THƯ TÌNH GỬI VỆ LAI

Vệ Lai vẫn lắc đầu như cũ, không muốn đi đâu cả.

Có rất nhiều người khi tâm trạng không tốt hoặc vô cùng mệt mỏi thì họ thường sẽ chọn đi du lịch để giải sầu và điều chỉnh lại tâm trạng, nhưng cô thì ngược lại, lúc nghỉ phép cô chỉ muốn ở nhà, ăn cơm một mình rồi yên lặng đọc sách. 

Cô sẽ chọn đi du lịch khi tâm trạng tốt, cơ thể tràn đầy năng lượng.

Bây giờ là mùa đông, nơi vui nhất chỉ có thể là nơi có thể trượt tuyết, hoặc là đi biển ở bán cầu Nam, những địa điểm vui chơi đó Vệ Lai đã từng đi mấy lần, lúc đại học cô đã cùng bạn bè đi qua rất nhiều quốc gia, sau đó lại có một người cùng cô đi thăm những chốn cũ không chỉ một lần. 

Tất cả những ngôi sao trên trời cô cũng từng xem qua, sao ở vùng địa cực đã xem hai lần.

Châu Túc Tấn một tay ôm cô, tay còn lại lấy bàn tay cô từ trong túi áo khoác ra rồi nắm chặt: “Cả năm không ra ngoài rồi, không muốn tìm nơi nào đó ở vài ngày sao?” 

Vệ Lai: “Không muốn. Năm sau phải cùng đồng nghiệp đến Châu Úc và Châu Âu đàm phán chuyện hợp tác mua hàng nước ngoài, đến lúc đó tiện thể đi chơi mấy ngày vậy.” 

Châu Túc Tấn không nhiều lời nữa.

Giữa hai người đột nhiên rơi vào im lặng. 

Cơn gió buốt lạnh trên cơ thể anh cùng hơi thở lạnh lẽo cuốn thẳng vào trong áo khoác, phả lên mặt cô.

Ở trong lòng anh không ấm áp chút nào,  Vệ Lai theo bản năng tựa chóp mũi lên ngực áo sơ mi của anh, có ý muốn tìm kiếm chút ấm áp.

Châu Túc Tấn rũ mắt nhìn Vệ Lai, cô hơi khịt chóp mũi có chút phiếm hồng, anh cúi đầu, hôn lên chóp mũi lạnh lẽo của cô.

Hơi thở ấm áp của anh phả xuống, Vệ Lai nín thở: “Cảm ơn.” 

Cảm ơn anh vì đã sưởi ấm cho cô, Châu Túc Tấn không đáp.

Vệ Lai ngẩng đầu: “Anh về đi, lát nữa em cũng phải đi rồi.”

Trước khi buông cô ra, Châu Túc Tấn nói: “Vấn đề ở xa anh vẫn đang giải quyết, sang năm sau có thể ở lại Giang Thành tầm bốn tháng.” 

“Nếu anh thật sự không có gì quan trọng thì em sẽ không dày công chuyển công việc trọng tâm của em đâu.”

Anh buông cô ra: “Lên ăn sáng đi.” 

Vệ Lai ừ một tiếng: “Anh cũng lên xe đi.” 

Nhưng vẫn không thể kiềm chế được bản thân, ngay khi Châu Túc Tấn xoay người cô liền tham lam ôm anh thêm một lát nữa.

Châu Túc Tấn ôm lại cô: “Anh chưa đi mà, điện thoại trong xe nên anh muốn đi lấy, anh sẽ ăn sáng với em.”

Vệ Lai rời khỏi vòng tay anh: “Đường Chi đang ở nhà ăn chờ em.  Sau này có rất nhiều thời gian ăn sáng cùng nhau mà, đừng làm lỡ công việc buổi sáng.” 

Cô vẫy vẫy tay rồi xoay người trở về khách sạn.

Giống như lúc đi ra, Vệ Lai đút hai tay vào trong túi áo khoác.

Nhưng điều khác biệt chính là cô bước nhanh hơn một chút, một bước là hai bậc thang. 

Đến trước cửa xoay tròn của khách sạn, cô quay đầu lại nhìn anh một cái.

Đường Chi dặn đầu bếp nấu một bát mì, vừa mới bưng về chỗ ngồi còn chưa bắt đầu ăn thì Vệ Lai đã quay lại.

“Giám đốc Châu đâu?”

"Buổi sáng còn có việc, về rồi.” 

Vệ Lai đi lấy đồ ăn sáng, ở đây món Trung Quốc và Phương Tây đều có đủ, cô chỉ lấy bánh mì, sữa bò và trứng chiên, sau đó lại lấy thêm mấy trái nho xanh.

Đương Chi nhìn chằm chằm khay đồ ăn của cô: “Đồ ăn nhiều như vậy sao cậu chỉ chọn mấy cái này.” 

Vệ Lai cười: “Không phải cậu cũng chỉ ăn mì đấy sao.” 

Đường Chi đuối lí, bật cười.

Cô ấy nhìn ra sắc mặt của Vệ Lai đã thoải mái hơn nhiều rồi: “Đúng thật là bất ngờ có thể khiến cho tâm trạng con người tốt lên.”

Vệ Lai cười nhạt, không phản bác.

Tâm trạng tốt hơn là bởi vì từ tận đáy lòng cô đã chấp nhận phương thức ở chung có ranh giới với anh, hôm nay như vậy là đã rất tốt, anh đến đây gặp cô, nói với nhau mấy câu, chuyện gì cũng theo ý cô.

Cô nhớ anh, nhưng sẽ không làm nũng hay ép buộc anh làm bất cứ chuyện gì.

Không ép buộc sẽ không mệt mỏi.

Anh có không gian riêng tư thoải mái của chính mình, cô cũng sẽ thấy dễ chịu hơn khi không cần phải chờ đợi.

Trong những ngày qua, cuối cùng cô cũng tiêu hóa được cảm xúc của chính mình và ổn định được tâm trạng của bản thân ngay tại khoảnh khắc được ôm lấy anh.

Cô và Đường Chi vừa ăn vừa nói chuyện, ăn rất chậm rãi, tài xế đã sớm ăn xong rồi xuống lầu ngồi vào trong xe.

Ăn một bát mì không đủ, Đường Chi lại đi lấy vài miếng thịt nướng.

Có người gọi cho Vệ Lai, là tài xế.

Tài xế nói với cô là giám đốc Châu muốn đổi xe với anh ta.

“Châu Túc Tấn còn chưa đi sao?” Cô giật mình, đặt ly cà phê trong tay xuống.

Tài xế nói: “Vẫn chưa.”

Đổi hay không đổi anh ta không có quyền quyết định, Châu Túc Tấn không phải ông chủ của anh ta, nên anh ta chỉ có thể xin chỉ thị từ Vệ Lai.

“Tôi sẽ xuống ngay.”

Vệ Lai vội vàng rời khỏi nhà ăn, nhà ăn ở lầu hai, cô trực tiếp đi xuống bằng thang bộ.

Châu Túc Tấn đưa Bentley của anh cho bọn cô dùng, còn nói: “Chú Diêm sẽ đi theo để lái thay cho tài xế của em, hai người thay phiên nhau lái thì sẽ không mệt.” 

Sau khi Vệ Lai nghĩ kỹ thì lại bình thản mà chấp nhận ý tốt của anh như trước, khách sáo hỏi một câu: “Mượn hai ngày có ảnh hưởng đến việc đi lại của anh không?” 

Châu Túc Tấn nói: “Không ảnh hưởng, công ty có nhiều xe lắm.” 

Ghế dựa của Bentley ngồi thoải mái hơn xe thương vụ, để xe thương vụ lại cho anh thì cũng không cần lo nó sẽ về Giang Thành bằng cách nào, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa hết.

Lấy đồ trong xe thương vụ đổi qua bỏ vào cốp xe Bentley xong thì lại lên phòng lấy hành lý, trong lúc đó Châu Túc Tấn vẫn ở dưới lầu không đi.

Lúc tạm biệt lần nữa Vệ Lai không ôm anh.

Mở cửa sau lên xe, cô ngồi vào chỗ bình thường Châu Túc Tấn hay ngồi.

Đường Chi ngồi bên cạnh, cô ấy đóng cửa lại rồi không khỏi quan sát bên trong xe, sang trọng âm u nhưng lại sạch sẽ. 

Xe sang trọng gì cô ấy cũng từng ngồi qua rồi, trong đại lý xe hơi cũ của anh cô ấy siêu xe gì cũng có, nhưng cho dù là xe sang cỡ nào cô ấy cũng chưa từng dè dặt như ngồi xe của Châu Túc Tấn, theo bản năng mà muốn nín thở, có một cảm giác áp lực vô hình. 

Còn không tự do bằng ngồi xe thương vụ.

Đột nhiên có một đợt gió lạnh luồng vào trong xe, Đường Chi quay sang, là Vệ Lai hạ cửa sổ xe. 

“Em về đây.” Vệ Lai vẫy tay với Châu Túc Tấn.

Nâng cửa sổ xe lên, anh ở bên ngoài cũng không còn nhìn thấy cô nữa.

Chú Diêm khởi động xe, cô lại quay đầu nhìn anh thêm mấy lần.

Châu Túc Tấn nhìn theo chiếc Bentley hết một đoạn đường mới ngồi vào xe thương vụ.

Vệ sĩ khởi động xe rồi rẽ trái, đi về hướng ngược lại với Bentley. 

Sáng bốn giờ đã thức dậy chạy tới đây, trong lúc trở về Châu Túc Tấn tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vệ Lai nguôi giận rồi.

Nhưng không còn dính lấy anh nữa. 

Đến tòa cao ốc của Khôn Thần, anh gặp được Châu Gia Diệp từ bên ngoài trở về. 

Bảng số xe thương vụ khá quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra mình đã gặp ở đâu.

“Xe ai vậy?” Anh ấy hỏi.

Châu Túc Tấn đóng cửa xe, hai người cùng đi tới thang máy, anh trả lời: “Triệu Liên Thần.” 

Châu Gia Diệp: “...” 

Khó trách cảm thấy quen mắt, có lần Triệu Liên Thần đã lái chiếc này đến chúc Tết bà nội anh ấy, có gặp trong sân nhà của bà nội vài lần. 

Thang máy lên lầu cùng lắm chỉ mất ngắn ngủi mấy chục giây, không kịp lên tiếng hỏi Châu Túc Tấn là chuyện gì, tại sao lại dùng xe của Triệu Liên Thần.

Trở về văn phòng của mình, Châu Gia Diệp gọi điện thoại cho Lục An dò hỏi có chuyện gì: “Hai người bọn họ bắt tay làm hòa?” 

Lục An: “...Sao có thể. Xe là Triệu Liên Thần đưa cho Vệ Lai Bách Đa, có thể là Vệ Lai đã lái chiếc này đi công tác, rồi Châu Túc Tấn đổi xe với cô ấy.” 

“Triệu Liên Thần muốn làm gì?”

"Ai mà biết, cái này phải đi hỏi hắn ta.” 

Lục An vừa đến công ty nhà anh ta, ở Giang Thành lâu rồi, bây giờ về đến văn phòng của mình trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác xa lạ đến khó tả. 

Mẹ anh ta nói anh ta làm việc không đàng hoàng, bắt anh ta từ Giang Thành trở về, con cháu trong nhà họ Lục nhiều như vậy, anh cậu ta thì tập đoàn vẫn làm ăn bình thường, ngược lại còn phát triển hơn nữa ấy chứ.

Giang Thành đã sắp trở thành một trong số công việc trọng tâm của Châu Túc Tấn, vì vậy chỉ cần anh ta hợp tác toàn diện với Châu Túc Tấn thì sau này sẽ ở lại Giang Thành: “Anh không đến Giang Thành bao lâu rồi?”

Châu Gia Diệp nói: “Một năm.”

Lần trước đến là khi Chấu Túc Tấn và Vệ Lai đính hôn.

Lục An bảo anh ấy có thời gian thì đến Giang Thành xem đi, đầy đường đều là siêu thị do Vệ Lai và Triệu Liên Thần hợp tác mở ra.

Nói đến đây anh ta bỗng nghĩ đến một khả năng: “Triệu Liên Thần làm chuyện không có đạo đức quen cửa quen nẻo rồi, anh nói xem, có khi nào hắn ta sẽ mở mấy cái Vệ Lai Bách Đa ở Bắc Kinh không? Thậm chí là còn mở ở mấy con đường mà khi tan làm Châu Túc Tấn sẽ phải đi qua ấy.” 

Châu Gia Diệp: “...”

Triệu Liên Thần vẫn không biết xe mình bị tiệt hồ*, thẳng đến chiều 28 Tết hắn ta gặp phải chiếc xe thương vụ vốn dĩ phải đang ở Giang Thành đó trên đường. 

*Vốn là một thuật ngữ mạt chược, một phương thức hồ bài (thắng), Sau này, nó được mở rộng ra với nghĩa là bị người khác nhanh chân giành trước

Hôm nay Triệu Liên Thần đi chúc Tết sớm, xe thương vụ đó chạy trước mặt hắn ta, còn đi cùng một hướng với hắn ta.

Triệu Liên Thần đoán được là ai, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.

Chạy đến trước cổng lớn hắn ta mới xác định được người trong xe chính là Châu Túc Tấn.

Người mà bà ngoại hắn ta muốn đi chúc tết chính là bà nội của Châu Túc Tấn, hai chiếc xe một trước một sau đỗ vào trong sân nhà cũ của nhà họ Châu.

Bà ngoại hắn ta và bà nội Châu cho rằng bọn họ đã xóa bỏ hiềm khích lúc trước, nên liền vui mừng không thôi.

Triệu Liên Thần cười cười, không nói tiếp, nhàn nhạt nhìn lướt qua chiếc xe thương vụ kia.

Vẻ mặt Châu Túc Tấn lạnh nhạt, chào hỏi hai vị trưởng bối xong thì lập tức đi vào biệt thự.

Bà nội hỏi: “Sao hôm nay con rảnh mà đến đây thế?” 

Châu Túc Tấn nói: “Trả xe.” 

Triệu Liên Thần ngước mắt, thế thì đoán chắc là anh đã biết hắn ta sẽ đến đây

Châu Túc Tấn chỉ ở đó nửa tiếng, để xe thương vụ và chìa khóa xe lại, chú Diêm lái chiếc Phantom vào trong sân, còn Bentley kia đã để lại ở Giang Thành cho tài xế Vệ Lai Bách Đa lái.

__

Ngày 29 Tết, Vệ Lai đến nhà mới của ba mình ăn bữa cơm đoàn viên.

Trời lạnh, lúc trở về cô bảo cha không cần đưa, cô sẽ tự bắt xe về.

Vệ Hoa Thiên mặc áo lông vũ, cho dù gọi xe thì cũng khăng khăng muốn tiễn cô. 

Vô cùng cố chấp, nên Vệ Lai nói: “Thế thì con đi bộ về đây.” 

Vệ Hoa Thiên không thể để con gái chịu lạnh được: “Bên ngoài lạnh lắm.” 

“Không sao, đi một chút sẽ không lạnh.” 

Vệ Lai mặc áo lông vũ và đeo mũ lên, cùng ba đi bộ trở về. 

Hôm qua Giang Thành đổ một trận tuyết lớn, làm tăng thêm không khí của mùa xuân.

Vệ Lai đi rất chậm, tuyết ở ven đường còn chưa tan, làm cô nhớ đến những dấu chân in lên bãi cỏ trong sân sau nhà Châu Túc Tấn vào năm ngoái.

Vệ Hoa Thiên quan tâm nói: “Con và Châu Túc Tấn thế nào rồi?” 

"Rất tốt. Anh ấy đối xử với con tốt lắm, cũng sẵn sàng tiêu tiền cho con.” Vệ Lai hỏi ông ngày mai mấy giờ bay.

“9 giờ.”

“Vậy thì phải dậy sớm.” 

“Ừm, dù sao cũng không ngủ được.” 

Lần này dì Triệu và ba sẽ dẫn theo ông bà, để ông bà được trải nghiệm những tập tục ăn tết của nơi khác.

Vệ Hoa Thiên trầm mặc vài giây sau đó dặn dò: “Ngày mai con và mẹ con đừng lo làm việc quá, về nhà sớm để ăn cơm tất niên.” 

Vệ Lai cười cười: “Được.” 

Giữa trưa ngày mai mẹ cô còn có chuyến bay từ Thượng Hải đến Hải Thành.

Ngày hôm sau, 30 tết.

Vệ Lai thức dậy đến công ty như thường ngày, hôm nay siêu thị kinh doanh đến 7 giờ tối sẽ đóng cửa. 

Cô gặp được Trần Kỳ ở cửa hàng chính.

Trần Kỳ cầm một ổ bánh mì vừa mới ra lò, hôm nay không có nhiều loại, không tìm được loại mình thích nên chỉ có thể tùy tiện mua hai cái để làm đồ ăn tạm cho bữa sáng.

Vệ Lai xuống xe rồi chào hỏi anh ta: “Hôm nay trực ban, sao anh lại tới đây?” 

Trần Kỳ bất đắc dĩ nói: “Nếu tôi mà không đến công ty, ăn xong giao thừa sẽ bị mẹ tôi kéo đi xem mắt.” Bây giờ trừ Vệ Lai Bách Đa ra thì anh ta không có hứng thú với bất cứ thứ gì cả. 

Anh ta biết mình là người như thế nào, một khi đã làm việc rồi thì chuyện khác đều sẽ bị ném ra sau đầu, mối tình trước kia cũng chính vì như vậy mà mới chia tay.

“Địa điểm của mấy cửa hàng ở Bắc Kinh sắp chọn xong rồi, lát nữa tôi cho cô xem.”  

Vệ Lai vừa đi vừa nói chuyện với anh ta: “Được, gửi vào hộp thư của tôi đi. Tiến triển còn nhanh hơn so với tôi dự đoán nữa.” 

Trần Kỳ nói đúng sự thật: “Công Nghiệp Bách Đa bên kia có cho một ít ý kiến, nếu không việc điều tra của tôi bên này có thể sẽ kéo dài đến vài tuần sau.” 

Dòng tiền mặt của Bách Đa dư thừa, năm sau bọn họ sẽ cùng lúc tiến hành sửa sang lại mười mấy cửa hàng trong thành phố, đồng thời việc xây dựng chuỗi cung ứng lạnh cũng phải theo kịp, có nhiều việc cần phải làm hơn những gì bọn họ nghĩ: “Chắc tôi không có thời gian đi Châu Úc công tác rồi.” 

Vệ Lai: “Anh cứ làm việc quan trọng trước đi, để tôi sắp xếp những người khác đi cùng tôi.” 

Tới văn phòng, cô mở máy tính ra rồi bắt đầu bận rộn.

Rất nhanh đã đến giữa trưa, Trần Kỳ tới gõ cửa văn phòng của cô, anh ta chuẩn bị về nhà ăn cơm, mẹ anh ta đã gọi ba cuộc điện thoại để giục anh ta.

“Giám đốc Vệ, tôi đi về trước nhé.”

Vì hôm nay cô phải trực đến 7 giờ tối nên anh ta hỏi nhiều thêm một câu: “Giám đốc Vệ, hôm nay cô ăn tất niên như thế nào?” 

Vệ Lai cười nói: “Tan làm rồi về nhà ăn. Anh mau về đi, năm mới phát tài nhé.” 

Trần Kỳ cũng chúc cô một câu giống như vậy rồi đóng cửa lại.

Vệ Lai cầm điện thoại nhìn một cái, suy nghĩ vài giây rồi bỏ xuống, sau đó tiếp tục xử lý công việc.

Trong chung cư chuẩn bị một ít đồ Tết và nguyên liệu nấu ăn, năm nào bà nội cũng làm cả hai vị bánh trôi ngọt và mặn, kêu cô mang cho mẹ một phần, năm nay mẹ cô phải ở Hải Thành một tuần, cô mang bánh trôi về chung cư. 

Buổi tối lấy mấy cái bánh trôi ra, làm thêm hai món ăn cũng đủ một mình cô ăn.

7 giờ 20 phút, các cửa hàng trưởng đều đã báo cáo công việc xong, kết thúc trực ban. 

Mỗi năm vào lúc 7 giờ đêm giao thừa, khu phố cũ đúng giờ châm ngòi đốt pháo hoa.

Các đoạn đường đều được kiểm soát, trên đường xe cộ như nước, chỉ có thể chờ màn biểu diễn pháo hoa kết thúc mới về nhà được.

Vệ Lai tắt đèn, chỉ còn lại ánh sáng của màn hình máy tính, cô cầm ly nước đứng trước cửa sổ, ở góc độ này rất thích hợp để xem pháo hoa.

Cách khá xa nên không nghe được âm thanh, mà chỉ thấy những ánh sáng sặc sỡ nở rộ trong bầu trời đêm tối tăm. Năm nay cô không có điều gì muốn thực hiện, nên chỉ xem pháo hoa mà không ước gì cả.

Điện thoại trên bàn chợt reo, cô bước tới vài bước rồi cầm lên xem, là Viên Hằng Duệ.

[ Đã đến khoảnh khắc giá trị nhất của Tết nguyên đán rồi, Viên Hằng Duệ tôi trước tiên chúc cô năm mới vui vẻ, chúc cô và người nhà một năm hạnh phúc suôn sẻ, vạn sự như ý, làm ăn phát đạt, tiền vô như nước! ] 

Vệ Lai trả lời anh ta: [ Năm mới vui vẻ. Năm mới phát tài phát lộc, sớm ngày bước lên bảng xếp hạng người giàu có.]

Viên Hằng Duệ cười: [ Cảm ơn, chắc chắn sẽ làm được ] 

Anh ta còn muốn hỏi cô có ở Giang Thành không, có xem pháo hoa không, có ăn cơm tất niên không, nhưng lại thấy không thích hợp.

Pháo hoa 7 giờ rưỡi là kết thúc, mãi cho đến 8 giờ người trên đường mới tan đi hết.

Vệ Lai tắt máy tính rời khỏi công ty, từ bãi đỗ xe chạy thẳng đến Giang Ngạn Vân Thần.

Tết âm lịch năm ngoái, nhà vệ sinh trong Giang Ngạn Vân Thần là do chính tay cô quét dọn, tất cả hàng hóa đều là cô sắp xếp, năm nay cô tìm một công ty vệ sinh đến dọn dẹp một lần.

Vệ sinh quét tước xong cả rồi, nhưng câu đối thì vẫn chưa dán.

Cô có mang theo hai câu đối xuân trong cốp xe, một lớn một nhỏ, còn có một cái thang gấp.

Câu đối xuân lớn kia là để dán ở cửa cuốn của cửa hàng thứ 17, cô đã nói với cửa hàng trưởng rằng mình sẽ tới dán câu đối xuân. 

Tới Giang Ngạn Vân Thần, cô dừng xe ở cửa siêu thị, đầu tiên là đi lên nhà trong khu chung cư để dán câu đối xuân, cô không vào nhà, mà dán câu đối xuân lên cửa xong thì đã lập tức đi xuống lầu.

9 giờ, người đi lại và xe cộ trên đường rất ít.

Lấy thang gấp trong cốp xe ra rồi dựng nó ở trước cửa.

Ánh sáng của hộp đèn quảng cáo phía trên đã đủ sáng rồi, không cần dùng đến đèn pin.

Đầu tiên Vệ Lai lấy thước cuộn đo để xác định vị trí đại khái của dấu ngắt câu, câu đối năm trước ở cửa hàng này cũng là do chính tay cô dán, đã có kinh nghiệm phải dán như thế nào. 

Trong lúc cô đang đo kích cỡ dấu ngắt câu thì một chiếc xe ô tô màu cà phê chậm rãi dừng ở ven đường.

Chương Nham Tân từ trong khu biệt thự Giang Ngạn đi ra, từng đi ngang chỗ này nên anh ta biết ở đây có siêu thị của Vệ Lai, vừa rồi cố ý nhìn thoáng qua, không ngờ lại thấy cô đang dán câu đối xuân ở cửa. 

Dán xong một bên cô đi xuống cầu thang, tiếp đó dịch cầu thang qua bên cạnh rồi tiếp tục.

Nhìn bóng dáng cô đơn của cô, làm Chương Nham Tân chợt nhớ đến câu “Mãi mãi yêu anh” mà cô đã từng nói với anh ta.

Điện thoại trên bảng điều khiển trung tâm* rung lên, người gọi là Mục Địch.

*Đây là nơi tập trung các bộ điều khiển và các công tắc quan trọng để điều chỉnh các chức năng của xe, bao gồm hệ thống âm thanh, điều hòa không khí, đèn chiếu sáng, hệ thống giải trí và các tính năng khác.

Anh ta thẳng thừng tắt máy, lại nhìn về phía siêu thị.

Điện thoại vang lên lần nữa, anh ta tiếp tục tắt.

Cửa sổ ở ghế lái trượt xuống, anh ta tắt xe, đèn trong nháy mắt cũng tắt. 

Lấy thuốc lá và bật lửa trong tay vịn, châm một điếu.

Khói thuốc lá lượn lờ ra ngoài cửa sổ, rồi chợt bị gió lạnh thổi ngược vào trong xe. 

Anh ta xoay mặt lại lần nữa, thông qua cửa sổ ghế phụ nhìn về phía cửa lớn của siêu thị, bên kia cũng đã dán xong, đang chuẩn bị dán câu đối ngang.

Lúc này một chiếc Phantom màu đen kim cương vượt qua xe Chương Nham Tân, tốc độ xe chậm lại, ngừng ở phía trước xe anh ta, sau đó lùi lại mấy mét.

Chương Nham Tân nhìn biển số xe một cái, dập tắt điếu thuốc.

Đêm nay Châu Túc Tấn tự mình lái xe đến, chú Diêm thì ngồi máy bay trở về rồi.

Năm nay không ăn cơm tất niên với mẹ, ăn ở nhà cũ xong liền đi thẳng đến sân bay, bởi vì mưa tuyết nên các chuyến bay đều bị trì hoãn, khi đến Giang Thành thì trời đã tối đen, lại gặp phải kiểm soát bắn pháo hoa ở trên các tuyến đường chính nên thời gian từ đường vành đai đến nhà mẹ vợ còn dài hơn thời gian anh bay từ Bắc Kinh tới đây.

Tới nhà của mẹ vợ rồi, thì trong nhà lại tối đen như mực, chẳng có nổi một bóng người.

Chung cư cũng không có ai, nên anh từ chung cư chạy thẳng đến nơi này.

Đỗ xe xong, anh nhìn xe Chương Nham Tân qua kính chiếu hậu một cái, cởi dây an toàn rồi đẩy cửa bước xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc