THỰC CỐT NGỤY TÌNH VỢ CŨ ĐỪNG HÒNG CHẠY


Nhan Mộc Tâm đau lòng hết sức, giờ khắc này đây cô rốt cuộc hiểu rõ.

Cố Hàn Đình đối với cô, từ đầu đến cuối chỉ có chán ghét cùng căm hận, nếu không, anh làm sao có thể không điều tra chân tướng, nhất quyết cho rằng cô là người hại Chu Y Nhược chứ?Cô như thể đã cắn nát môi dưới, nước mắt lưng tròng nói: “Cố Hàn Đình, em không nợ cô ấy gì cả, cô ấy không thể có con đó là nghiệp cô ấy phải nhận!”“Im miệng!” Cố Hàn Đình lập tức bị Nhan Mộc Tâm chọc giận, tức giận vô cùng, giơ tay tát mạnh vào mặt cô.

Tiếng bạt tai càng vang dội trong phòng bệnh rộng lớn này.

Nhan Mộc Tâm nóng mặt, ù tai choáng váng, hồi lâu cũng không có phản ứng.

Không ngờ rằng tiếng cãi vã của họ làm Chu Y Nhược thức tỉnh, từ từ tỉnh dậy, run giọng hỏi: “Cô nói cái gì? Tôi không thể có con nữa sao?”Cố Hàn Đình đi tới, ôm Chu Y Nhược trong tay, động tác vô cùng nhẹ nhàng, bàn tay to lớn vuốt ve nhẹ nhàng tóc cô ta thấp giọng an ủi: “Nhược Nhược, đừng sợ, có anh ở đây không ai làm tổn thương được em đâu.


”Chu Y Nhược nhìn anh, cảm thấy xót xa đến cực điểm, đôi môi đỏ mọng run rẩy, nắm chặt cánh tay anh, khóc lóc thảm thiết, mấy lần muốn nói chuyện nhưng vì quá đau khổ không thốt nên lời!“Nhan Mộc Tâm, vì sao người bị thương không phải là cô?” Cố Hàn Đình ngấm ngầm chịu đựng, nói lên sự bất mãn và đau khổ của anh ta.

Dịu dàng vô cùng với Chu Y Nhược, còn đối với cô lại hận thấu xương, đây chính là khác biệt lớn nhất giữa yêu và không yêu.

Bức tranh yêu thương của bọn họ làm cho đôi mắt của Nhan Mộc Tâm vô cùng đau đớn, tình yêu bao nhiêu năm thật sự đã không còn nữa, thôi thì buông tay đi, thành toàn cho bọn họ.

Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, bước từng bước nặng nề mà bước ra ngoài.

“Nhan gia coi như toang rồi!”Một câu nói kia làm bước chân Nhan Mộc Tâm dừng lại, cô chậm rãi xoay người lại, hai mắt đỏ bừng: “Mọi chuyện với tôi còn chưa đủ sao? Chuyện này không liên quan đến Nhan gia, không liên quan gì đến tôi.

"Đây là lần cuối cùng cô giải thích, cô thề chỉ là Cố Hàn Đình cũng không thèm để tâm đến lời này của cô, anh chỉ quan tâm đến Chu Y Nhược trong ngực.

"Tôi đã nói, một mình tôi sẽ gánh chịu mọi chuyện.

Anh muốn ly hôn, tôi đồng ý.

" Không nhận được câu trả lời, Nhan Mộc Tâm lại nói tiếp: “Ly hôn là điều anh đã yêu cầu bấy lâu, bây giờ tôi thỏa mãn anh hẳn là anh có thể xóa bỏ mọi thứ?” Đúng rồi? Cô còn mong đợi gì nữa ở người đàn ông này?Nói đến như vậy nhưng người đàn ông kia vẫn không nhúc nhích, Nhan Mộc Tâm mệt mỏi thực sự, cứ như vậy lê tấm thân mệt mỏi đi ra.


Vừa đi tới cửa bệnh viện, chuông điện thoại vang lên, vừa nhấn trả lời cô đã nghe thấy giọng nói kích động của mẹ kế Tố Cầm: “Ba và anh trai của con bị tai nạn xe, đang ở bệnh viện Nhân Dân số một.

"Nhanh như vậy! Cố Hàn Đình ra tay thật sao?Điện thoại vẫn chưa ngắt cô bỗng nhìn thấy hai người quen thuộc trên xe cứu thương đang được khiêng xuống, cô phát điên chạy tới, hét lớn: "Ba, anh đừng làm con sợ, mau tỉnh lại đi.

"Nhưng mọi người cũng không có phản ứng gì, đi theo bác sĩ đến cửa phòng cấp cứu, tay chân Nhan Mộc Tâm không biết để đâu? Mồ hôi trên trán rơi xuống, mọi người không thể xảy ra chuyện gì được.

Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra thở dài nói: "Xin lỗi, ba cô đã qua đời.

"“Bùm…”Trời đất tối sầm, Nhan Mộc Tâm đứng không vững ngã nhào trên mặt đất!Qua đời? Cứ thế mà mất đi sao? Một câu trăn trối cũng không để lại? Không, không thể nào!“Mau cứu ba tôi, mau cứu ông ấy.

” Cô nắm lấy tay bác sĩ, liều mạng cầu cứu.


"Người khi chết đi không thể sống lại, cô cũng nên nghĩ một chút, cứu lấy người còn sống đi, Cố thiếu bên kia! ” Lời nói của bác sĩ đột ngột dừng lại.

Quả nhiên là người đàn ông độc ác đó, cô còn cho rằng anh sẽ… Nhan Mộc Tâm căm hận, nhưng vì anh trai, cô phải bình tĩnh mà cứu người!Hai chân cô run rẩy, thật lâu mới đứng dậy khỏi mặt đất, nước mắt trên mặt như hạt rơi vỡ không ngừng được, ngay cả ba và anh trai cũng không kịp nhìn, cô vọt đến phòng bệnh của Chu Y Nhược.

Cô chỉ có một mục đích duy nhất, cứu anh trai! Cho dù có chết cũng được.

Đến phòng bệnh, cô cúi đầu nhìn Cố Hàn Đình, hèn mọn cầu xin: “Cố Hàn Đình, là tôi sai rồi, xin anh cứu lấy anh ấy!”“Muộn rồi!” Anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc