THƯ TÌNH BÍ MẬT CỦA THÁI TỬ


  Điện hạ đến Lí phủ làm gì?
  Một đáp án khiên cho người ta phải thẹn thùng vừa mới từ trong suy nghĩ của nàng hiện ra, chớp mắt liền được nàng đè nén lại.
  Đừng nghĩ nhiều.
  Nàng khuyên răn bản thân, trái tim rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
  Một mình dùng bữa xong. Nàng đến trước cửa sổ nhìn, không thấy bóng dáng của Lang Trạm, trong lòng quét qua một chút thất vọng, nói đi rồi sẽ về, bây giờ đã đi bao lâu rồi? Kiềm chế đi ra khỏi phòng, vừa mới ra khỏi quán trọ, bỗng nhiên xuất hiện mấy ánh nhìn, giống như một cây đinh đâm lên người nàng.
  Nguyễn Thanh nhất thời không phân biệt rõ là địch hay là bạn, một chân lùi lại quán trọ, nàng không thể gây thêm phiền phức cho điện hạ, vẫn là nên ở trong quán trọ.
  Trở về phòng, ngồi một lát, lòng nàng hoảng sợ không thôi, biết là điện hạ sẽ không chịu thiệt thòi, nàng cũng không thể không lo, bèn nhảy ra khỏi cửa.
  Mấy ánh mắt đó vẫn còn, nàng cảnh giác đi vào trong đám đông. Hôm nay là một ngày âm u, lại cũng rất khó chịu, trên bầu trời từng tầng mây nối tiếp tầng mây, không có một chút gió.
  Vẫn chưa đến cửa nha môn, trên trán đã toát mồ hôi, Nguyễn Anh nhấc tay áo lên chùi.
  Trong chốc lát, tay áo che đi một nửa tầm nhìn, nửa tầm nhìn còn lại rời vào một cụ già mang áo đạo sĩ.

  Nguyễn Anh kinh ngạc, bước nhanh gọi một tiếng “tổ mẫu!” Có ý dùng giọng nói quen thuộc khiến người đó quay đầu lại, cách này quả nhiên hữu dụng, cụ già nhanh chóng quay đầu lại nhìn, lại thật sự chính là Tần thái hậu.
  Tìm được rồi!
  Nguyễn Anh đang vui mừng, lại thấy Tần thái hậu quay đầu lại bỏ chạy, tốc độ thật sự không chậm, thấy gần đuổi đến cổng thành, không nén được gọi một tiếng, “tổ mẫu!” khiến cho người đi đường lần lượt quay đầu lại nhìn.
  Nguyễn Anh trong lòng lại nảy sinh ra một kế sách: “Tổ mẫu! Đừng tránh con nữa!” Dáng vẻ yếu đuối đáng thương vừa vặn hợp với khuôn mặt của nàng, người đi đường sau đó liền tương trợ, một người lại một người đến ngăn Tần thái hậu lại.
  Tần thái hậu nổi nóng, từ sau lưng rút ra một thanh kiếm gỗ muốn đâm đến, người đi đường liền quên đi mỹ sắc, “nữ hiệp tha mạng!” Chạy bán sống bán chết.
  Nguyễn Anh hận sắt không rèn được thép, bước chân lại nhanh hơn, trước mắt sắp đuổi kịp Tần thái hậu, nào ngờ thành công trong tay lại bay đi mất, chỉ thấy Tần thái hậu quệt đất một cái liền bay lên trời, vù một tiếng liền bay ra khỏi cổng thành.
Người đi đường lần lượt cảm thán, “nữ hiệp thật bản lĩnh!”
  Chỉ có Nguyễn Anh thua trận đờ mặt ra. Nàng quả nhiên hiểu quá ít về Tần thái hậu, ai có thể nói với nàng, vì sao Tần thái hậu ngay cả khinh công cũng biết!
  Phiền muộn đứng một lúc, nàng quả quyết đi đến cửa nha môn, vẫn là đi tìm điện hạ gấp hơn. Đến cửa nha môn, nhìn trúng vào một nha dịch ở cửa, đi lên phía trước nghe ngóng một lát, biết được Lang Trạm đã về rồi, nàng không tránh được hỏi thêm một câu, “chàng ấy phạm tội gì?”
  “Ngài ấy không phạm tội.” Ánh mắt của nha dịch kéo dài trên người nàng, nàng nhẫn nhịn hỏi tiếp, “vậy vì sao lại bắt chàng ấy?”
  “Bắt nhầm rồi.” Nha dịch đơn giản trả lời, như là không tình nguyện kể lại cho nàng dễ dàng như vậy, nam nhân liếm liếm môi, muốn mở miệng rất nhanh liền bị một giọng nói cắt ngăng, “phu nhân.”
  Nguyễn Anh quay đầu lại một cách ngạc nhiên, chỉ thấy Lang Trạm chậm rãi bước đến, trong mắt của nữ nhân, khuôn mặt này của chàng như một thứ vũ khí sắc bén, toàn thân trên dưới không có chỗ nào là không hoàn mĩ, nhưng trong mắt nha dịch, đôi mắt này của chàng như là có độc, đâm vào trong da thịt mình.
  Nha dịch không chịu được lùi về sau mấy bước, thấy Lang Trạm đến bên cạnh Nguyễn Anh, quay đầu lảo đảo đi vào trong nha môn.
  Lang Trạm xem như không nhìn thấy, cũng không để Nguyễn Anh nhìn, quay lại trước mặt nàng nhẹ nhàng nói, “vi phu từng nói cho nàng ra ngoài?” 
  Kinh nghiệm lúc trước nói với Nguyễn Anh, Lang Trạm không vui rồi, vì mình tự ý ra khỏi quán trọ, nhưng lẽ nào mình không có một chút tự do? Nàng vừa nghĩ vừa chau mày lại, gió từ trong không trung đến, lướt nhẹ qua tóc ở trán nàng, mồ hôi theo đó rơi xuống.
  Gió mát không thôi.
  Lang Trạm lại nói, “đi theo vi phu.”
  Nguyễn Anh theo chàng đi vào một quán rượu gần đó, mát mẻ hơn bên ngoài một chút, trong sảnh thưa thớt người ngồi, tìm một chỗ trống ngồi xuống, lúc nãy cau chặt đầu mày chính là vì việc của Tần thái hậu, “thiếp nhìn thấy tổ mẫu rồi.”
  Vốn cho rằng Lang Trạm sẽ kinh ngạc, nào ngờ chàng nghe sau mắt cũng không nhìn lên, “lát nữa rồi nói, vi phu từng nói cho phép nàng ra ngoài?”

