THỦY THANH TÍCH TÍCH

Tuy rằng trời đã rạng sáng, nhưng vì ngày hôm trước vừa phát sinh sự cố ngoài ý muốn nên sắc mặt các thành viên 308 đều khác thường, hơn nữa cái bàn trong phòng lại xiêu vẹo ngã trái ngã phải, tình huống này khiến cho chủ nhiệm ban và hiệu trưởng của chúng tôi lập tức quay về trường học, phòng 501 nho nhỏ chỉ trong nửa giờ đã tập trung tất cả lãnh đạo cấp cao của trường.

Bọn họ lựa chọn từ ngữ vô cùng cẩn thận dè dặt, tôi hiểu lý do vì sao bọn họ lại cẩn trọng như vậy, dù sao cái chết của một học sinh đã cực kỳ quỷ dị, mà năm học sinh khác ở trong phòng lại không biết đã xảy ra sự kiện khó hiểu gì nữa.

Chủ nhiệm ban vẫn dịu dàng nói chuyện với chúng tôi, lần đầu tiên tôi phát hiện nguyên lai giọng nói của cô có thể ôn nhu như thế, nhu hòa đến mức giống như chúng tôi đều là trẻ nhỏ nhát gan, không cẩn thận một chút sẽ phát điên lên mất. Thế nhưng chúng tôi ai cũng không nói chuyện, chỉ hết sức im lặng ngồi đó, lắng nghe, trầm mặc.

Một loại giằng co vô hình làm cho nhóm chúng tôi ai cũng không muốn nhắc tới chuyện đêm qua, lai càng không nguyện nói cho bất luận ai khác.

Không ai tin cả, chẳng phải sao?

Cuối cùng, ban lãnh đạo không còn cách nào khác hơn là gọi cán bộ hội học sinh lão Đại ra ngoài. Sau khi tất cả ban lãnh đạo rời khỏi, tôi lại tương đối thoải mái một chút. Tôi im lặng giơ lên mảnh giấy nhỏ, vo tròn, sau đó nắm ở trong tay, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết nên xử lý nó như thế nào.

Vứt đi sao? Vứt vào thùng rác? Vứt ra ngoài cửa sổ? Xé vụn? Hoặc là trực tiếp nuốt luôn vào bụng?

Tôi cười khổ, nếu bây giờ tôi vứt nó đi, sáng ngày mai nó lại xuất hiện ở trên bàn, tôi nghĩ tôi sẽ la hét không ngừng như kẻ điên.

“Lão Tứ, có bật lửa không?” thanh âm của tôi yếu ớt vô lực như mười ngày chưa ăn cơm.

Lão Tứ trầm mặc đem một cái bật lửa đưa cho tôi, tôi đem tờ giấy kia đặt xuống đất, chậm rãi châm lửa. Ngọn lửa nhanh chóng cắn nuốt lấy nó, nhìn trang giấy trắng rất nhanh đã bị ánh vàng bao trùm, cuối cùng hóa thành tàn tro, tôi bỗng có loại cảm giác yên tâm kỳ lạ.

Tôi chấp nhận giả thuyết chúng tôi bị thứ gì đó quấn lấy……Bởi vì tôi bắt đầu suy xét tất cả những chuyện không có khả năng phát sinh đã lần lượt xảy ra gần đây, chẳng hạn như đống tro tàn trước mắt này, biết đâu ngày mai lại khôi phục lại thành một tờ giấy trắng có vẽ vòng tròn khiến cho người ta sợ hãi……

Không biết đã qua bao lâu, lão Đại rốt cục cũng trở lại, cười yếu ớt: “Hiệu trưởng nói nếu chúng ta đồng ý, có thể về nhà nghỉ ngơi vài ngày.”

“Cũng tốt……” tôi nở nụ cười, nhìn về phía Tiểu Xán vẫn ngồi cuộn ở trên giường: “Tiểu Xán, nhà cậu chẳng phải là ở trong thành phố này sao? Về nhà ở vài ngày đi.”

Biểu tình Tiểu Xán có chút buông lỏng. Tôi nghĩ hắn đã sớm có quyết định này, nhưng lại ngại không dám nói với mấy người xa quê như chúng tôi, nói sao thì chỉ có một người rời đi, dường như giống như kẻ đào binh không chịu đồng cam cộng khổ.

“Vậy các anh cũng đến nhà em ở đi, nhà của em rất lớn đó! Tất cả đều có thể ở lại!”

“Không cần.”

Tôi nhẹ nhàng cười, bởi vì chẳng phải chỉ có tôi, Viên Phi và Mục Mộc gặp nguy hiểm thôi sao?

“Tiểu Xán, sáng ngày mai cậu trở về đi, ở lại vài ngày, đừng đem chuyện hôm nay nói với người nhà cậu.” lão Đại dặn dò nói.

Tiểu Xán khẽ gật đầu, thân thể cuộn tròn rốt cục thoáng thả lỏng chút. Tôi bỗng nhiên có chút thương hại hắn, kỳ thật hắn đã sợ hãi  lắm rồi, chỉ là không có dũng khí mở miệng nói muốn rời đi.

“Lão Tứ, nhà của cậu cũng là ở thành phố này à? Ngày mai cũng rời đi đi.”

Từ Bình không nói gì, chỉ im lặng nằm trên giường, nhìn trần nhà xuất thần.

“Viên Phi, nhà cậu ở Tế Nam? Ngày mai mua vé xe lửa đi. Tiêu Vũ, còn nhà cậu là ở Hà Nam? Sáng mai cùng Viên Phi đi mua vé luôn.” Lão Đại đã bắt đầu an bài hành trình ngày mai của chúng tôi.

Mỗi người đều chỉ “Ừ” một tiếng, cũng không có bất cứ động tác nào nữa. Kỳ thực cho dù tôi về nhà thật chất cũng  không thay đổi được gì, cha mẹ tôi đều ở nước ngoài, nơi gia hương cũng chỉ có một gian phòng trống chờ tôi thôi.

Ha hả, một người ở trong một căn phòng vắng vẻ, vừa sợ hãi nghi thần nghi quỷ ‘nó’ như Sadako ở khắp nơi xung quanh, chỉ sợ không có gì cũng bị hù chết.

*Sadako:  nhân vật trong truyện/ phim kinh dị The Ring.

Tôi bỗng phát hiện kỳ thật lá gan của tôi rất nhỏ, nhỏ đến đáng thương.

Một lát sau, quản lý viên liền đến nhắc nhở chúng tôi mau ngủ sớm, hắn phải tắt đèn. Vì thế mỗi người đều ôm ấp tâm sự trong lòng mà trở lại giường của mình, rất nhanh, phòng ngủ đã là tối đen một mảnh.

Tôi mở to hai mắt, không hiểu sao lại phát ngốc cứ ngơ ngẩn nhìn trần nhà tối đen như mực. Qua thật lâu, khoảng chừng đã đến hai ba giờ sáng, tôi mới bắt đầu có chút mệt mỏi.

Những người khác trong phòng đã sớm đi vào giấc ngủ rồi nhỉ? Tiểu Xán ở giường dưới có chút khó chịu nói mê gì đó, đứa nhỏ đáng thương, có lẽ hắn sẽ phải gặp ác mộng một thời gian dài chăng?

Tôi đánh ngáp một cái, nhắm lại hai mắt. Tối nay, giấc mộng của tôi hẳn cũng giống như Tiểu Xán, không được yên bình?

“Tí tách.”

Thần trí tôi đột nhiên thanh tỉnh, tiếng nước?

Nhưng mà nởi này là phòng 501! Cách WC rất xa! Làm sao có thể nghe thấy tiếng nước?

Hơn nữa tiếng nước lại gần như thế. Tưởng chừng như…….ở ngay ngoài cửa!

Tim bắt đầu chậm rãi tăng tốc, tôi nghĩ tới phòng họp trống vắng ở lầu năm khu giáo học, tôi nghĩ tới cái bóng đen xuất hiện tối hôm đó, tôi nghĩ đến khi tất cả sự tình phát sinh, cái tiếng động thần bí, không rõ căn nguyên kia lại vang lên: “Tí tách.”

Kẹt —— Kẹt ——

Cửa chậm rãi mở ra một khe hở.

Tôi cơ hồ muốn hét lên sợ hãi! Bởi vì trước khi ngủ tôi đã khóa cửa phòng, tôi xác định đã khóa cửa rất cẩn thận, hơn nữa chắc chắn rằng không có bất cứ người nào trong phòng ra ngoài!

Nương theo ánh đèn hành lang mờ nhạt, tôi có thể nhìn thấy một thân ảnh màu đen chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ ra, chầm chậm đi đến, giống hệt như đêm hôm đó. Chẳng qua giờ phút này tôi quá mức thanh tỉnh, tôi rõ ràng ý thức được hắn không có đi lại! Hắn di chuyển thẳng băng như dưới chân có ván trượt, nhẹ nhàng thong thả tiến vào. Không có tiếng bước chân, không có tiếng hô hấp, cái gì cũng không có……

‘Nó’ lại tới nữa rồi sao…….Bây giờ…….con mồi của nó là ai ……?

Tôi không biết ‘nó’ có thể thấy tôi đang trợn tròn mắt nhìn ‘nó’ hay không, nhưng ‘nó’ rõ ràng lướt qua Viên Phi đang ngủ, tới giữa bốn cái giường cạnh cửa chính, trực tiếp di chuyển đến vị trí gần cửa sổ.

Tôi vội vàng nhắm lại hai mắt, liều mình khống chế tiếng thở dốc quá mức dồn dập bởi vì nó quá rõ ràng trong không gian yên tĩnh này! Thế nhưng căn bản không được, tim đập nhanh đến mức tôi đã không thể khắc chế, cho dù nhắm mắt lại, tôi cũng có thể nhận thấy được một cỗ cảm giác khiến người sởn tóc gáy đang chậm rãi kéo đến. Đó là một loại cảm giác khi bạn nhắm mắt lại và biết có một kẻ khác đang đứng bên cạnh mình, hơn nữa bạn còn biết rằng kẻ đó không phải là người, nhưng nó lại đang chăm chú nhìn vào bạn! Loại cảm giác kinh tủng này đủ để bức điên một người!

