4.
Trên đường đưa tôi về nhà, Cố Kiêu bình tĩnh lạ thường.
Anh ta không mở miệng, tôi càng không có hứng nói chuyện.
“Nhớ kỹ chuyện đã hứa với tôi, ngày mai tôi sẽ đưa cho em.”
Lúc tôi xuống xe, anh ta đột nhiên khóa trái cửa xe.
Vốn định từ chối nhưng lại nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh của anh ta khi thay đổi giọng điệu.
“Yên tâm, tôi nhớ rồi.”
Tôi mỉm cười trấn an và làm động tác “OK” với anh ta.
Lúc này anh ta mới mở khóa an toàn.
Xe Cố Kiêu phóng vù đi rồi, tôi vẫn đứng ngây ra đấy.
Anh ta và Thẩm Diệp Châu vốn là huynh đệ tốt.
Lớn lên cùng nhau, thậm chí thân thiết đến mức mặc quần giống nhau.
Trước khi tôi ở bên Thẩm Diệp Châu, anh ta trao thư tình cho tôi ngay trước mặt mọi người.
Bị tôi từ chối, anh ta còn lớn tiếng nói: “Chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ.”
Sau khi tôi yêu Thẩm Diệp Châu, anh ta cũng có bạn gái nhưng đổi hết người này đến người khác, không lâu dài.
Tôi nghĩ anh ta chỉ nhất thời có hứng thú với mình.
Nhưng anh ta lại dần dần rời khỏi cuộc sống của tôi và Thẩm Diệp Châu, cuối cùng trở thành người xa lạ với Thẩm Diệp Châu.
Tôi nghĩ là cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.
Nhưng sau khi trong nhà xảy ra chuyện, anh ta là người ngày đêm bên tôi, cùng tôi vượt qua bao nhiêu khó khăn trong bệnh viện.
Còn lấy bản thân làm khói đạn, thành công khiến cho Diệp Sầm buông lỏng cảnh giác với tôi.
Ngoại trừ cha mẹ, nửa đời này tôi có hai điều tiếc nuối.
Một là phụ tình Thẩm Diệp Châu, hai là không thể đáp lại tình yêu của Cố Kiêu.
Gió đêm lạnh lùng, thổi qua phần da lộ ra ngoài, đau đớn tựa kim châm.
Tôi lấy khăn quàng che mũi, xoay người đi về phía cổng tiểu khu.
Cách đó không xa, một chiếc xe bỗng chiếu đèn pha hai lần.
Theo ánh đèn đường, tôi nhìn thấy rõ người ngồi trên ghế lái.
Lái xe tâm phúc của mẹ Thẩm Diệp Châu, Thường Bân.
Tôi không thể không cười khẩy.
Đúng là âm hồn không tan.
Tôi đi nhanh vài bước, mở cửa ngồi vào ghế phụ lái, “Có việc gì à?”
“Phiền cô Ninh chuẩn bị một chút, đêm nay xuất phát.”
Giọng anh ta vẫn trầm thấp kiên quyết như ngày nào.
“Không phải đã đặt vé sáu giờ sáng mai sao?” Tôi quay sang nhìn anh ta, “Thẩm phu nhân không chờ nổi à?”
Anh ta không đáp lại mà đặt điện thoại của mình lên hộp điều khiển trung tâm.
Trên màn hình hiển thị trạng thái đang trong cuộc gọi, mở loa ngoài.
“Ninh tiểu thư có ý kiến à?” Giọng Tưởng Điềm truyền tới từ microphone.
Kiêu ngạo và ngang ngược, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ đoan trang hiền thục ban sáng.
“Không dám.” Tôi cau mày cười khẽ, “Tôi đang nghĩ không biết đây là ý của Thẩm phu nhân hay là Tưởng tiểu thư đây?”
“Có khác nhau sao?” Người đầu kia cười hừ một tiếng, “Mặc kệ là ý của ai, Ninh tiểu thư chỉ cần biết, chỉ khi cô đi rồi bác gái Thẩm mới an tâm được.”
Cô ta dừng lại một chút, “Tôi cũng có thể yên lòng.”
Nghĩ tới hình ảnh cuối cùng tôi thấy trong KTV, tôi cười khẩy.
Chỉ vừa gặp mặt đã phải đề phòng tôi.
Trong khi tôi lại không tài không đức.
“Tôi đi là được.” Tôi lười tranh luận, bước lên lầu.
Đồ đạc đã được dọn từ lâu, chỉ còn mấy món đồ sinh hoạt hằng ngày.
Chuẩn bị xong, tôi kéo khóa khóa vali và nhìn lại lần cuối.
Căn nhà này do bố mẹ tôi mua.
Chúng tôi đã sống ở đây được hơn hai mươi năm, khắp mọi nơi đều lưu lại dấu chân kỉ niệm.
Tiếc là giờ đây cảnh còn mà người đã mất, ngay cả quyền sở hữu căn nhà cũng thay đổi.
Tôi đặt chìa khóa ở tủ giày chỗ huyền quan, khóa kỹ cửa rồi kéo vali xuống lầu.
Khi xe rẽ ra đường cao tốc, tôi mở điện thoại nhắn tin tạm biệt người chủ mới.
Lại nhìn thoáng qua tin nhắn đã soạn mà chưa kịp gửi.
Trong lòng cô đã nguội đi tinh thần thách thức Diệp Sầm.
Tôi cất điện thoại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nói lời tạm biệt với thành phố phồn hoa này.
Ánh đèn thắp sáng bầu trời đen kịt, nhà cao tầng san sát, đèn neon chiếu chói cả mắt.
Thành phố này chứa vô số tâm hồn cô đơn, cũng ôm trọn biết bao niềm vui nỗi buồn của người dân nơi đây.
Nhưng lại chẳng còn chốn dung thân cho tôi…