TÍCH TÍCH

Hoạt động lễ Thiếu Nhi cuối cùng cũng kết thúc, vốn là Chu Phàm dự định sẽ dẫn Chu Ninh Hinh đến quán ăn mà con bé thích, nhưng kế hoặc mới được nửa đường đã bị bạn của bé con cancel rồi-- bạn cùng bàn của Chu Ninh Hinh hẹn con bé về nhà mình chơi, Chu Phàm chào hỏi phụ huynh của em ấy, cũng đồng ý rồi, hẹn rằng tối sẽ đến rước con gái.

Chu Phàm lái xe chạy ngang qua trạm xe buýt đối diện cổng trường, tình cờ nhìn thấy Tống Dao đang cúi đầu đứng trong trạm, vì vậy chuyển đổi hướng xe, dừng lại trước mặt Tống Dao ấn kèn xe.

Tống Dao nghe thấy tiếng thì ngước lên nhìn.

Chu Phàm: "Không chạy xe sao? Đang muốn đi đâu thế?"

Tống Dao hơi cúi người nói: "Điều hòa của xe có chút vấn đề, đã đưa đi sửa rồi, nên đứng đây đợi bắt xe buýt về nhà."

Chu Phàm: "Lên xe đi, tôi đưa cậu về."

Tống Dao cười, nói cám ơn, nhanh chóng mở cửa xe ra ngồi vào ghế phó lái. Sau khi lên xe mới nghiêng đầu ra sau nhìn thấy hàng ghế trống không, hỏi: "Ninh Hinh đâu rồi?"

Chu Phàm liếc nhìn kính chiếu hậu, vừa nổ máy vừa nói: "Qua nhà bạn chơi rồi. Chiêu nay cậu có việc gì làm không?"

Tống Dao dựa lưng lên ghế, hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì sao?"

Chu Phàm nhìn thẳng ra phía trước, khóe môi lộ ra chút ý cười, "Muốn mời cậu bữa trưa, có hân hạnh được mời cậu một bữa không?"

"Được thôi, mời tôi ăn một bữa thịnh soạn ở đâu đây?"Tống Dao cười đáp ứng.

Chu Phàm: "Cậu có suy nghĩ gì không? Nói một cái tên đi."

"Để tôi nghĩ xem…" Tống Dao lấy điện thoại ra tìm kiếm, một lúc sau thì nói, "Món Tứ Xuyên thì sao? Có một quán kia nấu khá ngon, tôi đã ăn qua mấy lần rồi."

Chu Phàm nói được, kêu Tống Dao đọc tên cho mình, mở bản đồ lên chỉ đường đi.

Quán ăn cách đó không mấy gần, lái xe hai mươi phút sau mới đến, con đường này Chu Phàm không thường đi, nhưng nhìn ra được Tống Dao rất quen thuộc với nơi này.

Vừa đúng giờ cơm trưa, trong quán đầy tiếng người nói chuyện, hai người chọn một bàn trong góc ngồi xuống. Nhân viên phục vụ đưa menu cho hai người, bởi vì Chu Phàm vốn là muốn mời Tống Dao ăn cơm, hơn nữa hắn cũng chưa đến đây bao giờ, vì vậy đã để Tống Dao làm chủ.

Tống Dao lậy menu hỏi: "Có kiêng kị món nào không?"

Chu Phàm: "Không có, đều có thể."

Tống Dao quen thuộc gọi tên một vài món ăn, nhân viên phục vụ vừa ghi lại vừa hỏi Tống Dao muốn lấy độ cay nào.

Tống Dao nhìn sang Chu Phàm.

Chu Phàm: "Tôi sao cũng được, tùy cậu chọn."

Tống Dao: "Vậy lấy mức giữa đi."

Trước khi toàn bộ món ăn được mang lên, hai người vẫn cứ nói chuyện phiếm, đa số chủ đề đều xoay quanh Chu Ninh Hinh, Tống Dao không nhanh không chậm nói chuyện, Chu Phàm an tĩnh lắng nghe, đôi lúc sẽ đáp lại hai câu, bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái.

Mặc dù tiệm rất đông khách, nhưng tốc độ lên món ngược lại cũng không chậm, chưa đợi được bao lâu chiếc bàn trống giữa hai người đã được lấp đầy. Tống Dao là một người không cay không vui, y nhìn ra được Chu Phàm cũng rất thích ăn cay, cho nên mới chọn quán Từ Xuyên này, chỉ là y lại không biết hắn có thể ăn cay được bao nhiêu, cho nên sau khi suy ngẫm chỉ chọn cay vừa.

Nhưng mà cái gọi là độ cay thực ra cũng lúc lên lúc xuống thôi, tất cả chỉ dựa vào tâm trạng của đầu bếp, cho nên những món ăn trên bàn ngày hôm nay đều khá xa với mức độ cay vừa này.

Tống Dao chú ý đến sau khi gấp thức ăn trong những đĩa toàn ớt này bỏ vào miệng, mặt Chu Phàm vẫn không có gì thay đổi, điều này khiến y có chút kinh ngạc.

Chu Phàm cảm nhận được ánh mắt của y, nói: "Những món này cay hơn một chút so với tương ớt của cậu."

Tống Dao cười nói: "Vốn dĩ tôi cho rằng trong đám người mà tôi quen biết, bản thân được tính là người ăn cay giỏi nhất rồi, xem ra tôi đã tính sót anh rồi."

Ngoài ra, Tống Dao còn phát hiện rằng bản thân và Chu Phàm có rất nhiều thói quen và sở thích giống nhau, thậm chí đến lí do vì sao thích ăn những món có khẩu vị hơi đặc biệt kia cũng là không khác mấy, y cảm thấy điều này rất thú vị.

Một bữa cơm kết thúc trong cuộc đối thoại không ngừng, vào lúc Tống Dao đi vào nhà vệ sinh thì Chu Phàm đứng lên đi đến quầy thu ngân tính tiền, quay người lại liền nhìn thấy một người mà hắn không thể ngờ tới-- Phương Lăng Nhã, cô ta đang nói người vui vẻ với người phụ nữ bên cạnh.

Chu Phàm đứng tại chỗ, Phương Lăng Nhã lại nói thêm mấy câu với bạn, một mình bước đến quầy thu ngân mới phát hiện ra Chu Phàm, trong mắt cô ta xuất hiện một tia trốn tránh, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại bình thường.

Chu Phàm đi lên phía trước vài bước, mặt không biểu cảm nói: "Đây chính là lí do cô không thể đến được?"

Trên gương mặt của Phương Lăng Nhã xuất hiện chút phẫn nộ, cô ta nói: "Chu Phàm, anh đang chất vấn tôi sao? Khó khăn lắm bạn thân của Minh Hiên mới đến Thâm Quyến chơi, anh ấy bận công việc nên không có thời gian, về tình về lý tôi đều phải đi cùng chứ!"

Chu Phàm nhìn cô ta mấy giây, không nói gì nữa, dự định rời đi.

Phương Lăng Nhã lại nắm lấy cánh tay Chu Phàm, đi đến nơi ít người rồi lập tức buông ra, trừng mắt nhìn hắn nói: "Cho dù là có câu hỏi đi chăng nữa, cũng phải là tôi hỏi anh mới đúng. Gần đây tôi rõ ràng cảm nhận được Hinh Hinh không còn vui vẻ khi qua thăm nhà nữa, cũng không còn thân tôi như lúc trước nữa, anh có lén lút nói gì với con bé sau lưng tôi không?"

Biểu cảm khuôn mặt của Chu Phàm lãnh đạm đi mấy phần, "Tôi cho rằng ít nhất cô còn biết tôi là người như thế nào."

"Tôi chỉ biết anh là một con người cổ hủ, không biết linh hoạt." Phương Lăng Nhã nói, "Anh nhìn lại mình xem, lúc nào cũng mặc những bộ quần áo cũ rách này, chưa từng chăm sóc cho bản thân ưa nhìn một chút, nói chuyện với anh thì lúc nào cũng không có biểu cảm, không có phản ứng, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi Hinh Hinh sống bên cạnh anh rồi sau này sẽ biến thành cái dạng gì."

Chu Phàm: "Ít nhất tôi sẽ dạy con bé, không nên thất hứa với người khác."

Phương Lăng Nhã: "Chu Phàm, anh--"

Đúng lúc Phương Lăng Nhã vì tức giận muốn nói thêm, một giọng nói đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh đánh gãy lời cô ta.

"Có thể đi rồi sao? Ủa? Mẹ Ninh Hinh?" Tống Dao đứng bên cạnh Chu Phàm, giả bộ kinh ngạc nhìn Phương Lăng Nhã.

Hiển nhiên Phương Lăng Nhã không dự liệu được Chu Phàm sẽ đi cùng Tống Dao, nếu không sẽ chẳng cho người ta bắt gặp được tình huống khó xử này, vì vậy cô ta cứng ngắc chào hỏi y một tiếng.

Tống Dao nở nụ cười lịch sự, "Sáng nay nhà trường tổ chức hoạt động tôi có gặp Ninh Hinh, nghe con bé nói chị Phương có việc không thể đến nên cảm thấy có hơi đáng tiếc, buổi biểu diễn hợp ca ngày hôm nay rất tuyệt đó, nhưng mà không sao cả, sau này vẫn còn cơ hội."

Nghe thấy được cách xưng hô đã thay đổi của Tống Dao, Phương Lăng Nhã không muốn tiếp tục cuộc đối thoại này nữa, cô ta hỏi: "Thầy Tống, hai người đi cùng nhau sao?"

Tống Dao: "Đúng lúc gặp mặt lên cùng nhau đi ăn thôi, nói hai ba câu về tình hình học tập của Ninh Hinh ấy mà."

Câu trả lời tùy tiện này có chút không phù hợp với bầu không khí thân thiết của hai người, nhưng Phương Lăng Nhã lại không nghĩ nhiều.

Tống Dao lại nói: "Lát nữa còn có chuyện, bọn tôi đi trước đây, lần sau có thời gian rảnh thì nói chuyện tiếp nha, chị Phương muốn hỏi gì về tình hình của Ninh Hinh có thể nhắn tin với tôi."

Phương Lăng Nhã khách sao cười nói, "Được ạ, làm phiền thầy Tống rồi."

Chu Phàm nghiêng đầu nói với Tống Dao: "Đứng trước cổng đợi tôi một chút, tôi lái xe đến."

Tống Dao gật gật đầu.

Cách một tấm kính của tiệm ăn, Phương Lăng Nhã nhăn mày đứng tại chỗ, nhìn về hướng hai người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc