THƯ TÌNH MÙA HẠ

9

Trên đường trở về, Tần Kha lái xe, xị mặt, chẳng nói chẳng rằng.

Tôi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bởi vì vừa rồi, sau khi Tần Kha cầu hôn, tôi như hoá đá.

Tần Kha chau màu, mặt đen như đ í t nồi.

Như thể đột nhiên ý thức được mình bị ch ập m ạch, cầu hôn quá vội vàng.

Sau đó tôi không kìm được mà bật cười, mọi chuyện lại thành ra thế này.

Tần Kha xấu hổ, thậm chí còn không chịu nói chuyện với tôi.

Trời đã tối hẳn.

Không khí trong xe có hơi ngột ngạt, ngẫm nghĩ một lúc, tôi nói: “Tháng sau em phải quay về châu u rồi, hy vọng anh có thể suy nghĩ thêm về chuyện tham gia bữa tiệc.”

“Ừm.” Anh trả lời: “Không cần suy nghĩ, anh sẽ đi.”

“Cảm ơn anh.” Tôi gãi đầu, nhìn bàn tay đang để trên vô lăng của anh: “Sau này em cũng muốn phát triển ở nước ngoài, vậy nên…”

Tần Kha đánh tay lái, dừng xe ở ven đường.

“Lê Nguyện.”

Anh gõ tay vào vô lăng: “Em muốn nói gì.”

“Có lẽ chúng ta sẽ không có kết quả.”

Đột nhiên Tần Kha bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em tự tin quá nhỉ.”

Nói xong anh bắt đầu nhìn tôi chằm chằm.

Ánh sáng lờ mờ, tự dưng cái nhìn của Tần Kha lại khiến con tim tôi loạn nhịp.

Trong xe có bật điều hoà nhưng chẳng mấy chốc người tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

Tần Kha cởi cúc áo sơ mi đầu tiên, sau đó hỏi một câu bâng quơ: “Dựa vào đâu em cho rằng chúng ta không có kết quả.”

“Anh sẽ đi nước ngoài sao?”

Tôi ngây người.

Tần Kha không lên tiếng mà đóng cửa sổ lại.

Tôi cũng không hiểu thời tiết chớm hạ nữa, rõ ràng có mở điều hoà nhưng lại càng lúc càng nóng.

Đ ốt cháy trái tim tôi, khiến nó đập nhanh hơn.

“Lê Nguyện.”

“Dạ?”

“Em không nóng sao?”

Tôi như bị b ỏ b ù a, dán mắt vào gương mặt bảnh bao của Tần Kha.

Có một khoảnh khắc nào đó tự dưng trong đầu tôi lại lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ Tần Kha đang quyến rũ tôi.

Nhưng chẳng mấy chốc nó đã bị phủ định.

Một người có tính công tử như Tần Kha, sao có thể chủ động được.

Thế là tôi nắm lấy cổ áo anh, sau đó cúi người hôn lên môi anh.

“Nguyện, anh yêu em.”

Giọng nói trầm trầm quyến rũ như mang theo dòng điện chạy qua tai tôi, cảm giác tê tê lan ra sau lưng.

“Tần Kha…” Giọng tôi run run.

Cánh môi hé mở bị anh hôn lấy.

Cơn mưa nặng hạt rơi lộp bộp trên cánh cửa kính, hệt như từng nhịp trống.

Lúc nặng lúc nhẹ.

“Nguyện, em vừa mới nói, sau này chúng ta sẽ sao cơ?”

“Yêu xa…”

Anh ôm mặt tôi, hôn chụt một cái: “Yên tâm, anh sẽ đi tìm em.”

Đêm nay dài đến lạ.

Mặt trăng nép mình sau rặng mây đen, và rồi nghe thấy hết những lời mật ngọt bùi tai.

10

Sáng sớm hôm sau, tôi bị cuộc điện thoại của bạn thân đánh thức.

“Bao giờ cậu về? Phòng nhân sự vừa mới gọi điện cho tớ, bảo xét thấy mấy năm qua cậu có biểu hiện xuất sắc nên đã quyết định đưa cậu vào danh sách ứng cử viên cho chức giám đốc sáng tạo đấy.”

Tôi ngồi bật dậy, sờ mái tóc rối bù của mình.

“Tớ… về ngay đây.”

Cúp máy, tôi mới sực nhớ ra Tần Kha đang nằm bên cạnh mình.

Do động tác quá mạnh, chăn bị kéo xuống tận eo, để lộ ra cơ bụng rõ nét.

Tần Kha hé mắt, nằm trên giường lười biếng nhìn tôi, không hiểu kéo chăn lên che.

“Em lại muốn đi nữa?”

Giọng anh hơi khàn khàn lúc vừa mới thức giấc.

Tôi vội đưa mắt nhìn sang chỗ khác, hai tai đỏ bừng: “Hơi… hơi vội…”

Tần Kha khẽ hừ một tiếng, kéo chăn ra, nằm thẳng người rồi lười biếng nói: “Được, em đi thong thả.”

Tôi đang xuống giường bỗng dừng lại, mấy giây sau lại quay trở về: “Thật ra… vẫn còn thời gian…”



Gần trưa, tôi mặc một bộ sườn xám màu vàng, đứng dưới tầng đợi xe với Tần Kha.

Thật ra chúng tôi nên xuất phát vào nửa tiếng trước nhưng do Tần Kha lóng ngóng vuốt tóc mất rất nhiều thời gian.

Tôi nhỏ giọng phàn nàn với anh: “Anh có thể luyện tập thêm được không… Trễ hết việc rồi…”

“Lần tới sẽ không thế nữa.”

Tần Kha thản nhiên nói một câu, lấy chiếc điện thoại đang rung trong túi ra, nghe máy.

Không biết đầu dây bên kia nói chuyện gì, gương mặt vốn rất bình tĩnh của Tần Kha bỗng trở nên khó coi.

“Sao vậy?”

Anh cất điện thoại, vỗ vào lưng tôi, an ủi: “Không sao, máy bay sắp cất cánh rồi, chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”

Tôi ngồi trong xe, đang định xem điện thoại thì lại bị Tần Kha nắm cằm rồi hôn.

“Tần Kha, này… anh…”

Anh hơi lạ, thậm chí còn giành lấy chiếc điện thoại của tôi.

Có thể là do sắp xa nhau, anh không nỡ.

Tôi chìm đắm trong sự dịu dàng của anh cho đến khi chiếc xe chạy ngang qua quảng trường, trên màn hình điện tử đang phát tin tức.

Dù đã làm mờ nhưng tôi vẫn nhận ra đó là ảnh của mười năm về trước.

Tôi ngừng lại nhưng lại bị Tần Kha ôm vào lòng.

“Nguyện, đừng nhìn nữa.” Anh đưa tay lên che mắt tôi lại: “Em cứ yên tâm đi châu u, mọi chuyện ở đây cứ giao hết cho anh.”

Thật ra không cần nghĩ cũng biết đây là việc do Hà Nhàn Quân làm.

Ảnh riêng tư như một cái lồng nhốt tôi suốt mười năm qua.

Mới đầu, tôi không sao ngủ được, cứ sợ một ngày nào đó mình sẽ hoàn toàn bị h uỷ d iệt trong những lời chỉ trích và cười nhạo của người đời.

Mười năm sau, cuối cùng kẻ khơi mào mọi chuyện cũng chọn cách hướng mũi d ao về phía tôi.

Nhưng suy cho cùng đây cũng chỉ là chiêu vụng về của th ủ ph ạm muốn chèn ép người b ị h ạ i.

Người b ị h ạ i cũng không nên sợ hãi.

Tôi đẩy Tần Kha ra, bình tĩnh cất tiếng: “Đây là chuyện của em.”

Anh ngập ngừng.

Tôi lắc đầu: “Có thể em cần anh giúp em một chuyện nhỏ.”

Tần Kha tổ chức một buổi họp báo cho tôi.

Rất nhiều phóng viên xuất hiện trong buổi họp báo, muốn nhân cơ hội tìm được chút tin nóng hổi.

Tôi biết, ảnh và video không che của tôi đã được lan truyền khắp nơi.

Tôi trông thấy Hà Nhàn Quân và Tần Tử An trong đám đông.

Họ nở một nụ cười độc ác, giống hệt như năm đó.

Phóng viên giơ micro đến trước mặt tôi: “Xin hỏi, cô và bọn họ có th ù oán gì sao?”

“Không có th ù oán.”

“Tại sao họ lại b ắ t n ạ t cô mà không b ắ t n ạ t người khác.”

Bình luận

Truyện đang đọc