THƯƠNG - DIÊU CẦM

Hắn nói, hy vọng ta có thể thả xác hắn xuống hồ Phàn Dương, hắn nói, nàng yêu nước, khi tay nàng chạm đến nước liền chạm vào mình. Như thế hắn có thể đạt được tâm nguyện cả đời.

Nhưng ta không làm.

Ta yêu Thương Mộ như vậy, vẫn luôn yêu nàng. Nhưng nụ cười của nàng chưa bao giờ vì ta nở rộ, son phấn của nàng không phải vì ta mà thoa.

Nữ tử ta yêu, nữ tử trong mộng của ta, nàng thủy chung chỉ vì một nam tử dán hoa điền.(3) Nàng chỉ mỉm cười nhìn một người, dịu dàng hỏi, vẽ mi đậm nhạt đã vừa chưa?

Nước hồ Phàn Dương vĩnh viễn mang đi nữ tử xinh đẹp, cây đào kia vĩnh viễn giữ lại nam nhân si tình.

Mà ta, người được nàng gọi là muội muội, sẽ dùng đôi tay này tìm ra mùi hương nàng thích nhất, để cho người đời nhớ rõ từng có một nữ tử như thế, một tình yêu bi thương như thế.

Nàng nói, nó gọi là Thương, mặc dù thanh u, lại rất mơ hồ, như tình yêu, lúc gần lúc xa khiến người khó mà nắm bắt.

– Hoàn – 

Chú thích:

(1)  Nguyên văn: “Tiễn bất đoạn, lí hoàn loạn” – Trích trong “Tương kiến hoan” của Lí Dục.

(2)  Du chỉ tán: Là ô cán gỗ truyền thống của Trung Quốc.

(3)  Hoa điền: Trang sức hình hoa dán trên trán của nữ tử hồi xưa.

Bình luận

Truyện đang đọc