TIA SÁNG TRONG TÔI


Tống Tử Kỳ dẫn theo nhóm bốn người đi vào rừng.

Anh ra lệnh một trong số họ trở về căn cứ, báo cáo với tổ chức.
- Không, đợi trưởng.

Anh nên là người đi mới phải.

Chúng tôi đợi anh đến cứu.
- Đây là mệnh lệnh.

Nhanh chân lên, tôi yểm trợ cậu trở về.
Ngay khi có tiếng súng nổ từ xa, Tống Tử Kỳ liền mạnh tay đẩy người cảnh sát kia xuống sườn núi, bởi phía dưới là đường làng.
- Mau đi đi!
Người đó vội chạy đi, thi thoảng ngoáy đầu nhìn lại, lộ nét mặt không nỡ.


Có lẽ chính bản thân người đó cũng hiểu rằng "liệu họ có trụ được đến khi mình mang người đến yểm trợ hay không".

Nhưng vì tin vào lệnh của đội trưởng Tống, cậu ấy đành liều một phen.
Nhóm người Tử Kỳ đột nhiên bị lựu đạn tấn công, nhưng không phải bách phát bách trúng.

Nhân lúc khói mờ mờ, anh liền mạnh dạng đứng thẳng người, liên tục tia súng về phía chúng.
- Nằm xuống!
Sau lời anh nói, lựu đạn liên tục phát nổ.

Người không mai mắn tiếp theo chính là chàng trai trẻ kia - người chỉ vừa mới tốt nghiệp học viện cảnh sát, và đây là nhiệm vụ đầu tiên của cậu ấy.
- Tiểu Lưu!!!, một bạn học liền bấn loạn chạy về phía Tiểu Lưu đã phát nổ.
- Tiểu Trung, đừng manh động, mau nằm xuống!, Tống Tử Kỳ hét lớn.
Tiểu Trung đau lòng khi tận mắt chứng kiến Tiểu Lưu bị lựu đạn làm nát người, ngay khi lòng cậu đầy câm hận chạy đến chỗ bạn học thì cũng là lúc cậu ngã khụy xuống - hai ba phát đạn liên hồi đua nhau xuyên thủng da thịt cậu.

Kẻ sát nhân đó liền bị Tống Tử Kỳ nả phát súng ngay trung tâm trán, xem như tặng hắn cho Tiểu Lưu, để có người theo bồi tán.
Tống Tử Kỳ tay phải cầm chặt súng, tay trái để ngang thái dương, hướng mắt về phía Tiểu Lưu, Tiểu Trung.

Giờ đây chỉ còn mỗi anh và một học viên khác.

Nhận thấy sự ra đi của hai bạn học, người còn lại cũng sợ hãi đôi phần.

Tay run run, cậu không đứng vững nữa mà núp sau lưng Tử Kỳ.

Vấu chặt áo anh, cậu hé lời bỏ cuộc.
- Nếu có bản lĩnh thoát khỏi thì cậu tự quay về đi.
- Nhưng đội trưởng...
- Cậu không xứng làm cảnh sát đặc nhiệm! Tiểu Lưu,Tiểu Trung và những người khác đã bỏ mạng thì sao? họ không sợ chết à? Hôm nay nếu tôi còn sống để quay trở về, cậu chuẩn bị tâm lý đi.

Đưa ánh mắt nghiêm nghị chỉnh đốn cậu trai trẻ kia, nhưng Tống Tử Kỳ vẫn để cậu núp phía sau mình, anh bảo vệ cậu! Tiếng bước chân trên lá khô ngày một tiến dần, anh vội ra hiệu để cậu trai kia vòng qua phía bên, còn mình thì xong thẳng ra ngoài, hai tay hai súng, một ngắn một dài tiêu diệt ba tên.

Và cũng ngay lúc đó anh trúng đạn, cánh tay cầm súng dài bỗng đau điếng, máu chảy ròng ròng, ướt cả tay áo.
- Đội trưởng!
Thật uổng phí sự bảo vệ của anh, cậu bỗng hét lớn và rồi...bị chúng phát hiện.

Giờ đây thay vì nhắm vào Tử Kỳ, chúng chuyển sang truy lùng cậu trai kia.

Ngay khi phát hiện tiếng súng nổ sau bụi cây to, Tống Tử Kỳ liền ôm vết thương cố gắng chạy khỏi đó.
Cậu trai trẻ kia nằm mê mang, hơi thở yếu ớt, và trước khi nhắm mắt xuôi tay, cậu cố mở lời.
- Đội trưởng....!em, em đã xứng đáng...!rồi!
Tiếng súng khi nãy không chỉ của kẻ buôn thuốc mà còn là của cậu, cậu cũng giết được vài tên trong số chúng trước khi hoàn thành nghĩa vụ.
Những tên còn lại liền dốc sức đuổi theo Tống Tử Kỳ, vì trời đã tối nên chúng có lẽ khó khăn trong việc lần theo dấu vết.

Và có lẽ ngay chính bản thân anh cũng không thể hình dung ra mình đang chạy đi đâu.

Anh chỉ biết dốc sức, cấm đầu chạy về phía trước, chạy mãi...chạy mãi...
.....
Sau khi tàn tiệc, Dịch Dao không về nhà mà trở lại bệnh viện.


Bởi cô đồng ý đổi ca trực với đồng nghiệp.
Khi trời đã tối khuya, Dao vì muốn quên đi nỗi bất an mà hết đến thăm buồng bệnh này đến buồng bệnh khác.

Lát sau, cô ghé vào phòng hồi sức, nơi mà người phụ nữ trẻ 24 tuổi - Lan Anh, đang tịnh dưỡng.

Tuy thân thể còn nhiều bất tiện, nhưng ngay khi thấy Dịch Dao, cô ấy liền cười tươi, niềm nở chào hỏi.
- Tôi mới vừa thăm Bibi, cô yên tâm đi, con bé rất khỏe.
- Thật phiền cô quá, bác sĩ Mộng.
Ngồi đấy chuyện trò hồi lâu, tự dưng nét mặt Lan Anh buồn buồn, thành thật tâm sự.

- Giá mà anh ấy còn sống, vậy thì có thể ngắm nhìn Bibi rồi.
Dường như đã lâu lắm rồi cô ấy chưa kể ai nghe về chuyện của mình.
- Sau khi anh ấy mất, tôi mới biết mình có thai..., tôi thật sự không hiểu tại sao người tốt đều chết sớm, chồng tôi một lòng vì đất nước, anh cống hiến tuổi trẻ để thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng tại sao người ra đi không phải là chúng, tại sao lại cướp đi bố của con gái tôi?
Lan Anh bỗng nghẹn ngào, chồng cô ấy cũng là cảnh sát, anh đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ..


Bình luận

Truyện đang đọc