TỊCH TIẾNG CA TIÊU

Vừa mới vào văn phong đã thấy Tiểu Lý nhìn Lãnh Hán Hùng đi đến bên này, nhỏ giọng nói: “Vương Thi Ngữ lại đến sắp ở trong văn phòng anh được một ngày rồi.”

Lãnh Hán Hùng nhíu nhíu mày nói: “Làm sao lại không để cô ta đến phòng họp chờ tôi, văn phòng của tôi không cho phép người ngoài đi vào.”

“Tôi đã ngăn lại nhưng không được. Người phụ nữ kia rất lợi hại, tôi bảo Tiểu Vương đi cùng cô ta.”

“Được, tôi đi gặp cô ta.” Lãnh Hán Hùng vẫy tay một chút với Tiểu Lý: “Có tư liệu gì mới không, có thì mau sửa sang mang đến cho tôi.”

Đứng ở cửa Lãnh Hán Hùng thấy Vương Thi Ngữ ở trên sô pha. Vương Thi Ngữ hôm nay mặc một chiếc váy liền áo màu hồng nhạt làm cho da thịt trắng nõn, tóc cuốn lên tùy ý buông xuống cực kỳ giống búp bê Barbie. Tiểu Vương ngồi ở một bên đứng dậy gọi Lãnh Đội sau đó đi ra ngoài.

Vương Thi Ngữ lật tư liệu trong tay cũng không ngẩng đầu lệ nói: “Hoá ra Lãnh Đội đại danh đỉnh đỉnh cũng là người thích rình coi người khác.” Lãnh Hán Hùng đi vào ngồi bên cạnh Vương Thi Ngữ lơ đãng liếc mắt một cái. Vương Thi Ngữ ôm tư liệu ngồi xuống cạnh khác của sô pha, lạnh lùng nói: “Tôi không thích quá thân cận với đàn ông đặc biệt là người đàn ông cả người phát ra hương vị lưu manh.”

Lãnh Hán Hùng đứng thẳng eo, nói: “Vương đại luật sư hôm nay đến đây sẽ không chỉ muốn chứng minh tôi là lưu manh đi?”

Vương Thi Ngữ trừng mắt một cái, nói: “Hôm qua gọi điện thoại anh nói thủ tục chưa xong không thể gặp đương sự của tôi, bảo hôm nay tôi lấy lấy tư liệu; hôm nay tôi đến, anh lại đi ra ngoài một ngày. Xin hỏi Lãnh Đội có ý gì, tôi cần một lời giải thích hợp lý, nếu không…”

Lãnh Hán Hùng cười khẽ: “Nếu không thì sao vậy, kiện tôi gây cản trở cho tư pháp phá án? Vương đại luật sư nếu cần thì bây giờ tôi có thể giúp cô lập án.”

Vương Thi Ngữ lạnh nhạt nói: “Hừ, không cần.”

Lãnh Hán Hùng mở ngăn tủ lấy một tệp tài liệu ra đi đến trước mặt Vương Thi Ngữ đưa cho cô ấy. Vương Thi Ngữ không lấy, Lãnh Hán Hùng lại đặt trên bàn trà. Nói: “Đây là tất cả các tư liệu cô cần. Chúng tôi đã hỏi đương sự Nhan Tịch của cô, cô ấy nói không muốn gặp cũng không cần luật sư biện hộ.”

Vương Thi Ngữ nhanh chóng dọn dẹp tư liệu, cầm lấy tài liệu và túi xách nói: “Có cần hay không thì không cần Lãnh Đội nhọc lòng. Tôi có biện pháp. Ngày mai sáng sớm 9 giờ tôi muốn gặp đương sự của tôi. Xin Lãnh Đội hãy sắp xếp.” Nói xong cô ấy đứng lên đang muốn đi ra ngoài, đầu gối lại đập vào góc bàn trà nghiêng người, tư liệu rơi đầy đất. Lãnh Hán Hùng vội duỗi tay đỡ lấy, Vương Thi Ngữ bắt lấy cánh tay rắn chắc của anh ta giữ vững cơ thể. Gương mặt Vương Thi Ngữ đỏ ửng nhộn nhạo vội buông lỏng tay. Lãnh Hán Hùng cong lưng nhặt tư liệu trên đất lên sau đó lại đưa cho Vương Thi Ngữ một lần nữa. Vương Thi Ngữ nhận tài liệu cúi đầu nói: “Cảm ơn.” Lãnh Hán Hùng nghiêng người đứng thẳng về phía bàn trà nói: “Tôi sẽ tận lực, chờ điện thoại của tôi.” Vương Thi Ngữ gật gật đầu rồi đi ra ngoài.

Lãnh Hán Hùng nhìn dáng người thướt tha của Vương Thi Ngữ đã rời đi, anh ta đóng lại cửa văn phòng. Lấy tư liệu về Vương Thi Ngữ ra từ trong ngăn kéo lại cẩn thận xem một lần. Xem từ bên ngoài tin tức cá nhân của Vương Thi Ngữ là thật, cùng hai người còn lại không có giao thoa gì. Nhưng 2011 phòng Luật sư của Vương Thi Ngữ có lui tới công ty công trình của Thu Mặc Thanh. Bọn họ có thể sẽ quen biết nhau, cũng rất có khả năng Vương Thi Ngữ là Cố vấn Pháp luật của công ty đó. Nếu có quen biết hoặc có quan hệ sâu hơn nữa thì làm sao Vương Thi Ngữ lại làm luật sư biện hộ cho Nhan Tịch? Cô ta có âm mưu hay ý đồ gì khác? Mặt khác có chút quan trọng, dưới tình huống tư liệu không được đầy đủ thì tin tức Vương Thi Ngữ biết hình như còn nhiều hơn anh ta, là có tham dự vụ án hay có người cảm kích trong vụ án?

Bỗng nhiên điện thoại Lãnh Hán Hùng vang lên, sau khi bắt máy nghe được nội dung chứng thực phỏng đoán của mình. Sau khi cúp máy Lãnh Hán Hùng nhìn ảnh của Vương Thi Ngữ lẩm bẩm lầu bầu: “Cô rốt cuộc muốn đạt được cái gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc