Chương 71
Minh Gia Tử tắt máy đi, khó chịu nhìn Kỷ Nhiên cô ta cúi xuống không dám làm gì quá đáng.
“Lệ tiểu thư hôm nay tôi không có tâm trạng.”
Nói xong anh ta dứt áo hiên ngang bước ra ngoài. Lệ Kỷ Nhiên nắm chặt tay, cơ hội đến miệng rồi mà cũng bị tuột mất.
Tịch Nhan không biết suy nghĩ bao lâu cứ thẫn thờ thẫn thờ nhìn từng chiếc đèn đường neon đang chập chừng phát sáng.
“Tịch Nhan…”
“Mộ Cố Trì anh có thể gọi em là Emmy được rồi.”
Bất giá trái tim cô lại đau đớn, đây là thứ duy nhất mẹ để lại cho cô. Một cái tên, một cái biệt danh.
“Emmy?”
Anh ta đột nhiên nhớ ra gì đó bàn tay nắm chặt lấy vô lăng, lòng trào lên một cảm giác quen thuộc.
“Sao vậy? Cái tên này chỉ có 4 người có thể gọi là anh, ba và 2 anh bạn ở Hoa Thành. Cũng đã gần 20 năm chưa gặp hai bạn ấy rồi nhỉ?”
Mộ Cố Trì thở dài nhẹ nhõm, dừng xe lại hai bàn tay giữ bả vai cô lại nhanh chóng đặt lên một nụ hôn dài. Tịch Nhan cũng không từ chối mà phối hợp tiếp cho hành động của anh.
Từ từ bỏ ra, ánh đèn đường chiếu nhẹ nhàng vào xe hai người tạo nên một cảnh đẹp khó mà cưỡng.
“2 cái người bạn năm đó của em thực chất là anh và Cố Dung.”
Tịch Nhan bất ngờ không thôi, không ngờ là chúng ta đã gặp lại nhau mà không hề biết.
Năm đó đi du lịch Hoa Thành cùng ba cô có gặp và chơi với hai anh em nhà họ Mộ. Trùng hợp là lúc về Đô Thành lại gặp lại họ nhưng chỉ 1 tháng sau họ lại trở về Hoa Thành. Từ đó cả hai bên đều mất liên lạc.
Tịch Nhan bỗng chốc cảm nhận được gì đó. Một giọt nước mắt ấm nóng chạm vào bàn tay của cô. Cô không khóc, nhìn lên Mộ Cố Trì đang rơi nước mắt.
“Cảm ơn em đã mang đến những điều tuyệt vời như vậy.”
Cô không hiểu gì nhưng lại vẫn gật đầu. Mộ Cố Trì lại đâm vào suy nghĩ, chẳng phải thực chất năm anh chết anh ta đã vốn nhận ra cô là người anh và Cố Dung tìm bao nhiêu năm nay.
Về đến nhà Tịch Nhan mệt mỏi đặt Anh Khôi ngay trên giường của hai người. Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, cô lấy điện thoại ra định gọi cho Kiều Anh.
“Alo? Tịch Nhan mày về rồi sao? Có bị gì không?”
Tần Kiều Anh đang ôm Tư Quân Cửu cũng đột nhiên dừng lại lo lắng cho sức khoẻ của cô. Chẳng hề một lời hỏi thăm quan tâm đến con trai mình.
“Không nhưng mà Khôi nó ngủ rồi.”
“Mày không sao là tao mừng rồi, còn Khôi cứ để nó ở đấy đi. Chúng mày là vợ chồng son vứt nó chỗ nào cũng được.”
Tịch Nhan hiểu ý Kiều Anh ngại đỏ mặt, cô ấy cười nham hiểm rồi tắt máy. Lúc đó Mộ Cố Trì cũng từ phòng tắm đi ra, trên người đóng duy nhất một chiếc khăn tắm.
“C… Cố Trì aaa.”
“Hửm? Sao thế?”
Mộ Cố Trì vẫn tỏ ra vô tội cố ý khoe cơ thee trước mặt cô. Tịch Nhan ngại đỏ mặt, dù đã thấy và cảm nhận nhưng vẫn không thích nghi nổi là sao.
“Anh… Anh mặc quần áo vào đi.”
“Tại sao phải mặc? Cái gì em cũng thấy hết rồi mà, dù gì đây cũng là phòng riêng của hai đứa.”