THỪA KẾ HAI NGÀN TỈ




Bạch Tiểu Thăng lần thứ ba xuống nhà mua đồ ăn, ông chủ đều sắp đóng cửa.- Lại là cậu! Thanh niên trẻ đúng là có thể ăn đó, không bằng, những thứ này cậu lấy hết đi, tôi cho cậu tính tiền rẻ một chút!Ông chủ đầy nhiệt tình.- Không cần, vẫn là như cũ lấy một phần đi.Bạch Tiểu Thăng hữu khí vô lực nói.Mang theo bữa sáng, Bạch Tiểu Thăng đi ra thật xa, còn có thể nghe được cuộc nói chuyện của cặp vợ chồng kia ở sau lưng.- Người thanh niên nhìn xem rất khỏe mạnh, làm sao nhanh đói như vậy chứ, có phải là có bệnh hay không?- Đoán mò gì đó! Người ta tuổi còn trẻ, tuổi trẻ thì chín giờ ăn cơm, chín giờ rưỡi liền đói rồi! Về sau, cậu ta có thể là khách hàng lớn, bà nhớ cho thêm một ít đi.Bạch Tiểu Thăng khóc cười không được, không nghĩ tới mình trở thành khách VIP của quán ăn!Lúc trở về, Bạch Tiểu Thăng phát hiện cửa phòng 107 mở ra, hắn tranh thủ thời gian lặng lẽ lẻn vào trong. Đến cửa phòng mình, cũng chỉ dám rón rén mở cửa.Vào phòng đóng của lại, Bạch Tiểu Thăng ngồi tại bên cạnh bàn ăn, chuẩn bị ăn sáng.Nhưng mà mới ăn hai miếng, liền vang lên âm thanh "bộp bộp" của tiếng đập cửa.- Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng?Hàn Sơ Ảnh gọi từng tiếng một.Bạch Tiểu Thăng không nói một tiếng, giả bộ không có nhà.- Bạch Tiểu Thăng, tôi biết rõ anh ở bên trong, mở cửa ra cho tôi!- Giả vờ như không nghe thấy có phải không hả, tôi đạp cửa nha!Hàn Sơ Ảnh tiếp tục mắng.Bạch Tiểu Thăng lấy hai chiếc khăn giấy vo thành hai cục, lỗ tai trái nhét một cái, lỗ tai phải nhét một cái.- Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng, anh có bản lĩnh đừng trốn ở bên trong, anh có bản lĩnh thì mở cửa, đừng núp ở bên trong không lên tiếng!Hàn Sơ Ảnh không chỉ đập, còn có thêm tiếng từng tiếng quát to.Bạch Tiểu Thăng vừa uống một ngụm sữa đậu nành, phốc một cái, phun đầy bàn, hắn cũng không nhịn được ho khan vài cái.- Thấy chưa, hắn ở bên trong.Hàn Sơ Ảnh giọng nói đắc ý vang lên, như là đang cùng người khác nói chuyện.Ngụy Tuyết Liên cũng ở bên ngoài?Bạch Tiểu Thăng không có cách nào, chỉ có thể buông xuống đồ ăn vừa cắn được mấy miếng đi ra mở cửa.Cửa vừa mở ra, Bạch Tiểu Thăng đầu tiên là sửng sốt.Cửa.Ngụy Tuyết Liên mặc một chiếc tạp dề màu trắng lá sen, bên trong là một chiếc váy dài liền thân màu trắng, trên đầu còn đội chiếc nơ của hầu gái, ngực tròn trịa căng mọng Hoàn Mỹ, cái cổ cao trắng nõn như thiên nga, môi đỏ kiều nộn, hai mắt mỉm cười, cho dù trên người ăn mặc như vậy, cũng lộ ra khí chất cao nhã.Hàn Sơ Ảnh đứng bên cạnh nàng, quần áo kiểu dáng tương tự như Ngụy Tuyết Liên, nhưng mà váy rất ngắn, một đôi đùi đẹp thẳng tắp thon dài kết hợp với một đôi tất đen bao ở bên ngoài bằng rất đáng chú ý, đường cong ẩn hiện, bộ ngực đem cúc áo chen đến cơ hồ muốn đứt ra, giữa lông mày có ba phần nửa thật nửa giả giận dữ.Bạch Tiểu Thăng trong lòng nóng lên.Hai cái yêu nghiệt, không phải là đi dọn dẹp nhà mới sao. Làm sao còn cosplay, đã như thế lại còn mặc trang phục nữ hầu!- Anh ngược lại còn biết lối đi ra sao.Hàn Sơ Ảnh nhíu mày lại, giọng nói mỉa mai.- Tôi không đi ra, cô liền phá cửa vào à.Bạch Tiểu Thăng chỉ chỉ các nàng,- Các cô làm sao ăn mặc thành dạng này.Ngụy Tuyết Liên khuôn mặt đỏ lên, lại nhiều thêm một tia tú lệ.Hàn Sơ Ảnh ra dáng vẻ của một cô gái trẻ, giọng ỏn ẻn nói,- Người ta có thể là có ngàn vạn Fan hâm mộ trên mạng, đây là hai bộ quần áo khi trực tiếp của tôi, quần áo nữ hầu, thời điểm quét dọn không phải là mặc cái này à, anh trai trẻ.Yêu nghiệt! Bạch Tiểu Thăng một trận rã rời.- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng tôi là tìm anh đến chuyển đồ đạc trong nhà!Hàn Sơ Ảnh sắc mặt nhất thời vênh lên, khôi phục bá khí.Bạch Tiểu Thăng một trận mất mác.Ngụy Tuyết Liên phốc cười một tiếng,- Đi thôi, giúp đỡ cô ấy.- Vậy tôi có thể trước tiên đem thức ăn ăn xong sao?Bạch Tiểu Thăng hỏi.Đều nhanh lạnh.- Ăn cái gì mà ăn, sắp đến trưa, làm xong mời anh ăn tiệc, đi mau.Hàn Sơ Ảnh lôi kéo, kéo lấy Bạch Tiểu Thăng đi sang phòng bên.Đến Hàn Sơ Ảnh nhà mới, Bạch Tiểu Thăng phát hiện, trong phòng đồ đạc trong nhà hầu như bị đổi toàn bộ.Thảo nào thời điểm sáng sớm nhìn thấy công nhân mang đến khiêng đi, thì ra là đem vừa lắp xong đồ đạc trong nhà lấy ra.Phải nói cô nàng này là sống tốt hay còn là phá của mới tốt đây.Bạch Tiểu Thăng cảm khái.Vị mỹ nữ đại thần trong vòng nghề nghiệp này cũng không biết làm sao cùng quản lý tòa nhà nói chuyện, quản lý tòa nhà vậy mà cho phép nàng làm như thế.- Ầy, đem cái hộc tủ này chuyển đến bên kia, cái bàn kia đổi đến nơi này.Hàn Sơ Ảnh chỉ huy.- Mình tôi chuyển?Bạch Tiểu Thăng hỏi.- Anh cũng thấy được, chúng tôi ăn mặc như thế này còn có thể cùng anh bê sao? Anh là một người đàn ông, thứ có là sức mạnh.Hàn Sơ Ảnh nói như chuyện đương nhiên.- Tôi tới giúp anh.Ngụy Tuyết Liên rất quan tâm nói.Bạch Tiểu Thăng hai mắt nhìn xuống cái cổ tay trắng nõn tinh tế kia của nàng, lập tức không đành lòng,- Được rồi, việc nặng vẫn là tôi đến đi.- Thế còn nhiều lời làm gì.Hàn Sơ Ảnh lạnh lùng hừ một tiếng.Những cái bàn, ngăn tủ này đều là đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ thật, không có chứa đồ vật cũng rất nặng, Bạch Tiểu Thăng còng cả lưng, liều mạng già mới theo Hàn Sơ Ảnh yêu cầu, chuyển đến vị trí.- Không tốt, không tốt, để đây thì sẽ cản hết ánh sáng.Ngụy Tuyết Liên nhìn một hồi,- Nếu không, cái bàn chuyển đến bên này thử một chút?Bạch Tiểu Thăng làm theo.- Như thế này cũng không tốt lắm, nếu không động một chút ngăn tủ?Hàn Sơ Ảnh nói.Bạch Tiểu Thăng làm theo.- À, tôi còn là cảm giác được như vừa rồi tốt hơn một chút.Ngụy Tuyết Liên nói.- Thế à, có thể. . .Hàn Sơ Ảnh nói.Hai nữ nhân líu ríu, Bạch Tiểu Thăng một hồi chuyển cái này, một hồi chuyển cái kia. Hắn lại không có ăn sáng, lập tức chân như nhũn ra, mệt mỏi ngồi xuống một bên.- Bạch Tiểu Thăng, tiếp tục đi.Hàn Sơ Ảnh nói ra.Bạch Tiểu Thăng dùng một đôi mắt cá chết nhìn xem nàng, giật ra hai hạt cúc áo, thở không ra hơi nói,- Các cô hai cái có thể thương lượng xong hay không, các cô mệt mỏi tên ngốc như tôi đâu!- Làm sao, một chút đã không được, tối hôm qua không phải anh còn rất mạnh mẽ đi.Hàn Sơ Ảnh yêu kiều cười nói,- Người ta nhưng là bị giáo dục đến ngoan ngoãn đó.Người phụ nữ này, mang thù! Bạch Tiểu Thăng một trận lạnh lẽo.Ngụy Tuyết Liên cười không nói.- Không có ý tứ, quấy rầy một chút.Cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói ngượng ngùng.Ba người quay đầu lại.Một chàng trai trẻ tuổi đi giày Tây, đang cười cầm một chồng tờ khai.- Tôi người bên chàng trai trẻ tuổi, phòng 107 cô Hàn Sơ Ảnh là vị nào?- Là tôi.Hàn Sơ Ảnh đi qua.- Ồ, ngài mới thay vừa đồ dùng trong nhà lắp xong, những tờ khai này ngài đến điền một chút.Hàn Sơ Ảnh trang phục bây giờ rất là nóng bỏng.Chàng trai quản lý tòa nhà trẻ tuổi đỏ mặt, đưa cho Hàn Sơ Ảnh tờ khai.Hàn Sơ Ảnh mở ra, cảm giác được hơi nhiều, gọi Ngụy Tuyết Liên,- A Liên, đi tới giúp chị điền một cái.Ngụy Tuyết Liên gật gật đầu, hai nữ nhân tiến vào buồng trong.Phòng khách chỉ còn lại chàng trai quản lý tòa nhà trẻ tuổi, và ngồi tại chỗ quần áo không chỉnh tề, thở hổn hển Bạch Tiểu Thăng.- Vào tùy tiện ngồi đi, người anh em.Bạch Tiểu Thăng không còn sức vẫy tay, coi mình làm chủ nhân.Chàng trai quản lý tòa nhà hơi do dự, đi tới, mắt liếc trong phòng. Sau đó ở phía trước Bạch Tiểu Thăng ngồi xổm người xuống, thần sắc cổ quái.Bạch Tiểu Thăng sững sờ.Chàng trai trẻ này làm sao lén lén lút lút, còn có, nhìn ánh mắt của hắn quái dị như vậy, vậy mà mang theo một tia sùng bái.- Anh trai giống như hai vị kia, các người. . . Cái này lúc ban ngày. . . Phải đóng cửa lại!Quản lý tòa nhà thân mật nhắc nhở.Tôi chuyển cái đồ dùng trong nhà, tôi đóng cửa làm gì!Bạch Tiểu Thăng nghi hoặc, nhưng mà nhìn xem ánh mắt hèn mọn của quản lý tòa nhà, hắn hiểu được.Người anh em này. . . Hiểu lầm!Một nam hai nữ, nữ mặc trang phục nữ hầu, nam mồ hôi đầm đìa, quần áo không chỉnh tề, không hiểu lầm mới là lạ!- Thật không phải như cậu nghĩ!Bạch Tiểu Thăng tận lực giải thích.- Tôi hiểu, tôi hiểu!Chàng trai quản lý tòa nhà trẻ tuổi nói nhỏ, cười mờ ám nói,- Em vừa rồi đều nghe thấy được, chị gái nói anh tối hôm qua rất dung mãnh, để nàng. . . Ngoan ngoãn! em sẽ không nói lung tung. Anh trai, tôi liền muốn hỏi, anh là làm sao làm được! Anh dạy em một chút thôi!






Bình luận

Truyện đang đọc