THỨ NỮ

Edit: Nuxuku

Thượng Quan Mai ngồi ở trong chính phòng, đang xem sách trong tay, Linh tỷ nhi ngồi trên một cái ghế nhỏ thêu hoa, Linh tỷ nhi năm nay mười hai tuổi, so với Dương ca nhi nhỏ hơn mấy tháng, nhìn cũng mi thanh mục tú, mặt mày rất giống Lãnh Hoa Đường, chỉ là cái môi nhỏ nhắn có chút mỏng, nhìn dịu dàng nhưng khắc bạc, rất giống Ngọc Nương.

Nàng an tĩnh ngồi đấy, vài lần nhướng mắt lên, cẩn thận nhìn Thượng Quan Mai, mẫu thân đọc trang sách này dường như đã một giờ rồi, lại không thấy nàng giở sang trang khác… Nàng lắc lắc đầu, thở dài, Lãnh thúc đi Tây Lương, đi một lần chính là hai năm, mà mẫu thân, kỳ thật vẫn rất quan tâm hắn a.

“Linh tỷ tỷ, Linh tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau chơi nhảy dây.” Anh tỷ nhi nhảy về phía trước một cái, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, trên đầu còn đội một cái lá sen.

“Anh tỷ nhi, ngươi… Ngươi không phải là bị thẩm nương cấm…” Linh tỷ nhi tính tình dịu dàng trung thực, thấy Anh tỷ đến vào lúc này, thì rất lạ lùng.

“Tỷ tỷ…” Anh tỷ nhi mãnh liệt phẩy phẩy, che miệng Linh tỷ nhi, chỉ chỉ Thượng Quan Mai.

Linh tỷ nhi rụt cổ, vẫn còn nhăn lông mày, nhìn Anh tỷ nhi muốn nói lại thôi.

Anh tỷ nhi cũng mặc kệ nàng, tiến lên hành lễ với Thượng Quan Mai: “Anh tỷ nhi thỉnh an bá nương.”

Thượng Quan Mai cười chuyền dời ánh mắt từ theo sách qua trên người Anh tỷ nhi, sủng nịch mà lắc lắc đầu, đem lá sen rơi xuống trên vai nàng quăng ra, “Mẹ ngươi đâu rồi? Lại đi đến cửa hàng buôn bán rồi hả?”

“Đúng vậy a, mẫu thân đi xem sổ sách rồi, bá nương, con muốn ăn ô mai canh, trời thiệt là nóng ah.” Anh tỷ nhi chỉ mặc một kiện bạc vân sam tử, mồ hôi đều thấm ra ngoài.

“Cái con mèo con kia, bá nương ngay lập tức sẽ kêu Thị thư đi làm.” Ở một bên Thị thư đã ăn mặc theo kiểu phụ nữ có chồng, vài năm trước, Thượng Quan Mai làm chủ gả nàng cho nhi tử của đại tổng quản, sau khi sinh con, vẫn ở trong phòng Thượng Quan Mai không thay đổi, trở thành quản sự nương tử trong phòng Thượng Quan Mai.

Thị Thư xoay người đi vào rồi, Anh tỷ nhi cười đến mắt híp lại, cọ cọ đến bên cạnh Thượng Quan Mai đang cầm sách xem.

Thượng Quan Mai bóp cái mũi nhỏ rất xinh đẹp của nàng, cười nói: “Hôm nay lại đùa nghịch cái trò quái gì đây? Chẵng lẽ thái tử lại tới?”

Anh tỷ nhi khó có được một chút không được tự nhiên, ở trong lòng Thượng Quan Mai vặn vẹo thân thể, nhỏ giọng nói: “Bá nương, ngươi thật đúng là thần tiên, bất quá, có thể ngàn vạn lần không thể ẹ con biết ah, bà lại phạt con đọc sách nữa…, thuê thùa á.”

“Con gái, không biết nữ hồng thì không được nha, tương lai sẽ không gả đi được đấy.” Thượng Quan Mai liền cười nói.

“Vì cái gì phải học nữ hồng mới có thể gả ah, con không thích.” Anh tỷ nhi trề môi, mẫu thân mỗi ngày đều niệm cái câu này ah.

