THUẬT ĐỌC TÂM

Thẩm Dịch nhận chiếc di động từ tay Tô Đường rồi lại cúi đầu gõ chữ.

—— Anh đoán lúc mình đang tập trung đọc file PDF ấy thì Trần Quốc Huy đã thông báo với Tần Tĩnh Dao rồi, bảo cô ta nắm chắc cơ hội này, nên Tần Tĩnh Dao đã ra tay. Vừa nãy ông ta cứ nhìn di động liên tục, chắc chắn là đang đợi Tần Tĩnh Dao trả lời lại.

Khi hai cái tên này đồng thời xuất hiện trên màn hình di động, Tô Đường đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Ông ta đến trước mười lăm phút, cũng là ví muốn gặp Tần Tĩnh Dao sao?”

Thẩm Dịch hơi cong khóe môi cười mỉm, nheo mắt nhìn Tô Đường mặt có vẻ đang rất nghiêm túc ngồi bên cạnh anh, như đang cân nhắc gì đó, rồi anh chẳng chút do dự gật đầu thật dứt khoát trả lời cho câu nghi vấn vừa rồi, gõ thêm một câu nữa trên di động.

—— Tần Tĩnh Dao lúc mười giờ mười lăm phút có đi ra ngoài tầm mười phút, lúc về có cầm theo một tách cafe.

Tô Đường ngẩn người một chút rồi lắc đầu, “Em vẫn ngồi nhìn cửa quán café mà, có thấy cô ta xuất hiện đâu.”

Thẩm Dịch cười thản nhiên, lại gõ thêm mấy chữ nữa.

—— Cô ta có thói quen mua café ở quán Costa bên cạnh công ty, nếu đi làm buổi sáng, cô ta thường mua café vào khoảng thời gian đó.

Tô Đường nhìn ba giây, đột nhiên cô ngộ ra, “Trần Quốc Huy chuyển giờ hẹn từ mười một giờ xuống mười rưỡi, còn nói là sợ đường tắc nên muốn đến sớm, nhưng thực tế là đến sớm hơn mười lăm phút so với giờ hẹn…… Thật ra là vì đã hẹn Tần Tĩnh Dao gặp mặt ở cửa công ty vào lúc ấy rồi?”

Nếu đúng giờ ấy cô không làm theo lời Thẩm Dịch nói đứng chờ ngoài cửa công ty, Trần Quốc Huy sẽ không thể qua được cửa bảo vệ bên ngoài, nên có thể vô cùng hợp lý đứng ngoài cửa công ty, sau đó sẽ ra vẻ như vừa đúng lúc gặp Tần Tĩnh Dao rồi quang minh chính đại tiến hành một cuộc gặp gỡ không chút nghi ngờ với mọi người xung quanh.

Tần Tĩnh Dao chắc chắn sẽ không biết, khi cô ta hiểu rõ con người Thẩm Dịch như lòng bàn tay thì cùng lúc ấy người đàn ông thận trọng này cũng đã lẳng lặng ghi nhớ từng cử chỉ hành động của cô ta vào trong lòng.

Thẩm Dịch cười gật đầu, vươn tay ôm ngang vai Tô Đường, vừa định thưởng một nụ hôn nhẹ trên trán Tô Đường, đã bị cô chọc chọc ngực đẩy ra.

“Đợi chút nữa đã……”

Tô Đường cầm di động quay màn hình sang hướng về Thẩm Dịch, vừa bực mình vừa buồn cười chỉ vào hai câu cuối cùng anh vừa viết trên trang ghi chú.

Khi Thẩm Dịch gõ chữ hay viết để trao đổi thông tin với mọi người thường có một thói quen, bất luận câu đó dài hay ngắn, mỗi viết xong anh sẽ chấm một cái, anh cũng viết một đoạn xong lại xuống dòng viết tiếp, theo cách giải thích của Thẩm Dịch, anh làm thế là muốn giảm bớt cảm giác mỏi mắt cho mọi người trong quá trình đọc chữ của anh.

Hai câu này trong điện thoại cũng được Thẩm Dịch dùng cách gõ như vậy, tách hai câu ra, nếu chỉ nhìn qua một cách đơn giản thì không cảm giác được gì, nhưng nối liền hai câu với nhau, ngoại trừ việc cảm thấy rất rõ ràng và thoải mái ra, Tô Đường còn ngửi được mùi manh mối rất đậm.

Tô Đường cũng bực mình thay bản thân, “Em ngồi đây lo lắng cho anh, còn anh lại nhân cơ hội này kiểm tra IQ của em à”

Thẩm Dịch cầm lại di động, nụ cười dịu dàng lan tỏa, nhưng chẳng có chút xíu thái độ nhận lỗi nào.

—— Có lẽ cả đời em chưa từng làm chuyện xấu, nhưng anh hy vọng em có thể biết làm chuyện xấu là làm gì. Anh cũng rất muốn lúc nào cũng có thể ở bên cạnh bảo vệ em, đáng tiếc chuyện này là không thể, cho nên chỉ đành phải giao trọng trách này cho trí thông minh, người sẽ ở cùng em 24 giờ trên ngày.

Thẩm Dịch nghiêng đầu qua nhìn Tô Đường, cười rồi lại gõ thêm một câu.

—— Thông qua kiểm tra có thể thấy chỉ số thông minh của em hoàn toàn có thể làm được việc đó.

Tô Đường bị anh chọc cười vui vẻ, rồi lại lườm cái người chuyên trị có thể đem những lời dịu dàng mà nói nghiêm túc đến thế, “Vậy anh mau chóng quay về làm việc đi, cứ để anh IQ mạnh mẽ đưa em về cũng được.”

Thẩm Dịch cười rạng rỡ rồi gật đầu.

—— Em về văn phòng thu dọn đồ đạc đi, nếu công việc của anh xomg sớm, anh sẽ đi đón em về cùng ăn cơm tối, được không?

Tô Đường ngẩn người, “Thu dọn văn phòng làm gì?”

Thẩm Dịch cười khẽ.

—— Tạm biệt nó đi thôi, chuẩn bị chào đón công việc thứ hai trong cuộc đời em.

Tô Đường trợn mắt nhìn anh, “Anh đã tìm công việc mới cho em rồi à?”

Thỉnh thoảng Thẩm Dịch sẽ làm một vài chuyện tiền trảm hậu tấu với cô, nhưng đều là mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống, tỷ như tặng hoa tặng quần áo, hay là tối nay ăn gì, vượt qua những kiểu tiền trạm hậu tấu như thế, Thẩm Dịch bình thường sẽ nghĩ đó là một hành vi mạo phạm người khác, huống chi là một chuyện sẽ quyết định một phần ba thời gian mỗi ngày cô dùng để làm gì thế này?

Mắt thấy trên mặt Tô Đường hiện kín những chữ kinh ngạc, Thẩm Dịch vội vàng lắc đầu, tốc độ gõ chữ cũng nhanh hơn hẳn.

—— Trần Quốc Huy dám làm chuyện này chứng tỏ ông ta đã được các thành viên trong Hội đồng quản trị của tập đoàn Hoa Chính đồng ý, nếu em tiếp tục ở lại Hoa Chính đối thì tương lại sắp tới cũng không có lợi. Khi phân tích thông tin về tập đoàn Hoa Chính anh cũng đã phân tích một vài doanh nghiệp tiêu biểu trong ngành này, nên thông tin về nội bộ cũng khá là đầy đủ. Những công ty này đều có đặc điểm riêng, anh có thể cung cấp cho em một vài thông tin vĩ mô để em tham khảo, còn công việc cụ thể thế nào còn cần em tự lựa chọn theo kế hoạch của mình, cứ đọc thông tin tuyển dụng của những công ty này rồi hãy quyết định. Được không?

Khi những con chữ này xuất hiện trong mắt mình, Tô Đường cảm thấy một nơi nào đó trong lồng ngực như vừa tăng thêm năm độ, cô chỉ biết, bất luận là đắc ý thế nào, Thẩm Dịch thủy vẫn luôn là Thẩm Dịch.

Tô Đường gật đầu thật mạnh, “Được chứ.”

Thẩm Dịch lại nở nụ cười thản nhiên, rồi cúi đầu gõ thêm mấy câu, chầm chậm trôi chảy.

—— Nếu cần thiết, anh đồng ý viết thư giới thiệu cho em. Anh tin, thông qua sự hiểu biết về nhiều phương diện trong thời gian qua, anh có thể viết một bức thư giới thiệu càng khách quan và công bằng hơn.

Tô Đường không kìm nén được khóe môi khẽ cong lên mỉm cười, cô nghiêm túc ngẩng mặt nhìn anh, “Anh nhất định chính là Thượng Đế trong truyền thuyết.”

Thẩm Dịch hơi sững mình, khó hiểu chau mày nhìn cô.

“Anh hãy thừa nhận đi,” Tô Đường vươn hai tay, khua tay vẽ một hình tròn thật to bên hai vai anh, “Em còn thấy sau lưng anh có vòng tròn vàng tỏa sáng rực rỡ.”

Thẩm Dịch bị cô chọc mà bật cười, cười nhe cả răng ra, Tô Đường phát hiện, dưới ánh nắng giữa trưa sáng rực, quả thật cả người Thẩm Dịch cũng sáng lấp lóa lên hẳn.

Thẩm Dịch buông tay trái xuống ôm vòng qua thắt lưng cô, kéo cô lại gần người mình, để cô nhìn anh một tay cầm di động gõ chữ.

—— Anh không phải Thượng Đế, nhưng anh thừa nhận anh có điểm tương đồng như Thượng Đế.

Tô Đường ngẩng đầu nhìn anh, “Điểm tương đồng nào?”

Thẩm Dịch cúi đầu mỉm cười trong ánh nắng chói chang phản chiếu qua tấm kính thủy tinh trong suốt, nhân viên phục vụ đã thu dọn hết ở những bàn trước mặt bọn họ trừ bàn này, rồi quay về ngồi trên chiếc ghế cao sau quầy bar bên kia, trong quan café rộng như thế bất chợt yên tĩnh đến mức người ta chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ trên bức tường cách đó không xa kêu tích tắc chứng tỏ thời gian đang dần trôi.

—— Chỉ có những người yêu chúng ta mới tin rằng chúng ta có thể nghe thấy tiếng lòng của bọn họ.

Tô Đường hôn nhẹ một cái lên vành tai anh.

“Em luôn tin điều ấy.”

Tô Đường ăn tạm một bữa rồi quay về công ty, trước giờ tan làm buổi chiều cũng gõ xong một lá đơn từ chức năm nghìn chữ, lại còn rất nghiêm túc sắp xếp lại bàn làm việc đang ngổn ngang giấy tờ của mình.

Nghỉ việc không phải chuyện xin nghỉ là nghỉ được ngay, Tô Đường định sắp xếp lại tài liệu, xem những giấy tờ gì cần mang đi, những giấy tờ nào có thể giữ lại hoặc vứt đi, đến lúc đi thì có thể nhanh chóng hơn, cuối cùng sau khi thu dọn xong cô nhận ra, tất cả mọi thứ từ trên xuống dưới trong bàn làm việc này, ngoại trừ bồn hoa hải đường Thẩm Dịch tặng cho cô, thứ đáng giá nhất để cô mang đi cũng chỉ có chiếc chén bằng gốm sứ Lục Tiểu Mãn tặng cho cô lúc mới đến công ty.

Tô Đường còn nhớ rất rõ, hôm ấy Lục Tiểu Mãn đặc biệt chạy lên phòng cô, đưa chiếc chén sứ màu trắng xanh kích cỡ cực lớn này vào tận tay cô, còn dặn cô ngồi trong phòng làm việc điều hòa chạy liên tục thì đừng quên phải bù nước, trong lúc cô đang cảm động rối tinh rối mù xem xét chiếc chén, thì vô ý thức nhìn cái mác dưới đáy, cuối cùng phát hiện một điều kỳ tích, trên chiếc mác in tên vật phẩm có in bốn chữ nhỏ xinh đẹp rất rõ ràng: Chậu hoa chấm bi.

Tô Đường dở khóc dở cười hỏi cô nàng, Lục Tiểu Mãn lại rất khí khái nói, lúc mua cô nàng không để ý, ai bảo hình dạng của nó giống cái chén quá vậy, dù sao dưới đáy cũng không có lỗ hổng rỉ nước, thì sao không thể coi nó như cái chén sứ bình thường?

Tô Đường cười cười, cô còn có thể nhớ rất rõ ràng ngữ điệu và vẻ mặt của Lục Tiểu Mãn lúc nói những lời ấy, nhưng nhìn vào tấm lịch công ty phát cho mỗi nhân viên kia mới biết, cô đã dùng chiếc chậu hoa sứ này làm chén uống nước đã hơn hai tháng rồi.

Thời gian trôi qua nhanh quá.

Lúc Tô Đường tan làm thì Thẩm Dịch vẫn chưa hết việc, anh nhắn một tin nói mình rất xin lỗi, sau đó liền bảo Từ Siêu tới đón cô về nhà.

Từ Siêu chắc hẳn vẫn chưa biết chuyện của Tần Tĩnh Dao, trên đường về cậu ta còn cảm thán công việc của mấy người Thẩm Dịch vất vả đến mức nào, sau khi Tần Tĩnh Dao và Triệu Xương Kiệt ly hôn thì cô ấy lại thành mẹ đơn thân, mẹ ruột lại là người khiếm thính, cuộc sống lại càng vất vả.

Bầu trời đã chuyển sang màu xanh đậm gần tối, cũng đúng lúc Từ Siêu đang bật bài “Đêm ở cảng quân”, Tô Đường ngồi ở ghế lái phụ nghe mà trong lòng có phần nặng nề, nhưng cũng chưa đến mức thương cảm cho cô ta.

“Đường do cô ta tự chọn, nên dù có lết cũng phải đi cho hết.”

Từ Siêu cười ha ha kể, “Trước kia lúc em đi bộ đội thì liên trưởng cũng rất hay nói như vậy, nhất là khi cả đoàn đi huấn luyện dã ngoại, lúc nào cũng gào lên với chúng em là suy nghĩ trước rồi mới làm, chạy vào đường ngoặt dù có lăn cũng phải lăn đến đúng giờ!”

“Phụt ——”

Quay về nhà Thẩm Dịch, Tô Đường mò trong hồ cá ra bốn con cua, rồi nhét vào nồi hấp.

Từ này những con cua này bị Thẩm Dịch đổ vào hồ cá, Tô Đường đã kiên quyết tin tưởng, một ngày nào đó khi cô vớt được chúng nó lên ném vào nồi hấp, nhất định sẽ có cảm giác nhiệt huyết như vừa giết một vật tế để thực hiện nghi lễ cúng tế thần thánh nào đó vậy.

Còn thực tế là, Tô Đường đứng bên cạnh nồi hấp, ngửi mùi thơm bay ra theo hơi nước, thì từ tận sâu trong đáy lòng cũng chỉ có cảm giác đơn thuần là thỏa mãn vì được ăn cua đầy dinh dưỡng.

Tô Đường dở khóc dở cười cảm thấy, chắc hẳn cô cũng thuộc họ nhà cá, lúc ấy còn hận nghiến răng nghiến lợi, một khi mọi chuyện kết cục, cát bụi trở về với cát bụi, thì chẳng mấy chốc lại không tính toán về chuyện đó nữa.

Sau khi Tô Đường gặm hai con cua trong ánh nhìn thèm thuồng của chàng mèo, Thẩm Dịch vẫn chưa về, Tô Đường liền đem nốt hai con cua đang để trong tủ lạnh, nấu thành cháo cua, cứ để trong nồi đun rồi bằng lửa nhỏ.

Lúc Thẩm Dịch về đã gần chín giờ tối rồi.

Thẩm Dịch muốn giải thích, lại bị Tô Đường giành trước, cô nắm lấy tay anh dẫn anh tới bàn ăn sau đó xoay người đi thẳng phòng bếp, múc cho anh một bát cháo thịt cua nóng hổi, rồi nhét thìa vào tay anh.

“Chúng ta không cần mở rượu vang hay champagne gì cả, anh ăn hết bát cháo này là được rồi.”

Thẩm Dịch đang ngồi trên ghế ở bàn ăn, Tô Đường đang đứng bên cạnh anh, Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt tràn đầy mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả, nhưng khi anh gật đầu nở nụ cười lại rất dịu dàng thoải mái.

“Đơn xin nghỉ việc em đã viết xong hết rồi, ngày mai sẽ đi tìm cấp trên nói chuyện, nếu thuận lợi thì không chừng trong tuần này có thể bàn giao hết công việc rồi.”

Thẩm Dịch nhẹ nhàng gật đầu, cầm chiếc thìa Tô Đường đưa cho anh bỏ vào trong bát, rồi lôi di động ra gõ chữ.

—— Nếu gặp phải vấn đề về hồ sơ nhân sự, em đừng sợ, anh đã nói chuyện với luật sư quen rồi, anh ấy sẽ hỗ trợ em giải quyết.

“Yên tâm đi, nếu mọi chuyện dễ dàng em sẽ không sử dụng bạo lực để giải quyết đâu.”

Thẩm Dịch bị cô chọc liền nở nụ cười, tuy rằng trên người vẫn đang mặc bộ âu phục sáng nay, nhưng chiếc cà vạt đã nới lỏng, cúc áo trên cùng cũng đã được tháo ra, cả người thoạt nhìn như vỏ trứng được ngâm qua giấm, vẫn là cái dáng vẻ ấy, nhưng cảm giác dịu dàng hơn nhiều.

—— Sáng mai anh còn phải phối hợp với bên ủy ban điều tiết chứng khoán xử lý một vài việc, anh đã xin nghỉ ở công ty rồi, nếu em muốn thì chiều mai tan làm có thể đến bệnh viện Bác Nhã, anh sẽ giới thiệu em với mẹ.

Tô Đường chẳng chút do dự mà gật đầu, “Nói trước, giới thiệu thì được nhưng chỉ được phép nói tử tế, cấm phá em.”

Thẩm Dịch cười dịu dàng, gật đầu thật mạnh.

Tô Đường không biết Tần Tĩnh Dao nghỉ việc có ảnh hưởng gì đến công việc của Thẩm Dịch hay không, nhưng cô lại cảm nhận được rất rõ, việc cô xin nghỉ quả thực ảnh hưởng rất lớn tới Lục Tiểu Mãn.

Từ mười giờ sáng sau khi biết Tô Đường đã nộp đơn xin nghỉ việc, cho đến khi tan làm buổi chiều, Lục Tiểu Mãn liên tục thông qua mọi phương tiện liên lạc rên rỉ lên án Tô Đường chỉ cần Thẩm Dịch mà không cần cô nữa, ban đầu Tô Đường còn chân thành thể hiện bản thân cũng không muốn, nhưng sau đó thì coi như mắt mù tai điếc mà bơ luôn.

Gần đến năm giờ, Tô Đường vừa dở khóc dở cười xoa dịu Lục Tiểu Mãn bằng cách thông qua phần mềm chat nội bộ gửi cho cô nàng một hàng dài icon mặt mếu, thì đúng lúc di động trên bàn cũng rung lên.

Tô Đường nghĩ chắc hẳn Lục Tiểu Mãn gọi đến, đang định nhấn nút từ chối, mới nhận ra trong khung người gọi hiển thị hai chữ đang nhấp nháy trên màn hình là.

Tống Vũ.

Tô Đường hơi ngẩn người rồi vội vàng ấn nút nghe điện.

Giọng Tống Vũ vẫn nhẹ nhàng như xưa, “Tô Đường, cô đang đi làm à?”

“Tôi sắp tan làm rồi, có chuyện gì vậy?”

Tống Vũ ở đầu dây bên kia không nhanh không chậm nói, “Nếu cô tiện thì đến bệnh viện một chuyến nhé.”

Trong lòng Tô Đường như xoắn lại, gần như thốt lên, “Thẩm Dịch lại bệnh sao?”

“Ừ……” Tống Vũ hơi do dự nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh nhưng lại rất mơ hồ, “Sức khỏe của anh ấy vẫn tốt, chủ yếu là cảm xúc không ổn định, cô tới đây sẽ tốt hơn, nếu tiện thì tới bệnh viện một chuyến nhé.”

Nghe giọng Tống Vũ thì có vẻ không có chuyện lớn lắm, nhưng lại khiến cảm xúc Thẩm Dịch không ổn định đến mức mà ngay cả Tống Vũ cũng không chịu được mà gọi điện cho cô, Tô Đường nhất thời không nghĩ được là đã xảy ra chuyện gì.

Tâm trạng Tô Đường lên lên xuống xuống, còn khó chịu hơn cả cảm giác lòng xoắn lại như vừa nãy, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Vũ ở đầu bên kia im lặng hai giây rồi mới nói tiếp, giọng điệu vẫn đều đều bình tĩnh như thế.

“Mẹ Thẩm Dịch qua đời rồi.” Tống Vũ dừng lời, rồi lại nhẹ giọng nói thêm câu nữa, “Mười giờ hơn sáng hôm qua.”

Bình luận

Truyện đang đọc