THƯ TÌNH CỦA ĐỘNG VẬT

Phía trước là ngã ba, xe Lăng Phong đi rồi, xe của Thành Thiên Khê lại rẽ, anh ta không thấy rõ hàng ghế sau là chị hay em nhưng lại nhớ chị gái là người lái xe.

Vậy nên… Người đang ngồi ở hàng ghế phía sau rất có thể là Diệp Tân. Cơ mà tại sao lại phải dừng một lúc để đổi sang ghế sau?

Thành Thiên Khê mệt mỏi nhắm mắt tựa vào ghế không muốn suy nghĩ càng không muốn chấp nhận nguyên nhân này, cũng như từ trước đến nay anh ta đều không muốn thừa nhận Lăng Phong căn bản không thích mình.

Anh ta thà ôm ảo tưởng Lăng Phong đối xử tốt với mình là do mình đặc biệt, cứ như vậy từng bước từng bước lợi dụng đủ loại thủ đoạn xuất hiện trước mặt Lăng Phong, chờ đợi một ngày Lăng Phong lại có thể xoa đầu anh ta một lần nữa, khen anh ta một cậu “Em rất hư, nhưng cũng rất đáng yêu.”

Anh ta biết, trong lòng Lăng Phong có cất giấu một bóng hình, nhưng Lăng Phong lại không biết anh lại là bóng hình duy nhất trong lòng anh ta.

Ở hàng ghế sau, Lăng Phong ôm DIệp Tân, cậu tựa vào vai anh, mí mắt sắp đánh nhau tới nơi, đám hamster trong lòng cậu ban nãy đi chơi cũng mệt mỏi rồi, bây giờ đang ngoan ngoãn ngủ trên người cậu.

Cả hai đều vô cùng mệt mỏi, lái xe trở về mất khoảng nửa giờ. Diệp Mộ lái chậm lại, lúc chờ đèn đỏ, cô nhìn thấy dáng vẻ hai người nép vào ngủ cùng nhau mà cũng hơi cong khóe miệng.

Cảm thấy mừng cho người họ xong, Diệp Mộ lại thất thần nhìn đèn đỏ.

Diệp Tân nói không sai, làm hộp hoa quả gì đó chỉ có trong giai đoạn đang yêu đương với thất tình thôi, nhưng mà bây giờ có lẽ cô lại bổ sung thêm cho bản thân mình một cái: giai đoạn thầm mến.

Cô không phải là do bị đám nhóc hamster nghiến răng nên không ngủ được, mà là do nghe bài hát của người kia nên mới không ngủ được.

Được rồi, cô thừa nhận, người đàn ông đó là Dư Khôn.

Má nó thiệt chứ!

Vốn là tối nay cô vẫn chơi Vương Giả với Dư Khôn như thường lệ, hôm nay rốt cuộc Dư Khôn cũng từ vàng lên bạch kim.

Anh ta kích động không thôi, để bày tỏ lòng biết ơn, đã hát tặng Diệp Mộ một bài hát gửi qua Wechat, là bài ‘Người tình không hoàn mỹ’ đúng chất trái tim thiếu nữ, và cô – Diệp Mộ – con người lang thang trong thế giới tình yêu, thế mà lại bị một bài hát bắt được.

Nhưng mà Dư Khôn có bạn gái rồi, hơn nữa thân phận hiện tại của cô cũng là bạn gái của Lăng Phong.

Ha ha, mẹ nó bây giờ muốn cô như thế nào?

Diệp Mộ phiền não túm hai chùm tóc, vẫn chưa chuyển sang đèn xanh nên cô bật một bài hát, thật trùng hợp quá, bằng một cách thần kì nào đó lại bật trúng bài hát mới “Động tâm” của Dư Khôn.

“Mẹ kiếp!” Diệp Mộ mắng một câu, nhưng lại luyến tiếc không muốn đổi sang bài khác, ngược lại là cứ nghe hết một lần lại một lần playlist đó trở về Linh Phương Uyển, cô cảm thấy là mình đang tìm đường chết, nhưng vẫn cứ cắm đầu không dừng lại.

Xe dừng, Lăng Phong cũng thức giấc. Còn Diệp Tân vẫn đang ngủ say chưa tỉnh.

Diệp Mộ đang định đánh thức em trai, Lăng Phong lại bảo cô dừng lại, anh ôm đám hamster trong ngực Diệp Tân đặt qua chỗ ngồi của mình, xong lại đi xuống vòng sang bên kia mở cửa xe, cuối cùng anh nhờ Diệp Mộ hỗ trợ cõng Diệp Tân lên lưng.

Lúc này Linh Phương Uyển thật sự rất an toàn, không cần phải lo bị người khác phát hiện.

Diệp Mộ ôm đám hamster đi theo Lăng Phong nhìn đứa em ngốc vẫn còn đang ngủ say, hầy, ở bên cạnh hai người bọn họ là cô lúc nào cũng ngửi thấy cái mùi chua chua của tình yêu.

Làm cho cô cũng muốn yêu đương! Mẹ nó thiệt chứ!

Diệp Tân không nặng, Lăng Phong cõng cậu cũng không tốn chút sức nào. Thang máy một lần nữa lên thẳng lên tầng 17. Diệp Mộ bước ra khỏi thang máy trước, cũng không quay đầu lại nhìn về phía anh mà khoát tay áo đi vào nhà mình.

Lăng Phong một tay nâng mông Diệp Tân, một tay móc chìa khóa, dù thế nào đi nữa thì Diệp Tân vẫn là một người đàn ông, Lăng Phong lại đang bận một tay, cho nên trong lúc vô tình, Diệp Tân thở một luồng hơi nóng ở phía sau tai làm lòng anh run lên, suýt nữa là không giữ được.

Vừa về đến nhà, Lăng Phong đến giày còn chưa kịp thay đã đi thẳng vào phòng ngủ, DIệp Tân không biết đang mơ tới cái gì mà cứ liếm lung tung cổ với lỗi tai anh, liếm đến anh cũng muốn bốc cháy luôn.

Lăng Phong cứ như đang quăng cục khoai lang nóng phỏng tay là Diệp Tân lên giường, bây giờ đã rất khuya rồi, ngày mai còn phải quay phim, tình hình này không phù hợp để hai người lăn qua lăn lại làm cái gì đó.

Lăng Phong chịu đựng cơn nóng cháy ở bụng dưới, đi cởi giày cho Diệp Tân. Cậu bị Lăng Phong hất một cái, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, nửa tỉnh nửa mê.

“Anh à?” Giọng cậu nhỏ nhẹ, cộng thêm cái trạng thái chưa tỉnh dậy mà lại vô thức gọi thân mật như thế càng thêm trêu ngươi.

Lăng Phong rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng cởi giày cho Diệp Tân rồi nhào tới ôm chặt hung hăng hôn cậu.

Nụ hôn sâu triền miên của người đàn ông khiến Diệp Tân triệt để tỉnh táo, cậu cũng ôm lấy Lăng Phong, nhiệt tình hôn đáp lại. Tuy mệt mỏi, nhưng sau khi nghỉ ngơi một lát cậu đã thấy ổn hơn nhiều rồi, huống chi là nam thần đang muốn làm chuyện thân mật với cậu nữa chứ.

Đôi chân thon dài của hai người quấn lấy nhau, hôn đến không phân biệt được chân của ai với ai. Rất nhanh sau đó, hô hấp của cả hai người đều nóng lên, thân thể dán chặt vào nhau, các phản ứng phát sinh trên thân thể đối phương đều có thể cảm nhận được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tân đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, đôi mắt cũng mơ màng, cậu còn hơi thở hổn hển, ngước mắt nhìn Lăng Phong, nhỏ giọng hỏi: “Anh, làm không?”

Lăng Phong cũng sắp nhịn không nổi rồi, nhưng đêm nay không phải là một thời cơ tốt, anh hiểu Tiểu Tân muốn đem toàn bộ bản thân giao cho anh, tựa như suy nghĩ của anh vậy.

“Cố gắng chờ một chút nhé.” Lăng Phong hôn lên đôi mắt Diệp Tân: “Hôm nay không tốt lắm, em xứng đáng được những điều tốt nhất cơ mà.”

Diệp Tân xấu hổ chui thẳng vào trong ngực Lăng Phong, kỳ thật ban nãy đầu óc nóng lên nên mới nói câu kia ra miệng, bây giờ cẩn thận ngẫm lại thì cũng thấy đêm nay quả thật không thích hợp, mấy ngày sau Lăng Phong vẫn còn phải bận rộn, ít nhất là còn phải bận hơn nửa tháng.

Đến lúc hết bận rộn thì ‘Cổ Mộ’ cũng đã quay gần xong, đến lúc đó Lăng Phong cũng không cần mỗi ngày đều phải gấp rút quay phim, thời gian tốt hơn mà Lăng Phong nói có lẽ là khi đó đi…

Sau lần đầu tiên giúp đỡ lẫn nhau với Lăng Phong, Diệp Tân cũng đã đi điều tra thử loại chuyện này đối với đàn ông thấy đều nói lần đầu tiên nếu người nằm dưới không chuẩn bị đầy đủ thì rất dễ bị thương, tuy Diệp Tân sợ đau, nhưng vì Lăng Phong, làm cái gì cậu cũng tình nguyện.

Chút tâm tư nhỏ này đương nhiên bị Lăng Phong nhìn thấu, cho nên khi anh nói cứ từ từ đã làm Diệp Tân cảm thấy anh càng lúc càng tốt, càng lúc càng dịu dàng, hơn nữa còn rất thương cậu, không muốn cậu bị thương.

“Anh Lăng Phong, vậy bây giờ chúng ta làm gì?” – Diệp Tân hỏi.

Lăng Phong ngậm ngón tay Diệp Tân vào miệng, suy tư một chút, sau đó nói: “Trước hết phải chuẩn bị một chút.”

“Hả? Chuẩn bị gì?” Diệp Tân còn chưa hiểu lời này có nghĩa là gì, Lăng Phong đã đứng dậy cầm lấy chai dầu bôi trơn.

Không lâu sau đó…

Diệp Tân trốn trong chăn không chịu ra ngoài.

“Tiểu Tân à…” Giọng nói của Lăng Phong đầy bất đắc dĩ: “Nếu em không giúp anh thì anh sẽ chết mất.”

Diệp Tân cọ cọ chăn một hồi rồi vẫn đi ra, nhưng trên mặt vẫn cực kỳ xấu hổ.

Cậu vừa… Cậu vừa rồi thế mà lại bị Lăng Phong dùng một ngón tay làm cho đầu hàng. Khoái cảm vừa kì lạ vừa đáng sợ đó… không có mặt mũi nào để nhớ lại luôn. Hơn nữa, Lăng Phong không phải cũng là lần đầu sao? Sao anh ấy lại biết nhiều như vậy? Lẽ nào khoảng cách giữa người với người lớn như vậy sao?

Cuối cùng, sau khi Diệp Tân giải quyết giúp Lăng Phong xong, thay ga giường rồi cùng nhau tắm rửa, đến lúc nằm trên giường để ngủ thì đã bốn giờ, mà tám giờ sáng lại phải đến đoàn tiếp tục quay phim.

Tuy rằng chỉ được nghỉ ngơi ba tiếng đồng hồ nhưng tinh thần của Lăng Phong lại không tệ, dù sao thì tối hôm qua cũng được phát tiết một lần. So với anh thì tinh thần của Diệp Tân kém hơn nhiều, đặc biệt là chuyện tối qua, ban ngày ban mặt mà cậu cũng hay lơ đãng nhớ tới, Diệp Tân cũng đang tự suy nghĩ liệu rằng bản thân có đói khát quá hay không, bằng không thì sao lại cứ không tự chủ được mà nhớ đến cảm giác tối qua chứ.

Trời ơi! Thuốc của cậu!

“Haiz!” Có một người ngồi xuống bên cạnh Diệp Tân, xung quanh người đó mang theo sự mỏi mệt ngay cả mắt thường cũng thấy được.

“Tiểu Linh, chị sao vậy?” Diệp Tân thấy sắc mặt của cô nàng tái nhợt, dáng vẻ như bị mới bị vét sạch.

“Má! Y chang anh Thiên Khê nói luôn, chạy đi vệ sinh năm sáu lần…” Tiểu Linh khóc không ra nước mắt, “Đúng là tự kiếm đường chết mà, đáng lẽ không nên ăn nhiều như vậy… Thôi không nói nữa, đi tiếp đây…”

“…” Diệp tân chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô nàng đi xa.

Có điều Tiểu Linh đã đi rất lâu rồi mà vẫn chưa thấy quay lại, Diệp Tân có hơi lo lắng cho cô.

Phía bên kia Thành Thiên Khê quay xong rồi, đang nghỉ ngơi, nhìn một vòng mà vẫn không thấy trợ lý của mình, cau mày hỏi người hay ở chung với trợ lý nhà mình nhất – Diệp Tân: “Diệp Tân, cậu có thấy Tiểu Linh không? Chạy đi đâu rồi trời?”

“Cô ấy đi vệ sinh, nhưng mà cũng đi gần nửa tiếng rồi…” Diệp Tân thấy Thành Thiên Khê đang tìm thứ gì đó xung quanh chỗ ngồi của anh ta.

Thành Thiên Khê tìm một lượt nhưng vẫn không tìm thấy, đương lúc định hỏi Diệp Tân thì Tiểu Linh gọi điện thoại tới cho Diệp Tân.

“Tiểu Linh, chị không sao chứ?” Diệp Tân hỏi.

“Ai, không được, tôi phải đi bệnh viện, điện thoại của anh Thiên Khê còn ở chỗ tôi, cậu có thể mang đến cho anh ấy giúp tôi không? Còn có, xin nghỉ giúp tôi nữa…” Giọng của Tiểu Linh hữu khí vô lực, rất yếu ớt.

“Ừm được, chị đang ở đâu đấy, để em sang.”

Tiểu Linh nói tên vị trí rồi cúp máy.

“Cô ấy sao rồi?” Thành Thiên Khê ở ngay bên cạnh, cũng nghe được bảy tám phần.

“Hôm qua ăn mận nên bị đau bụng…” Diệp Tân nói xong thì thấy vẻ mặt Thành Thiên Khê kiểu “Tôi biết lắm mà.”

Đạo diễn ở bên kia gọi Thành Thiên Khê nên anh ta cũng xua tay với Diệp Tân: “Được rồi, cậu đi đi, cảm ơn nhé.”

Tuy nói Thành Thiên Khê là tình địch của Diệp Tân, nhưng cậu cũng không muốn làm khó đối phương trong mấy chuyện cỏn con như này, hơn nữa trong mắt Thành Thiên Khê thì Diệp Mộ mới là tình địch, từ một góc nào đó mà nói thì, hai tình địch bọn họ cũng có thể ở chung mà nhỉ?

Lúc Diệp Tân tìm được Tiểu Linh, vẻ mặt của cô đã đau đớn không thiết sống nữa rồi.

Tiểu Linh nói cô đã gọi điện cho công ty, lát nữa công ty sẽ điều trợ lý tạm thời đến chăm sóc cho Thành Thiên, trong lúc trợ lý tạm thời vẫn chưa đến thì đành phải nhờ diệp Tân giúp đỡ một lát.

Diệp tân thấy dáng vẻ thảm thiết của cô nàng nên cũng không cự tuyệt, lấy điện thoại di động của Thành Thiên Khê rồi trở về.

Trên đường trở về, điện thoại của Thành Thiên Khê rung chuông, màn hình sáng lên, màn hình chờ là một tấm ảnh có hai người, một người là Thành Thiên Khê, người còn lại là Lăng Phong.

Thành Thiên Khê cười đến xán lạn lại mang theo chút e lệ, còn Lăng Phong thì cười ôn nhu mang theo vẻ sủng nịch. Không phải ảnh mới chụp gần đây, trông giống như là ảnh hồi mới ra mắt.

Trong lòng Diệp Tân đột nhiên chua lè.

Dãy số kia vẫn đang hiển thị, Diệp Tân không để ý, cũng không có ý định nghe máy, dù sao việc tùy tiện nghe điện thoại của người khác cũng không phải là hành vi tốt lành gì.

Nhưng mà chủ nhân của dãy số kia vẫn cực kỳ nghị lực, cứ gọi đến dù cho bị cúp máy bao lần, Diệp tân nhíu mày, chẳng nhẽ có việc gì gấp à?

Đến lúc đối phương gọi đến lần thứ ba, Diệp Tân suy nghĩ một chút, vẫn quyết định là sẽ nói một tiếng bảo đối phương chờ một chút rồi lát cậu bảo Thành Thiên Khê gọi lại.

Cậu vừa nghe máy, câu “Xin chào, Thành Thiên Khê hiện đang quay phim, lát nữa sẽ gọi lại cho bạn sau nhé.” còn chưa kịp nói ra miệng thì bên kia đã đoạt quyền nói chuyện trước.

“Yo! Siêu sao họ Thành, lâu rồi không gặp, ông đây được thả rồi! Gần đây ông đang hơi kẹt, nếu cậu không muốn chết thì chuẩn bị hai mươi triệu cho ông đây, nếu không thì… Ha ha…” m thanh ở đầu dây bên kia rất thô thiển, ngữ khí cũng âm u mang theo lệ khí.

Diệp Tân hết hồn nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, trả lời: “Xin lỗi, anh Thiên Khê hiện đang quay phim, không rảnh nghe điện thoại…”

Diệp Tân còn chưa dứt lời, người kia đã bất lịch sự mà ngắt lời: “Vờ như không nghe à? Không sao, nói cho Thành Thiên Khê, ông đây chờ cậu ta mười hai tiếng đồng hồ, siêu sao mà, cũng bận rộn nên ông hiểu cho, nhưng mà ông đây là người không kiên nhẫn lắm, lố một phút thì cả người đều khó chịu.”

“…” Diệp tân bước trở về nhanh hơn.

Thành Thiên Khê vẫn còn đang quay phim, cậu cầm điện thoại chờ anh ta mà trong đầu loạn thành một đống.

Tại sao Thành Thiên Khê lại bị uy hiếp tống tiền? Nghe cách nói của đối phương thì có lẽ không phải lần một lần hai. Hay đây chỉ là một cuộc điện thoại lừa đảo bình thường thôi? Nhưng lỡ nó là sự thật thì…

Diệp Tân nhìn Thành Thiên Khê đang cầm kiếm đối chiến với Lăng Phong, anh ta không chú ý dưới chân, bàn tay vung kiếm đụng phải nắp quan tài, trong nháy mắt cả khuôn mặt yêu nghiệt đau đến xanh lè.

Hết chương 34.

Bình luận

Truyện đang đọc