  Lại là dáng vẻ chất vấn!
  Tính tình tốt như Nguyễn Anh cũng bị làm cho tức giận, không nén được đem sự sợ hãi thường ngày ném sang một bên, kéo căng khóe miệng, “phu quân từng nói không cho phép thiếp ra ngoài?”
  Đây là tranh cãi?
  Gan không nhỏ!
  “Vi phu chưa từng nói.” Lang Trạm híp mắt lại, nhường trước một bước, vì chàng chỉ có thể tự mình trả lời câu hỏi trước đó, “nhưng cũng không nói cho nàng ra ngoài.”
  “Phu quân không nói không cho thiếp ra ngoài.” Nguyễn Anh chỉ có thể tóm chặt lấy điểm này.
  Lang Trạm ngầm thay đổi giọng điệu, “nàng nhất định tóm chặt không buông?”
  Nguyễn Anh trong lòng thầm nói đó là ngài ấy muốn tìm gốc rễ trước, nàng nghiêng đầu không nói, thấy người làm trong tiệm đi qua đi lại, vẫy tay nói, “lên rượu.”
  Hành động này không khác nào thêm dầu vào lửa.
  Lang Trạm sau đó liền quét mắt nhìn người làm một cái, tay ôm vò tượu của người làm bỗng ngừng lại, kế sinh nhai khiến hắn ta buộc miệng nói ra, “hôm nay không bán!” Vù một tiếng chạy ra sau tiệm. 
  Nguyễn Anh tức giận không thôi, thật sự cũng không có gì, chỉ cần Lang Trạm dừng chủ đề này lại, nàng có thể làm một mĩ nhân nhã nhặn lịch sự, nhưng ánh mắt của Lang Trạm không buông tha, “trả lời!”
  “Trả lời câu nào?” Nguyễn Anh lúc này như một tướng quân anh dũng, đang ra sức đâm vào phổi của Lang Trạm. 
  Vẻ giận trên mặt Lang Trạm xuất hiện, vỗ vào dưới bàn gào thét lên một tiếng, lung lay sắp đổ, “phu nhân biết là câu nào.”
  Trong lòng Nguyễn Anh thầm hừ một tiếng, bàn lại vang lên một tiếng, nàng không kiềm chế được, muốn đọ sức với ta? Một tay vỗ lên trên bàn, chỉ nghe thấy răng rắc mấy tiếng, sau đó Lang Trạm duỗi tay ra kéo nàng đứng dậy, “cẩn thận chút!” Một chân đạp bàn ra.
  Khoảnh khắc sau đó, một chiếc bàn hoàn hảo ầm một tiếng chia năm xẻ bảy, nát thành gỗ vụn rơi vãi ra trên đất.
  Nguyễn Anh: “… …”
  Nàng chỉ là giận hờn mà thôi.
  Đợi Lang Trạm bồi thường tiền bàn, không biết làm thế nào dẫn nàng ra khỏi quán rượu, cơn giận của hai người vì bồi thường tiền cho chiếc bàn mà tản đi. Nguyễn Anh không tự nguyện nhận thua trước, chỉ là trong đầu vẫn vang lên tiếng cẩn thận quan tâm của Lang Trạm, điện hạ giận mình như vậy, có lẽ là lo lắng mình bị người khác ức hiếp.
  Nên nhận lỗi trước?

  Nàng do dự, lời xin lỗi, phải nói như thế nào?
  Vì chàng không trở về, thiếp lo lắng cho chàng, bèn ra ngoài tìm chàng?
  Qúa thẳng thắn rồi.
  Nhất thời, quấn quýt vướng víu trong lòng, bước chân của nàng chậm hơn rất nhiều.
  Tiếng gió lớn rồi, màu sắc của mây trên trời đậm hơn, có vẻ như là mây đen kéo đến.
  Có lẽ sắp mưa.
  Trong đoàn người, Lang Trạm quay đầu lại, lùi lại nắm chặt lấy tay nàng, “phu nhân.”
  Nguyễn Anh tạm thời không có phản ứng.
  Lang Trạm như là mất đi vật báu, chàng nhận thua, “là ta không nên hỏi nàng như vậy.”
  
Tác giả có lời muốn nói:
Cám ơn chất dinh dưỡng của các thiên thần nhỏ quả cam bạn là dưa hấu lớn, nụ cười khuynh thành, bát thần quân là sơ tát lang.
Ngoài ra, tác phẩm chủ nhật tuần này vào V, lúc đó sẽ ra 10000 chữ, vì tác giả ngày thường tương đối bận, cũng không có lưu bản thảo, cho nên quyết định ngày mai ngừng viết một ngày, tranh thủ  chủ nhật tuần này sớm ra chương mới, xin các thiên thần nhỏ thông cảm.
Chúc ngủ ngon!
 


Bình luận

Truyện đang đọc