THU PHỤC TỔNG TÀI CAO NGẠO



"Không...!Không, anh là của em, làm sao anh có thể đối xử với em như vậy vì người phụ nữ khác chứ?"
Cả mặt An Mật đều là nước mắt: "Em cũng là người bị hại năm đó! Sao anh có thể đối xử với em như vậy?"
Câu hỏi của cô ta càng ngày càng dồn ép người khác, Bạc Dạ chỉ chau mày lại, không nói gì, đợi đến khi An Mật lặng lẽ nghẹn ngào, anh mới gọi Lâm Từ vào.

Anh ra hiệu bằng ánh mắt, ý nói Lâm Từ đưa An Mật về nhà.


An Mật liều mạng ôm lấy xe lăn, mắt đỏ lên: "Anh Dạ! Anh thay đổi rồi! Sao anh có thể phản bội tình cảm giữa chúng ta như vậy?"
Bạc Dạ nhìn An Mật bị Lâm Từ đẩy ra khỏi phòng làm việc, cả căn phòng mới dần dần yên tĩnh trở lại.

Nghe những lời trách móc vừa nãy của An Mật, Bạc Dạ không hề giải thích một lời nào.

Tâm tư của Bạc Nhan rất đơn thuần, nhìn thấy Bạc Dạ không vui vẻ, cô bé ngẩng đầu lên nhìn ba mình, khẽ nói: "Ba, có phải ba...!Không thích mẹ con sao?"
Bạc Dạ ngồi trên ghế, nắm lấy tay Bạc Nhan: "Có những lúc, thích hay không thích là những từ chỉ có trẻ con mới dùng.

Người trưởng thành không có tư cách để dùng những từ này."
Những gì anh còn lại đối với An Mật cũng chỉ là hai đôi chân tàn tật ấy.

Còn về Đường Thi, anh có thể dùng cả đời để bù đắp, nếu cô muốn cả tính mạng anh cũng được.


"Ba thích cái chị ở bệnh viện đúng không?" Bạc Nhan đến bên cạnh đầu gối của Bạc Dạ, nắm lấy ống quần của anh, trong đôi mắt trong trẻo của cô bé toàn là sự nghi ngờ: "Con cũng thích chị ấy, nếu như..."
Bạc Nhan hơi nghẹn ngào: "Nếu như chị ấy là mẹ ruột của con thì thật tốt..."
"Có những chuyện cầu cũng không được."
Bạc Dạ giơ tay ra xoa đầu Bạc Nhan, An Mật không còn giống với trước đây nữa, thế nhưng ít nhất đứa trẻ của An Mật, Bạc Nhan vẫn rất đơn thuần, anh không thể làm hại đến tình cảm còn non nớt của cô bé được.

"Ba đã từng có một thời gian kết hôn với cô ấy."
Bạc Dạ không biết vì sao, nhìn ánh mắt của Bạc Nhan, tâm trạng anh lại bình yên trở lại, anh kể bằng giọng khàn khàn: "Lúc đó ba vẫn còn yêu mẹ con, thế nhưng ba lại lấy cô ấy.

Sau khi kết hôn, ba đối xử với cô ấy rất tệ, thậm chí còn đổ oan cho cô ấy, để cô ấy phải ngồi tù."
Bạc Nhan ngây ra, không ngờ người chị có nước da xanh xao ấy lại phải chịu nhiều đả kích đến vậy, cô bé cảm thấy đau lòng: "Sau đó thì sao?"
Đứa bé nhỏ nắm chặt ống quần của Bạc Dạ trong vô thức, xem ra cô bé là một người hiền lành, có một tấm lòng nhân hậu, trong mắt toàn là sự lo lắng: "Vậy chị ấy...!Có phải hận ba đến chết không?"
Bạc Dạ mỉm cười: "Chẳng phải là hận đến chết sao? Cho dù ba chết đi rồi cũng không thể làm tiêu tan hết nỗi hận trong lòng cô ấy."
Bạc Nhan nghe thấy câu này của Bạc Dạ thì cúi đầu lẩm bẩm: "Chẳng trách chị ấy vừa nhìn thấy con đã không vui như vậy, bởi vì mẹ con cũng là người trong chuyện..."

"Con và mẹ con không giống nhau."
Bạc Dạ giơ tay ra xoa lên đỉnh đầu của cô bé: "Không cần giống với mẹ con, bị yêu và hận vây giữ, làm hại mình, làm hại cả người khác, ba mong sau này con có thể tự do.

Chắc con cũng biết ba không phải ba ruột của con đúng không?"
Bạc Nhan sợ sệt gật đầu: "Con biết, thế nhưng ba...!Con rất thích ba.

Con không có ý lừa ba..."
"Không sao." Ánh mắt Bạc Dạ sâu thẳm: "Đợi đến khi con tìm được ba ruột của mình, để anh ta cứu con, rời khỏi mẹ con."
Bạc Nhan lập tức hỏi: "Ba cũng biết tính cách mẹ con không tốt sao? Vậy tại sao...!Còn giữ mẹ bên cạnh ba? Rõ ràng ba muốn ở bên cạnh chị ấy đúng không?".


Bình luận

Truyện đang đọc