Vì sao lại đứng lại bên giường tôi? Vì sao lại chọn tôi? Rõ ràng trong phòng còn nhiều người như vậy?

Tôi hốt nhiên đờ đẫn, không chọn tôi có được không? Chọn những người khác không tốt hơn sao?

Bỗng nhiên có loại ham muốn được khóc lớn một hồi, không phải bởi vì tôi gặp phải loại chuyện khiến người lực bất tòng tâm, mà là thông qua việc này tôi kinh hãi nhận ra rằng nhân cách mà trước đây bản thân vẫn luôn tự hào, cư nhiên ẩn giấu sự ích kỷ đê hèn đến thế. Trong khoảnh khắc kia, tôi lại hy vọng người chết không phải là mình, tôi hy vọng toàn bộ bất hạnh đều ập xuống đầu người khác, đừng tìm tới tôi. Cho dù đó là tuần hoàn cố định, mọi người đều phải đối mặt tai ương, tôi cũng hy vọng bản thân là người cuối cùng…….

“Tí tách”

Tiếng nước gần trong gang tấc, ‘nó’ quả nhiên ở ngay cạnh bên tôi.

Tôi phải làm thế nào? Thình lình mở to mắt nhìn ‘nó’? Tôi sẽ nhìn thấy cái quái gì? Trưng ra loại biểu tình gì khi đối mặt? Hoặc giả, tôi có nên thét to một tiếng dọa ‘nó’ chạy đi? Hay là, tôi nên hung hăng giáng một cú đấm vào kẻ đang đứng cạnh mình?

Trong đầu tôi đã rối như tơ vò, tôi nghĩ tới hết phản ứng này đến phản ứng khác, thế nhưng bản thân chỉ có một phản ứng chân thật nhất: liều mình nhắm chặt hai mắt, cố gắng nín thở, gắt gao mím chặt môi, phòng ngừa bản thân quá sợ hãi mà thét ra tiếng……

“Tí tách”

Vì sao vẫn chưa đi? Ngươi đứng ở chỗ này muốn cái gì?!

“Tí tách”

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, một tiếng này tựa hồ cách xa tôi một chút.

Tôi không dám mở mắt để xác nhận điều gì, chỉ có thể tiếp tục bảo trì tư thế không nhúc nhích.

Tôi có thể làm được gì? Tôi không thể làm được gì cả……. Tôi không thể dũng cảm như nhân vật nam chính trong những câu chuyện ma trên mạng có khả năng đối mặt nó, đánh bại nó, tôi chỉ muốn chạy trốn, thoát được càng xa càng tốt.

Không biết bắt đầu lúc nào, tiếng nước đã biến mất, thật lâu thật lâu không còn tiếng vang. Tôi muốn mở to mắt xác nhận một chút để có thể an tâm, thế nhưng vẫn không dám…… Tôi sợ vừa mở mắt, trước mắt đã có một khuôn mặt vượt quá sức tưởng tượng của con người, tôi sợ đây là một trò đùa ác ý của ‘nó’, là quỷ kế giả vờ rời đi để nhử tôi mở mắt ra.

Lại qua lâu thật lâu, lâu đến mức tôi không thể chịu đựng loại bất an này thêm nữa, tôi đột nhiên tung mạnh chăn lên, ném ra ngoài! Lý do vừa ngây thơ lại buồn cười, bởi vì tôi nghĩ rằng nếu nó vẫn còn đứng đó, ít nhất cũng bị chăn ngăn cản một chút đi?

Tôi mở to hai mắt, tấm chăn nặng nề rơi xuống bàn, phát ra tiếng va chạm.

Lão Đại lập tức ngồi dậy, thốt ra thanh âm khàn khàn khi bị đánh thức trong lúc ngủ mơ “Chuyện gì?!”. Lão Tứ cũng bật dậy, ngay cả Tiểu Xán ở giường dưới củng trở mình, hình như cũng đang lồm cồm ngồi dậy.

“Không có việc gì, chăn bị rớt…….” Tôi tận lực khắc chế giọng nói của mình, khiến nó nghe như vẫn bình thường.

“Thật là……. Làm tôi giật cả mình……”

Lão Đại hàm hàm hồ hồ lên tiếng, liền ngủ tiếp. Tôi nhảy xuống giường, lão Tứ đã im lặng nằm xuống, Tiểu Xán giúp tôi nhặt chăn lên, rồi ngáp dài tiếp tục ngủ. Khi tôi một mình ngồi ở trên giường, mới phát hiện toàn thân mình đầy mô hôi như vừa ngâm dưới nước. Tôi lấy tay quẹt trán, quả thực không thể lau hết mồ hôi trên mặt.

Kỳ thật, nó đã sớm rời khỏi ư? Tôi cười gượng không ngừng, tôi nghĩ mình đã trở nên quá căng thẳng rồi.

Hoặc giả, vừa rồi chỉ là một giấc mộng? Chẳng phải sự thật…….?

Tôi tự an ủi bản thân mình.

Tôi chỉnh chăn lại cho ngay ngắn, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua giường Viên Phi, hắn hình như không bị tiếng động vừa rồi làm cho tỉnh giấc, vẫn như cũ không hề nhúc nhích.

