THUẬT SĨ HÀNG MA


Nhưng những hành thi này nhìn qua một lần, sau đó bỏ mặc Trần Đại Long, tiếp tục đi lên đằng trước.

"Quả nhiên không thấy mình!" Trần Đại Long đứng lên, nở ra nụ cười đắc ý, bắt đầu xoắn tay áo.

Dù sao cậu đánh nhau cũng rất giỏi, nếu mấy thứ này không thể thấy, cậu sẽ có ưu thế rất lớn.

Một quả đấm lao vút, trực tiếp đóng vào sau gáy của một hành thi.

Bang! Âm thanh phát ra vô cùng đanh thép, so với binh khí chạm nhau không khác.

Hành thi rú lên, bị Trần Đại Long đấm ngã, lăn mấy vòng trên mặt đất.

"Tuyệt!" Trần Đại Long cũng không ngờ đến, đưa quả đấm lên mặt, dùng miệng thổi một cái.

"Chỉ có hai mươi hành thi, có gì mà sợ? Đêm nay sẽ là đêm anh Long đồ sát!" Đòn vừa rồi đã khích lệ tinh thần rất nhiều, cộng thêm Lục Giáp Kỳ Môn Phù liên tiếp truyền hơi nóng, trong lòng cậu dâng lên sĩ khí.

Bất quá hai tay định đấm thêm mấy cái, đột nhiên một hành thi quay lại, nhào đến bóp cổ họng Trần Đại Long.

"Ặc...!Cha ngươi, sao vừa rồi không thấy?" Trần Đại Long vận sức đẩy hành thi, tuy nhiên hai bàn tay hành thi bấu chặt cổ họng, cậu có cảm giác oxy không kịp tải lên não.

Thật ra hành thi chỉ cho rằng cậu là người chết, dĩ nhiên không quan tâm.

Nhưng cậu đánh bọn chúng, bọn chúng đánh trả, cái này hoàn toàn hợp lý.

Nghĩ đến đây mới biết bị Lý An Đăng hố rồi, Trần Đại Long nổi giận ném hành thi qua một bên.

Lục Giáp Kỳ Môn Phù đẩy dương khí lên cao, cho nên thân thể mới nóng như vậy.

Ban đầu Trần Đại Long còn tưởng Lý An Đăng cho nhầm xuân dược.

Bù lại cơ thể rất mạnh mẽ, có thể ngang sức đấu với hành thi.

Bang! Trần Đại Long bị hành thi đấm, liền lui lại, bàn tay bụm miệng.


Hình như đã dập lỗ mũi, cậu đưa tay, hứng được đống máu.

"Dám lấy máu của ta?"
Có Lục Giáp Kỳ Môn Phù hỗ trợ nhưng Trần Đại Long không thể tính là bất tử, ít ra so với người bình thường, bị hành thi đánh không chết ngay được.

Mà bọn hành thi này có linh trí thấp, có thể xem như đứa trẻ mà thôi.

Trần Đại Long bị hành thi bao vây, vẫn dùng thân thủ thoát ra dễ dàng, giằng co một khoảng thời gian.

Bên ngoài, Cục Than chỉ còn cách sủa lớn, cổ vũ cho Trần Đại Long.

Lý An Đăng đã có dư thời gian, dùng bốn ống trúc đóng dọc xuống bốn góc, tìm một tấm ván đặt lên làm bàn.

Phía trên còn có cả vải vàng đậy kín.

Lúc này trên pháp đàn đã có nến đỏ hai bên, chính giữa đèn dầu.

Ngoài ra là một chén sứ chứa gạo nếp, cắm ba cây nhang, một cái lư hương chứa bộ cờ ngũ hành, một xấp bùa giấy.

Cuối cùng, bên góc pháp đàn, Lý An Đăng lấy chuông Pháp Linh đặt úp xuống.

Hắn còn muốn lấy ra nhiều thứ, tuy nhiên cái bàn này quá có tính chất tạm thời, để thêm đồ vật sẽ sập luôn pháp đàn.

Mà lập đàn cũng như xây nhà, bị sập là đại kỵ.

Nhưng Lý An Đăng không định tiêu diệt hành thi, bao nhiêu đây là đủ.

Còn lại phần dung dịch trong chén sứ, hắn đổ thêm mực chu sa vào, cảm thấy còn thiếu.

Cục Than có trực giác không ổn, chạy đi.

Lý An Đăng đã có chuẩn bị, nhảy lên tóm lấy nó.

"Cục Than, muốn ăn thịt bò tao nấu không?"
Cục Than bị lấy máu bên dưới bàn chân, buồn bã kêu ngao ô ô, ý là nhớ cho thêm miếng xì dầu.1
Lý An Đăng như cũ đốt bùa nhét vào chân nó, lửa tự chui vào hàn gắn da thịt.

Bùa này gọi là Chân Dương Phù, là loại bùa đặc biệt, trong thành phần có chứa nước bọt của hắn.

Khuấy đều dung dịch, Lý An Đăng lấy thêm một ống trúc, hái tạm đám cỏ quấn tại đầu gậy.

Đem cả chén dung dịch đổ lên đầu gậy, tưới vào cỏ xanh.

Dùng bàn chân gạt bụi dưới đất, Lý An Đăng cầm gậy trúc chĩa xuống, đưa đầu gậy cùng cỏ dính mực bắt đầu vẽ.

Hắn di chuyển lui ra phía sau, vừa đem gậy trúc nguệch ngoạc trên mặt đất, vẽ được một đường văn tự.

Nhưng vẽ xong, mực đã sớm thấm dưới đất, phong cảnh đen thùi, cũng không thấy hắn vẽ thành cái gì.

"Long, mau chạy đến đây!" Lý An Đăng hô to.

Trần Đại Long như được gãi trúng chỗ ngứa trên người, liền co chân chạy ra ngoài, một tay hốt đống khăn giấy hứng máu mũi.

"Còn làm dữ? Có giỏi ra đây!" Ra bên ngoài, Trần Đại Long quay lại, nhìn mấy hành thi u oán nói.

Hành thi cứ lao đến, vẫn bị đẩy lùi vào trong.

Nhưng thấy rõ một điều là chúng không té ngã như ban đầu.

Rắc rắc...!Trần Đại Long cau mày nhìn, một lá cờ ngũ hành vừa gãy xuống.


Có nghĩa cờ ngũ hành đã không chịu nổi sự tấn công này.

Trần Đại Long đã hiểu cái gì gọi là nước chảy đá mòn, quay người chạy đi thật nhanh.

Hai mươi hành thi như được mở một cánh cửa, lần lượt chạy ra ngoài.

"Mau chạy lại đây, mau lên!" Lý An Đăng cạnh pháp đàn la hét.

Hắn cũng chịu thua Trần Đại Long, gọi chạy không chạy, còn đứng lại trêu ghẹo bọn chúng.

Trần Đại Long chạy một mạch qua, đám hành thi như cơn bão đuổi theo.

Một hành thi vừa bước vào, tức khắc hai chân bị khoá lại, có cảm giác khó chịu liền rống lên giận dữ.

Bên dưới chân hành thi hiện lên hàng văn tự theo lối Triện Thư màu đỏ sáng.

Đây là Trấn Thi Phù, là trung cấp phù lục.

Lý An Đăng vẽ cao cấp phù lục và trung cấp phù lục, sức đã cạn quá nửa, sắc mặt có chút xanh.

Hành thi cho dù thấy "đồng đội" bị dính bẫy, bọn chúng cũng không biết suy nghĩ, lóc chóc nhảy vào, hết thảy co cụm lại trên Trấn Thi Phù.

Chúng rống lên inh ỏi, hai mươi tên đều bị khoá chân, không thể di chuyển.

"Không phải muốn đuổi theo ta sao, nè, đuổi đi!" Trần Đại Long ưỡn ngực nói, cạnh bên Cục Than cũng đồng tình sủa.

"Tiếp theo nên làm thế nào?" Trần Đại Long quay qua, Lý An Đăng bên cạnh đã "di chuyển" lên mộ đá ngồi.

Hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt, cơ mặt vô cùng thư giãn.

"Trâu bò, đây đâu phải lúc ngồi thiền?"
Lý An Đăng tuột xuống.

"Không có gì!"
Cơ bản xe chạy cũng cần đổ xăng, điện thoại cần sạc pin.

Nhưng hắn lười giải thích, nhảy vòng ra sau pháp đàn.

Hắn vỗ bàn tay xuống pháp đàn, xấp bùa giấy đánh "Lạc xạc lạc xạc", bay nhanh lên không trung.

Người ngoài thấy cảnh này, e là nhìn bên dưới bàn xem có gắn máy quạt không.


Bùa này là Khống Thi Phù, tổng hai mươi lá dành cho hai mươi hành thi.

Nhìn bùa giấy bay lên cao, xong rồi lượn vòng rơi xuống, Trần Đại Long cười to.

"Trâu bò, anh đúng là lợi hại, đám hành thi này chết chắc!"
"Nhưng...!Sao lại bay đến đây?" Trần Đại Long nói.

Đúng như cậu nghĩ, bùa rơi xuống ngay cậu.

Cậu đưa hai bàn tay lên hứng, vừa vặn những tấm bùa chia nhau hai xấp trên tay, một li cũng không sai biệt như khuôn đúc.

Thuật sĩ ngoài sử dụng pháp thuật, trình độ biểu diễn phải cao siêu mới có thể khiến cho người ta loá mắt.

"Là sao?"
"Còn sao?" Lý An Đăng quát lên.

"Mau đem bùa dán lên mặt hành thi! Tôi làm phép mệt muốn chết, anh cứ ở đó nói nhảm, còn đùa giỡn cái gì? Muốn chết anh chết một mình, đừng mang tôi đến tận cửa!"
"Ặc..." Trần Đại Long vội chạy đến hai mươi hành thi.

Chúng đều bị khoá chân, cậu đứng bên ngoài cũng không nguy hiểm.

Sau đó cậu rút một tấm Khống Thi Phù đập lên mặt hành thi trút giận, sức mạnh vẫn còn, hành thi suýt nữa méo mặt.

"Mày nè!"
"Hành thi nè!"
"Dán nè!"
Trần Đại Long đi vòng quanh, mỗi tờ đều đập vào mặt hành thi.

Hành thi gầm gừ lên đáp trả, cậu bèn tháo bùa ra, lại đập cho nó một cái còn mạnh hơn.

"Kêu nè!"
Cục Than không nhịn được thè lưỡi như đang cười..


Bình luận

Truyện đang đọc