THƯỢNG TIÊN, NÀNG DÁM TRỐN?

Trời đã khuya lắm rồi, xung quanh khoảng vườn ếch nhái kêu râm ran, thỉnh thoảng còn có vài đàn đom đóm bay tứ tung. Cẩn Thần Hi nằm trong chăn ấm, co rúc người lại, nhưng bụng đói meo như dán chặt vào lưng khiến cô đành phải chui đầu ra ngoài. Đình viện nằm trong cùng khu vườn, không rộng lắm, Tiểu Hoa Hoa ngồi ở bậc cửa gật gù canh gác cho cô.

Bố cục của nơi này cô không rõ, nhưng cái sân này ở chính giữa mê cung bên ngoài. Từ sân muốn tìm lối ra có một lối đi duy nhất là cánh cửa mà Ái Lạp Nhĩ đang canh gác. Cái cây mà sáng nay cô chui ra nằm giữa sân, đình viện bên cạnh trong cùng, xét về địa lí, nếu có trận đại hồng thủy quét qua chắc cô là người ướt cuối cùng.

Cái cây này rất lớn, cành lá xum xuê, thân cây phải mấy trăm vòng tuổi nhưng mà nó rất kì lạ. Rõ ràng lúc cô chui ra, bên trong rỗng, nhưng giờ cô có làm cách nào cũng không thấy chỗ rỗng đó cả. Nếu mà không ra được khỏi mê cung này, một ngày nào đó cô sẽ đánh gãy nó, xem rốt cuộc cái lỗ rỗng đó chui đi đâu.

Giữa khoảng sân, Lãnh Hoa vẫn đang ngồi bên đống lửa, chẳng biết làm gì mà mùi thơm ngào ngạt, còn thơm hơn cả lúc tối. Chắc cô đang đói nên khứu giác nhạy hơn ấy mà. Bóng lưng của hắn hơi dao động theo ánh lửa chập chờn.

Cẩn Thần Hi nhảy ra, hù vai hắn.

" Lãnh Hoa, anh nấu cho tôi ăn à?"

Trong đôi mắt hắn ánh lên những đốm lửa bập bùng, chuyên tâm nướng gà, lật qua lật lại rồi lại quét cái gì đó lên. Hắn không nhìn cô, gật đầu, nghiêm túc nói.

" Đói như vậy mà cũng ngủ được, tôi thật khâm phục em"

Cô ngồi bên cạnh hắn, cầm lấy que củi nhỏ, buồn chán nghịch.

" Đành thôi, đói thì phải đi ngủ, buồn chán thì phải tìm chỗ chơi, đạo lí này không phải anh không hiểu chứ?"

Hắn nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm mang vài phần vui vẻ, còn cười nhẹ.

" Chưa nghe bao giờ, chắc chắn là do em tự nghĩ"

Nướng xong, hắn đưa gà cho cô. Con gà nhỏ toát lên hương thơm khiến người ta ứa nước miếng, màu vàng rộm bóng nhẫy, thực sự rất muốn ăn a. Cô biết hắn nấu ăn không tệ nhưng thế này còn hơn đầu bếp ở Ngự Thiện phòng nữa.

Lâm Vũ ngồi bên cạnh Lãnh Hoa nhìn cô không nói lời nào.

" Tiểu soái ca, em tên là gì?"

" Lâm Vũ. Này, tỷ tỷ, tỷ có biết tại sao ban đêm đom đóm lại phát sáng kì diệu như vậy không?"

" Để thu hút bạn đời, ta đâu có ngốc, giống như những chàng trai Tây Lương cưỡi ngựa bắn cung, thổi khèn tất lật, chỉ mong cô gái mình thương chú ý... Thật lãng mạn biết bao"

Lâm Vũ cười nhạt.

" Đom đóm làm gì có tình cảm như vậy. Chúng cốt chỉ để sinh sản thôi"

Rồi làm như không thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, Lâm Vũ nói tiếp.

" Ánh sáng của nó nằm ở cơ quan dưới bụng, cơ quan này được cấu tạo bởi vài lớp tế bào nhỏ phản xạ ánh sáng và một lớp tế bào phát sáng. Tế bào phát sáng được điều khiển bởi thần kinh và các ống khí, ôxi được cung cấp bởi các ống khí chuyển hóa luciferin của tế bào thành oxiluciferin. Quá trình oxi hóa này được xúc tác bởi enzym luciferase, đã giải phóng năng lượng ánh sáng. Chúng rất đặc biệt phải không? Tương truyền những họa sĩ thời kì Phục hưng đã biết sấy khô đom đóm để làm bột cảm quang. Ca- ra- va- giô, có thể đã dùng cách này trong cách sáng tạo độc nhất vô nhị để ông trở thành danh họa một thời. Ha ha, rất thú vị đúng không?"

Lãnh Hoa thấy cô rùng mình một cái khi nghe chuyện sấy khô đom đóm, tay hắn bịt tai cô lại, không cho nghe phần sau nữa. Cẩn Thần Hi nhìn hắn, tay hắn thật ấm, những âm thanh còn lại dần trở nên mờ nhạt, khó khăn nghe thấy tiếng nhịp tim hắn đập qua động mạch. Nhịp tim rất bình ổn, vững vàng. Đừng nói cô khác người, làm Thượng tiên trên Thiên giới đâu phải dễ ha.

Hắn còn thì thầm vào tai cô.

" Em sống 4 vạn năm trên đời còn không bằng đứa trẻ 18 tuổi. Cảm giác thế nào?"

" Thất bại cùng cực!"

Cô khẳng định đầy chắc chắn!

Để Lâm Vũ lải nhải mấy chuyện khoa học xong cô mới hỏi vào chủ đề chính. Mà phải công nhận, cậu bé giống nhà khoa học điên cô xem trên truyền hình lúc ở biệt thự!

" Tại sao em lại ở đây?"

Quả thật vấn đề này cô không biết, Ái Lạp Nhĩ, Lâm Vũ tại sao lại ở đây? Tại sao 6 người họ lại bị giam ở Mê cung này? Mọi việc hoàn toàn là ẩn số. Lâm Vũ nghe cô hỏi vậy, hơi bất ngờ, từ khi đến đây chưa ai thực sự đặt ra câu hỏi như vậy cả. Ái Lạp Nhĩ và Lâm Vũ lần đầu tiên thấy nhau liền bất đồng quan điểm, như chó với mèo. Một bên nóng như lửa, hung hăng phách lối, tự tại phóng khoáng. Một bên lại lạnh lùng, thu mình, ghét tranh cãi.

Còn gặp hai người Vân Bạc và Lãnh Hoa ngay cả màn chào hỏi cũng không có. Lãnh Hoa lần đầu thấy hắn, cũng là lúc đang vẽ sơ đồ, tính toán đường đi chỉ gật gù khen.

" Tốt lắm"

Vân Bạc khi đó thì hôn mê bất tỉnh.

" Em là học sinh trường trung học Chuyên Lẫm Chấn, chị không biết đâu, trường đó thực sự biến thái, học sinh có học bao nhiêu cũng không đủ. Năm nay 18 tuổi, là học sinh xuất sắc dẫn đầu khối suốt 3 năm liền, đồng thời cũng là Học trưởng giữ chức lâu nhất trong lịch sử của trường. Hôm qua toàn trường tổ chức đi trải nghiệm trước kì thi Trung học phổ thông quốc gia, đi biển. Vốn mấy sự kiện kiểu này em không bao giờ tham gia nhưng ngẫm lại, dẫu sao cũng là lần cuối cùng lớp. Em có đi nhưng mà không mấy hòa đồng, trong lúc nhất thời sơ xảy rơi vào hang đá sâu rồi lần mò thế nào lại rơi vào Mê cung này... Đến bây giờ em vẫn nghĩ mấy người chúng ta ở đây đều do người ta sắp đặt, giống như mấy bộ phim khoa học viễn tưởng ấy. Chẳng biết còn sống sót ra khỏi không nữa..."

Cô lại chẳng thấy nó giống khoa học viễn tưởng, chỉ thấy giống phim tình cảm nhiều tập.

" Em yên tâm, có ta ở đây, không ai phải chết cả!"

Cô vỗ ngực ra oai, cắn một miếng đùi gà, còn mời mọi người ăn nhưng không ai để ý.

" Em nghỉ ngơi trước, mai chúng ta xuất phát sớm. Theo tính toán sơ bộ ban đầu của em thì đường ra đã có"

" Được, ngủ ngon~" Cô vẫy vẫy, vẫn chăm chú ăn gà.

Lâm Vũ đi rồi, trong lòng cô lại muộn phiền không thôi, chẳng ăn nổi nữa. Nhìn những chú đom đóm xinh đẹp, lại nghĩ lại lời nói đầy ám ảnh của Lâm Vũ, chắc đêm nay khó ngủ được.

Lãnh Hoa biết chừng cô trong lòng rất khó chịu, đứng phắt dậy, dáng người cao thẳng cương nghị.

" Đừng nghĩ đến lời cậu bé đó nói. Ta bắt cho nàng chín mươi chín con đom đóm, nàng nghe lời thề mãi mãi ở bên của dân tộc Ái Lạp Nhĩ chưa? Chắc hắn chưa kể cho nàng đâu nhỉ"

Cô ngơ ngác nhìn hắn chẳng khác nào chú nhóc tinh quái, nhảy vọt lên như sao băng, sau cái khuya tay hình vòng cung đã chụp được mấy con đom đóm, chúng tỏa sáng giữa kẽ tay.

Lãnh Hoa thả chúng vào vạt áo cô, rồi nhảy lên lần nữa. Võ công của hắn rất cao cường, tung người giữa không trung, ống áo khẽ gợn theo làn gió. Bây giờ hắn đang mặc trang phục hiện đại, quần đen áo trắng đã đầy khí thế như vậy, nếu hắn mà mặc quần áo Công tử khi xưa chắc chắn rất giống anh hùng hào hiệp.

" Bên phải kìa, chỗ gần bụi cây ấy, nhiều lắm"

" A, nó chạy trốn kìa"

"...."

Bầy đom đóm chụm lại, như ánh trăng tinh khiết, no đầy. Lãnh Hoa đặt vào vạt áo đang đùm lại của cô.

" Đủ 99 con chưa? Có cần đếm lại không?"

" Đủ rồi"

" Đẹp không? Có những thứ không cần phải hiểu căn nguyên, cặn kẽ, chỉ cần bản thân thấy vui vẻ là đủ rồi"

Hắn ngồi lại bên đống lửa, làm lại động tác bịt tai cô khi nãy, hắn nói:

" Mãi mãi ở bên"

Lời thề của dân tộc Ái Lạp Nhĩ!

Rồi đặt đôi môi lành lạnh, hôn nhẹ môi cô. Dần dần nụ hôn lại mang nhiệt ấm nóng chưa bao giờ có.

Cẩn Thần hi đơ một thoáng, tay đang giữ mấy con đom đóm buông lỏng. Chúng bay loạn xạ xung quanh như những ngôi sao đổi ngôi, không gian lãng mạn còn hơn bộ phim phim huyền thoại " Titanic". Đom đóm như những bóng đèn nhỏ thắp sáng lên không gian tối như mực, không gian không có trăng tròn. Gió đêm thổi qua tóc của cô khiến chúng lay lay, bay mất tự. Cẩn Thần Hi chuyển tay vòng qua cổ hắn, đầu óc mê muội không nghĩ ngợi được điều gì nữa, chỉ cảm thấy nụ hôn của hắn như rượu Shipwrecked 1907 Heidseick. Mang hương vị của đại dương sâu thẳm, thần bí và mê li. Thoang thoảng còn có hương hoa đào quen thuộc trên cơ thể hắn.

Tiểu Hoa Hoa một bên che mặt, Vân Bạc chống tay vào đầu gối nói nhẹ.

" Hạnh phúc nhỉ"

Lãnh Hoa hôn cô đến gần như nghẹt thở, đôi mắt cô long lanh ngập nước, ánh nhìn của hắn cháy bỏng khiến mặt cô nóng ran. Âm giọng trầm bổng lại cất lên.

" Tiểu Hi, dường như trước nay ta chưa một lần cầu hôn nàng chính thức?"

" Không cầu hôn cũng gả rồi"

Cô trả lời trong vô thức, rồi mới nhận ra đã mắc bẫy của hắn. Thật sự muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống.

" Đúng vậy, nàng thật ngốc!"

Lãnh Hoa rõ ràng đang nói cô ngốc bằng giọng hết sức nghiêm túc làm cô nổi giận đùng đùng. Sao mấy chuyện cười mà hắn lúc nào cũng nói bằng giọng đó vậy?

" Đợi ra khỏi đây, trở về Thiên giới, ta sẽ cho nàng một hôn lễ thật hoành tráng"

" Ừ..."

Đó có xem như là lời hứa hẹn không nhỉ....

Bình luận

Truyện đang đọc