Ngủ như chết thật rồi ấy……

Tôi không khỏi có chút hâm mộ hắn.

Sau khi nằm xuống, tôi vô cùng chắc chắn một chuyện, tối nay, tôi sẽ không thể ngủ được.

—-

Ngày hôm sau, đôi mắt đỏ bừng, thần trí hoảng hốt rời khỏi giường làm tôi bị Tiểu Xán chê cười một trận. Tôi ngáp dài bưng chậu rửa mặt đi, vừa vặn chạm mặt Viên Phi mới đi rửa mặt về. Hai mắt hắn đầy tơ máu, vành mắt đen đen nhìn qua không có vẻ gì là được ngủ ngon cả.

“Sớm.” tôi chủ động lên tiếng chào hỏi.

Tựa hồ từ sau đêm ở phòng họp, tôi và hắn đã không còn đấu khẩu nữa, đối với sự thay đổi bất ngờ này tôi không khỏi có chút khó hiểu. Nhưng mà dạo này tinh thần Viên Phi cũng không được tốt, mắt luôn phiếm tơ máu, bộ dáng tiều tụy hẳn.

Nói không chừng so với Tiểu Xán hắn còn bị dọa thê thảm hơn…….

Tôi âm thầm nghĩ.

Hai mắt Viên Phi đăm đăm nhìn tôi, cái nhìn chòng chọc khiến lòng tôi có chút sợ hãi. Hắn há miệng, tựa hồ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cúi đầu đi lướt qua tôi.

Quái nhân…….

Tôi không để ý tới hắn nữa, đi thẳng đến phòng rửa mặt đánh răng. Khi tôi đóng vòi nước, một giọt nước rơi xuống vào trong chậu rửa mặt, phát ra tiếng động thanh thúy: “Tí tách.”

Thần kinh tôi căng cứng, nhưng lập tức trầm tĩnh lại, tự cười giễu. Tôi đổ nước trong chậu rửa mặt ra, bưng đồ dùng vệ sinh trở về, phía sau truyền đến vài tiếng xì xầm bàn tán. Tôi nghĩ tất cả mọi người phòng 308 đã nổi danh chỉ trong một đêm.

Sau khi trở về phòng ngủ, dưới lầu truyền đến tiếng còi xe, Tiểu Xán vui vẻ chạy đến cửa sổ, hướng dưới lầu vẫy vẫy tay.

“Người nhà đến đón em!” tâm tình của Tiểu Xán trở nên hưng phấn hẳn lên.

Tôi ló đầu ra liếc nhìn một cái, lập tức xuýt xoa khen ngợi: “Xe đẹp quá! Tiểu Xán, nhà cậu thật giàu có!”

Tiểu Xán ngượng ngùng cười, liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Sau khi đã thu thập thỏa đáng, hắn lại có chút ngập ngừng nhìn mọi người: “Các anh thật sự không muốn qua nhà em ở vài ngày sao…….”

“Thực không cần, cậu chăm sóc bản thân tốt là được.”

Tôi cười giúp hắn xách ba lô, đưa xuống dưới lầu. Tiểu Xán lại bắt lấy góc áo của tôi, vẻ mặt lo lắng: “Lục ca, người nhà anh đều ở nước ngoài phải không? Anh về cùng em đi, ít ra cũng có em bầu bạn.”

Tôi biết là Tiểu Xán lo lắng cho tôi, không khỏi cảm động trong lòng, cố ý dùng sức nhéo nhéo mặt hắn: “Cậu nha, chăm sóc bản thân cho tốt, không cần lo lắng Lục ca.”

Tôi hơi đẩy Tiểu Xán đi đến xe, ba ba Tiểu Xán mỉm cười cùng tôi chào hỏi. Nói chuyện phiếm vài câu, Tiểu Xán mới lưu luyến ngồi lên xe, xe đã lăn bánh, hắn còn ló ra cửa sổ không ngừng phất tay với tôi, khiến tôi cười một trận.

Trở lại phòng ngủ, lão Đại bọn họ đã đi ăn cơm về, tôi không khách khí nhận lấy bánh bao thịt lão Đại đem về, ăn lấy ăn để.

“Các cậu có nhìn thấy xe nhà Tiểu Xán không? Thật đẹp!” Miệng tôi nhồm nhoàm đầy thịt, hàm hồ nói.

“Ông nội Tiểu Xán là viện trưởng bệnh viện nhân dân, chắc là rất giàu có?” lão Đại đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi.

“A? Bệnh viện nhân dân ở thành phố này? Bệnh viện lớn rất nổi tiếng toàn quốc! Ông nội Tiểu Xán là viện trưởng hả?”

 Tôi có chút giật mình, Tiểu Xán chết tiệt, cư nhiên chưa từng nói qua gia cảnh hoành tráng như vậy.

“Nhà cậu ấy là biệt thự hai tầng rộng hơn bốn trăm bình (36 mét vuông bề mặt là 1 bình), còn có hoa viên và hồ bơi nữa.”

Không hổ là cán bộ  hội học sinh, đối với tư liệu của học sinh đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Tôi nhìn lão Đại, vô hạn cảm khái.

Tôi tiếp tục tiến công bữa sáng của mình, giọng nói lão Tứ đột nhiên vang lên: “Giường của Tiểu Xán…….”

Tôi nhìn theo hướng ngón tay lão Tứ, chợt đình chỉ việc ăn uống. Bởi vì tôi đã nhanh chóng nhìn thấy trên vách tường Tiểu Xán có một mảng thấm nước lớn, thoạt nhìn, giống như là từ trên giường tôi chảy xuống, nhưng mà tôi so với bất kỳ ai đều rõ nhất giường của mình khô ráo đến mức nào.

Mảng thấm nước này……..Vì sao lại khiến tôi nghĩ đến mảng thấm nước ở giường Khổng Lệnh Tâm…….?

“Phòng bên…….Ngấm nước qua phải không…….” tôi khẽ động khóe miệng, thật vất vả mới thốt thành lời.

Phòng ngủ hiện nay của chúng tôi là 501, phía đông là phòng 502, giường Tiểu Xán lại dựa vào bức tường phía tây, nói cách khác……. Bờ tường phía bên kia hẳn là vách ngoài của tòa nhà!

Vậy nước là từ đâu thấm vào? Giống như 308 vậy, không hề có khả năng thấm nước?

Thấm nước……. nước……. giọt nước……. bóng đen dừng lại cạnh giường…….

Tối hôm đó, bóng đen bò lên trên giường Khổng Lệnh Tâm, Khổng Lệnh Tâm đã chết……..

Đêm qua, bóng đen đứng cạnh giường tôi, tôi sợ hãi cho rằng mục tiêu kế tiếp của ‘nó’ hẳn là mình. Thế nhưng, tôi lại quên mất giường Tiểu Xán ở tầng dưới, cái bóng đen kia cũng đồng thời đứng cạnh giường hắn!

Nhưng mà không đúng! Tiểu Xán không hề tham gia trò chơi kia, hắn hẳn không thể là mục tiêu! Thức ăn trong miệng rốt cục nuốt không trôi nữa, dự cảm không lành bao phủ trong lòng, da đầu tôi từng trận run lên, hai tai ong ong.

“Tiêu Vũ, cậu không sao chứ?”

Lão Đại đẩy đẩy vai tôi, tôi chợt hoàn hồn, vội vàng cười cười: “Không có việc gì…….”

Tôi đem đồ ăn trong miệng nhả ra, vội vàng đem thức ăn còn dư lại bỏ vào thùng rác ở cầu thang, tâm loạn như ma.

Tôi đang suy nghĩ lung tung gì thế này? ‘Nó’ sắp xếp trình tự như thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng dính dán đến Tiểu Xán.

Bất luận là tối hôm đó hay là đêm qua, Tiểu Xán không hề tham dự trò chơi đó, là do tôi đa nghi thôi……

Nhất định là có ống nước nào đó bị nứt nên mới bị thấm nước đi? Nhất định là vậy…..

Một lần lại một lần tự nhủ với bản thân, mãi đến khi tôi thở ra một hơi dài, hoàn toàn bình tĩnh lại.

Đúng vậy, hiện tại trong phòng này chẳng phải Tiểu Xán là người không có khả năng trở thành mục tiêu nhất sao? Xem ra tôi quả thực có chút thần hồn nát thần tính rồi.

Tôi dùng sức vỗ vỗ trán, ảo não đến mức có một loại kích động muốn đâm vào tường.

Tôi quay người lại, nghênh diện Viên Phi đang cúi đầu đi tới. Hắn liếc nhìn tôi một cái rồi lại vội vàng cúi đầu, không nói một lời đi lướt qua tôi.

“Hey, cậu đi đâu vậy?”

Là ảo giác của tôi sao? Viên Phi hình như đang cố ý trốn tránh tôi?

“Mua vé.” Cước bộ Viên Phi vẫn không dừng lại, sau khi thấp giọng nói xong thì bóng người đã biến mất sau cửa thang lầu.

“Làm sao vậy, đã nói trước là cùng đi mà.”

Tôi thấp giọng nói thầm một câu, nhìn đồng hồ, oa! Sớm như vậy đã chạy đi mua vé? Người ta có làm việc không a? Chỉ số thông minh của con vượn người này rốt cục cũng thoái hóa thành khỉ rồi ư.

Nằm dài ở trong phòng tới hơn chín giờ, tôi mới đón xe đi đến nhà ga. Đại sảnh bán vé của nhà ga đã chật ních những người là người, trước mỗi cửa bán vé đều có một hàng người dài như rồng rắn, tiếng người ồn ào, làm tôi đầu choáng não trướng.

Tôi tìm được chuyến tàu đi Hà Nam, liền chạy đến xếp hàng, bổ sung thêm một vị trí vào đoàn người dài ngoằng. Rất nhanh, phía sau tôi cũng lục tục thêm vài người xếp hàng. Trong không khí oi bức hỗn tạp đủ loại mùi vị, hàng người càng di động lên phía trước, mọi người càng chen chúc nhau, người trước kẻ sau luôn luôn va cào tôi, tôi cảm thấy mình giống như thứ đồ đựng trong hộp hút chân không, bị ép đến cả người khó lòng động đậy.

Thế nhưng, lại có loại cảm giác an toàn kỳ lạ…….

Tôi không phải nghe thấy tiếng nước gần trong gang tấc nhưng lại phân không rõ phương hướng kia, tôi không phải cảm thấy được ánh mắt rợn người trong bóng tối bất minh lặng lẽ theo dõi mình, tôi không phải mẫn cảm phát hiện ra có vật thể đang tiếp cận mình. Ở nơi này, chỉ có thể cảm nhận được cái ồn ào huyên náo của đoàn người, đứng  giữa biển người, tôi không chút nào thu hút, cũng thanh sở hiểu rõ ‘nó’ không có khả năng xuất hiện tại chỗ này.

Loại cảm giác này……. Giống như tâm tư căng cứng đã lâu được thả lỏng, không cần phải cố ý làm ra vẻ bình đạm, không cần phải che giấu bất an trong đáy lòng, không cần phải lo lắng tử vong tới gần từng giây một…….

Rốt cục cũng đợi tới lượt tôi, thế nhưng không hiểu sao lại có chút mất mát, cầm vé xe về nhà, lần đầu tiên không có cảm giác hưng phấn.

Thong thả bước đến cửa, có chút cố ý lê chân chầm chậm, hết nhìn đông nhìn tây lại ngó trước ngó sau, thậm chí dạo qua một vòng siêu thị trong nhà ga. Chưa từng phát hiện, hóa ra đặt mình trong sự ồn ào lại có cảm giác thoải mái như thế, làm tôi đột nhiên an tâm.

Tôi ngồi trên ghế ở phòng chờ, nhìn dòng người qua lại như mắc cửi, nghe nữ tiếp viên dùng âm giọng êm tai thông báo thời gian chuyến tàu, dần dần, mệt mỏi chậm rãi kéo đến.

Thật sự rất buồn ngủ……..mà nếu tôi ngủ ở đây, hẳn là không phải lo lắng có nguy hiểm đi? Không phải lo lắng đến sinh vật không xác định kia, chỉ lo lắng có bị người móc túi không thôi…….

Thật sự là, an tâm đã lâu không có.

Trong lòng nghĩ như vậy, mệt mỏi cả đêm không ngủ rốt cuộc khiến tôi thỏa hiệp với Chu Công, hoàn hoàn toàn toàn lâm vào mộng đẹp.

“Tiêu Vũ!”

Một tiếng hét lớn vang lên bên tai làm tôi bừng tỉnh, thân mình bị người dùng sức mà kéo lên! Tôi chấn kinh nhìn Viên Phi trước mặt, khóe mắt hắn như muốn nứt ra, hai mắt đỏ bừng, trong nháy mắt đó, tôi đã  nghĩ rằng hắn khóc.

“Viên Phi? Làm sao vậy?”

Viên Phi có chút sững sờ nhìn tôi, giống như việc tôi có thể mở miệng nói chuyện với hắn là phi thường kỳ lạ. Lập tức, vẻ mặt hắn liền giống như dây chun bị kéo căng thoáng cái thả lỏng trở nên hư thoát vô lực.

“Không có việc gì…….”

Viên Phi chậm rãi buông ra hai tay đang bắt lấy tôi, môi hơi run rẩy, lại là bộ dáng muốn nói lại thôi kia, sau đó quay đầu không nói một tiếng bỏ đi.

Tôi lập tức đuổi theo: “Hey! Viên Phi, cậu gần đây rất không bình thường! Vừa rồi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có……”

“Không có cái gì! Cậu rốt cuộc che giấu cái gì!?”

“Tôi nói là không có!”

Viên Phi bỗng nhiên to tiếng, không chỉ làm tôi giật mình, những người chung quanh cũng đem ánh mắt chú ý lại đây. Tôi bình tĩnh nhìn hắn, sau đó cũng không giải thích nhiều lời, cứng rắn kéo hắn vào trong toilet.

Sau khi xác định chung quanh không có ai, tôi mới mở miệng: “Vừa rồi chắc không phải là cậu nghĩ tôi đã xảy ra chuyện gì chứ?”

Viên Phi cúi đầu, làm thế nào cũng không chịu mở miệng nói chuyện, tôi nhất thời tức giận, dùng sức túm lấy áo của hắn, rống to: “Họ Viên kia, tôi nói cho cậu! Trạng thái tinh thần hiện nay của tôi đang vô cừng không ổn định! Tôi không cam đoan giây tiếp theo sẽ không phát cuồng mà giết người! Có chuyện gì cậu mau nói a!”

Viên Phi cũng không giãy dụa, cứ như vậy mặc tôi mạnh mẽ lay, giống như một con rối gỗ không có sinh mệnh. Đây không phải là Viên Phi mà tôi từng biết, cái người đáng ghét kia tuy rằng thường hay làm tôi khó chịu, nhưng chưa từng suy sút chán nản như vậy.

“Viên Phi……..”

Thanh âm của tôi không tự giác hạ thấp, nếu muốn tôi bỏ qua cho bộ dáng giả vờ vô sự của người trước mặt này, liệu vẻ mặt của tôi có thể làm như không có gì giống hắn hay không?

“Tôi  cũng rất bất an, tôi cũng vô cùng sợ hãi, tôi không biết chúng ta rốt cục đã gặp cái gì……. Tôi cảm thấy bản thân phi thường lo lắng, tôi bắt đầu nghi thần nghi quỷ, tôi nhìn bất cứ thứ gì cũng sẽ liên tưởng đến hậu quả không lành…… Tôi không muốn như vậy a.”

Đôi tay đang nắm áo Viên Phi của tôi bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy: “Tôi sợ hãi đêm khuya, sợ hãi ban đêm im ắng, cho dù tôi nhắm mắt lại cũng không thể bình tĩnh, tôi giống như bị một thứ gì đó ngấp nghé, cái loại cảm giác sớn tóc gáy này cậu có thể hiểu được không? Cậu cũng sợ hãi đúng không? Cậu cũng sợ hãi bản thân sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp phải không? Chúng ta hẳn là ở cùng chiến tuyến, cậu có thể tin tưởng tôi a!”

Viên Phi chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt rốt cục toát ra một phần yếu ớt. Hắn nghẹn ngào nắm chặt hai tay tôi: “Tôi……. Tôi cảm thấy được…….. Kế tiếp có thể là cậu…….. Bởi vì…….. Bởi vì tôi nhìn thấy……..”

Tôi ngẩn ra.

“Tối hôm qua…….. Tôi nhìn thấy……” Viên Phi vẫn lắp bắp lặp lại, dường như không thể nói nên lời.

Tôi thở dài một hơi, rốt cục hiểu ra nguyên nhân hôm nay hắn cứ muốn nói lại thôi, “Cậu nhìn thấy một cái bóng đen đứng bên giường tôi?”

Bàn tay đang cầm hai tay tôi bỗng nhiên siết chặt, tôi đau đến nhíu mày, Viên Phi thì vừa sợ vừa vui nhìn tôi: “Cậu có thể nhìn thấy? Cậu cũng có thể nhìn thấy?”

“Ha hả……. có thể nhìn thấy cũng không phải chuyện gì tốt……” tôi vô lực cười cười.

“Kỳ thật buổi tối trước khi Khổng Lệnh Tâm gặp chuyện không may, tôi cũng thấy được…… Sau tôi có hỏi lão Tứ, cậu ấy nói không nhìn thấy gì cả, còn dặn tôi không cần nói cho các cậu, để tránh các cậu khủng hoảng…….” Vẻ mặt Viên Phi đã dịu xuống, có lẽ thần kinh căng cứng bấy lâu rốt cục tìm được ‘chiến hữu’, giờ khắc này thả lỏng ra.

“Vậy vừa rồi…….” tôi nghi hoặc nhìn hắn.

“Tôi……. Vừa rồi nhìn thấy cậu bỗng nhiên nhắm mắt lại không nhúc nhích…….. tôi tưởng rằng cậu……”

Nhìn Viên Phi ánh mắt ảm đạm cúi đầu, tôi không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, không ngờ rằng người này rất quan tâm tôi.

Tôi vỗ vỗ vai hắn, tâm tình cực tốt ôm hờ hắn: “Tốt lắm! Đại tinh tinh, Tiêu Vũ tôi chính thức giải trừ mối quan hệ thù địch với cậu! Về sau chúng ta là đồng minh có nạn cùng chịu, nếu có chuyện gì cũng đừng giấu trong lòng, nói ra hai ta có thể san sẻ một ít với nhau!”

“Ân……”

Viên Phi yếu ớt cười, tuy rằng sắc mặt so với lúc nãy đã tốt hơn nhiều, nhưng nồng đậm bất an trong ánh mắt vẫn không mất đi, trực cảm của tôi cho thấy hắn còn có điều giấu giếm. Nhưng tôi cũng không truy vấn, bởi vì có một số việc không chứng thật trước mà nói ra thì chỉ càng tăng thêm hoang mang, tựa như mảng thấm nước kia, tựa như tiếng giọt nước kia……. Tôi không biết chúng có liên quan gì đến việc này hay không, có lẽ do tôi quá đa nghi, mà tôi cũng hy vọng là tôi đa nghi.

Đóng góp duy nhất mà tôi có thể làm bây giờ, có lẽ là không đem sự sợ hãi và đa nghi này truyền cho các bạn cùng phòng.

Tôi cùng Viên Phi quay về phòng ký túc xá, lão Đại đang nói chuyện điện thoại, vừa thấy tôi liền vẫy vẫy tay, nói vào điện thoại: “Lục ca của cậu trở về rồi, cậu nói với cậu ấy đi.” Sau đó cười nói với tôi: “Điện thoại của Tiểu Xán.”

Tôi vội vàng tiếp nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm nhu thuận của Tiểu Xán: “Lục ca!”

“Ngoan – ” tâm tình tôi tốt lên: “Về đến nhà rồi?”

“Ân, sớm đã tới nơi, thế nhưng người trong nhà đông vấn tây hỏi, hoàn toàn không có thời gian gọi điện cho các anh. Thật vất vả hiện tại còn lại mình em, nên nhanh chóng gọi điện báo bình an nè.”

“Phải không? Ăm cơm trưa chưa?”

“Chưa, mẹ em đi mua đồ ăn rồi, nói muốn nấu cho em một bữa ngon lành! Lục ca ăn chưa?”

Tôi kéo ghế ra đặt mông ngồi xuống, vui vẻ cùng Tiểu Xán tán gẫu đủ thứ chuyện, mãi đến khi một tiếng động trong trẻo yếu ớt truyền vào tai tôi.

“Tí tách”

Cả người tôi ngay lập tức căng cứng, bởi vì tiếng nước kia là từ đầu bên kia điện thoại truyền đến!

Một luồng khí lạnh từ chân chậm rãi lan ra toàn thân, trong nháy mắt lỗ chân lông khắp người đều co lại.

“Tí tách”

“Tiểu Xán……”

Tôi không thể khống chế thanh âm của mình, giọng run rẩy khiến cho mọi người đều nhìn về phía tôi, tôi gắt gao cầm lấy ống nghe, mồ hôi tay không biết đã chảy ra từ lúc nào làm tôi hầu như khó lòng cầm được nó.

“Làm sao vậy? Lục ca?”

“Cậu…….. có nghe được âm thanh gì hay không……..”

“Tí tách”

“Không có a. Làm sao vậy?”

Đầu óc tôi như quay cuồng, sự khẩn trương của tôi truyền sang những người khác, nhưng bọn họ cũng không vì vậy mà vây lấy tôi. Tay tôi rõ ràng càng lúc càng run, khớp hàng bắt đầu lập cập va vào nhau, lão Đại khẩn trương hỏi tôi làm sao vậy, thế nhưng tôi lại không rảnh trả lời hắn, chỉ liều mạng suy nghĩ, thế nhưng đầu óc lại hoàn toàn trống rỗng……

“Lục ca?”

“Tí tách”

“Cậu……. bên cậu có chỗ nào bị rỉ nước sao……” tôi buộc chính mình khẽ nhếch lên một nụ cười, nhưng tôi tin rằng nó còn khó coi hơn so với khóc.

“Rỉ nước? Không có đi? Em đi tìm xem.”

Nghe được tiếng động buông ống nghe, tôi lập tức kêu to: “Đừng đi! Tiểu Xán! Đừng đi!”

Thế nhưng Tiểu Xán không trả lời, tôi bất an chờ đợi, một giây, hai giây…….

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tiểu Xán vẫn chưa trở về cầm lấy điện thoại…….

“Tiểu Xán? Hey? Tiểu Xán!”

Tôi lớn tiếng la to vào trong ống nghe, thế nhưng đầu dây bên kia vẫn vô cùng an tĩnh, không nghe thấy tiếng bước chân, không nghe thấy tiếng nói chuyện, mãi đến……. tiếng thủy tinh vỡ vụn thật lớn như sấm vang truyền vào trong tai tôi.

Tôi ngây dại.

“Tiểu Xán…….?”

Đầu dây bên kia lần thứ hai khôi phục yên tĩnh, tôi bỗng nhiên khống chế không được sống mũi cay cay, nước mắt nhanh chóng đã tràn đầy hốc mắt, tôi giống như một gã điên rống to vào ống nghe: “Tiểu Xán! Mau trở lại! Quay về trường học! Tiểu Xán! Cậu nói mau! Mau tiếp điện thoại đi! Tiểu Xán!”

“Tiểu Vũ! Làm sao vậy!?”

Tôi không biết là ai đang kéo mình, tôi chỉ biết gào khóc vào điện thoại, giống như đê lớn miễn cưỡng chống đỡ sóng dữ đã xuất hiện vết nứt, toàn bộ kiên trì tan rã trong nháy mắt, áp lực sợ hãi cùng cảm giác bất an trong nhiều ngày đều hóa thành kêu khóc vô lực. Tôi bị người kéo mạnh ra khỏi điện thoại, tôi lại cố gắng bắt lấy ống nghe, điện thoại rơi xuống đất, ống nghe vang lên tiếng tít tít, tôi lại  không kìm được bản thân kêu khóc.

“Tiểu Xán! Tiểu Xán! Mau trở lại!”

“Tiêu Vũ!”

“Tiểu Xán!”

“Ấn cậu ấy lên giường mau!”

Vì sao lại là Tiểu Xán? Hắn rõ ràng cái gì cũng chưa làm! Tiểu Xán ngoan như vậy, hắn chưa bao giờ cãi nhau với ai, hắn cũng không làm chuyện xấu, hắn đơn thuần như một tờ giấy trắng! Vì sao ngươi lại chọn hắn? Lựa chọn Tiểu Xán vô tội nhất!? Sai lầm rồi a!

Tôi bị người cưỡng chế ấn lên giường, trước mắt lóe lên vài thân ảnh, thế nhưng tôi không cách nào nhận biết họ là ai. Tôi liều mình giãy dụa, liều mình kêu to, khóc hô khàn cả giọng! Mãi đến khi trước mắt tôi một trận đen kịt, toàn bộ ý thức đều lâm vào bóng tối nặng nề.

Tiểu Xán…….

Bình luận

Truyện đang đọc