Không biết đã mê man bao lâu, ta nghe thấy có
người nói bên tai: “Muội muội, sao còn chưa tỉnh? Phải tỉnh
rồi chứ?”
Đó là giọng nói của mẫu thân, một cảm giác mừng rỡ xâm
nhập vào đầu óc ta: ta thành công rồi sao?
Ta cố gắng mở to mắt, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt
cực kỳ vui mừng:
“Muội muội, con tỉnh rồi? Rốt cuộc cũng tỉnh! Con ngủ cũng gần bảy ngày rồi.”
Ta nói: “Bảy ngày, chẳng phải là số ngày mà
chúng ta đã định trước sao?” Nhưng mới mở
miệng, lại phát hiện giọng mình khàn khàn, cổ họng như bị nhét đầy cát.
Mẫu thân vội vàng đỡ ta, “Muội muội, con nằm
đi. Con vừa mới uống loại thuốc tổn hại đến sức khỏe như thế, phải chậm rãi
điều dưỡng mới được. Phần vết thương ở cổ chỉ là vết thương nhẹ, nương đã sớm
kêu người băng bó cho con rồi.”
Hạ Hầu Thần tự cho là Lý đại nhân đã phái người tốt
nhất ở bên cạnh ta, đối với vật phẩm đưa đến cho ta đã tiến hành kiểm soát
không hề sơ hở, lại không nghĩ đến, một ít thuốc thang đặc thù vẫn pha lẫn ở
trong đồ ăn đưa vào. Hôm nay đưa một cái bánh đường bỏ thêm bạch kỳ(1), ngày mai đưa một bình canh hầm bổ dương,
có lúc đưa y phục đã dùng hương xông qua… Ta liền dùng kịp thời kịp lúc, khiến
những loại thuốc này dần dần có tác dụng trên người ta, cho đến sau cùng là hai
cái bánh mè và mấy món ăn sáng. Mặt ngoài bánh mè phủ hạt vừng, nhưng bánh đưa
cho ta bên trên lại phủ hạt mạn đà la(2)sinh sản ở Tây Vực. Túc nương ngày càng lơi
lỏng trong việc phòng bị ta, cũng mơ hồ có khuynh hướng xưng tỷ muội với ta,
lúc bánh mè đưa tới, ta lại cho nàng một kích trí mệnh, khiến nàng vừa thất
vọng vừa sợ hãi ta, khiến nàng đem tất cả sự chú ý chuyển về hướng lo lắng cho
con nàng, khiến nàng cho rằng tác dụng của bánh mè chỉ là cất cái khóa trường
mệnh kia, do đó không để mắt đến những thứ còn lại. Kế giương đông kích tây, ta
thường dùng ở cục Thượng Cung, luôn luôn một kích tất trúng, lần này cũng không
ngoại lệ.
Hạt Mạn Đà La có hình dạng tương tự với hạt vừng,
nhưng to hơn hạt vừng, người bình thường bỏ độc thì thường nghiền nát thuốc ra
mới cho lẫn vào trong đồ ăn, bọn họ làm sao nghĩ tới, ta lại cho người dùng
nguyên hình nguyên dạng đưa đến tay ta ngay trước mắt nàng?
Thứ đó có tác dụng gây tê làm cho người ta hôn mê, kỳ
thực tình hình giống như chết giả, hơn nữa pha lẫn với những loại thuốc
khác, mới có thể đạt được hiệu quả mà ta muốn, khiến hô hấp của mình tạm dừng
hơn mười phút. Những người khác có nhiệm vụ ngăn cản không cho Túc nương quan
sát, nhưng lúc này, lại cùng mở ra một con đường để nàng tiến vào, để nàng xác
nhận hô hấp của ta đã ngừng lại. Lúc này, Tín vương hoảng hốt vội vàng sai
người khiêng ta ra ngoài, chạy về phía phòng ngự y trong cung, mà nàng không
thể ngăn cản, chỉ hành động theo lời hứa lúc trước, chậm lại nửa canh giờ mới
đi báo cáo lên. Nàng quả thật đã làm đúng như thế, lúc này báo cáo là vừa thích
hợp.
Bấy giờ là cuối năm, thời điểm này hàng năm, luôn có
các tỉnh đến dâng lễ vật, người tiến cống lui tới không dứt.
Lúc này cũng là thời gian cục Thượng Cung bận rộn nhất
trong năm. Tết âm lịch đến, trong cung liên tục có tiệc rượu, nhu cầu ăn dùng
không ít, mọi thứ đều chú trọng đến sự xa hoa tinh xảo, nên các tỉnh đều phải
tiến cống.
Mấy ngày trước tuyết rơi nhiều chặn không ít con đường
tới kinh thành, khiến đoàn người tiến cống từ các tỉnh bị cản trở trên đường.
Hôm nay mới trời quang mây tạnh, để tránh bị quan nha phạt, những người này
liền cùng một lượng lớn xe cộ vội vàng tiến vào kinh thành. Trên đường phố kinh
thành, khắp nơi là từng đoàn người chen chúc, cũng có bọn trộm cướp cả gan làm
loạn thừa cơ vơ vét, có thể nói chung quanh phi thường ầm ĩ rối loạn. Mà từ
Tông Nhân phủ đưa ta tới chỗ ngự y, lại không thể không đi qua một con đường
cái chật ních xe ngựa, lúc này nếu có trộm cướp thừa cơ làm loạn, cũng chẳng có
gì lạ.
Đội hộ vệ Tín vương dẫn theo chỉ có mười mấy người,
sao đối phó được đám dân chúng đông như nước thủy triều này? Trong hỗn loạn,
chiếc xe chở ta bị lạc không biết kết cuộc ra sao, chuyện này ngay cả hắn cũng
không thể dự liệu trước.
Ta nghĩ, mấy ngày này thực sự đến ông trời cũng giúp
ta. Hôm qua vừa mới ngừng mưa tuyết, hôm nay liền trời quang mây tạnh, hết thảy
đều như ta dự tính. Mọi chuyện tiến hành có lẽ gần như thuận lợi. Hoàng hậu
theo lời ta nói, kêu Tín vương vào trong ngục đưa ta ra, nhưng mà, ta làm sao
có thể tin được hoàng hậu, tin được người của nàng? Ta nói cho nàng, chỉ cần
đưa ta ra khỏi ngục Tông Nhân phủ, đi tới ngự y viện, tìm một ngự y quen biết
chứng thực ta tử vong, liền có thể thay mận đổi đào chuyển ta ra ngoài nhưng ta
biết, nói không chừng kế hoạch này lại khiến ta thực sự thành một người chết,
cho nên, ta đành phải làm như vậy.
Nàng cho rằng ta sẽ hành động theo kế, vì muốn lấy
được lòng tin của ta, nàng đã sớm thả nương ta, chỉ còn chờ lấy mạng ta, sau đó
lại lấy tội danh sợ tội tự sát bố cáo thiên hạ, khiến vụ án của thái hậu vĩnh
viễn kết thúc, khiến hoàng thượng không thể không chấp nhận cách xử lý của
nàng. Nàng cho rằng ta ở trong ngục, chỉ nắm trong tay một nhược điểm của nàng,
cho nên toàn bộ đều ỷ lại vào nàng. Chính là, ta có một mẫu thân rất tốt, một
người mạnh mẽ mà tính cách lại rất giống ta. Tiền bạc ta đưa bà, đủ để cho bà ở
bên ngoài buôn bán, hơn nữa càng làm càng lớn. Có ta ở trong cung giúp đỡ, bà
cũng có tay chân của chính mình, cho nên, bà không chỉ là một lão thái thái
giàu có. Trong kinh thành có hai cửa hàng thêu thùa cực lớn, thêu ra những thứ
tinh mỹ hoa lệ không gì sánh được, đều do mẫu thân ở phía sau màn thao túng. Bà
còn kiêm luôn buôn bán châu báu, cho người từ các nơi sản xuất đặc biệt thu mua
ngọc thô, gia công tạo hình, chế thành trâm vòng bán ra. Có ta ở phía sau chỉ
đạo, kiểu dáng tự nhiên không tầm thường.
Mà ta sớm đã dặn dò mẫu thân, để tránh khiến người ta
chú ý, bà chỉ ở phía sau màn tính kế cho tốt, không cần phải xuất đầu lộ diện.
Ta luôn luôn cho rằng, nếu ta xuất cung, nhất định sẽ
tốt hơn ở trong cung, không bị Hạ Hậu Thần đày đoạ, không cần đem hết thủ đoạn
dựa thế phi tần chức vị cao hơn.
Xem ra hết thảy vẫn như ta mong muốn.
Lần này mê man, khiến thân thể ta tổn hại khá lớn. Dù
sao ta cũng dùng toàn là những thứ có độc, hơn nữa vết thương ở cổ, tuy nói
lượng máu tươi kia là do máu gà dắt trong cổ áo chảy ra, nhưng ta vì muốn giống
thật, để lúc Túc nương tiến lên kiểm tra nhìn rõ phần da thịt ở cổ ta rách ra,
đã thực sự dùng dao nhỏ cắt vỡ cổ, khiến máu người hòa với máu gà chảy xuống ——
miệng vết thương không dùng nước trong rửa sạch sẽ, thì không ai biết rốt cuộc
đã cắt sâu bao nhiêu.
Về phần thi thể ta mất tích, thì cứ để cho hoàng hậu
và Tín vương phiền muộn đi. Tín vương chỉ biết là phải dẫn ta vào trong cung,
cũng không rõ hoàng hậu thỏa thuận với ta cái gì, chắc hẳn hắn đã gấp gáp đến
độ như kiến bò trên chảo nóng.
Vừa nghĩ đến điều này, ta liền cười nhẹ. Về phần Túc
nương, ta vẫn chưa kêu người động vào hai đứa con của nàng, chỉ kêu người cầm
khóa trường mệnh trên cổ bọn chúng thôi. Nàng không về nhà vài ngày là chuyện
thường, chờ nàng về nhà, phát hiện tất cả mọi việc đều như thường, nàng còn có
thể hận ta nữa không?
Ta nói rồi, ta không có bạn bè, cũng không cần bạn bè.
Nàng hành động chỉ vì muốn hoàn thành mệnh lệnh Lý Sĩ Nguyên giao cho, mà ta
hành động, chỉ vì muốn sinh tồn mà thôi.
Trong lúc dưỡng thương, thỉnh thoảng ta kêu mâu thân
nghe ngóng quan phủ bố cáo trên đường phố, nếu thực sự có bố cáo ban xuống, thủ
phạm việc thái hậu tự sát thân vong, ta mới có thể thả lỏng một chút. Đây là
một cái kết cục khiến tất cả đều vui vẻ, Tín vương tận mắt thấy ta tự sát thân
vong, ở dưới sự chủ trì của hoàng hậu chính tai nghe mẫu thân thuật lại việc
túi hương, hắn sẽ không hoài nghi việc này có nội tình khác. Nhưng dù cho hoài
nghi thì có thể làm gì? Ta đã khiến việc này trở thành sự thực, hắn không còn
cớ xuất binh, đành phải quay lại biên cương. Hoàng hậu không có đối thủ giả
tưởng là ta, chắc hẳn mỗi ngày sẽ ngủ ngon hơn nhiều. Về phần Hạ Hầu Thần, ta
giúp hắn một việc lớn như vậy, làm cho hắn thành công thoát khỏi thái hậu, lại
không gây sóng gió gì lớn, hắn phải cảm tạ mới phải.
Bất quá, theo lệ thường, hắn sẽ không cảm tạ ta.
Đây thực sự là một cái cục diện khiến tất cả đều vui
vẻ. Ta thỉnh thoảng cũng ngẫm lại, rốt cuộc thái hậu là do ai làm hại? Đã không
phải ta, rốt cuộc là ai hãm hại bà ấy? Nhưng ta lập tức không nghĩ nữa, kẻ địch
của thái hậu đầy cung, ngay cả hoàng thượng tự tay bà nuôi lớn cũng trở mặt với
bà, ta cần gì phải hao tốn tâm tư vì việc này?
Phần vết thương ở cổ cơ bản không sâu, chưa đụng đến
động mạch, qua hơn mười ngày, liền dần lành lại. Mỗi ngày mẫu thân đều nấu canh
cho ta, trừ bỏ độc tố còn tồn đọng trong cơ thể, độc dần dần trừ sạch, người
cũng được dưỡng thoải mái, tự nhiên mập ra không ít.
Mẫu thân cảm thấy vui mừng, nói với ta: “Muội muội, con xem bộ
dáng châu tròn ngọc sáng của con kìa, hơn xa trước kia.
Xem
con ở trong cung mấy năm này, đã gầy thành cái dạng gì rồi?”
Ta đương nhiên sẽ không nói cho bà, tuy ta ở trong
cung, ăn mặc đều là thứ thượng đẳng, nhưng mỗi ngày không ngừng suy nghĩ, làm
sao béo lên được?
Ta chặt đứt tất cả quan hệ với hòang cung, người và
việc nơi đó đã không còn liên quan gì đến ta nữa. Thậm chí ngay cả nhớ ta cũng
không muốn nhớ đến. Lại qua hơn mười ngày, bộ mặt của những kẻ ta từng tranh
cướp, nịnh bợ cũng dần dần mơ hồ đi. Ta nghĩ, qua thêm một thời gian, ta sẽ
không nghĩ tới bọn họ nữa.
Kinh thành gió êm sóng lặng, nghe nói Tín vương đã dẫn
người trở lại biên cương, nhưng việc thái hậu bị ám hại, quan phủ lại chưa bao
giờ công bố công văn chính thức. Điều này làm cho ta không khỏi có chút lo
lắng, sợ hãi trong đó lại sinh ra dây cà dây muống gì. Cuộc du hành tết âm lịch
mỗi năm một lần lại tới . Mỗi lần đến ngày này, hoàng thượng sẽ suất lĩnh một
đám triều thần hoặc sủng phi, đi lên cổng lầu xem pháo hoa, cùng dân chung vui,
đến sáng sớm ngày thứ hai, đội danh dự mở đường, đi tuần qua con đường lót đá
xanh rộng lớn nhất kinh thành.
Một ngày này, cũng là ngày hoàng đế gần gũi với dân
chúng nhất, là cái gọi là ngày cùng dân chung vui.
Vụ án của ta tựa hồ bị dìm xuống đáy bùn, không nổi
lên chút bọt sóng nào. Mọi chuyện vốn không nên bình yên như vậy, ta mơ hồ cảm
thấy sợ hãi.
Mẫu thân ẩn mình phía sau màn, buôn bán cũng không
phải quá lớn. Trong kinh thành cửa hàng buôn bán hạng trung như vậy ước chừng
có chừng trăm nhà, chúng ta không có gì ngoài tay nghề tinh xảo hơn một chút,
không khiến mọi người quá chú ý. Mẫu thân thấy ta lo lắng, khuyên ta: “Chúng ta rời khỏi kinh
thành này, đi nơi khác được không?”
Ta lắc lắc đầu, “Trước khi mọi chuyện được giải quyết,
manh động không bằng an tĩnh. Hiện tại mỗi cửa thành không biết có bao nhiêu
mật thám đang quan sát sực sạo. Còn chưa nói đến việc chúng ta vốn không phải
là người có thể bôn ba, còn không bằng hành động dưới mí mắt bọn họ, lại nằm
ngoài dự liệu của bọn họ.”
Mẫu thân nghe ta nói có lý, liền không khuyên bảo nữa.
Lúc miệng vết thương của ta khỏi hẳn, thường ngày rảnh
rỗi cực nhàm chán, liền cùng mẫu thân ra ngoài. Mỗi lần đều mang màn sa mà đi,
chỉ tới chỗ hẻo lánh. Mang theo khăn che mặt, không ai có thể nhận ra, dần dần,
ta liền đi tới cửa hàng của mẫu thân xử lý việc buôn bán. Chỉ ở trong phòng,
tất cả đều phân phó hạ nhân đi làm, ta chỉ hướng dẫn bọn hạ nhân thêu thùa mà
thôi.
Góp ý vài câu ít ỏi, liền được đám thợ thủ công khâm
phục không thôi. Các nàng làm sao biết, công lực của ta phải rèn giũa hơn mười
năm mới luyện thành?
Dù vậy, ta vẫn cẩn thận dè dặt như trước, những hoa
văn thiết kế tuyệt đối không dính đến kiểu dáng trong cung, toàn lấy thiên
nhiên làm chủ để, cũng không buôn bán với những nhà quan cao chức lớn, bảo trì
tại tiêu chuẩn hạng trung, tiền bạc cũng không thiếu, sinh hoạt tự do tự tại.
Có lúc ta ngồi ở trong điếm, nhìn người đi lại như thoi
đưa ở ngã tư đường, ánh nắng phủ lên mặt đất một tầng phấn vàng, tro bụi trong
không khí như tiên linh bay múa, liền cảm thấy tranh đấu sau lớp tường đỏ kia
như một giấc mộng, nhưng sau khi tỉnh mộng lại sống một cuộc đời bình thản như
thế, ta cam tâm sao?
Ta là một người biết thời thế, cục diện trong cung đối
với ta mà nói nguy hiểm như thế, ta còn có thể trở về sao?
Nghĩ đến đây, ta liền quẳng điểm vọng tưởng này ra sau
đầu. Trong cung tuy là trung tâm của quyền thế, nhưng không ai ủng hộ, ta sao có
thể đứng an ổn. So với sự dụ hoặc không thực tế của quyền thể, tánh mạng của
bản thân mình vẫn quan trọng hơn một chút.
Thời gian bất tri bất giác đã qua một tháng. Ngày hôm
nay ánh nắng tươi sáng, đêm trước có mưa, trong không khí còn lưu lại mùi mưa,
tươi mát thanh đạm, nghĩ đến mấy ngày rồi chưa cùng mẫu thân đi dạo, ta liền
thay trang phục chỉnh tề, khoác áo tơi lót lông hồ ly, chuẩn bị đi qua phòng
cách vách mời mọc mẫu thân cùng ta ra ngoài mua chút tơ vàng chỉ bạc , cũng
nghiên cứu một vài món hàng mới. Sản phẩm trong cửa hàng chúng ta dù sao cũng
không thể có chỗ tương đồng với trong cung.
Sau khi mưa gió đi qua, chúng ta cũng phải rời khỏi
kinh thành. Châu thoa bội vòng làm cống phẩm của các tỉnh từ đâu mà ra ta rõ
như lòng bàn tay, đợi tất cả mọi chuyện thành công, ta sẽ mang mẫu thân rời
khỏi kinh đô. Thiên hạ lớn như vậy, chung quy luôn có chỗ cho ta nương thân.
Đi vào trong phòng mẫu thân, lại phát hiện mẫu thân
chưa hề trở về ngủ, ta liền biết mẫu thân lại một đêm không ngủ, có lẽ là cửa
hàng lại nhận đơn đặt hàng mới, bà ở lại đốc xúc giúp đỡ. Tính tình mẫu thân
vẫn tranh giành háo thắng như vậy, ta thực sự không biết trước kia bà ở dưới
đại nương, làm thế nào nhịn xuống được. Kêu nha hoàn hầu hạ bưng cho ta chén
trà, ta liền ngồi ở trong phòng mẫu thân chờ bà trở về. Trong phòng bố trí vô
cùng hoa lệ, có chút đồ thêu bài trí là do mẫu thân tự tay thêu, mỹ lệ tuyệt
luân.
Bình phong ba mặt bằng gỗ lim vây quanh giường, trên
màn màu xanh thêu bức chim con tranh ăn. Bình phong dùng màu đỏ thắm, tươi đẹp
ướt át, hơn nữa còn dát vàng xinh đẹp, trên mặt không điêu khắc bức 《 tỳ bà ký 》mà
nhà khuê các thường có, lại khắc hình trẻ con trọc đầu, đứa bé bướng bỉnh
nghịch nước. Ta tựa hồ phát hiện được nỗi nhung nhớ mẫu thân ẩn tàng ở sâu
trong nội tâm. Mỗi cảnh mỗi vật trong gian phòng, đều ký thác sự tưởng niệm về
ta.
Ta đang đánh giá bốn phía thì nghe thấy phía sau có
tiếng động, quay đầu, là mẫu thân trở về. Gương mặt bà hơi mệt mỏi, thấy
ta ngồi chờ, liền cười nói: “Muội muội, dậy sớm như vậy à? Lần này
khách hàng yêu cầu cũng thật cao, may mà công lực của mẫu thân vẫn còn, làm mấy
ngày, khó khăn lắm mới xong.”
Tiểu nha hoàn đứng sau lưng mẫu thân đặt một cái hộp
gỗ hoàng đàn tinh mỹ lên trên bàn trang điểm. Hộp gỗ xưa cổ, đã bị tay người vuốt
ve bóng loáng đến cực điểm. Cạnh hộp có khắc hình người phụ nữ ngồi khâu vá,
giống như từ trên nắp hộp đột ngột đi ra. Đây là hạp đồ thêu của mẫu thân, bên
trong là kim thêu mà ngày thường bà không dùng đến, có lớn có nhỏ. Ta cảm thấy
kỳ quái, liền hỏi bà: “Mẫu thân, xem ra, yêu cầu của vị khách này quả thật
rất cao.”
Mẫu thân có chút đắc ý, ” Ngày sinh của phụ
lão trong nhà vị khách này gần đến, nhờ người khác giúp thêu một bức tranh chúc
thọ Tùng Hạc cùng mừng xuân, yêu cầu lại rất cao, muốn cốt cách của Tùng Hạc
phân rõ thứ bậc. Yêu cầu này, cần dùng thủ pháp thêu lót, khiến vật thêu như
lồi lên, tạo ra cảm giác lập thể. Hắn nhờ rất nhiều người rồi, đều không đạt
được yêu cầu. Ngày đó đúng lúc nương ngồi ở phía sau rèm, nghe được, nhất thời
ngứa nghề, liền tiếp nhận. Người đó ra giá tiền rất cao, đủ cho hai mẹ con
chúng ta sinh hoạt về sau.”
Ta ngạc nhiên nói: “Mẫu thân, là loại
người nào mà phú quý đến thế?”
Nàng nói: “Nương không biết. Nhìn cách ăn mặc
người này không phải người bình thường, hình như là từ biên ngoại tới
đây.
Muội
muội con yên tâm, mẫu thân sẽ không hồ đồ như thế, sẽ không để lộ chân tướng,
người này tuyệt đối không có một chút quan hệ nào với quan nha.”
Ta yên lòng, liền cười nói: ” Trình độ thêu của
mẫu thân nhiều năm không giảm, nhất định sẽ khiến người đó thỏa mãn mà
về.”
Mẫu thân được ta khen, vui vẻ cười nói: “Nhiều năm chưa ra
tay, hôm nay cầm kim, lại có chút không quen…”
Ta che miệng cười, không nói gì nhiều. Mẫu thân hiếm
khi được cao hứng như thế, ta cần gì phải quấy rầy nhã hứng của bà.
Mẫu thân ngẫu nhiên lộ ra tài nghệ, sẽ không khiến cho
người nào chú ý chứ? Nghĩ lại, thân phận ta luôn luôn thấp kém, ở trong mắt
người này sẽ không quan trọng lắm, hơn một tháng sao còn phái người lấy phương
pháp phiền toái như vậy tìm ta?
Không biết vì sao, ta cảm giác ta giả chết có lẽ lừa
được người bình thường, nhưng nhất định không lừa được hắn.
Tháng ngày chậm rãi trôi qua, liên tiếp mấy ngày, mọi
chuyện vẫn như bình thường, không có gì bất ổn, ta liền âm thầm bình tĩnh lại,
cười thầm mình ở trong cung nhiều năm, thần kinh nhạy cảm đến cực điểm, hơi có
gió thổi cỏ lay, liền hoài nghi là nhằm vào bản thân mình.
Ngày hôm đó, ta đang lười nhát ngồi ở trên ghế hoàng
đàn phơi nắng chiều, chỉ thấy cả người mềm yếu thoải mái. Ánh mặt trời từ trong
lá cây xuyên xuống, chiếu lên trên mặt, tuy nhắm mắt, nhưng cũng cảm giác được
ánh vàng chói mắt kia. Cảm thấy có người đến gần, ngăn ánh mặt trời chiếu rọi
trên trên mí mắt ta lại, ta tưởng tiểu nha đầu Kỳ Nguyệt, liền nói: “Kỳ Nguyệt, chè hạt
sen phòng bếp chưng xong chưa? Chưng xong rồi thì bưng tới cho ta đi.”
Thật lâu sau vẫn không nghe được tiếng nàng trả lời,
ta khẽ mở mắt ra, lại thấy dưới bóng cây, có thân ảnh cao lớn đang
quay lưng về phía ánh mặt trời, đứng bên cạnh ghế nhìn ta. Bởi vì
thân hắn che ánh mặt trời, trong thời gian ngắn ta thấy không rõ khuôn mặt
người này, kinh hãi, lớn tiếng quát: “Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?”
Người này quay qua một phía, chậm rãi đi mấy bước, ta
liền nhìn rõ ràng dung nhan của hắn. Khuôn mặt hơi tái nhợt, tuấn nhan lạnh
lùng, khi không nói chuyện thì dường như có vô số tâm sự, không phải là Hạ Hậu
Thần sao.
Ta vừa nhìn thấy, lại sợ đến không thể đứng lên quỳ
xuống hành lễ được, chỉ lẩm bẩm: “Không thể nào…”
Hắn nhẹ giọng cười, ánh mặt trời loang lổ từ trong lá
cây chiếu rọi lên gương mặt hắn, lại giống như một con người đầy đường chắp vá.
Hắn nói: “Ninh Vũ Nhu, nàng có biết một tháng nay trẫm dùng bao nhiêu loại
phương pháp để tìm nàng không? Trẫm biết nàng giảo hoạt như hồ ly, có chút gió
thổi cỏ lay, nàng sẽ lặn không thấy tung tích, cho nên, trẫm đã thử qua vô
số loại phương pháp. Lời trẫm nói với nàng, xem ra nàng hoàn toàn không để
trong lòng. Trẫm từng nói qua, chỉ có thứ trẫm đồng ý cho nàng, nàng mới có thể
lấy đi…” Hắn dừng dừng, nói tiếp: “Bao gồm cả tính mạng của nàng!”
Hắn dùng ngữ khí đều đều, nhưng ta cảm thấy trong
giọng của hắn ẩn giấu mưa gió kinh người. Cả người ta run lên, lúc này mới tỉnh
ngộ, vội vàng xuống ghế, quỳ rạp trên đất,“Hoàng thượng, thần thiếp đáng
chết.” Dứt lời liền ở tại chỗ dập đầu lạy không ngừng. Ngoài những lời
này, ta không biết còn phải nói cái gì.
Chắc chắn là kỹ thuật thêu lập thể bất phàm của
mẫu thân đã khiến nơi ở của chúng ta bị bại lộ. Lưới trời quả nhiên tuy thưa
nhưng khó lọt, ngay cả cơ hội đào thoát cũng không cho ta.
“Nàng nhất định là đang nghĩ, mình đã từng chết một
lần, chết thêm một lần cũng chẳng sao, phải không?”
Ta nói bừa: “Hoàng thượng, thần thiếp làm sao dám
có ý nghĩ như thế.”
“Ninh Vũ Nhu, còn có việc gì mà nàng không
dám làm đây?”
Ta cuống quít dập đầu tại chỗ, “Hoàng thượng, thần
thiếp không dám, ở trước mặt hoàng thượng, cái gì thần thiếp cũng
không dám làm.”
Lời vừa ra khỏi miệng, ta liền hối hận đến suýt nữa
cắn đầu lưỡi của mình. Tại sao ở trước mặt hắn ta lại nói ra lời không nên nói
như thế?
Hắn im hơi lặng tiếng tới chỗ này, khiến cho ta thật
sự quá khiếp sợ. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy hắn, cảm giác đầu tiên của ta
đó là sợ hãi.
Khuôn mặt hắn giấu ở trong bóng cây dày đặc, ta không
thấy rõ biểu tình trên gương mặt hắn. Vì sao hắn lại tốn nhiều công phu, nhân
lực vật lực như vậy để tìm ta? Qua việc hắn nhờ có bức phù điêu mẫu thân thêu
mới tìm được manh mối, ta liền biết, hắn không chỉ tìm mỗi phòng thêu nhà chúng
ta. Hao tổn tâm tư, nhân lực như thế, chỉ vì tìm ta trở về sao?
Bỗng nhiên trong lúc đó, ta nảy ra một cái suy nghĩ to
gan, là một suy nghĩ mà ngày thường ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Hay là
hắn thực sự có vài phần tình ý đối với ta? Nếu là như vậy, ta có thể dễ dàng
lợi dụng.
Nghĩ như thế, ta liền ngẩng đầu lên thăm dò, nói với
hắn: “Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không nên bỏ hoàng thượng lại,
nhưng thần thiếp rất sợ chết, buộc lòng phải trốn thoát một mình. Sau khi thần
thiếp đi rồi, cảm thấy rất hối hận, mỗi lúc nhớ đến hoàng thượng. Liền…”
Chỉ cần ta nhìn ra trên gương mặt hắn có nửa phần tình
ý dành cho ta, ta liền có lợi thế, có lẽ có thể nương vào đó mà nói dối quanh
co.
Mặt hắn lộ ra dưới bóng cây. Ta trông thấy trên gương
mặt hắn có thần sắc châm chọc, đôi mắt kiên định như băng, sắc mặt tái nhợt
giống như chạm ngọc, dường như nhìn rõ toan tính của ta. Hắn nói: “Ninh Vũ
Nhu, nếu nàng cho rằng trẫm sẽ khoan dung cho một phi tử trốn ra bên ngoài
tiêu dao tự tại, nàng đã hiểu sai về trẫm rồi. Trước giờ trẫm chưa bao giờ biết
một phi tần bậc thấp nào lại có năng lực lớn như thế. Trẫm luôn luôn xem thường
nàng rồi.” Khóe miệng hắn có ý cười trào phúng, “Nếu như không phải
trẫm còn cần dùng đến nàng, người trẫm phái ra, chỉ sợ sẽ là sát thủ.”
Ngữ khí hắn lạnh như băng, ta thất vọng rũ mặt xuống.
Ở trên mặt hắn ta không thấy chút tình ý nào, đôi mắt lại như băng lạnh ngàn
năm. Ta bỗng nhiên hiểu ra, hắn với ta cùng là một loại người, sẽ không vì tình
cảm vô nghĩa mà khổ sở. Sở dĩ hắn tìm đến ta, không phải vì tình, mà là vì cái
khác, vì một thứ gì đó của ta mà hắn có thể lợi dụng.
Vừa nghĩ đến điều này, ta liền bớt thất vọng bắt đầu
khẩn trương suy nghĩ, nếu muốn thoát khỏi tình cảnh khó khăn trước mắt, ta có
cái giá trị gì để hắn coi trọng đây?
Ta quỳ trên mặt đất, trông thấy vạt áo màu xanh thẫm
của hắn dần dần tới gần, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn. Ta quỳ trên
mặt đất, không có cách nào lui về phía sau, chỉ có thể nhìn giày hắn ngừng ở
trước mặt ta, thầm nghĩ dưới cơn thịnh nộ hắn có đá một cước về phía này hay
không. Nhưng giày tạm dừng một chút, lại đi đến ghế đàn hương màu vàng. Hắn vén
vạt áo lên, ngồi ở trên chiếc ghế gỗ đàn hương kia, tư thái thật là thanh thản,
ngón tay đeo nhẫn ngọc thon dài gõ lên tay vịn theo tiết tấu giống như những
nhân tài bình tĩnh thỏa thuận.
Ngón tay trắng thuần nổi bật trên sắc vàng cũ kỹ,
nhưng không hiểu sao lại thể hiện ra sự cao quý. Bất luận người này ở đâu, đều
khiến người ta không thể không kính sợ. Nghĩ đến sở thích của hắn, trong lòng
ta bỗng dưng run lên. Cảm giác ở dưới người khác hơn một tháng nay chưa từng có
lại tới nữa, vĩnh viễn nơm nớp lo sợ, vĩnh viễn không biết hắn đang suy nghĩ
cái gì, vĩnh viễn chuẩn bị cho hắn phát tiết, nhưng vĩnh viễn cũng chỉ có thể
mỉm cười. Ta quỳ trên mặt đất, trong lòng bỗng dâng lên nỗi phiền chán vô cùng,
chẳng lẽ tất cả những gì ta làm, cố gắng giãy dụa, chỉ để đổi lấy như thế này
thôi sao?
Chẳng lẽ ta mãi mãi không có cách nào trốn thoát sao?
“Thế nào, không còn lời nào để nói sao? Không phải
nàng luôn luôn có trăm ngàn lý do, trăm ngàn lời cầu xin, để đối đáp lại trẫm
sao?”
Tuy rằng trong lòng cảm thấy vô cùng vô lực, nhưng
bằng kinh nghiệm xây dựng thế lực suốt năm này qua tháng nọ, ta làm sao dám
vuốt râu hùm? Ta chỉ đáp: “Hoàng thượng, đã bị hoàng thượng phát hiện,
thần thiếp không còn lời nào để nói. Chỉ xin hoàng thượng hiểu một điều, lần
này thần thiếp trốn đi, chẳng qua là muốn trợ giúp hoàng thượng ổn định triều
cục, nên thần thiếp chỉ lấy một phần thù lao nho nhỏ mà thôi.”
Cắn răng một cái, cuối cùng ta cũng nói ra lời nói
chôn sâu trong lòng. Ta tự nhận là, việc lần này, xử lý như vậy, đối với triều
cục chưa ổn định của hắn xem như đã làm một chuyện tốt, hắn mở một con mắt nhắm
một con mắt cũng được. Sao cứ phải dây dưa làm khỏ?
Ngữ khí nhàn nhạt của hắn vang lên trên đỉnh đầu
ta, ” Nàng là ái phi của trẫm, nàng cho rằng trẫm có thể cho phép nữ nhân
của trẫm lưu lạc bên ngoài sao? Việc lần này nàng thật sự đã giúp được khá
nhiều, nếu trẫm còn truy cứu, lại khiến nàng bất mãn trong lòng…”
Không biết vì sao, nghe hắn lẳng lặng nói ra những lời
này, ung dung công chính, trái tim ta lại tại dần dần lạnh đi. Hắn thật sự
không có nửa phần tình ý đối với ta, có, cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
“Thần thiếp xin nghe hoàng thượng dạy bảo.”
“Trẫm đã tìm được nàng, nàng muốn tiêu dao là chuyện
không có khả năng. Trẫm muốn nói rõ với nàng, trẫm còn cần nàng..”
Hắn vừa nói ra câu này ta liền hiểu ngay, hắn đang nhờ
vả ta, hơn nữa không thể không nhờ ta. Ta vẫn ảo não như cũ, cả người căng
cứng. Hắn có gì cần nhờ đến ta? Hiện giờ trong cung hòa bình tốt lành, do hoàng
hậu chủ trì đại cục, mà mọi chuyện hoàng hậu luôn đặt hắn lên đầu, hắn còn gì
phải bất mãn?
Hay là, đó chỉ là ở mặt ngoài, trên thực tế, hắn và
hoàng hậu không phải như thế? Ngẫm lại khi tiên hoàng tại vị, không phải vì đã
để gia tộc Thượng Quan phát triển quá an toàn, nên khi tiên hoàng bệnh nặng,
thái hậu nắm giữ triều chính nhiều năm, mới khiến hắn suýt nữa không thể trèo
lên Đế vị đó sao? Vừa nghĩ tới điều này, trong lòng ta liền rõ ràng. Hắn làm
sao có thể để cho Thời gia phát triển an toànở trong triều đình ? Đầu tiên hắn
bồi dưỡng ra một Sư Viện Viện, kết quả Sư Viện Viện cũng là một kẻ bất tài, sau
khi mất con liền thất bại hoàn toàn, Sư gia ở trong triều đình cũng dần dần đấu
không lại Thời gia. Thời Phượng Cần làm hoàng hậu, tuy rằng luôn khiêm tốn cẩn
thận, nhưng nghe nói dáng vẻ của Thời gia ở trên triều đìnhvừa bệ vệ vừa
có chút kiêu ngạo, mơ hồ có bóng dáng của gia tộc Thượng Quan năm đó. Chẳng lẽ
hắn muốn xuống tay với hoàng hậu?
Đầu gối ta quỳ đến đau nhức, lại không dám đứng dậy,
trong lòng dấy lên một tia hi vọng, nếu đúng như vậy, ta sẽ nghênh đón cơ hội
lớn nhất từ trước đến nay của mình. Nếu có thể lật đổ hoàng hậu, trừ đi địch
thủ lớn nhất của ta ở trong cung…
Không biết vì sao, tuy cả người ta hưng phấn không
thôi, lại nghĩ đến mấy tiếng “Biểu ca” tình chân ý thiết của Thời Phượng Cần.
Khi đó, hai người bọn họ ở bên nhau, thâm tình khẩn thiết, nhất cử nhất động
đều như một bức tranh tuyệt mỹ, biết bao nhiêu cung phi phải ghen ghét muốn
chết, nhưng hôm nay, lại…
Nghĩ đến điểm này, cảm giác thất vọng vì không nhận
thấy hắn có chút tình ý nào với ta liền biến mất không còn bóng dáng, ta càng
vui mừng vì mình chưa hề đặt nửa phần tâm tư trên người nam nhân này. Ta ngẩng
đầu, nói: “Hoàng thượng, chỉ cần có thể xóa bỏ những tội thần thiếp phạm
lần này, thần thiếp xin nghe hoàng thượng sai bảo, có chết muôn lần cũng không
chối từ.”
Hắn khẽ mỉm cười: “Ái phi luôn là một người hiểu
chuyện. Không cần trẫm nhiều lời, nàng đã hiểu rõ tâm tư trẫm. Trẫm biết nàng
là loại người nào, đã phản bội thái hậu một lần, phản bội hoàng hậu thêm một
lần thì có gì khó?”
Ta cảm thấy xấu hổ, nhưng nhìn về phía mặt hắn, lại
không thấy chút châm chọc nào, ngược lại đôi mắt bỗng sâu hơn, đánh giá thân
hình ta từ trên xuống dưới. Ta thầm kêu không ổn, hắn lại nổi hứng với ta sao?
“Nhiều ngày không gặp, dung nhan ái phi càng mặn mà
hơn. Xem ra bất luận ái phi ở đâu, đều sống thật sự rất tốt.” Tay hắn xoa
hai má ta, lại thuận thế mò lên gáy ta, “Hình như còn mập ra không ít. Ái
phi đúng là loại người lòng thanh thản thì thân thể béo lên.”
Ta cố gắng không chuyển cổ, nhiều ngày không ở trong
cung, ta đã hơi quên vào giờ này khắc này phải biểu hiện ra sao, chỉ cảm thấy
gương mặt lập tức cứng lại.
“Hoàng thượng, trong viện còn có người, không bằng chờ
đến lúc thần thiếp hồi cung…”
Ta không muốn mẫu thân nhìn thấy bộ dáng này của ta,
không muốn có bất kỳ lời đồn đại nào truyền đến tai bà. Khi tất cả ân sủng vạch
trần, thứ còn lại cũng chỉ có như vậy.
Hắn cười: “Ái phi yên tâm, trong nội viện này
không có người khác, chỉ có hai chúng ta mà thôi.”
Xem ra hắn quyết định triệt để kéo tôn nghiêm của ta
xuống, chút an nhàn thoải mái cũng không muốn để lại cho ta. Ở trong mắt hắn,
ta là một nữ nhân như vậy, mặc hắn chà đạp, mặc hắn vũ nhục, mà không cần gánh
vác bất kỳ trách nhiệm gì.
Y phục ta mặc hôm nay, là một chiếc áo ngắn có cổ bản
rộng, cổ áo cao cao đổ ra phía ngoài, lộ ra cái cần cổ duyên dáng, không ngờ
lại tiện cho hắn. Tay hắn thuận thế trượt xuống, lập tức đưa vào trong dò xét.
Hôm nay tuy có ánh mặt trời chiếu rọi, tay hắn lại vô cùng lạnh, cái lạnh làm
ta run run một trận. Tay kia của hắn thì kéo ta từ trên mặt đất lên, ôm ta vào
lòng. Xương đùi ta đập lên ghế dựa bằng gỗ cứng, chỉ cảm thấy một trận đau đớn
xuyên thấu đầu gối mà đến, sao có thể duy trì nổi nụ cười nữa đây?
Hắn lại nói: “Trẫm khiến nàng thống khổ sao?”
Khóe miệng hắn mỉm cười, gương mặt lại lộ ra sự tàn
nhẫn khát máu. Trong lòng ta cả kinh, vội vàng cười nói: “Thần thiếp làm sao có
thể nghĩ như thế…”
Quần áo bị xé ra, nửa người trên của ta lộ ra ở trước
mặt hắn, ta cảm thấy ánh mặt trời ấm áp cũng trở nên lạnh buốt, lướt qua da
thịt trên người, cái lạnh làm ta run run một trận. Hắn túm lấy áo choàng bằng
lông hồ ly mắc trên ghế dựa, quấn lấy ta. Ta vừa mới cảm thấy ấm áp hơn, ngón
tay hắn lại thuận thế mà đi xuống, không chút chần chờ xé nát quần trong của
ta.
Ta cắn răng âm thầm chịu đựng, nói: “Hoàng
thượng, bên ngoài gió rét, ngài đừng để thân thể nhiễm lạnh, không bằng
chúng ta vào nhà…”
Hắn thấp giọng nói: “Dưới mặt trời không tốt
sao?”
Mặt hắn hơi ửng đỏ, đôi mắt càng thêm sâu và đen láy,
ngón tay dao động ở trên người ta, cũng không lạnh lẽo như thế nữa, mà mang
theo chút ấm áp. Có áo khoác che, ta chẳng hề cảm thấy rét lạnh, nhưng tay hắn
di động vuốt ve khắp mọi chỗ làm cho ta xấu hổ giận dữ không chịu nổi. Đến cuối
cùng, hắn liền chụp lấy mông ta, bỏ vạt áo của mình ra, nâng ta lên, không chút
thương tiếc đâm xuyên qua ta. Trong nháy mắt đó, sự đau đớn khiến hai chân ta
không thể kiềm chế quấn lấy eo hắn, muốn giảm bớt sự đau đớn, lại khiến sắc dục
trong mắt hắn càng thêm nặng, động tác càng nhanh. Đã một tháng, ta chưa từng
thử qua mùi vị này, chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn từ dưới dâng lên, dần dần
thẩm thấu vào người ta. Ta rốt cuộc đã hiểu, hắn sẽ không bỏ qua cho ta, ta chỉ
là một món đồ chơi của hắn, trước khi hắn chơi chán, cũng sẽ không bỏ qua
ta. Ta phí công làm rất nhiều việc, vẫn không có cách nào chạy khỏi bàn tay hắn
như cũ. Ta làm sao có thể quên, hắn là vua của một nước, trong thiên hạ, nơi
nào cũng là đất của hoàng đế.
Ánh mặt trời vẫn tươi đẹp như trước, thỉnh thoảng lại
xuyên qua lá cây chiếu vào trên người chúng ta. Vận động kịch liệt như thế,
gương mặt hắn lại không đổ một giọt mồ hôi, má chỉ hơi ửng hồng. Ta tận lực
nghĩ ngợi lung tung, người này, thật sự là một kẻ lạnh tâm lạnh tình.
Vì giảm bớt sự đau đớn một đợt tiếp một đợt ùa tới, ta
chỉ đành nghĩ tới vài chuyện để mình vui vẻ hơn một chút. Hắn tới lần này, lại
mang cho ta một tin tức cực kỳ có lợi. Nếu hoàng hậu sụp đổ, ta có thể lấy được
bao nhiêu lợi lộc? Hắn quả nhiên hiểu được tâm tư của ta, ở trước mặt ta xếp
đặt một quả táo cực kỳ mê người, khiến ta không thể không bị dụ hoặc.
Hắn cuối cùng cũng lưu cho ta một phần thể diện, cho
người bảo vệ ở hai cửa trước sau. Khi hắn cùng tahoang đường trong viện ,
quả thật không có ai tiến vào nhìn thấy. Ta kín đáo lên kế hoạch, chỉ trốn đi
được một thời gian ngắn ngủi, chính là như hắn đã nói, việc này khiến hắn hổ
thẹn, khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục, hắn không ngừng dày vò ta, cho đến khi hắn
hài lòng thoả dạ.
Đợi ta rửa mặt, thay đổi xiêm y xong, hắn mới cho
người để mẫu thân và hạ nhân vào viện. Mẫu thân vừa vào viện, thấy thần sắc ta
vẫn như thường, mới buông trái tim đang thấp thỏm xuống, liền quay đầu thỉnh
tội với Hạ Hậu Thần. Lúc này, Hạ Hậu Thần lại có vẻ hào phóng, chẳng hề trách
cứ bà. Tuy vậy, mẫu thân vẫn còn nghi hoặc, tử tế quan sát biểu tình của ta. Ta
tận lực không suy nghĩ về trận điên cuồng mới nãy, chỉ nghĩ đến đợi ta hồi cung
rồi, có Hạ Hậu Thần âm thầm trợ giúp, sau khi lật đổ hoàng hậu, ta sẽ nhận được
nhiều lợi ích lớn. Tưởng tượng đến đây, ta liền biết biểu tình trên mặt ta là
hưng phấn, không có chút thần sắc bi thương nào. Ta nói: “Mẫu thân, hoàng
thượng biết chuyện thái hậu không liên quan đến con. Nương đừng lo lắng, lần
này hồi cung, con sẽ không để mặc người ta ức hiếp nữa.”
Quả nhiên, mẫu thân tin tưởng ta, nhưng cũng có chút
tiếc nuối: “Muội muội, mới vừa gặp nhau chưa bao lâu, lại phải chia lìa.”
Ta nghĩ đến điều này, tinh thần cũng chán nản. Tiểu
viện đầy cây bạch quả này tuy không tráng lệ như hoàng cung, nhưng lại là chỗ
duy nhất ta có thể an tâm ngủ ngon giấc.
Ta nói: “Mẫu thân đừng lo lắng, nữ nhi có cơ hội,
nhất định sẽ xin hoàng thượng đón mẫu thân vào cung gặp gỡ…”
Mẫu thân lo lắng nói: “Vụ án của thái hậu, bọn họ
sẽ không làm khó dễ nữa chứ?”
Ta nói: “Con không làn gì cả, toàn là bọn họ phán
đoán có lẽ có*. Mấy ánh mắt, mấy thần sắc hoảng loạn, đã khiến bọn họ cho rằng
túi hương mẫu thân làm có vấn đề, cũng không có chứng cứ rõ ràng. Nương yên
tâm, hoàng hậu sẽ không lấy việc này ra làm khó dễ nữa đâu. Nàng ta là một
người biết xem xét thời thế, làm sao lại phạm sai lầm như thế chứ?”
(*Có
lẽ có: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản,
Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có
lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.)
Nếu ta hồi cung, nàng sẽ hiểu người đón ta hồi cung đã
biết hết chân tướng. Nàng sẽ không mạo hiểm gây rối trước mặt hoàng thượng để
làm khó ta. Ta suy đoán, nàng nhất định sẽ đối xử với ta giống như trước, thậm
chí còn tốt hơn.
Xe ngựa đi trên đường trở về hoàng cung. Hễ việc gì
quan hệ đến hoàng cung đều được chuẩn bị hết sức ổn thỏa, ngay cả con đường lót
đá cũng được trải hết sức bằng phẳng. Con đường lát đá thông đến hoàng cung này
tất nhiên là thẳng tắp rộng rãi. Hàng xóm chung quanh vốn tưởng rằng người ở
trong tiểu viện chỉ là hai mẹ con bình thường, vì vậy khi cỗ xe do tám con ngựa
kéo đại biểu cho hoàng thất từ trong viện chạy ra, đã khiến cho không ít người
quan sát. Tuy mặt ta che sa, nhưng cũng cảm giác được ánh mắt của những người
chung quanh như đèn thăm dò, chiếu lên trên người ta. Sau này, chắc mẫu thân
lại phải chuyển nhà nữa rồi?
Ta cùng Hạ Hầu Thần ngồi trong xe ngựa, vừa mới hoang
đường một phen khiến thân thể ta mỏi mệt không chịu nổi, may mà hắn đã thỏa
mãn, cũng không động thủ trong xe ngựa lần nữa. Kỳ quái là, tinh thần ta lại vô
cùng hưng phấn. Vừa nghĩ đến việc đối chọi gay gắt cùng vị nữ tử xuất thân hào
môn kia, ta liền hoàn toàn không mỏi mệt nữa. Ta đã không có cách nào suy nghĩ
chu đáo, không có cách nào bận tâm nếu như nửa đường Hạ Hầu Thần trở mặt thì
phải làm sao. Ta hiện giờ, tựa như mũi tên đã rời cung, rốt cuộc cũng không
quay đầu lại được.
Huống chi, Hạ Hậu Thần làm sao chịu để ta quay đầu
lại?
Xe ngựa chạy trên đường, Hạ Hầu Thần không nói một
lời. Có hắn ngồi bên cạnh, sao ta dám vọng động, chỉ đành phải đoan
đoan chính chính ngồi. Thật sự nhịn không được, liền vạch rèm xe ngựa lên nhìn
ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy cửa cung nguy nga, cờ kỳ lân ở trước cửa cung
theo gió tung bay, còn có bức tường màu đỏ trên cánh cửa sơn son.
“Nữ nhân như nàng nếu không hồi
cung, thì biết nương thân ở đâu?” Hạ Hậu Thần ở bên cạnh ta chợt nhàn
nhạt nói.
Ta thấy hắn lại bắt đầu chua chát, liền trầm mặc không
nói. Hắn lại nói trúng tâm tư ta rồi, ở cùng mẫu thân một tháng, tuy rằng sinh
hoạt thư thái tự tại, nhưng chung quy ta luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Mỗi
khi đêm khuya tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn thấy bức tranh ong bướm ruộng đồng xanh
tươi trên đỉnh màn, ta lại nghĩ đến hoa mẫu đơn lộng lẫy trong cung. Trong nháy
mắt đó một nỗi buồn mất mát vô cớ chợt trào lên, làm sao có thể diễn tả bằng
ngôn từ?
Sau khi hắn nói xong câu đó, thấy ta không đáp, cũng
không để ý đến ta nữa, cho đến khi xe ngựa chạy vào nội cung, mới nói:
” Lan Nhược hiên này không nên ở. Trẫm không thích cái tên ấy, luôn cảm
thấy có chút không may, về sau nàng đến ở Chiêu Tường các đi.”
Nét mặt ta đầy vẻ cẩn thận, gật đầu tạ ơn với hắn
trong xe. Chiêu Tường và Chiêu Thuần chỉ khác nhau một chữ, tuy rằng một cái là
cung, một cái là các, nhưng quy mô chẳng hề nhỏ hơn Chiêu Thuần cung, hơn nữa
còn quá gần tẩm cung của hắn. Xem ra tâm tư của hắn đã rõ rành rành, quả nhiên
cố gắng đánh đồng ta và hoàng hậu, để ta và hoàng hậu chém giết trong cung
đình, kềm chế Thời gia.
Chỉ cần ta còn hữu dụng, ta liền có tiền vốn.
Ta có chút hưng phấn nhìn cung nhân cúi đầu hành lễ.
Một tầng lại một tầng tường đỏ ngói xanh dần dần bày ra ở trước mặt ta, kiến
trúc nguy nga huy hoàng này khiến người ta cảm giác mình nhỏ bé vô cùng, người
bên cạnh ta lại nắm trong tay tất cả mạng sống của những con người nơi đây, vô
cùng có quyền thế. Mà ta, ở trong mắt hắn cuối cùng cũng có một chút giá trị,
từ nay về sau, quyền thế nơi này ta cũng được hưởng sái một phần, suy nghĩ một
chút, liền khiến cả người ta bừng bừng ý chí chiến đấu.
Chiêu Tường các là nơi ta biết rất rõ. Lúc Sư Viện
Viện được tấn phong quý phi, từng thỉnh cầu Hạ Hầu Thần ban cho nơi đó, lại bị
Hạ Hầu Thần cự tuyệt. Đây là một chỗ phong cảnh cực đẹp, ngoài gác có núi đá
màu ráng chiều, sáng sớm ánh mặt trời chiếu xuống, như mây cát tường vờn quanh,
không phụ cái danh Chiêu Tường. Chiêu Tường các tuy không có hơi thở huy hoàng
như Chiêu Thuần cung chỗ hoàng hậu ở, nhưng phi tần có thể đến ở nơi này lại ít
có vận rủi, người nào cũng phúc trạch viên mãn. Ta nghĩ, dọn đến nơi này với ta
mà nói, có phải là một điềm tốt chăng?
Vừa nghĩ đến điều này, ta lại thật lòng thật dạ nói
với Hạ Hậu Thần: “Hoàng thượng, thần thiếp nhất định không phụ sự mong đợi của
ngài, trợ giúp hoàng thượng hoàn thành đại nghiệp…”
Hạ Hầu Thần không nhịn được, nói: “Trẫm ở trong
triều đình đã nghe chán những lời như thế rồi, không muốn nghe nữa!”
Ta ngẩn ra, cảm giác sâu sắc lần này gặp lại, tâm tư hắn càng thêm khó lường, liền trầm mặc không nói.
Tuy rằng bị rèm vải che, trong xe ngựa u tối vô cùng,
ta vẫn có thể cảm thấy hai mắt hắn phóng điện như trước. Hắn nói: “Phẩm vị
của nàng cũng nên tấn phong lên. Lần này dù việc thái hậu chưa điều tra rõ,
nhưng để tránh có người lại dựa vào nàng để gây chuyện thị phi, trẫm
đã phân phó , tấn phong nàng làm nhất phẩm phu nhân, ban cho danh hào
là Hoa…”
Lời hắn còn chưa dứt, ta đã từ chỗ ngồi ngã nhào hành
lễ trên xe ngựa. Toa xe ngựa nhỏ hẹp, cũng bị ta miễn cưỡng tìm một chỗ quỳ xuống.
Hắn cho ta vinh hạnh đặc biệt, ta mong ước bao lâu cũng chưa từng nhận được.
Kết cục của Sư Viện Viện vốn đã khiến ta mất hết tâm tư tranh giành quyền lợi,
nhưng khi quyền lợi đó thình lình đi đến trước mặt, ta mới biết, lòng ta khát
vọng nó xiết bao.
Ta tạ ơn không dứt miệng, nghe thấy giọng nói của mình
cũng run nhè nhẹ. Hắn lại như vị thần từ trên cao nhìn xuống đại địa, lạnh lùng
nhàn nhạt mà nói: “Xem ra, quả nhiên chỉ có việc này mới có thể khiến
cho nàng cao hứng!”
Ngữ khí hắn như băng đâm thẳng vào đáy lòng ta. Ta
tỉnh ngộ lại, vội vàng nói với Hạ Hậu Thần: “Hoàng thượng, thần thiếp nhất
định không phụ sự kỳ vọng, xứng đáng với những ân sủng này.”
Có lẽ là hắn đã quen nhìn mọi người thay đổi sắc mặt
vì nhận ân sủng ở trước mặt hắn, biểu lộ chân tình của ta lần này lại khiến ngữ
khí hắn càng thêm lạnh nhạt, ” Ánh mắt của trẫm luôn luôn chuẩn, chọn
người chưa bao giờ chọn sai.”
Ta không dám hỏi hắn làm sao giải thích với thế nhân
về cái chết của thái hậu, làm sao áp chế đám phiên vương đang rục rịch, rửa
sạch tội danh trên ngược ta. Những tin tức này, về sau hiển nhiên ta sẽ được
biết từng cái từ trong miệng những người khác. Thấy sắc mặt hắn không tốt, ta
nảy sinh chút ý nghĩ xấu, chẳng lẽ do lúc nãy vận động quá kịch liệt ở chỗ ta
sao?
Bên trong xe ngựa ánh sáng u ám, cũng không biết làm
sao hắn có thể nhìn thấy thần sắc trên mặt ta, lạnh lùng mà
nói: “ Nàng lại nảy ra cái ý nghĩ gì?”
Ta cả kinh, thầm nghĩ sao mình lại cao hứng để lộ
ra bản tính, may mắn lúc này Khang Đại Vi ở bên ngoài bẩm báo: “Hoàng
thượng, nương nương, đã đến Chiêu Tường các…”
Đồ vật cũ ở Lan Nhược hiên sẽ có người đưa tới. Ta
cũng không lưu luyến nhiều với bất cứ cái gì, Chiêu Tường các càng thêm xanh
vàng rực rỡ, đồ vật bài trí càng thêm hoa lệ, ta tự nhiên sẽ không nhớ thứ gì ở
Lan Nhược hiên. Đi vào viện, có Hạ Hầu Thần đến, người trong viện quỳ trên mặt
đất nghênh giá, ta vừa ngẩng đầu nhìn, liền thấy Tố Khiết. Trang phục nàng
không giống những cung nữ khác, xem ra Hạ Hầu Thần cũng thăng nàng thành chủ
quản cung nữ ở Chiêu Tường các.
Sau khi Hạ Hầu Thần kêu bình thân, nàng mới đứng dậy,
ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn ta, muốn đi lên trước, rồi lại không dám.
Hạ Hầu Thần nói: “Nương nương nhà ngươi vừa mới
hồi cung, nhanh đi chuẩn bị đồ rửa mặt chải đầu cho nương nương, sớm nghỉ ngơi
đi.”
Hắn mỉm cười nhìn ta, khóe mắt có nếp nhăn dâng lên
khi cười, ánh mắt lấp lánh như nước hồ xuần, người không biết nhìn thấy, còn
cho rằng ta được hắn ân sủng giống Sư Viện Viện. Ta tất nhiên là đáp trả hắn
một khuôn mặt tươi tắn không kém, sóng mắt lộ ra sự cảm kích, nói: “Hoàng
thượng đi đường cũng khổ cực. Nếu hoàng thượng cảm thấy mệt mỏi, không bằng ngủ
lại Chiêu Tường các.” Hiện giờ ta được sủng, tự nhiên phải có bộ dáng được
sủng, hình thái thân thể, ngữ khí liền không có chỗ nào không biểu hiện ra
bộ dáng được sủng, đương nhiên cũng có tư cách tranh thủ tình cảm.
Hắn ngẩn ra, dường như biểu hiện của ta khiến hắn bị
ảnh hưởng, thái độ có vẻ sung sướng, nhưng giây lát liền khôi phục nguyên dạng,
nói: “Hôm nay trẫm không nghỉ ở Chiêu Tường các. Chỗ hoàng hậu, ái
phi cũng phải đi lại nhiều mới được, để tránh trong lòng nàng có khúc mắc.”
Ta tất nhiên là phối hợp biểu diễn, ”
Xin hoàng thượng yên tâm, thần thiếp hiểu rõ.”
Lần này ta trở về, đã đạt được hiệp nghị với hắn,
đương nhiên liền được sắm vai kiểu người tốt này. Bất luận ta cao hứng hay
không, ta đều được giống như Sư Viện Viện, trở thành đối thủ của hoàng hậu. Để
khiến hoàng hậu đại loạn. Ta và hắn trước đó cũng chưa từng thương lượng phải
làm thế nào, nhưng hai người giống như rất ăn ý, phương thức ta nói chuyện với
hắn đã không giống lúc trước, dường như ba nghìn sủng ái tập trung vào một
thân, mà phương thức hắn nói chuyện với ta cũng không giống, bớt một chút chua
chát, nhiều thêm một chút săn sóc. Truyền ra ngoài, đương nhiên lại là một vị
Sư Viện Viện mới nổi lên.
Nhưng lần này có được lời hứa hẹn của hắn, thì
không giống với lần trước. Ta không cần hoàng hậu nữa, không cần mượn quyền thế
của nàng nữa. Có hắn chống đỡ, ta đã có vốn liếng để giằng co với hoàng hậu. Dù
cho ta không có nhà mẹ đẻ, nhưng hắn không phải là người ủng hộ lớn nhất của ta
hay sao?
Đã chạy không thoát khỏi bàn tay hắn, sao không trở
thành công cụ của hắn? Như vậy so với trở thành tay chân của hoàng hậu thực sự
còn mạnh hơn rất nhiều.
Hạ Hầu Thần đi rồi, tay ta vuốt ve các đồ vật trong
phòng. Các vật bài trí trong Chiêu Tường các cao quý hoa lệ hơn Lan Nhược hiên
rất nhiều: ghế dựa chạm khắc tinh mỹ quý báu, bình phong ngọc thạch có hình
long phượng điêu khắc từ bạch ngọc, giường cũng treo lên lớp một màn lụa màu
xanh lá mạ thêu hoa cỏ thảo trùng, dù cho một cái bàn con đơn giản, cũng do Tư
thiết phòng chọn lựa gỗ đàn hương thượng đẳng chế thành. Mọi thứ nơi này, so
sánh với Chiêu Thuần cung của hoàng hậu, dĩ nhiên không thua kém bao nhiêu.
Vuốt ve hết thảy những thứ này, ta mới hiểu ra, thì ra trong lòng ta vẫn vô
cùng khát vọng những thứ này. Ta vốn tưởng rằng ta có thể buông xuống, nhưng
hóa ra, lại chẳng bao giờ buông xuống được.
Tố Khiết thấy ta như thế, vẻ mặt vui vẻ, “Nương nương,
ngài cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.”
Ta khẽ mỉm cười, không đáp lời nàng, chỉ kêu nàng đi
chuẩn bị vài thứ để rửa mặt chải đầu.
Sau khi bồn tắm chuẩn bị xong, dựa theo thói quen lúc
trước, ta vẫn không kêu các nàng tiến vào hầu hạ —— ta làm sao có thể để cho người
khác nhìn thấy vết thương Hạ Hầu Thần lưu lại trên thân thể ta? Trong cung có
rất nhiều thuốc hay dưỡng nhan trị da, không quá hai ba ngày, vết thương đó sẽ
biến mất không thấy bóng dáng, ta lại là một cung phi nõn nà như ngọc, khiến
mọi người ngưỡng mộ.
Tuy rằng không chú ý đụng đến chỗ bầm tím trên cổ tay,
đau đớn thấu xương, nhưng ta lại nhẹ nhàng cười.
Qua mấy ngày, thánh chỉ đến Chiêu Tường các, phong ta
thành nhất phẩm phu nhân, ban danh “Hoa”. Tuy đã biết kết quả này từ sớm, nhưng
khi ta nhìn thấy bộ y phục lúc còn làm thượng cung, thường chuẩn bị cho người
khác, bộ y phục này tay áo thêm phần rộng rãi rực rỡ, váy dài như mây tía, mang
theo khuyên tai ngọc, khăn quàng vai, áo ngắn đỏ thắm, chín cây thoa cài tóc
quý giá… thì tâm tình thật lâu vẫn không thể bình phục.
Quy mô như thế, chỉ hơi khác với cách ăn vận của hoàng
hậu, thì ra cảm giác có quyền lực sẽ khiến cho người ta dần dần sinh nghiện.
Mấy ngày trước ta trở về đây, hoàng hậu chưa từng tới
thăm ta, ta cũng chưa từng đến thăm hỏi nàng. Hiện tại đã được tấn phong, tất
nhiên là phải đến chào hỏi một phen.
Các phi tần khác không ngừng tới cung chúc mừng, ta dĩ
nhiên biết rõ vụ án thái hậu chết bị Lý Sĩ Nguyên tra ra không ít điểm đáng
ngờ, mục tiêu chỉ thẳng vào hoàng hậu, khiến cho triều đình từ trên xuống dưới
ồn ào. Hơn nữa ta biến mất không bóng không dáng, mà lúc ấy ở trên đường lại có
người Thời gia xuất hiện, mà người bị bắt, nghe nói là quản gia Thời phủ, Lý Sĩ
Nguyên liền tấu lên chỉ thẳng Thời gia giết người diệt khẩu. Kể từ đó, trên
triều chính suốt ngày tranh luận không ngớt, chưa tra ra chứng cứ gì rõ ràng,
vụ án liền cứ kéo dài như thế. Người Tín vương cưới vốn là Trưởng nữ Thời gia,
có giao tình thâm hậu với Thời gia, cuối cùng vụ án chỉ về hướng Thời gia, hơn
nữa thời gian ta ở trong tay hắn thẩm vấn không ra chứng cứ gì, hắn không còn
cách nào phản bác, đành phải lĩnh thánh chỉ, trở lại biên cương.
Các phiên vương khác thấy Tín vương như thế, liền
không dám vọng động, lúc này thời cuộc mới ổn định lại.
Ta không nghĩ đến kết quả cuối cùng lại là như vậy.
Như thế, những việc ta làm, hoàn toàn không mang lại bất kỳ hiệu quả gì, chưa
đạt tới kết quả nên có. Nhiều ngày nay, ta cho rằng ta đã giúp Hạ Hậu Thần, thì
ra là không phải. Khó trách ta có thể thuận lợi vào cung như thế, là do Lý Sĩ
Nguyên để ta thành người bị hại. Trải qua vụ án này ta mới hiểu, vốn dĩ Thời
gia thực sự đang dần dần phát triển an toàn, bằng không lúc mũi dùi chỉ hướng
Thời gia, mọi việc cũng sẽ không đần dần bế tắc, chắc là Thời gia đã dùng không
ít thủ đoạn khiến mọi chuyện bình ổn. Nghĩ lại ban đầu lúc gia tộc Thượng Quan
kiêu ngạo, Thời gia vẫn có thể trợ giúp Hạ Hầu Thần thuận lợi đi lên ngôi vị
hoàng đế, làm sao có thể so sánh với thế gia bình thường? Có lẽ ngay từ lúc đó
Thời gia đã có vốn liếng để đối kháng với gia tộc Thượng Quan. Nếu như thế, Hạ
Hầu Thần thật sự là cửa trước chống hổ, cửa sau dẫn sói, khó trách hắn vội vã
tìm ta trở về. Ta thầm nghĩ, nếu tình thế ác liệt như vậy, cứ để hoàng hậu xuất
thân Thời gia sinh hạ hoàng tử trước thì tình thế sẽ vô cùng tương tự với tiền
triều. Hoàng thượng tiền triều dần dần suy nhược lâu ngày, trăm bệnh quấn thân,
thái tử do hoàng hậu nuôi nấng, nhà mẹ để cầm giữ triều chính, chẳng lẽ hết
thảy sẽ lại tái diễn ở triều đại này?
Trong nháy mắt một ý nghĩ lướt qua đầu ta, nếu như
thực là như vậy, ta có chọn sai đối tượng trung thành nữa hay không. Không, ta
lắc lắc đầu, mặc kệ sai hay chưa sai, ta đều không thể quay đầu lại.
Ta năm lần bảy lượt đi nương nhờ người ta, lại năm lần
bảy lượt phản bội các nàng, có thể ở trong mắt người nào đó, ta sớm đã là một
tiểu nhân thay đổi thất thường. Nhưng trong cung là như thế, thấy thăng chức
thì leo lên, thấy mất chức thì đạp xuống, chẳng qua là động tác của ta nhanh
hơn người thường một chút mà thôi.
Ta chỉ mong Hạ Hầu Thần là người cuối cùng ta nguyện
trung thành.
(1) Bạch kỳ: Tên một vị thuốc, còn gọi là Bạch bì kỳ,
sâm Thanh Dương; cùng công dụng với Hoàng kỳ, so sinh trưởng ở những nơi khác
nhau mà sinh ra màu sắc khác nhau. Công dụng lợi tiểu, thải độc, bổ khí, giảm
mủ, hỗ trợ điều trị vết thương lở loét.↑
(2) Mạn đà la: Cà độc dược.↑
Theo Đông y, hoa cà độc dược có vị cay, tính ôn,
có độc, có tác dụng ngừa suyễn, giảm ho, chống đau, chống co giật, phong thấp
đau nhức. Lá là vị thuốc ngừa cơn hen, giảm đau bao tử, chống say tàu xe. Ngoài
ra còn điều trị phong tê thấp, đau dây thần kinh toạ, đau răng… Người ta thường
dùng lá cuộn thành điếu hay thái nhỏ vấn thành điếu thuốc để hút (chữa ho, hen
suyễn), dùng lá hơ nóng đắp điều trị đau nhức, tê thấp, hoặc phơi khô tán bột mịn.
Vì cây có độc tính cao nên chỉ dùng theo sự hướng dẫn
của thầy thuốc. Khi bị ngộ độc, có hiện tượng giãn đồng tử, mờ mắt, tim
đập nhanh, giãn phế quản, môi miệng khô, khô cổ đến mức không nuốt và không nói
được. Chất độc tác động vào hệ thần kinh trung ương, có thể gây tử vong do hôn
mê.