Chương 129 CẨM NANG THEO ĐUỔI VỢ (1)
Gần mười giờ, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Lý Khánh Châu: "Ngài Thủ tướng muốn đích thân đến Congo."
Nghe được tin tức kia, tim cô đập thình thịch.
Nhắc đến những quốc gia nguy hiểm nhất trên thế giới, thì chắc chắn không thể thiếu tên Cộng hòa Congo. Đói nghèo, bệnh tật, bạo loạn là những vấn nạn đi kèm tên của đất nước này trong suốt một thời gian dài. Bộ Ngoại giao của quốc gia nào cũng thường xuyên nhắc nhở công dân tránh đến Congo du lịch.
Tiếng tăm của các tổ chức vũ trang của Congo lại lừng lẫy hơn. Họ là đội quân du kích khát máu ẩn nấp trường kỳ trong rừng, không chịu sự ràng buộc của pháp luật, cũng không có tín ngưỡng.
Nếu Utah Tụng Hương rơi vào tay những người này… Ý nghĩ đó làm Tô Thâm Tuyết không dằn được mà hét lên với điện thoại: "Không được, anh ấy không được đi, tôi không cho anh ấy đi!"
Một Nguyên thủ quốc gia thì luôn phải dè chừng ý kiến và dư luận của nhân dân, vì vậy chuyến đi đến Congo lần này của Utah Tụng Hương là hành động bí mật. Vì là hành động bí mật, lại không được Quốc hội thông qua nên anh không thể huy động bất cứ tài nguyên an ninh nào từ Chính phủ. Lý Khánh Châu thông báo với Tô Thâm Tuyết chuyện này qua điện thoại.
Ẩn ý của Lý Khánh Châu là anh ta hy vọng Nữ hoàng có thể can ngăn Thủ tướng.
Hành trình đến Congo lần này ẩn chứa quá nhiều rủi ro. Sau khi tổng hợp đánh giá toàn bộ tình hình thì có thể thấy tính nguy hiểm của chuyến đi quá cao.
Dù Lý Khánh Châu không nói ra thì Tô Thâm Tuyết cũng sẽ tìm cách ngăn cản Utah Tụng Hương đi Congo. Cúp máy, Tô Thâm Tuyết lập tức nhờ Christie chuẩn bị xe. Cô phải đi đến đến số Một đường Jose.
Khoảng mười một giờ, dưới sự hướng dẫn của Lý Khánh Châu, Tô Thâm Tuyết xuất hiện tại phòng làm việc của Utah Tụng Hương. Anh thấy cô xuất hiện thì nhíu mày nhăn mặt.
Chỉ có hai người họ trong phòng làm việc.
Rõ ràng Utah Tụng Hương ở phòng làm việc vào thời điểm này là để chuẩn bị cho chuyến đi đến Congo của mình.
Lúc đến cô có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói, kể cả những lời giận dữ trách cứ. Nhưng khi đã lấy lại được lý trí, cô chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt anh, thốt lên một tiếng khẽ khàng: "Đừng đi."
Utah Tụng Hương thản nhiên nhìn cô, tiếp tục công việc đang dang dở. Anh xếp giấy tờ đã xử lý xong vào tủ hồ sơ khóa lại, đặt giấy tờ chưa xử lý xong sang một bên. Anh mở tủ sắt trước mặt cô, lấy một số giấy tờ trong tủ ra.
Cô ngắm kỹ khuôn mặt anh, nhận ra anh có vẻ mỏi mệt.
Có thể không mệt được sao? Bay về ngay trong đêm để giải quyết chuyện con tin, lại còn phải đối đầu với đám người kia, chưa kể người vợ cũ ích kỷ nữa. Đúng rồi, trước đó không lâu cô vợ cũ ích kỷ này còn vô liêm sỉ tuyên bố rằng: "Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu."
Tô Thâm Tuyết đi theo sau Utah Tụng Hương, nói lí nhí: "Tôi rút lại câu nói đó, quả thật tôi không nên nói như vậy."
Đâu chỉ không nên, cô hoàn toàn không có tư cách để nói như vậy.
Utah Tụng Hương không hề đáp lại lấy một từ.
Sợ anh không nghe thấy, Tô Thâm Tuyết cao giọng hơn: "Tôi rút lại câu nói ‘Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho anh’."
Utah Tụng Hương dừng tay, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ.
Thế quái mà như có vẻ anh đang nhạo báng cô thế!
Thích thì cứ nhạo báng đi!
"Tô Thâm Tuyết, em cho rằng anh muốn đi Congo vì câu nói kia của em sao?"
Cô mím môi không đáp.
Utah Tụng Hương thuận tay cầm tập tài liệu bên cạnh lên khẽ đập vào trán cô: "Nữ hoàng bệ hạ của anh, em còn chưa có khả năng đó đâu."
Nói chuyện kiểu này là không hay ho gì rồi.
Tô Thâm Tuyết đứng thẳng lưng, nghiêm mặt nói với Utah Tụng Hương: "Bây giờ tôi lấy tư cách Nữ hoàng của một quốc gia, đại diện cho nhân dân đất nước này, đề nghị ngài Thủ tướng đừng đi Congo. Tôi cũng muốn nói cho ngài Thủ tướng biết rằng, đây là hành động rất vô trách nhiệm."
Utah Tụng Hương nhìn đồng hồ: "Tô Thâm Tuyết, em nên về rồi."
Anh vẫn không để tâm đến lời cô nói.
"Đừng đi!"
"Tô Thâm Tuyết, mau về đi." Giọng Utah Tụng Hương thoáng nôn nóng.
Tô Thâm Tuyết dang rộng hai tay, chắn trước mặt Utah Tụng Hương: "Tôi đã nói rồi, đừng đi, không được phép đi."
"Em không muốn anh đi, đúng không?"
Cô gật đầu.
"Nhưng làm sao bây giờ?" Mắt Utah Tụng Hương sáng lên, anh trêu chọc, "Tô Thâm Tuyết càng không muốn để anh đi thì anh lại càng muốn đi, hơn nữa còn nhất định phải đi."
Nói nhảm cái gì vậy?
"Chẳng phải trước đây anh đã nói với em rồi sao? Năm mươi năm sau, ký ức về cú đạp mà Tô Thâm Tuyết giáng xuống Utah Tụng Hương trong cuộc bỏ phiếu ly hôn công khai vẫn sẽ như mới. Lần này, cuối cùng cũng đã đến lượt Utah Tụng Hương trêu tức Tô Thâm Tuyết rồi. Tô Thâm Tuyết không cho Utah Tụng Hương đi, vậy càng hay, Utah Tụng Hương lại càng phải đi." Giọng điệu của Utah Tụng Hương rất vui vẻ, "Bây giờ, anh chỉ có thể đề nghị Nữ hoàng bệ hạ rằng, trong mấy ngày tới em nên hết lòng cầu nguyện cho anh, để anh nhận được sự ưu ái của Nữ thần May mắn, nếu không, chẳng may anh trở về mà thiếu một chân hay một tay…"
"Không được nói!" Tô Thâm Tuyết bịt tai hét lên thất thanh. Khi tiếng thét chói tai dừng lại, cô thốt ra mà không kịp suy nghĩ, "Utah Tụng Hương, dù anh có đưa được Tô Jenny an toàn trở về, anh cũng đừng hòng… đừng hòng…"
Tô Thâm Tuyết chợt bừng tỉnh, kịp thời dừng lại.
"Đừng hòng? Đừng hòng gì?" Utah Tụng Hương tiến sát về phía cô.
Với khuôn mặt đỏ ửng, cô mím nhẹ môi, kiên quyết không chịu nói hết câu.
Không được nói, không thể nói được!
"Đừng hòng gì? Trả lời anh đi!" Utah Tụng Hương ra vẻ hùng hổ hăm doạ.
Muôn vàn suy nghĩ phức tạp nhoáng lên trong đầu cô chỉ trong tích tắc, sao cô lại không biết người đàn ông này kiêu ngạo đến nhường nào chứ? Phải đi bằng mọi cách phải không, nhất định phải đi đúng không, khốn kiếp, là anh tự chuốc lấy đấy!
Tô Thâm Tuyết cắn răng, từ tốn nói: "Cho dù anh bảo đảm Tô Jenny an toàn trở về, thì cũng không biến nó thành cơ hội để níu kéo tôi được đâu."
Câu nói này đã đủ để khiến con trai trưởng nhà Utah kiêu ngạo phải nổi trận lôi đình.
Nhưng...
"Làm sao bây giờ, anh bị Tô Thâm Tuyết bắt thóp rồi." Utah Tụng Hương chỉ nói một câu như vậy thôi.
Sao lại thành ra thế này?
Nếu con gái lớn nhà họ Tô đủ thông minh thì đáng ra nên im lặng vì em gái của mình. Nhưng cô không chỉ không im lặng mà còn ngạo mạn thốt lên những lời này. Sao người phụ nữ này lại có thể nói ra được những lời này chứ? Dù đây chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu mà cô đã chộp ngay lấy hòng tấn công lòng kiêu ngạo của anh. Tô Thâm Tuyết nôn nóng quá rồi đấy! Được lắm, nói thế khác nào cô bỏ mặc sự sống chết của em gái mình?
Có phải cách diễn đạt của cô có vấn đề không?
"Utah Tụng Hương, anh nghe kỹ cho tôi!" Tô Thâm Tuyết cất cao giọng, gằn từng tiếng, "Đảm bảo Tô Jenny trở về an toàn không phải là cơ hội để anh níu kéo tôi đâu. Ngược lại, nếu anh làm như vậy, tôi sẽ càng coi thường anh hơn."
Như vậy đủ rõ ràng rồi chứ?
Cho nên, đồ khốn kiếp, mau phản đòn đi.
Ánh mắt đang nhìn cô sâu thẳm, say đắm, vừa chăm chú vừa bất lực, khiến cô nhìn thấy mà chua xót.
"Nếu anh tuyên bố với em rằng anh coi việc đưa Tô Jenny trở về Goran an toàn là một cơ hội để Tô Thâm Tuyết trở lại bên cạnh Utah Tụng Hương thì sao?" Anh cay đắng cất lời.
Không… không đúng, không phải như vậy, nước mắt lập tức dâng đầy khóe mắt của cô.
"Có phải anh chưa nghe rõ lời tôi nói không?" Cô lắc đầu, cao giọng nói.
Cô giáo ơi, em sắp bị tên khốn Utah Tụng Hương này làm cho tức chết rồi.
Cô không muốn nhìn dáng vẻ bây giờ của tên khốn kiếp này chút nào, "Tô Thâm Tuyết là ai? Là người hầu trước kia của Utah Tụng Hương! Đây là chuyện mà ai cũng biết, người hầu cũ mà lại có thể nói với anh như vậy, anh không thấy khó chịu sao? Lòng kiêu ngạo của anh đâu? Sự kiêu hãnh của con trai trưởng nhà Utah đâu rồi?"
"Đúng vậy, sự kiêu hãnh của Utah Tụng Hương đâu mất rồi?" Giọng nói của anh vô cùng ảo não, "Đây cũng là câu mà anh vẫn luôn tự hỏi mình. Lòng kiêu ngạo của Utah Tụng Hương đâu rồi? Nghĩ đi nghĩ lại, thủ phạm khiến con trai trưởng nhà Utah không tìm lại được lòng kiêu ngạo chính là Tô Thâm Tuyết.
Em thấy không, cô ấy lại đang nói mấy lời khó nghe rồi, có thấy cô ấy đã giẫm nát lòng tự ái của anh dưới chân rồi không? Vậy mà Utah Tụng Hương vẫn thấy cô ấy vô cùng đáng yêu. Chỉ cần cô ấy xuất hiện trước mặt anh, để anh có thể nhìn thấy được, chạm vào được, cho dù cô ấy thốt ra những câu nói tổn thương anh cũng được, coi thường anh cũng chẳng sao, miễn là cô ấy đã quay về trong cuộc đời của Utah Tụng Hương rồi. Chỉ nghĩ như vậy thôi thì mọi lời nói khinh miệt hay gây tổn thương người khác của cô ấy đều trở nên rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi khiến anh muốn làm một số chuyện vì cô ấy.
Em thấy có tệ không, xem ra lòng kiêu ngạo của Utah Tụng Hương đã bị Tô Thâm Tuyết đánh cắp mất rồi."
Khoảnh khắc đó, Tô Thâm Tuyết có cảm giác muốn trốn chạy. Nhưng cảm giác muốn thoát khỏi anh lúc này không giống như trước kia. Lúc trước là sự ngột ngạt, bây giờ là sự rung động khắc khoải.
Chính nỗi khắc khoải này khiến cô muốn né tránh anh.
Như thấu hiểu tâm tư của cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm khôn cùng, giọng thoáng cay đắng, "Nếu hỏi anh vì sao, thì có lẽ bởi vì những ngày thiếu vắng Tô Thâm Tuyết quá đỗi khó khăn. Đêm khuya về đến nhà, nhắm mắt lại, anh vẫn biết trời sẽ sáng nhanh thôi. Trời vừa sáng, một ngày mới lại đến, nhưng trong ngày mới này không có gì để anh mong đợi. Đặt tay lên trái tim, nơi đó trống rỗng, chỉ có hồi ức mới có thể làm cho anh thỉnh thoảng cười khẽ thành tiếng. Anh nhớ đến khoảnh khắc cô ấy cười như trẻ thơ trên lưng anh trong hành lang vào một ngày nào đó. Có gì đáng vui vẻ đến thế chứ? Nhưng tiếng cười của cô ấy lại ẩn chứa luồng sức mạnh khổng lồ níu kéo anh, cứ mãi quẩn quanh trong từng tế bào say đắm của anh. Ấy vậy mà, bầu trời kia, từng ngọn cỏ, từng nhành cây trong thế giới hiện thực này lại không cho anh né tránh mà cứng rắn nhắc nhở anh rằng, anh đã đánh mất cô ấy rồi.
Nụ cười nơi khóe miệng anh tan đi, đôi mắt nhìn phía trước, anh bắt đầu day dứt vì những lỗi lầm thuở trước. Ngày qua ngày, bây giờ, anh không muốn phải day dứt nữa, anh muốn Tô Thâm Tuyết, chỉ muốn Tô Thâm Tuyết mà thôi.
Cho nên, con trai trưởng nhà Utah đành phải bỏ cuộc, không chống cự nổi nữa."
Cô giáo ơi, em hết cách rồi, em bị anh ấy ép đến đường cùng rồi. Vì vậy, bây giờ em chỉ có thể nghiêm mặt, ra vẻ thờ ơ với lời anh ấy nói mà thôi.
Ánh mắt Utah Tụng Hương rời khỏi khuôn mặt, lướt xuống ngực cô, nụ cười tươi tắn làm đôi mắt anh bừng sáng.
Anh cười nói: "Anh nói này cô nàng ngực to, hay là anh đăng tin treo thưởng lên mạng, nếu ai giúp Utah Tụng Hương tìm thấy được lòng kiêu ngạo của mình thì sẽ nhận được phần thưởng một triệu đô la Mỹ nhỉ?"
Thế này là thế nào? Utah Tụng Hương, thế này là thế nào?
Cô giáo ơi, bây giờ em cảm thấy rất sợ hãi. Trước kia, em luôn dễ dàng đoán được tâm trạng của Tụng Hương, nhưng gần đây, em đã bắt đầu không nắm bắt được cảm xúc của anh ấy nữa rồi.
Cô ơi, bây giờ chỉ có điều chắc chắn là em không muốn tin tưởng anh ấy nữa.
"Chuyện đó không buồn cười chút nào đâu." Cô phũ phàng.
"Vậy…" Anh ra vẻ suy nghĩ đăm chiêu, "Nếu anh lại nói với em, trước mọi hành động coi thường của Tô Thâm Tuyết, cú phản đòn dữ dội nhất Utah Tụng Hương có thể làm được chính là kéo số của cô ấy vào danh sách chặn, chuyện này có buồn cười hơn chút nào không?"
Cô ngẩn ngơ.
Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô lắc đầu ba lần liên tiếp. Không, chuyện này lại càng không buồn cười.
Anh thở dài: "Vậy để sau này anh sẽ tìm chuyện buồn cười hơn vậy."
Cô không dám nhìn anh nữa, đành quay mặt đi nói: "Tôi biết thừa những lời vừa rồi chỉ là trò đùa dai mà thôi."
"Nữ hoàng bệ hạ cho rằng những lời anh nói đều chỉ là đùa dai thôi sao?"
"Dĩ nhiên."
"Vậy thì cứ coi như là anh đang đùa dai đi."
Cô lại bất lực, đành phải nghiêm mặt: "Utah Tụng Hương!"
"Em về đi."
Tô Thâm Tuyết cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng trước khi về cô phải xác nhận một việc.
"Anh sẽ không đi Congo, đúng không?" Cô dè dặt hỏi.
"Anh đã nói sẽ không buông bỏ bất cứ người Goran nào, đây là lời tuyên bố của anh ngay trước câu ‘Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho anh’ của em. Vé máy bay anh đã đặt rồi, anh đi cùng Bộ trưởng Bộ Ngoại giao với tư cách phiên dịch viên của ông ta."
Có nghĩa là, anh vẫn sẽ đi Congo.
"Nói như vậy, anh nhất định phải đi sao?!"
"Đừng lo, anh đảm bảo sẽ dẫn sáu con tin trở về, không thiếu một người!"
"Nếu tôi bảo anh đừng đi thì sao?"
"Tô Thâm Tuyết, bây giờ em phải về rồi."
Sao người này không chịu nghe khuyên bảo gì hết vậy?
Trước tình thế cấp bách, Tô Thâm Tuyết cướp lấy hộ chiếu và thẻ căn cước của Utah Tụng Hương. Thiếu những giấy tờ này, cho dù Utah Tụng Hương có thể rời Goran thì cuối cùng vẫn bị hải quan nước khác trục xuất mà thôi.
"Em không lo lắng cho Tô Jenny sao?" Utah Tụng Hương nhíu mày.
"Không phải Bộ trưởng Bộ Ngoại giao sẽ lên đường đi Congo vào rạng sáng ngày mai sao?" Tô Thâm Tuyết giữ chặt hộ chiếu và thẻ căn cước của Utah Tụng Hương, "Tôi tin tưởng vào năng lực của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Goran."
Trên đường đến số Một đường Jose, Tô Thâm Tuyết đã suy nghĩ thấu đáo. Bộ trưởng Bộ Ngoại giao là người dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa, vị lãnh đạo này không phải là con ông cháu cha.
"Mau trả lại hộ chiếu cho anh." Liếc nhìn đồng hồ, Utah Tụng Hương nghiêm giọng nói.
"Không trả." Cô giữ chặt hơn.
Nghiễm nhiên, anh không hề đánh giá cao sự ngoan cố của cô. Đúng vậy, anh đang muốn dùng biện pháp mạnh để lấy lại hộ chiếu. Việc này thật khó nhằn.
Gay to, anh đang cởi cúc tay áo rồi, thế này là muốn dùng đến bạo lực để giành lại hộ chiếu từ tay cô đây mà.
Tô Thâm Tuyết tính toán thật nhanh, khi Utah Tụng Hương áp sát đến trước mặt thì cô lập tức nhét hộ chiếu và thẻ căn cước vào nội y. Đây là một quyết định tức thời trong lúc khẩn cấp, giấu hộ chiếu và thẻ căn cước đi rồi thì Tô Thâm Tuyết mới đỏ mặt tía tai.
Dường như chính Utah Tụng Hương cũng không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy.
Cứ như vậy, cô đỏ bừng mặt, còn anh thôi không giật lại hộ chiếu nữa. Hai đôi mắt liếc về phía nhau, lại không hẹn mà cùng vội vàng tránh đi.
Bóng hai người như bị ghim xuống đất, im lìm không động đậy.
Người bừng tỉnh trước là Utah Tụng Hương, anh lại tiến gần về phía cô. Cô trốn tránh liên tục, chỉ sau mấy bước, cô đã bị anh ép tới góc tường.
"Anh dám! Utah Tụng Hương, anh dám không!" Cô cố ý cao giọng nhằm xua đi bầu không khí mập mờ.
"Nữ hoàng bệ hạ, bây giờ anh không biết nên khen em thông minh hay nói em ngốc nghếch nữa." Anh thở dài bất lực.
Tô Thâm Tuyết cũng biết Utah Tụng Hương nói rất có lý. Cô cứ tưởng mình thông minh nhưng thật ra rất ngu ngốc. Giấu hộ chiếu vào nội y quả thực là ngốc đến hết thuốc chữa. Phải biết rằng… phải biết rằng, trước kia họ cũng từng đùa giỡn như vậy ngay trong phòng sách của anh. Nhưng khi đó thứ cô giấu là bút máy của anh, mà cuối cùng người chịu thiệt vẫn là cô.
Nhưng… nhưng bây giờ họ đã ly hôn rồi, ly hôn rồi, chắc chắn anh không dám làm loạn đâu. Thế nhưng, bây giờ hơi thở của anh phả lên người cô nóng bỏng hơn bất cứ thời khắc nào trước kia.
Hai má cô nóng ran như lửa đốt.
Mà câu nói "Tô Thâm Tuyết, em thế này là đang mời gọi hay đang tự chui đầu vào lưới đây" cùng chất giọng trầm khàn của anh lại càng như đổ thêm dầu vào lửa.
Hành động này quả cô quả thật ngớ ngẩn chết đi được. Tô Thâm Tuyết thầm chán nản, nhưng hiện giờ cô chỉ có thể tốn công áp hai tay che trước ngực, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, nói lắp ba lắp bắp: "Utah Tụng Hương, anh… anh đừng làm loạn. Nếu… nếu anh làm loạn, tôi… tôi sẽ kiện anh tội… tội quấy rối tình dục."
"Sao lại là quấy rối tình dục?" Giọng điệu này nghe có vẻ rất hài lòng, "Chẳng qua anh chỉ muốn lấy lại hộ chiếu của mình thôi. Nếu muốn kiện thì đáng ra anh mới là kiện Nữ hoàng bệ hạ vì tội cướp hộ chiếu của anh khi chưa được sự đồng ý mới phải. Hơn nữa, em chiếm đoạt hộ chiếu của Nguyên thủ quốc gia, tội còn nặng hơn nữa đấy."
Hơi thở kia áp đến gần hơn.
"Tôi… tôi… tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi." Cô run rẩy lên tiếng.
"Tô Thâm Tuyết, em… em có biết… dáng vẻ em bây giờ… đáng yêu đến nhường nào không?" Anh đáp lại một câu rất không liên quan. Hơn nữa, tên khốn này đang trêu cô ăn nói không trôi chảy à?
"Anh… không được phép… không được phép…"
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
"Tô Thâm Tuyết, bây giờ… bây giờ em lại càng đáng yêu, đáng yêu nhất là nghĩ ra cách giấu hộ chiếu của anh vào nội y." Anh gỡ bàn tay đang che trước ngực của cô.
Không được, không được như vậy. Cô đến đây để bảo anh đừng đi Congo cơ mà.
Khi đầu ngón tay anh sắp chạm đến cúc áo khoác của cô, cô nài nỉ anh: "Tụng Hương, đừng… đừng mà."
Tay của anh khựng giữa không trung ít nhất một giây, cuối cùng anh cũng rút tay về, rồi quay mặt đi.
Tô Thâm Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể giữ được hộ chiếu và thẻ căn cước của Utah Tụng Hương rồi.
Nhưng thế này vẫn chưa đủ, cô yêu cầu ngủ lại số Một đường Jose đêm nay. Hộ chiếu và thẻ căn cước của Utah Tụng Hương nằm trong tay cô, nhưng anh vẫn là Thủ tướng, chỉ sợ có sơ sẩy. Cô phải đảm bảo chắc chắn rằng rạng sáng ngày mai, Utah Tụng Hương không có mặt trong đoàn công tác đến Congo đàm phán giải cứu con tin.
Lý do nghỉ lại số Một đường Jose là bây giờ đã quá muộn, lúc đi cô quá vội vàng nên dẫn theo ít người, sợ trên đường không đảm bảo an toàn. Cái cớ này quá lộ liễu, nhưng liên quan đến vấn đề an toàn của Nữ hoàng thì điều duy nhất Thủ tướng có thể lựa chọn là thỏa hiệp.
Cứ như vậy, gần đến nửa đêm, Tô Thâm Tuyết đẩy cánh cửa căn phòng ngủ vẫn thường chuẩn bị cho Nữ hoàng trước đây.
Khoảnh khắc cửa phòng ngủ từ từ mở ra, cảm giác bàng hoàng dâng trào trong lòng Tô Thâm Tuyết, cô cứ ngỡ mình mới rời khỏi cảnh cửa này mới tối qua thôi.
Cô bước từng bước về phía trước.
Mọi thứ vẫn y như lúc cô rời đi, từ màu sắc rèm cửa sổ đến quyển sách cô tiện tay đặt sang bên cạnh, cả chiếc kẹp tóc màu xanh lục đặt trên quyển sách, cho đến vị trí đặt dép lê… Tất cả mọi thứ.
Cô giáo ơi, em không nên đến đây, không nên mở cánh cửa này ra, phải không cô?
Bước chân cô dừng trước tủ đầu giường, ánh mắt rơi xuống sắc xanh trên quyển sách. Đó là chiếc kẹp hình bướm màu chanh mà cô rất thích.
Cô khẽ chạm đầu ngón tay lên chiếc kẹp, cánh bướm màu chanh khẽ rung lên, Tô Thâm Tuyết nhìn mà sống mũi cay cay.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai vậy?" Cô hỏi.
"Anh đây." Giọng nói Utah Tụng Hương vang lên từ bên kia cánh cửa.
"Có chuyện gì không?"
"Em có muốn sữa nóng không?"
Cô chạy vọt một bước như chim sợ cành cong. Tô Thâm Tuyết giấu mình vào trong chăn, che kín mít từ đầu đến chân, sợ rằng chỉ chừa ra chút khe hở thôi cũng có thể khiến cô bật dậy mở cửa cho người đang đứng bên ngoài.
Một khi người kia vào được thì chắc chắn cô sẽ thất bại thảm hại.
Hai mươi năm tình bạn vẫn còn đó, cô từng thấy mặt mũi anh tái nhợt, buồn bã không còn sức sống trong nhà kính. Năm ấy, anh sống ở nhà kính suốt một mùa Đông.
Cô giáo ơi, bây giờ em rất thương anh ấy, thương vô cùng khi anh ấy nói "Lòng kiêu ngạo của anh đã bị Tô Thâm Tuyết đánh cắp mất rồi"; thương vô cùng khi anh ấy nói "Làm sao bây giờ, anh bị Tô Thâm Tuyết bắt thóp rồi"; thương vô cùng khi anh ấy nói "Cú phản đòn dữ dội nhất Utah Tụng Hương có thể làm là kéo số của cô ấy vào danh sách chặn."