THƯƠNG TIỂU QUẢ PHỤ - HOA BỈ NGẠN

Lâm Tiềm đi quanh ba mẫu đất, ở chính giữa là bảy gian nhà, ngôi nhà này giống nhà trưởng thôn, nhà chính có ba gian, hai bên sương phòng hai gian.

Mới mười mấy ngày mọi người đã làm xong được một nửa, với cái tình hình và tiến độ này có thể mười ngày nữa là có thể xây xong cả ngôi nhà.

Bộ quần áo Ngọc Tú làm cho hắn cuối cùng cũng làm xong nhưng chưa có cơ hội đưa hắn, cũng may ngày này Lý Đại Trụ đi ra ngoài một vòng sẵn tiện kêu Lâm Tiềm trở về ăn cơm.

Mấy ngày không thấy, nàng có cảm giác hắn hình như đã đen hơn chút.

Ngọc Tú không dám nhìn nhiều, ăn cơm xong kêu hắn lại đưa cho hắn một cái tay nải lớn, thấp giọng nói: "Ta làm một cái áo khoác, ngươi lấy về thử xem nếu không vừa đem lại đây cho ta sửa."

Thấy Lâm Tiềm tiếp nhận, nàng lại lấy ra một cái tay nải nhỏ khác, bên trong là mấy túi giấy, "Này là chà bông, giò đã cắt mỏng, tạc viên[1] để mấy món không dễ hư, ngươi cầm về ăn cùng cháo hoặc cùng cơm đều được, cũng đừng ăn tiết kiệm ta làm rất nhiều ngươi cứ ăn từ từ."

Lâm Tiềm lại gật gật đầu tiếp nhận tay đưa vào trong n.g.ự.c lấy ra một đôi hoa tai, hoa tai làm từ bạc, mặt trên khảm năm viên trân châu nhỏ thành hình một đóa hoa mai.

Mới đầu Ngọc Tú thấy vui vẻ chợt sau đó lại thấy sầu.

Nàng không biết trên người Lâm Tiềm rốt cuộc có bao nhiêu bạc, hắn dùng bạc mua cho đồ cho nàng như vậy cũng không biết còn đủ bạc dùng không.

Thấy nàng không nhận, Lâm Tiềm lại đưa tay lên phía trước, "Không thích?" Lần đầu tiên hắn nhìn đôi hoa tai này đã thấy rất hợp với cây trâm bạc ngày đó nàng mang cho nên mới mua.

Ngọc Tú vội nhận lấy, nhẹ giọng nói: "Đa tạ, ta rất thích." Nàng nghĩ trước mắt cứ kệ hắn đi, chờ sau khi hai người thành thân nàng sẽ giúp hắn lên kế hoạch chi tiêu.

Cố Diệp Phi

Nghĩ đến chuyện thành thân mặt nàng đỏ lên rồi vội cúi đầu xuống, nàng nắm góc áo chần chờ nói: "Ngươi gần đây......sao không tới nhà ăn cơm?"

Thường hai ba ngày hắn sẽ tới nhà một lần, sau khi đưa sính lễ xong bốn năm ngày nay cũng không thấy hắn tới, nàng làm quần áo xong chờ hắn tới đưa thì cảm thấy mấy ngày này trôi qua rất lâu.

Lâm Tiềm nhìn đỉnh đầu nàng, nói: "Gần đây hơi bận, muốn làm xong nhà cho sớm."

Như vậy mới có thể ở dưới chân núi ăn tết.

Đôi hoa tay này cũng cất được vài ngày rồi, nếu không phải hôm nay Lý Đại Trụ đi kêu hắn thì hắn cũng không biết khi nào gặp được nàng.

Ngọc Tú nói: "Sao lại lại gấp như thế, ngươi phải chú ý nghỉ ngơi, ta thấy ngươi......" Nàng muốn nói thấy hắn đã đen hơn trước nhưng lại thấy nói lời này thì có chút kỳ lại và thân mật quá vội nuốt lời xuống, gương mặt nghẹn đến mức hơi hơi đỏ lên, nàng sửa lời nói: "Ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi." Nói xong, bản thân cũng cảm thấy có chút quẫn bách không đợi Lâm Tiềm nói cái gì vội trốn trở về phòng.

Lâm Tiềm trở lại căn phòng mình tạm thời dựng đặt tay nải ở trong tay lên trên giường, tay nải nhỏ thì đặt lên bàn.

Hắn ngồi bên cạnh bàn trong chốc lát, đột nhiên đứng lên đem quần áo trên người cởi ra mặc áo khoác mới, lại đem giày Ngọc Tú làm cho hắn tới mang, sau đó nhìn dáng mình dưới bóng đèn nhẹ nhàng gật đầu.

Gần đây hắn vẫn luôn mang quần áo mỏng, trước mắt mặc thêm áo khoác liền cảm thấy có từng luồng khí ấm từ khắp người toả ra, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút nóng.

Hắn nhớ tới lời Ngọc Tú vừa rồi nói muốn hắn nghỉ ngơi sớm nên chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Trước khi tắt đèn, hắn lại nhìn mình dưới ánh đèn rồi mới đem đèn tắt đi.

Chờ đến khi nằm ở trên giường, hắn lại phát hiện nằm ngủ như vậy quần áo sẽ nhăn tốt nhất phải đem quần áo cởi ra, nhưng hắn lại không muốn làm.

Cuối cùng hắn từ trên giường nhảy xuống, ngồi vào bên cạnh bàn một tay chống cái trán vừa lòng mà nhắm mắt ngủ.

Ngày này ban đêm lúc mọi người đều chìm vào giấc ngủ thì kiệu nhỏ từ hậu viện đại bá Lý Nguyệt Mai được nâng ra, vội vàng đi vào trong đêm tối.

Qua hai ngày, Tiền thị nhất thời không giữ miệng nên Lý gia mương ai cũng biết Vương thị vì mười lượng bạc đem Lý Nguyệt Bình gả cho người nhà giàu trấn trên làm thiếp.

Mọi người sau lưng đều nói về việc này ngoài miệng đều rất khinh thường, tuy rằng gia cảnh nhà họ không quá tốt nhưng họ cảm thấy mình sẽ không giống Vương thị đem con mình bán đi.

Khi Cầm thím tới cửa, nói đến việc này liền thẳng thở dài, "Ta thật không hiểu tẩu tử kia của ta, lúc trước ta cho rằng bà ta tuy yêu tiền nhưng bản tính không xấu nào nghĩ đến bà ta thế nhưng chỉ vì một chút tiền đem con gái ruột mình bán đi.

Còn nói cái gì là gả người đi qua đó để nó tốt, tốt chó má gì, một ngày làm thiếp cả đời đều làm thiếp, tương lai có đẻ ra một đứa con trai thì cũng thấp bé thôi! Đương gia ta mấy ngày nay đều tức giận luôn nói với ta nếu hắn c.h.ế.t xuống đó không còn mặt mũi gì gặp tổ tiên nữa.

Hắn hôm nay còn tới cửa đi tìm đại ca hắn tính cùng đi đem Nguyệt Bình mang về, ngươi biết đại bá ta hắn thế nào không? Hắn đã trốn đi không thấy người, kia rõ ràng chính là con gái ruột của hắn mà!"

Hạ Tri Hà tuy không thích Lý Nguyệt Bình do nàng lúc trước hại Ngọc Tú nhưng lúc này cũng cảm thấy nàng đáng thương.

Bà cũng biết khi làm tiểu thiếp cho bọn nhà giàu là thế nào.

Khi còn trẻ còn xinh đẹp lão gia thích nâng niu như ngọc trong tay rồi sau này già xấu đi liền sẽ bị người ghét bỏ đến lúc đó nếu có con cái còn có thể dựa vào con cái, nếu không có con cái bị vợ cả sẽ chướng mắt vì đã từng được đương gia sủng ái sẽ sống không dễ gì, hoặc là bị bán đi hoặc là bị quản thúc khắt khe sau này có thể c.h.ế.t già.

Chỉ là lời này lại không thể nói với Cầm thím, trước mắt cũng chỉ có thể khuyên nhủ: "Đó là cha mẹ nàng, bọn họ muốn thế nào chúng ta người ngoài có thể làm cái gì được? Huống hồ tẩu tử ngươi không ngẫm lại khi Nguyệt Bình ở nhà nó cũng sống không tốt gì cả trước mắt làm như vậy đối với nàng chưa chắc là chuyện xấu."

Hạ Tri Hà nói không sai, ba ngày sau Lý Nguyệt Bình đã trở lại.

Nàng ngồi xe ngựa, mặc đồ tơ lụa đầu đội trâm bạc trở về.

Xe ngựa kia một đường từ cửa thôn tiến vào, mãi cho đến cửa nhà Vương thị mới dừng lại.

Vương thị cùng Tiền thị nghe tin liền ra tới, lại thấy xuống xe ngựa xuống là gương mặt của tiểu nha đầu hai người chính là ngây người, tiểu nha đầu kia bản thân vươn bàn tay dắt người trên xe xuống, trong miệng nói: "Bình di nương*, tới rồi."

[*Di nương: thân phận thiếp]

Người trên xe ngựa lúc này mới thong thả ung dung bước xuống, nhìn thật kĩ mới có thể nhận ra đây là Lý Nguyệt Bình.

Nàng ấy mặc bộ quần áo lụa hồng đào, trên đầu cài cây trâm vàng rực rỡ, khuôn mặt tô son điểm phấn xinh đẹp c.h.ế.t người.

Nàng ấy liếc nhìn Tiền thị một cái, mới nói: "Nương, con đã về rồi."

"A?" Vương thị ngơ ngác vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Lý Nguyệt Bình lướt qua hai người bọn vào nhà, trong miệng nói: "Cha cùng các ca ca đều không ở nhà sao?"

"Khắp nơi......" Vương thị phản ứng lại đây, vội đuổi theo, nói: "Con đứa nhỏ này trở về cũng không nói một tiếng, nương sẽ đi trấn trên mua mấy cân thịt." Trong lời nói ngữ khí chưa bao giờ là có vẻ mặt ôn hoà, nếu cẩn thận nghe sẽ biết bên trong có một tia lấy lòng.

Tiền thị sợ hãi đứng ở cửa sau một lúc lâu cắn chặt răng mặt tươi cười mà theo đi vào.

Ngoài cửa, dân trong thôn đi theo xe ngựa chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán sôi nổi.

Lý Nguyệt Bình về nhà một chuyến này tất nhiên là làm mọi người trong thôn sôi nổi thêm.

Bất quá, đây đều là chuyện nhà người khác, đại gia nói không nên cứ bàn tính về họ dù như thế nào thì cũng không cần phải ranh ghét.

Lâm Tiềm xây nhà ở đã xong, ngày mai mở yến tiệc đãi khách.

Người Lâm gia đương nhiên sẽ tới, còn có thân thích của Lâm gia đến làm thêm náo nhiệt, người ở Lý gia mương Triệu thị cũng mời đến để về sau khi hắn sống ở chỗ này thì hàng xóm cùng nhau hoà hảo.

Một nhà Lý Đại Trụ không thể đi, tuy rằng lúc trước Lý Đại Trụ thường kêu Lâm Tiềm đến nhà ăn cơm, kia đều là âm thầm chưa bao giờ để bên ngoài biết.

Mà ngày mai khách đông, trong đó lại có rất nhiều thân thích của nhà trai, nhà gái bọn họ nếu vào lúc này đi sẽ để người ta xem nhẹ nói xấu.

Lâm Tiềm từ chỗ Triệu thị biết được nhà Lý Đại Trụ không tới mày liền nhăn lại, Triệu thị không nhịn được nói cho hắn lý do nghe xong chỉ gật đầu không nói gì.

Sắc trời dần tối, một bóng người từ căn nhà mới xây dưới chân vụt qua mấy gian nhà đã không thấy bóng dáng.

Lâm Tiềm ngồi xổm xuống dưới cây trúc, rừng trúc theo gió đêm đong đưa thân hình hắn cũng ẩn hiện theo.

Hắn nhìn chằm chằm cái sân cách đó không xa thấy ở đông sương phòng vẫn sáng đèn.

Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ phải làm thế nào mới có thể kêu người ra tới.

Ngọc Tú đang ở trong phòng đóng đế giày đột nhiên trên đầu mái ngói lại vang lên hai tiếng.

Tay nàng dừng lại, đây là ám hiệu mà nàng cùng mấy tiểu hài tử kia ước định làm ám hiệu, đã nhiều ngày rõ ràng không có chuyện quan trọng bọn trẻ như thế nào lại đến tìm nàng? Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là buông việc trong tay phủ thêm áo khoác tay chân nhẹ nhàng ra cửa phòng.

Đi vào trong viện, nàng cách cửa viện thấp giọng nói: "Là Hổ Tử sao?"

Hổ Tử là ai?

Ngoài cửa, giữa mày Lâm Tiềm nhăn lại như hình đỉnh núi trong lòng đột nhiên bốc lên một cảm xúc như bị đè nén, hắn dừng một chút kiềm xuống sự bực bội này mới nói: "Là ta."

Ngọc Tú cả kinh nhẹ nhàng a một tiếng, trong lòng bỗng nhảy lên, nàng hít ngụm khí ổn định, mới hỏi: "Đã trễ thế này sao ngươi lại tới đây?"

Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Quần áo vừa người không?"

Lâm Tiềm cúi đầu nhìn trên người mình gật gật đầu, thực mau phản ứng lại bây giờ nàng nhìn không thấy vì thế lại ừ một tiếng.

Bộ quần áo này hắn để buổi tối mới thay, ban ngày làm việc nên không dám mặt.

Ngọc Tú nói: "Ngày mai muốn làm tiệc rượu sao?"

Lâm Tiềm lại ừ một tiếng, một lát sau mới nói: "Nàng muốn đi xem không?"

Đi xem cái gì? Ngọc Tú sửng sốt, mới phản ứng lại đây là nói muốn cho nàng đi xem nhà ở, nàng vội nói: "Nương nói ngày mai bọn ta không thể đi."

Lâm Tiềm nói: "Đi bây giờ."

Trong lòng hắn xuất hiện suy nghĩ muốn cho nàng nhìn thấy căn nhà của họ trước khi mọi người đến xem.

Ngọc Tú nghe xong lời này n.g.ự.c lại có một trận nhảy loạn, trên mặt cũng đỏ lên sau một lúc lâu mới nói: "Trời tối rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc