THUYỀN KHÔNG CẬP BẾN

5

Thông thường thì tôi tan làm sớm hơn Giang Độ. Hôm thứ sáu, tôi chợt nổi hứng đến dưới lầu công ty chờ hắn.

Vốn định cho hắn một niềm vui bất ngờ, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ thân hình cao gầy đi ra cùng hắn.

Gần như ngay lập tức, tôi có thể khẳng định đó chính là Lâm Mạn, mặc dù tôi chưa từng gặp cô ta.

Hai người đứng trước cửa nói chuyện, Lâm Mạn nhoẻn miệng cười.

Nhưng từ góc độ này, tôi không nhìn thấy được vẻ mặt của Giang Độ.

Không do dự, tôi nở nụ cười thật tươi, đi về phía hai người.

“Chồng ơi, sao bây giờ mới ra, em đợi anh lâu lắm rồi.” Tôi khoác lấy cánh tay của hắn, như thể không nhìn thấy người phụ nữ trước mặt.

Tôi cảm nhận được cánh tay hắn cứng lại.

“Sao đến rồi mà không nói với anh?” Sắc mặt hắn vẫn như mọi khi.

“Đây là bạn gái anh?” Lâm mạn cất tiếng hỏi.

Không đợi Giang Độ trả lời, tôi mỉm cười nhìn cô ta: “Đúng vậy, cô là?”

Cô ta cũng cười tươi: “Tôi là đồng nghiệp của Giang Độ, Lâm Mạn.”

“Vòng đeo tay của cô rất đẹp, có thể thêm wechat gửi link mua cho tôi không?”

Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào tay tôi đang nắm lấy tay Giang Độ.

Tôi mua cái vòng này ở một cửa hàng gần công ty của họ. Trên vòng đeo tay có Logo rất to. Trừ phi cô ta mù rồi, nếu không một Hoa kiều sao lại không biết thương hiệu này.

Gửi link chỉ là cái cớ.

Tôi không rõ mục đích cô ta thêm wechat của tôi để làm gì, nhưng khẳng định cô ta không có ý tốt.

Tôi nhếch môi cười nói: “Được thôi.”

*** ***

“Lúc xuống lầu, anh và cô ấy chỉ vô tình đụng phải mà thôi.” Sau khi lên xe, Giang Độ nói câu đầu tiên.

Tôi dựa vào ghế phụ, không trả lời.

Bầu không khí ngày càng nặng nề..

Qua khóe mắt, tôi thấy cửa sổ bên hắn hạ xuống, tiếp theo nghe được tiếng bật lửa.

Giang Độ rất ít khi hút thuốc trong xe, hắn biết tôi không quen với khói thuốc.

Tôi ấn hạ cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn cảnh tượng nhanh chóng đi ngược chiều bên ngoài.

“Anh có thể phớt lờ cô ấy cơ mà.”

“Cái gì?”

Tôi quay đầu nhìn hắn: “Hết giờ làm việc rồi nên hẳn là hai người đang nói chuyện phiếm, đúng không? Em đứng nhìn ít nhất là năm phút, anh hoàn toàn có thể tìm cớ để chấm dứt đề tài với cô ấy. Anh không hiểu nguyên tắc cần tránh hiềm nghi với người yêu cũ hay sao? Em biết anh là người có văn hóa, nhưng có những lúc em hy vọng anh đừng lịch sự như vậy.”

Tôi không còn nghe thấy hắn trả lời, nhưng thuốc lá trên ngón tay hắn không ngừng chuyển từ điếu này sang điếu khác.

6

Cho đến lúc ăn xong cơm tối, hai chúng tôi vẫn không nói với nhau một lời nào.

Tắm rửa xong, tôi trở về phòng ngủ.

Giang Độ vẫn không đi vào.

Đợi thêm nửa giờ đồng hồ, tôi không khỏi tự hỏi, phản ứng của tôi hôm nay có phải là quá khích hay không?

Do dự giây lát, tôi mở cửa phòng, đi vào phòng khách.

“Gần mười một giờ rồi, sao anh chưa về phòng ngủ?” Tôi đứng trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi.

Hắn tắt màn hình điện thoại, dập tắt điếu thuốc chỉ hút một nửa, cụp mắt nói: “Anh hơi bị cảm, hai ngày này sẽ ngủ phòng dành cho khách.”

Nói xong, hắn đứng dậy sờ đầu tôi:” Hy Hy, ngủ sớm chút đi.”

Không đợi tôi trả lời, hắn nhanh chóng đi vào phòng rồi đóng cửa lại, bỏ mặc một mình tôi chết lặng tại chỗ.

Cảm lạnh chẳng qua chỉ là cái cớ.

Không hiểu sao, tôi bắt đầu chiến tranh lạnh với Giang Độ.

Hắn không còn gửi tin nhắn cho tôi nữa. Năm giờ tan tầm, nhưng tám, chín giờ hắn mới về nhà.

Trong một khoảng thời gian dài, chỉ có một mình tôi ngồi trước bàn ăn. Cho đến khi đồ ăn hoàn toàn nguội lạnh, tôi mới ăn được vài muỗng.

Cứ như vậy, tôi bướng bỉnh chờ đợi hắn về ăn cơm, nhưng lại không gọi điện thoại cho hắn.

Bởi vì hắn chưa từng nói buổi tối sẽ không về ăn cơm.

Giang Độ lại một lần nữa không về đúng giờ. Tôi vừa đợi vừa xem chia sẻ của bạn bè trên Wechat.

Tin mới nhất là của Lâm Mạn.

Hình ảnh theo kiểu cửu cung cách*, đi kèm dòng chữ: “Cùng nhau thăm lại chốn xưa.”

(*cửu cung cách: gồm chín ô vuông nhỏ sắp xếp thành một ô vuông lớn gồm 3 ngang x 3 dọc.)

Cả chín tấm hình đều không có mặt của Giang Độ, nhưng có vài tấm lộ ra tay áo, đồng hồ đều là của hắn.

Đây là sự thị uy trắng trợn của Lâm Mạn.

Tôi bình tĩnh gọi điện thoại cho Giang Độ.

Đây là lần đầu tiên tôi gọi điện thoại cho hắn sau nhiều ngày chiến tranh lạnh.

Cuộc gọi kết nối, hắn không hề lên tiếng.

“Giang Độ?”

“Ừm.”

“Khi nào thì anh tan làm? Em đã làm sẵn cơm đợi anh về.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, hắn thấp giọng nói: “Sắp tan làm rồi, hai mươi phút nữa về đến nhà.”

Tôi chớp chớp mắt: “Được.”

7

Không đến hai mươi phút, tiếng chuông cửa ngoài hành lang vang lên.

Thức ăn đã được hâm nóng, bày ra bàn.

Tôi cười nói như không có việc gì: “Hôm nay sao muộn như vậy?”

“Ừm, hợp đồng xảy ra chút vấn đề.”

Tôi không hỏi tiếp, ngồi xuống ăn cơm.

Tôi nhìn hắn dường như không hề đụng vào chén cơm, chỉthỉnh thoảng gắp vài miếng rau, bỗng nhiên cảm thấy sự hài hòa giả tạo này thật vô nghĩa.

“Ăn không vào sao?” Tôi bỏ đũa xuống, bình thản nhìn hắn.

“Không phải.” Hắn sửng sốt rồi lại tiếp tục ăn.

“Ăn không vào thì đừng ăn nữa, Giang Độ à! Không phải anh đã dùng bữa rồi sao?”

Hắn giương mắt nhìn tôi: “Ý em là sao?”

Tôi mở bài đăng của Lâm Mạn cho hắn xem.

Tiếp đó, tôi nghe thấy hắn cười nhẹ:

“Em hao phí tâm tư như vậy là để thăm dò anh sao, Hy Hy?”

“Anh không có gì để nói với em sao?” Tôi nhìn hắn, chế giễu.

“Nói gì đây? Có nói gì đi nữa chẳng phải em cũng không tin anh đó sao?”

Tôi hé miệng, muốn nói với hắn: Anh giải thích thì em sẽ tin.

Nhưng vừa nói xong, hắn đã đẩy ghế ra, trở về phòng ngủ dành cho khách.

Lại như vậy nữa, lại bỏ mặc tôi một mình.

Mối quan hệ giữa tôi và Giang Độ trực tiếp giảm xuống điểm đóng băng.

Rõ ràng là sống chung một căn nhà, nhưng tôi luôn cảm giác hắn ngày càng cách xa tôi.

Hắn vẫn luôn một mực ở phòng dành cho khách. Thỉnh thoảng tôi ngồi ở ngoài phòng khách đợi hắn đi ra, muốn nói gì đó với hắn, nhưng tôi luôn ngậm miệng lại khi nhìn thấy ánh mắt hờ hững kia.

Tôi biết kéo dài như vậy không còn nhiều ý nghĩa nữa, nhưng lại không muốn dễ dàng nói lời chia tay.

8

Ngày mai tôi được nghỉ làm. Giang Độ đi làm như thường lệ, vẫn không nói với tôi câu nào.

Tôi ngồi ở bàn ăn im lặng ăn cháo. Nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ của khách, tôi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Độ quần áo đã chỉnh tề.

Song, hắn chỉ cụp mắt đi thẳng đến cửa, thay giày rồi đi mất.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề nhìn lấy bữa ăn sáng dành cho hai người được bày trên bàn.

Theo tiếng đóng cửa “cạch” một tiếng mang theo toàn bộ âm thanh, trong căn nhà lớn chỉ còn lại sự yên lặng.

Tôi vùi đầu xuống thấp hơn, lệ nóng đảo quanh viền mắt.

Chớp chớp mắt, hai giọt nước mắt liên tiếp rơi vào trong chén.

Buổi chiều, khi dọn dẹp đồ cũ trong phòng ngủ, tôi nhìn thấy chiếc điện thoại di động cũ mà Giang Độ đã đổi vài ngày trước đó, đặt trong ngăn kéo.

Mọi khi tôi rất ít xem điện thoại của hắn. Thế nhưng lúc đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại lấy ra rồi mở khóa.

Trang mạng xã hội đã không thể đăng nhập nữa, tôi ngẫu nhiên mở các trang khác.

Lúc mở mục ghi nhớ ra, động tác của tôi sững lại.

“Hôm nay phát hiện Hy Hy không thích ăn mù tạt.”

“Hy Hy sợ côn trùng, trước khi đi công tác nhớ xịt thuốc diệt côn trùng.”

“Sắp cuối tháng rồi, tan làm về nhà kiểm tra xem đường đỏ và túi chườm ấm ở nhà còn đủ dùng không?”



Tôi lật xem từng cái một, nhìn hơn nửa giờ đồng hồ mà không hề hay biết.

Ánh nắng dịu dàng rọi lên người tôi. Tôi cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không gặp, trái tim tích tụ giá rét mấy ngày qua lại một lần nữa nóng rực lên.

Đến giờ Giang Độ tan làm, tôi cố ý ăn mặc trang điểm tỉ mỉ rồi lái xe đi tìm hắn.

Tôi chủ động phá vỡ lớp băng, lại bắt gặp văn phòng của hắn không một ngọn đèn sáng.

Lại xem tin cập nhật của Lâm Mạn, tôi như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.

Kéo theo thân xác mệt mỏi, thất bại thảm hại, tôi dựa theo định vị trên tin cập nhật, đi đối mặt với một số việc mà tôi không muốn thừa nhận.

Khoảnh khắc Lâm Mạn hôn Giang Độ, hắn không hề né tránh.

Bình luận

Truyện đang đọc