Thượng Quan Mai biết rõ Anh tỷ nhi trời sinh hiếu động, có chút cá tính của bé trai, tính tình cũng không biết giống ai, Cẩm Nương chính là trầm ổn nhẹ nhàng.

“Vậy cũng được, Anh tỷ nhi của chúng ta nhìn rất xinh đẹp, tương lai ah, sẽ không cần thêu, cũng có thể tìm được một vị hôn phu tốt đây này.” Thượng Quan Mai con mắt lại nhìn tới trang sách, lại là có chút tâm thần không yên, để Linh tỷ nhi cùng Anh tỷ nhi chơi đùa, chính mình tiến vào phòng trong.

Anh tỷ nhi thận trọng, thấy Thượng Quan Mai khoé mắt thoáng tia cô đơn, giật giật tay Linh tỷ nhi nói: “Lãnh thúc đã bao lâu không thư từ rồi?”

Linh tỷ nhi nghe được liền như một tiểu đại nhân thở dài, “Cũng có ba tháng rồi, Lãnh thúc… Sợ là… Tâm đã thành tro, mười năm rồi, mẫu thân luôn đối với ông ấy nhàn nhạt, ai, ngươi nói, là một hòn đá, cũng sẽ tan chảy vì sự nhiệt tình đó”

“Đại tiểu thư, ngươi học ở đâu cái giọng điệu đó vậy, nếu để Đại phu nhân nghe được, lại giảng ột hồi đó.” Thị Thư mỉm cười bưng ô mai canh đến, dùng chén nhỏ, làm cho Linh tỷ nhi cùng Anh tỷ nhi mỗi người một chén.

Một chén ô mai canh vào bụng, Anh tỷ nhi cảm thấy thần thanh khí sảng, cái nóng mùa hè tản đi không ít, nghiêng đầu, nhìn chăm chú Linh tỷ nhi một hồi lâu, con mắt xoay tròn loạn chuyển.

Linh tỷ nhi không biết nàng suy nghĩ cái gì, cười cười chọc xuống tay của nàng, lại hỏi: “Ngươi như thế này đích thị là nhờ thái tử điện hạ giúp, một thời gian nữa chắc sẽ đem ngươi đưa đi luôn?”

Anh tỷ nhi nghe thấy liền nhíu mày, nàng thật là thích thái tử đấy, thái tử đối xử với nàng đặc biệt tốt, cho tới bây giờ đối với nàng chính là có cầu tất ứng (có xin thì có cho), chỉ cần nàng vui vẻ, tất cả đều tìm cách làm cho nàng, Anh tỷ nhi mới mười tuổi, đối với chuyện cảm tình còn có chút ngây thơ, nhưng nàng biết rõ, mẫu thân là không thích nàng cùng thái tử quá thân cận, ca ca bị công chúa đuổi đến chạy lung tung, mẫu thân không có phản đối, nhưng mẫu thân đối với công chúa không thân cận giống như đối với Uyển tỷ nhi, một điểm này, nàng có thể nhìn ra được, chỉ là, không biết rõ?

Linh tỷ nhi nói như vậy, Anh tỷ nhi lại có chút không đành lòng trong nội tâm, có chút lo lắng, thái tử sẽ không thực sự ở nhà Tam thẩm đợi nàng chứ.

Lo lắng, có chút ngồi không yên, tính tình của nàng vốn là chạy nhảy, nghĩ cái gì thì làm như vậy, đứng lên muốn đi ra ngoài, lại bị Linh tỷ nhi kéo lại.

“Ở lại chơi một lát a, ta… Mẹ ta nàng…” Linh tỷ nhi trong mắt có cầu xin.

Anh tỷ nhi cảm thấy ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Linh tỷ nhi, tình trạng của bá nương cùng Lãnh thúc trở thành tâm bệnh của cả phủ rồi, người lớn đều không biện pháp, nàng đã sớm quen, Linh tỷ nhi như thế là muốn làm cái gì?

“Chúng ta nghĩ biện pháp, để cho Lãnh thúc có thể đưa thư trở về cũng tốt ah.” Linh tỷ nhi mặt đau khổ nói.

Anh tỷ nhi nghe được mắt sáng ngời, Linh tỷ nhi tính tình ổn trọng, bình thường không nói chuyện như thế, nàng kéo kéo mình nói như vậy, nói không chừng cũng có chút ít biện pháp rồi. Chỉ là trong tâm nàng đang quan tâm đến thái tử, liền rút khỏi tay Linh tỷ nhi nói: “Đi, chúng ta đi đến nhà Tam thẩm đi.”

Linh tỷ nhi thính được trong mắt lóe lên ánh sáng, lập tức cười đứng dậy: “Ngươi không phải bảo thái tử đến Đông trong phủ chứ?”

Anh tỷ nhi không nói chuyện, chỉ kéo nàng đi ra ngoài, Thị Thư đuổi theo, Anh tỷ nhi nhanh chóng ngăn cản nàng, “Chúng ta đi Đông phủ á…, ngươi không cần theo.”

Thị Thư liếc nhìn Linh tỷ nhi, Linh tỷ nhi đối với nàng gật gật đầu, Thị Thư liền cầm đưa cái dù, để tiểu nha đầu giữ giúp.

Đi bên cạnh, Linh tỷ nhi liền đem ý nghĩ của mình nói cho Anh tỷ nhi, Anh tỷ nhi nghe được gật đầu, hai mắt thật to vừa đen lại sáng, bên trong loáng loáng loé lên hào quang.

Chờ đến Đông phủ, hai người gần như đã thương lượng xong rồi, chỉ là, việc này còn phải nhờ Dương ca nhi giúp đỡ, vì hai tiểu cô nương xuất phủ cũng không quá thuận tiện.

Lại nói Dương ca nhi cõng công chúa sau khi vào phòng, Uyển tỷ nhi liền như nữ chủ nhân, để tiểu nha đầu bưng nước mơ lạnh đến, tự tay rót cho Dương ca nhi một chén, lại để tiểu nha đầu đưa một chén cho công chúa, chính mình lại không dùng, chỉ cầm khăn ngồi bên cạnh Dương ca nhi, thỉnh thoảng lau khóe miệng cho Dương ca nhi.

Dương ca nhi tựa hồ quen với việc nàng như vậy, thần sắc rất tự nhiên, có lúc còn vươn đầu, đưa sát cho Uyển tỷ nhi.

Công chúa thấy vậy trong mắt rất nhanh muốn bốc hoả rồi, lại không tốt nổi giận lần nữa trước mặt Dương ca nhi, sợ hắn càng không thèm nhìn đến mình, chỉ phải nhờ ma ma giúp, hung hăng trừng mắt Uyển tỷ nhi.

Uyển tỷ nhi giống như không nhìn thấy, vẫn mỉm cười, thanh âm nhu hoà hỏi Dương ca nhi: “Đại ca ca, hôm qua làm cho ngươi một cái túi thơm để đeo trên ngừoi? Hương liệu trong đó có thể đuổi côn trùng đi, mang theo khi ngủ có thể không bị con muỗi cắn nha.”

Dương ca nhi nhếch miệng cười cười, từ phần eo móc ra một cái túi hương nhỏ tinh xảo, quơ quơ trước mắt Uyển tỷ nhi nói: “Vẫn mang, mùi này ta rất thích, Uyển muội muội, ngươi làm cho ta thêm mấy cái, ta đưa một cái cho thái tử.”

“Nhưng mà, hương liệu không có, ta được lại đi thu thập, lần tới a.” Uyển tỷ nhi trên khuôn mặt bộ dáng tươi cười không thay đổi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn thoáng cắn nhẹ một phát, nàng làm túi thơm làm sao có đạo lý nào mà đưa cho người con trai khác, Dương ca nhi này, càng ngày càng không chấp nhận được rồi.

Mặt nhỏ của công chúa càng đen, nhưng nghe Dương ca nhi nói muốn đem túi thơm Uyển tỷ nhi làm đưa cho thái tử, trên khuôn mặt thoáng hoà hoãn đi chút ít, chỉ là vẫn buồn bực không vui.

“Dương ca ca, trong cung dược liệu xua đuổi côn trùng rất nhiều, hôm nào ta làm cho ngươi mười cái túi thơm, so với những cái trong dân gian kia còn tốt hơn bao nhiêu lần.” Công chúa hất càm lên, cao ngạo nhìn Uyển tỷ nhi.

Trên khuôn mặt Uyển tỷ nhi buồn bã, trong mắt liền bay lên một tầng hơi nước, đầu cuối xuống dưới

Quả nhiên Dương ca nhi nhíu mày, hắn thật không thích nhất chính là công chúa lấy thân phận để “đè” người, khoe khoang vật dụng công chúa, lạnh lùng mà liếc xéo công chúa, “Ta cũng không phải người trong cung, dùng quen vật dụng dân gian rồi, đồ trong cung cái gì cũng quá mức quý khí, ta dùng không nổi đâu.”

Công chúa bị hắn nói xiên, nước mắt đã nhanh trào ra, ủy khuất cắn cắn môi, thật lâu mới hít một hơi nói: “Ngươi… Ngươi là thế tử giản thân Vương, sao lại so sanh với bình dân như vậy, thân phận rất cao quý, ngươi không nên tự hạ thấp thân phận làm gì? Hẳn là cùng người không biết cao thấp ở cùng một chỗ lâu ngày, ngay cả thân phận cũng nhận không rõ rồi hả?”

Dương ca nhi nghe được giận dữ, đứng phắt dậy, đối với công chúa nói: “Thần hành lễ với công chúa điện hạ, mới vừa rồi thất lễ, thỉnh công chúa giáng tội.”

Công chúa tức giân đến mặt trắng bệch, cũng đứng dậy, chỉ vào mũi của hắn nói: “Ngươi… Ngươi biết rõ ta không phải ý tứ này, ngươi… Ngươi làm tức chết ta rồi.” Vừa nói vừa đập mạnh chân.

“Hừ, thần mặc kệ công chúa là cái ý gì, thần so sánh không được với công chúa tôn quý, trong nhà lại nhiều người thân phận thấp tiện, không dám làm dơ thân phận công chúa, thỉnh công chúa vẫn nên trở về a.” Dương ca nhi mặt nhỏ phồng căng lên, nói chuyện cũng ngang tàng thô bạo, hắn từ nhỏ chính là nhân vật không chịu thua kém, vừa nói chuyện với công chúa vừa ngượng nghịu nhìn Uyển tỷ nhi, hắn luôn luôn xem Uyển tỷ nhi là muội muội, làm sao mà để nàng bị khi dễ được.

Công chúa tức giận đến tái mét, mà Dương ca nhi cũng đã đem lễ nghĩa ra rồi, nàng phát tác không được, xoay người, nàng vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Uyển tỷ nhi cuối đầu xuống càng thấp, khóe miệng kéo lên cao, lại cực lực không để chính mình cười thành tiếng, Dương ca nhi thấy công chúa đi rồi, cũng thấy không muốn đuổi theo, lại gõ đầu Uyển tỷ nhi một phát: “Lần tới nhìn thấy nàng, đừng có chọc tức nàng, nàng chỉ là có chút tình tình hay sai sử người khác mà thôi, các ngươi phải thông cảm để chơi cùng nhau.”

Uyển tỷ nhi nhếch miệng, sờ đầu, lại lo lắng nói: “Dương ca ca, ngươi sẽ không muốn túi thơm của nàng phải không?”

“Vì cái gì không được, trong cung cái gì so với trong phủ của chúng ta đương nhiên đều tốt hơn, cái kia túi thơm là do trong cung thêu…” Dương ca nhi nhìn Uyển tỷ nhi như nhìn quái vật, không thiếu nói.

“Không được muốn, ngươi dám muốn ta sẽ khóc cho ngươi xem…” Uyển tỷ nhi vành mắt chợt hồng, thanh âm đang yêu trách mắng.

” Túi thơm trong cung, một cái ít nhất cũng bán được năm lượng bạc, ngươi cũng biết mẹ đem tiền tiêu vặt của ta quản chặt muốn chết, ta thế nào cũng phải để dành được một ít tài lộ ah.” Dương ca nhi lại là không giận, tiếng nói mềm nhẹ dụ dỗ Uyển tỷ nhi nói, Uyển tỷ nhi không hay phát hỏa, nhưng một khi phát hỏa rồi, hắn vẫn có chút sợ nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc