TỊCH TÂM VI MỘC

5.

Ở khu vui chơi tôi bắt đầu thuộc tính ngỗ ngược của mình.

Nhác thấy đạo diễn khẽ gật đầu nhẹ đến mức không thể ngó lơ ở phía sau máy quay, liền biết mọi quả nhiên chuyện nào đơn giản như bề ngoài.

Mạc Kiệt bị tôi làm cho lúng ta lúng túng, vừa thoả mãn yêu cầu của tôi, vừa phải dỗ dành tôi.

Anh ta rất có quy tắc, cả ngày liên tục cãi nhau với tôi, nhưng sẽ chăm sóc tôi đúng lúc.

Mà đây vừa khéo chính là hiệu quả ê kíp chương trình mong muốn.

Ở khu vui chơi chơi đến tối, tôi và Mạc Kiệt mới quay về khách sạn ê kíp chương trình đã chuẩn bị.

Vẫn chưa đến cửa khách sạn, tôi đã trông thấy Tịch Nghiệp.

Anh đứng ở cửa khách sạn như đang đợi người.

Ngay lúc tôi vẫn đang suy nghĩ phải chào hỏi anh như thế nào thì Tần Phong đi tới bên cạnh anh nói gì đó, anh liền xoay người đi vào khách sạn.

“Mới rồi hình như là thầy Tịch.” Mạc Kiệt có chút ngạc nhiên mừng rỡ.

“Ừ.” Dĩ nhiên là tôi biết.

“Tôi xem phim của anh ấy lớn lên đó, đợi chúng ta quay xong, có thể nhờ cô giúp tôi xin chữ ký được không?”

Xem phim của anh lớn lên?

Tôi thoáng ngước mắt nhìn anh ta.

Tịch Nghiệp có già như vậy sao?

“Tự đi xin.” Nói xong, tôi dẫn Hạ Quả vào khách sạn trước một bước.

Vừa vào phòng thì tin nhắn của Tịch Nghiệp đến, “Hôm nay như thế nào?”

Vừa rồi anh nhìn thấy tôi, nhìn thấy tôi và Mạc Kiệt ở cùng với nhau.

Tôi ngã xuống giường, hung dữ gõ màn hình, “Rất vui vẻ.”

“Vậy thì tốt.”

Tôi vẫn chưa chết tâm, “Con người Mạc Kiệt rất tốt.”

“Ừm, từng nghe qua.”

Tôi nói với chính mình, không sao, từ từ thôi.

Chớ nôn nóng.

Chớ nôn nóng.

Tôi tức đến mức ném luôn điện thoại, sau khi ném điện thoại càng nghĩ càng tức, tức đến không ngủ được, cho nên tôi quyết định ra ngoài hít thở không khí.

Không ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy Tịch Nghiệp.

Anh đang tựa trên cửa hành lang, thấy tôi mở cửa anh hơi bất ngờ.

“Làm sao thế?” Anh mở miệng trước, không nhìn ra sự khác thường nào trên mặt.

Tôi đi tới, “Không ngủ được.”

Thì ra thích một người, thật sự có thể nhìn thấy anh là không tức giận nữa.

Tôi đi đến trước mặt Tịch Nghiệp, anh lấy thứ gì đó từ trong túi ra đưa cho tôi.

Tôi đón lấy theo quán tính, một viên kẹo lập tức rơi xuống lòng bàn tay tôi.

Anh giơ tay xoa xoa tóc tôi, “Ngủ sớm chút, ngày mai còn phải ghi hình.”

Nói xong anh xoay người đi vào hành lang.

Anh không trọ ở tầng này.

Vì có viên kẹo kia của Tịch Nghiệp, mà tối nay tôi ngủ vô cùng an giấc.

Tổ chương trình chính thức bắt đầu quay, sau hai ngày vặt nhau như chó với mèo tôi và Mạc Kiệt đã thân quen nhau hơn, lúc mở miệng cãi nhau đã không còn mang theo nét giả trân nữa.

Chỉ là không biết là ai đã tung những bức ảnh sau khi cố tình chỉnh sửa về tin tức mới nhất của chúng tôi lên mạng.

Tối hôm đó tôi liền nhìn thấy dưới Weibo của mình đủ loại yêu ma chước quỷ âm dương quái khí.

Fans nữ của Mạc Kiệt thật sự là có tố chất cảm lạnh.

Weibo của tôi lại bị thất thủ, bị chửi đến mức lọt vào cả hot search.

Weibo chính thức của “Cặp đôi một tuần” lập tức đăng đoạn phim đã được tổ chương trình biên tập để ủng hộ tôi.

Ngay lúc tôi muốn lia điện thoại thì nhận được hai lượt nhắc từ bạn tốt trong cùng một lúc.

Của Mạc Kiệt: “Chị tiểu Dư, ‘Cặp đôi một tuần’ của tôi @Dư Mộc thích ăn kẹo @Weibo official Cặp đôi một tuần.” (Phía dưới còn đăng poster tuyên truyền của ‘Cặp đôi một tuần’).

Của Tịch Nghiệp: “Chương trình chơi vui không? @Dư Mộc thích ăn kẹo.”

Trong lúc nhất thời Weibo của tôi lại bị bùng nổ.

Fans của Tịch Nghiệp tới tấp chạy qua:

“Hai bài đăng duy nhất của anh trai không liên quan đến quảng cáo đều là vì cháu gái nhỏ, cháu gái nhỏ phải tiến lên nào!”

“Chái gái nhỏ đẹp nhất!”

Hẳn tôi nên chặn Tịch Nghiệp, tiện thể chặn luôn fans của anh.

Sau một loạt thao tác, lượt theo dõi Weibo của tôi từ một trăm vạn tăng vọt lên hai trăm vạn.

Đối với một người mới chưa có bất kỳ tác phẩm nào thì, đây thật sự là trời giáng cho cái bánh lớn.

Ê kíp chương trình cũng rất biết chớp lấy thời cơ, bọn họ tăng ca làm thêm giờ, cắt ghép chỉnh sửa một đoạn video dài hai mươi phút.

Trong hai mươi phút đó có hết mười lăm phút là tôi và Mạc Kiệt tương tác với nhau.

Lúc này tôi đang nằm trên ghế sô pha, nhìn fans mình tăng vùn vụt.

CP oan gia vui vẻ của tôi và Mạc Kiệt bỗng chốc nổi tiếng, thậm chí còn có một topic thảo luận riêng.

“Bọn họ thực sự thích ship CP.” Tôi nhìn mấy cái bình luận kia, thật khó để không cười.

Tịch Nghiệp đã cắt xong trái cây, đặt xuống trước mặt rồi ngồi xuống cạnh tôi.

Não tôi chợt động, cười nói với Tịch Nghiệp: “Bọn họ còn nói tôi và Mạc Kiệt là trời sinh một cặp, đất sinh một đôi đấy.”

“Ừm.” Tịch Nghiệp xem điện thoại.

Sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra chút sóng gió gì.

“Anh biết không, bọn họ hài hước ghê, ngay cả tên con của bọn tôi họ cũng nghĩ xong cả rồi.” Tôi nhìn bình luận trên điện thoại mà cười không ngậm được mồm.

Ngón tay Tịch Nghiệp thoáng động, khóa màn hình ném điện thoại qua một bên.

Anh xiên một miếng táo đưa cho tôi, “Ăn trái cây nào.”

Tôi không cầm, tiếp tục cười nói: “Tôi đọc bình luận của họ cho anh…” Còn chưa nói xong, điện thoại đã bị Tịch Nghiệp lấy đi.

Anh cúi xuống, đút miếng táo vào miệng tôi.

Trong miệng tôi ngậm miếng táo, nhìn đôi mắt đen tựa mực tàu của anh, bên trong chỉ có mỗi tôi.

Giọng anh xào xạc như cát chảy, mang theo ngữ khí trêu chọc lòng người.

“Mộc Mộc, đừng đọc.”

6.

Tôi đưa tay kéo cổ áo Tịch Nghiệp, dùng chút sức khiến mặt anh gần tôi hơn vài phần.

“Tịch Nghiệp.” Tôi nhìn vào mắt anh, “Anh không muốn nghe hả?”

Nét mặt Tịch Nghiệp loáng thoáng không tự nhiên, anh hơi hơi tránh khỏi tay tôi rồi ngồi thẳng người.

Anh buông nĩa lại đĩa đựng trái cây.

“Em đã nhận bộ phim《Vẻn vẹn mình anh》à?” Khi anh nhìn tôi lần nữa, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.

Tôi lấy lại điện thoại của mình, cũng không còn hứng thú đọc mấy cái bình luận kia nữa.

“Ừm.” Bộ phim này có thể mời tôi, tôi cũng rất bất ngờ.

Bởi vì vai nam chính trong bộ phim này là Tịch Nghiệp, một bộ phim có kinh phí sản xuất lớn như vậy lại mời một người mới chưa có bất kỳ tác phẩm nào đi thử vai nữ hai.

Hạ Quả đưa kịch bản cho tôi cảm thấy không thể tin nổi, lúc đó cô ấy hỏi tôi có phải đã đi cửa sau không.

Tôi cảm thấy có thể lắm.

“Là anh sắp xếp à?” Tôi ngồi dậy khỏi ghế sô pha.

“Từng nhắc một câu.” Tịch Nghiệp bưng đĩa trái cây cho tôi, “Bộ phim này quay xong thì em được xem là chính thức bước vào cái giới này rồi.”

Sau đó anh ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Mộc Mộc, em xác định sao?”

“Chắc chắn mẹ em không hy vọng…”

Anh vẫn chưa nói xong, tôi đã đứng dậy.

“Mẹ tôi hy vọng tôi vui vẻ, bây giờ tôi rất vui vẻ.” Tôi cúi đầu nhìn anh, tâm trạng vô cùng tồi tệ, “Tịch Nghiệp, anh đừng luôn mang mẹ ra áp chế tôi. Anh và bà, chẳng có cái đinh quan hệ gì cả.”

Nói xong tôi quay về phòng mình.

Bức ảnh của mẹ được tôi đặt trên chiếc tủ thấp cạnh giường, nhìn gương mặt giống tôi năm phần kia, trong lòng thoáng buồn bã.

Từ nhỏ tôi đã không có bố, mẹ cũng chưa từng nói bố tôi là ai, cho nên lúc tôi nghe thấy mẹ nuôi một nghệ sĩ nhỏ ở bên ngoài, trái tim tôi không chút gợn sóng.

Chỉ là luôn nghe được bà và nghệ sĩ nhỏ kia lại tới chỗ nào ăn cơm, lại đi chỗ nào làm chuyện gì, cuối cùng còn lan ra tin bà mua nhà cho nghệ sĩ nhỏ.

Bà bận như vậy, ngay cả bớt thì giờ ăn cơm với tôi cũng không có, nhưng có thời gian dành cho nghệ sĩ nhỏ của bà.

Khi đó tôi vô cùng chướng mắt và hận thấu xương Tịch Nghiệp.

Nhưng ai có thể ngờ, bây giờ tôi lại một lòng muốn trói anh bên cạnh mình cả đời chứ.

Chẳng mấy chốc tôi và Tịch Nghiệp cùng vào đoàn phim《Vẻn vẹn mình anh》.

Mà đồng thời “Cặp đôi một tuần” cũng chính thức phát sóng.

Sau khi phát sóng, lượt theo dõi trên Weibo của tôi lại tăng như vũ bão.

Chuyện này may nhờ có Tịch Nghiệp và Mạc Kiệt có thể cho tôi ké nhiều nhiệt độ như vậy.

“Vậy thì mời tôi ăn cơm đi.” Lúc Mạc Kiệt đến thăm đoàn liền không hề có chút khách khí nào với tôi.

Dĩ nhiên anh ta đến thăm đoàn không phải vì tôi, anh ta có quan hệ rất tốt với nam hai Lâm Thanh Vũ của bộ phim này, tiện thể tới tìm Tịch Nghiệp xin chữ kí.

Song không biết tại sao mà Tịch Nghiệp đã từ chối Mạc Kiệt rất nhiều lần.

Vào lúc Tịch Nghiệp lại từ chối kí tên cho Mạc Kiệt, tôi cười khan hai tiếng, “Được rồi, tôi mời cậu ăn cơm.”

Lâm Thanh Vũ qua đây bá vai Mạc Kiệt, cười nói: “Người nghe có phần.”

Tôi đảo mắt nhìn Tịch Nghiệp, anh ngồi ở đằng kia, như thể mọi thứ xung quanh đều không liên quan gì đến anh.

Nghe người có phần, vậy liệu anh cũng được tính là có một phần nhỉ.

“Được thôi.” Tôi đồng ý.

Lúc này nữ chính Cố Mộ Nhất đi tới, cô ta duyên duyên dáng dáng ngồi xuống bên cạnh Tịch Nghiệp.

“Tịch Nghiệp, anh có rảnh không? Chúng ta đối diễn với nhau một lát nhé.” Giọng cô ta như tiếng chim hoàng oanh sau cơn mưa, êm tai đến mức khiến người ta hoàn toàn không thể ghét nổi.

Ngón tay Tịch Nghiệp thoáng động, lật một trang kịch bản trong tay, nét mặt hờ hững, “Ừm.”

Hai người họ ngồi với nhau, quả thật là quần anh tụ hội, trai tài gái sắc.

“Tôi đã bảo là Tịch Nghiệp và Mộ Nhất chắc chắn có hy vọng mà.”

“Trước kia bọn họ từng có tin đồn, quanh đi quẩn lại vẫn là đối phương.”



Những lời vụn vặt kia như từng nhát dao cứa vào tim tôi.

Trước kia của lúc Tịch Nghiệp và Cổ Mộ Nhất rộ ra tin đồn, tôi vẫn chưa đi Mỹ.

Vào cái đêm nhìn thấy tin tức, tôi đã nói rất nhiều lời quá đáng với Tịch Nghiệp.

“Sao hả? Mẹ tôi mới mất mấy năm mà anh đã không thể đợi được nữa nôn nao muốn tìm người mới rồi à?” Lúc nói câu này, trái tim tôi như bị người ta xé thành vạn mảnh.

Khi đó Tịch Nghiệp nhìn tôi thật lâu thật lâu, không nói gì.

Tôi biết mình đã nói ra lời quá phận, nhưng tôi không hề xin lỗi anh.

Khi đó anh muốn đưa tôi ra nước ngoài, tôi cho rằng anh không cần tôi nữa.

Tôi cho rằng anh vì Cố Mộ Nhất, không cần tôi nữa.

Tôi sợ.

Nỗi sợ kia, giống hệt cái ngày tôi chờ một mình trong đồn cảnh sát lạnh lẽo sau khi mẹ mất.

Bình luận

Truyện đang đọc