoay mặt nhìn nhau, bọn họ thật không ngờ Địch Nãi cư nhiên có. A, vì cái gì Địch Nãi chỉ mới kết bầu bạn với Phất Lôi hơn một tháng đã có tin vui, mà bọn họ lâu như vậy vẫn chẳng chút tăm hơi a!

Trong lòng hai người đều hỗn loạn không thôi, đủ loại hâm mộ ghen tị hận đan xen a!

Bất quá, làm bằng hữu của Địch Nãi, sau một lúc chấn kinh, Mã Cát cuối cùng cũng lộ ra phản ứng bình thường, vỗ vỗ vai Địch Nãi nói: “Thật tốt quá, Địch Nãi, chúc mừng ngươi.” Tiếp đó lại nói với Phất Lôi: “Chúc mừng.”

Phất Lôi vui vẻ ra mặt: “Cám ơn, cám ơn các ngươi.”

Duy Lạp có chút không vui nói chúc mừng, sau đó chạy trở lại bên cạnh Na Tạp. Hắn quả thực có chút kích thích, trở về nhất định phải tranh thủ sớm hoài bảo bảo của Na Tạp, cho Mã Cát hâm mộ chết luôn!



Hoàn Chương 102

Bình luận

Truyện đang đọc