THỨ NỮ HỮU ĐỘC

Thừa tướng thế hệ trước Lí Xương Thịnh lúc trung niên cường tráng đã rời nhân thế, thê tử của ông Mạnh thị vì thương tâm quá độ, đã rời khỏi chủ trạch (chỗ ở của gia chủ) một mình chuyển đến biệt viện tĩnh dưỡng, sau khi trở về lại sợ cảnh còn người mất, quyết định chuyển đến Hà Hương viện cách xa chủ viện nhất, tương đối hẻo lánh, từ đó về sau rất ít khi hỏi đến chuyện trong phủ. Kiếp trước, vị tổ mẫu Mạnh thị này tuy trầm mặc ít lời, rất ít kết giao với người khác, nhưng xử sự rất công chính, xưa nay chưa từng bất công với người nào, cho nên Lí Vị Ương luôn có thiện cảm với bà, đáng tiếc lão phu nhân thân thể không tốt, Lí Vị Ương còn chưa bước lên ngôi vị Hoàng hậu bà đã qua đời rồi.

Trong phòng, Mạnh thị ngồi chính giữa mặc áo dài tơ tằm màu xanh ngọc hoa văn ngũ phúc phủng thọ, trên đầu đội khăn da chồn trắng chính giữa gắn một viên ngọc phỉ thuý, thấy Lí Vị Ương uyển chuyển hành lễ, bà khẽ gật đầu, chỉ nói một câu: “Trở về là tốt rồi.”

(Hoa văn ngũ phúc phủng thọ)

Không biết vì sao, nghe thấy câu nói này, mắt Lí Vị Ương bỗng chốc đỏ lên, mọi người nhìn thấy, nhất thời có một loại cảm xúc khác biệt.

Lúc này, một vị phu nhân xinh đẹp mặc áo váy lụa Tương Giang màu mật ong cổ tròn, trên tóc cài phượng trâm vàng cười cười, chủ động tới gần nâng Lí Vị Ương đứng lên, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cười nói: “Lão phu nhân, người xem, đây đúng là một nha đầu ngoan ngoãn!” Nói xong, bà nhìn Đại phu nhân ngồi bên cạnh, “Đúng là phải chúc mừng đại tẩu, lại thêm một thiên kim mỹ mạo.”

Đại phu nhân Tưởng thị khẽ cười, nhưng đáy mắt không hồ có chút ý cười, bà chậm rãi đánh giá Lí Vị Ương, nói: “Đúng là một hài tử ngoan. Mau đến đây, để ta nhìn cho kỹ.”

Khoé mắt Lí Vị Ương liếc lên, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười kính cẩn nghe lời, nhẹ nhàng đi qua Nhị phu nhân Ôn thị, người vừa rồi nâng nàng dậy, dáng vẻ đoan trang đi đến trước mặt Tưởng thị, khẽ cúi người: “Mẫu thân.”

Tưởng thị nhìn nàng cực kỳ từ ái, nói: “Người ta nói Bình thành phong thuỷ tốt, có thể dưỡng thành người tài, lúc mới sinh ra chỉ bé bằng con mèo nhỏ, thân thể cũng không tốt, chỉ nhìn qua, cũng thấy khí sắc tốt hơn trước rất nhiều, đúng là nhân hoạ đắc phúc mà!”

Sơn thủy tốt? Dưỡng thành người tài? Lí Vị Ương trong lòng cười lạnh một tiếng, thiếu chút nữa dưỡng chết nàng, còn dám dõng dạc nói nhân hoạ đắc phúc, da mặt này đúng là không phải loại dầy bình thường!

Nghĩ đến đây, nàng cười thanh tú, “Mẫu thân nói rất phải, nhiều năm qua Vị Ương ít nhiều nhận được sự quan tâm của người.”

Những lời này nói xong, trong mắt người khác, Lí Vị Ương là một người rất thức thời, nếu ngay lúc này nàng cáo trạng với lão phu nhân, nói rằng mình bị ngược đãi, như vậy lão phu nhân tuy sẽ trách cứ Đại phu nhân vài câu, mà bà ta có thể thoái thác trách nhiệm cho bọn hạ nhân làm việc không tẫn trách, không bị ảnh hưởng gì hết, mà còn để lại ấn tượng không biết thời thế của Lí Vị Ương. Cho nên lúc này Lí Vị Ương nói vậy, Tưởng thị rất vừa lòng nở nụ cười, tiện tay kéo lấy tay nàng, nói: “Tâm ý của mẫu thân con hiểu là tốt rồi, bây giờ về nhà rồi, sau này nên thân cận hơn với các tỷ tỷ muội muội, thấy thiếu cái gì cứ đến nói với mẫu thân.”

Tam phu nhân Chu thị ngồi bên chỉ dịu dàng nhìn cảnh này, không phát biểu ý kiến gì, mà Nhị phu nhân Ôn thị vừa rồi nâng Lí Vị Ương dậy, trên mặt hiện lên nét cười châm chọc. Lão phu nhân từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt nhàn nhạt, khẽ đẩy chuỗi phật châu trong tay.

“Dạ, Vị Ương nhất định sẽ vâng theo lời dạy bảo của mẫu thân. Thân cận hơn với… các tỷ tỷ muội muội.” Trong mắt người khác, trên mặt Lí Vị Ương hiện lên sắc đỏ ửng, nói chuyện có vẻ rất nhu thuận,

Đại phu nhân nhìn thoáng qua Tử Yên cùng Bạch Chỉ phía sau nàng, gật đầu, nói: “Bên người chỉ có hai tiểu nha đầu đúng là không hay, Hoạ Mi, từ giờ về sau ngươi đi theo Tam tiểu thư, cẩn thận chăm sóc cho Tam tiểu thư.”

Một nha đầu mắt phượng đôi mi thanh tú, thân hình yểu điệu đáp lời bước ra khỏi hàng, cung kính hành lễ với Lí Vị Ương.

“Con cũng lớn rồi, bên người chỉ có hai nha đầu nhất đẳng thì không đủ, tạm thời bổ sung một người, chờ qua năm mới lại thêm một người nữa, nha hoàn nhị đẳng mẫu thân đã chuẩn bị hết cho con rồi, còn phần tam đẳng thì đang xem xét, có lẽ cũng sắp xong xuôi rồi.” Đại phu nhân nói những lời này, bộ dáng đúng là một mẫu thân từ ái.

(Nha đầu nhất đẳng là nha hoàn thân cận nhất, cũng có cấp bậc cao nhất bên cạnh chủ nhân, bên dưới nhất đẳng còn có nhị đẳng, tam đẳng)

Lí Vị Ương nở nụ cười bái tạ, nàng biết, lúc này không chỉ có Đại phu nhân đang đánh giá nàng, mà ngay cả lão phu nhân Mạnh thị, Nhị phu nhân Ôn thị cùng Tam phu nhân Chu thị ngồi bên đều đang đánh giá nàng. Cả nhà này, phụ thân là Thừa tướng, mẹ cả Tưởng thị làm đương gia (quản lý việc nhà), nhưng mà Nhị phòng với Đại phòng mấy năm gần đây tách biệt lẫn nhau, về phần Tam phòng sao… Nói tóm lại, không thể thiếu được sự tranh đấu gay gắt lẫn nhau. Đối với người vừa mới trở về như nàng mà nói, đứng vững gót chân mới là điều quan trọng nhất.

(Đại phòng: vợ con thê thiếp của Lí Thừa tướng, còn gọi là chi thứ nhất, Nhị phòng: vợ con thê thiếp của em trai Lí Thừa tướng, còn gọi là chi thứ hai, tương tự với Tam phòng)

Đại phu nhân lại nhìn nàng, nhíu mày nói: “Đứa nhỏ này, sao mặc phong phanh thế này.” Nói xong bà vẫy tay, “Đem áo choàng ta đã chuẩn bị đến đây.”

Trước mặt mọi người, bà nở nụ cười tự mình phủ áo choàng lên người Lí Vị Ương.

Áo choàng rất nhẹ mà ấm áp, trên mặt lụa tơ tằm màu hồng nhạt điểm xuyết hoa văn mẫu đơn được thêu bằng chỉ vàng, bên cạnh còn có hoa văn mây thêu bằng chỉ đen, bên trong được phủ bằng lông chồn trắng, nhìn qua thật ấm áp. Lí Vị Ương vừa nhẹ sờ, đã phát hiện bên trong là đồ cũ, hiển nhiên, Đại phu nhân muốn nâng thể diện trước mặt mọi người, đặc biệt lấy đồ trong góc tủ để đổi lấy nhân tình. Nàng mỉm cười, nói: “Đa tạ mẫu thân.”

Đúng lúc này, bên ngoài có người tiến vào bẩm báo Tưởng thị: “Đại phu nhân, phu nhân Ngự Sử tặng năm cuộn Lưu Vân Cát cống phẩm từ Ninh Châu chuyển đến, người xem —— “

Đại phu nhân gật đầu, cười tươi, nói: “Lão phu nhân, con có việc xin cáo lui trước, Vị Ương, lát nữa mẫu thân xong việc, sẽ đưa con đi gặp phụ thân con.”

Lí Vị Ương vội vàng cười nói: “Dạ, đã phiền mẫu thân lo lắng rồi.”

Phật châu trên tay Mạnh thị khẽ chuyển động, chỉ thoáng gật đầu, Đại phu nhân lập tức cáo từ, bà vừa đi, người Nhị phòng, Tam phòng cũng đứng lên hết. Đặc biệt phu nhân Nhị phòng Ôn thị, còn thất vọng nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, bà tưởng sẽ có cơ hội xem thứ nữ này cáo trạng Tưởng thị, ai ngờ lại là đứa nhát chết, khổ sở nhiều như vậy cũng không dám nói nửa câu.

Ba vị phu nhân vừa đi, toàn bộ oanh oanh yến yến khắp phòng cũng đi theo.

Mạnh thị liếc mắt nhìn Lí Vị Ương mi thanh mục tú, không biết vì sao đột nhiên thở dài, nói với La ma ma đứng bên cạnh: “Đưa đứa nhỏ này ra ngoài đi.”

Lí Vị Ương quỳ rạp xuống đất, nghiêm túc dập đầu với Mạnh thị, rồi mới theo La ma ma rời đi.

La ma ma đưa Lí Vị Ương đến dưới mái hiên, thì nghe thấy Lí Vị Ương đột nhiên “Á” một tiếng, dừng bước chân: “Tam tiểu thư sao thế?”

Lí Vị Ương lắc đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái, như thể vô ý sờ sau gáy mình. La ma ma không nói gì nữa, tiếp tục đi về phía trước, mà cố ý đi chậm lại nửa bước, nhìn thoáng qua gáy Lí Vị Ương, phát hiện chỗ đó xuất hiện mấy điểm đỏ, như vết thương do bị kim đâm, máu đỏ dần dần thấm ra, nhất thời ngây người.

Lí Vị Ương như đang cố gắng chịu đựng, chưa đi được mấy bước nước mắt đã lưng tròng, La ma ma cũng không nhìn nổi nữa, cười nói: “Tam tiểu thư hoa văn áo choàng này đúng là tuyệt đẹp, lão phu nhân gần đây cũng muốn có một áo choàng đẹp, không biết có thể cởi ra cho nô tì mượn xem hai ngày được không?”

Xiêm y lão thái thái mặc, hoa văn màu sắc tất nhiên khác với bản thân, Lí Vị Ương vừa nghe đã hiểu ra, lại làm như không hiểu, nghe lời cởi áo choàng đưa cho La ma ma, La ma ma nhận lấy, ngón tay như cố ý lại như vô tình khẽ xoa lớp lông chồn trắng bên trong, sau đó sắc mặt hơi biến đổi.

“La ma ma, làm sao vậy?” Lí Vị Ương ngây ngô hỏi.

La ma ma nhìn thoáng qua đám nha đầu xung quanh, vẻ tươi cười trên mặt không thay đổi: “Không có gì, Tam tiểu thư mau đi xem chỗ ở mới đi, nô tỳ phải trở lại chỗ lão phu nhân rồi.”

Lí Vị Ương nhìn áo choàng đối phương đang ôm thật chặt trong tay, khẽ cười: “Dạ, La ma ma nhanh trở về đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc