TIỆM CÀ PHÊ HẢI ĐĂNG

Chị Lạc khẽ cười, quay đầu tiếp tục ngắm nhìn sông nước mênh mông, bơ phờ nói: “Các bạn đối với tôi đều là những người trẻ tuổi, ở độ tuổi của hai bạn tôi sẽ không nghĩ về cái sống cái chết, chỉ nghĩ tới mình muốn gì, liệu có thua người khác hay không, làm sao để có một cuộc sống tốt hơn và so đo với thiên hạ về mọi thứ.”

Ứng Thư Trừng nói: “Chị đẹp hơn so với những người cùng tuổi.”

“Cậu nói đúng, tôi xinh từ thuở bé, sắc đẹp luôn là lợi thế của tôi. Tiếc là bây giờ đã không còn nữa, nó giống như hoa quả trái mùa, chả ai muốn mua dù được giảm giá một nửa.”

“Nhìn chị như mới ngoài ba mươi.” Ứng Thư Trừng đưa điếu thuốc.

“Cảm ơn lời nói dối của cậu, tuy là giả nhưng nghe cũng thấy vui tai.” Chị Lạc quay đầu vươn tay cầm lấy điếu thuốc, hút một hơi coi như sưởi ấm, một lúc sau mới nói tiếp: “Ở tuổi của tôi thì đã không còn gì nữa, nếp nhăn da dẻ nhăn nheo, con người ai mà chẳng già đi, đúng không? Gần đây cảm thấy thời gian trôi nhanh quá. Trương Ái Linh đã nói gì nhỉ? Đối với những người sau tuổi trung niên, chuyện năm mười tám tuổi chỉ như cái búng tay. Tôi nghĩ thay vì chết một mình trong căn nhà, mắt mở trừng trừng lại còn chảy dãi, tôi cũng có thể kết thúc nó một cách chỉn chu nhất nhân lúc vẫn còn sức, cậu nói đúng không?”

“Đừng quên rằng chị còn có một cậu con trai thông minh.”

“Con trai? Tôi chưa bao giờ trông cậy vào nó, cũng không dám trông cậy vào nó, dù gì tôi cũng là người có lỗi với nó trước.”

“Hiện tại chị đón cậu ấy về sống cùng chị, ở trong lòng chắc cũng có kỳ vọng vào cậu bé.”

“Không phải kỳ vọng mà là áy náy. Tôi đã có lỗi với quá nhiều người, nếu lại thêm một người thì đêm về tôi sẽ mất ngủ.” Chị Lạc vừa nói vừa phiền muộn lắc điếu thuốc trong tay, nhẹ nhàng nói: “Gần đây tôi đang xem một bộ phim truyền hình, tôi luôn nghĩ rằng nếu như có thể trùng sinh trở về như phim thì thật tuyệt. Nếu biết trước kết cục, tôi cũng có thể trở thành người chiến thắng.”

“Nếu thật sự có thể trùng sinh, chị muốn trở lại thời khắc nào, muốn bắt đầu từ đâu?”

Chị Lạc cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói thẳng: “Lúc đầu thai, tôi sẽ đi tìm một gia đình thật giàu có, có đủ điều kiện kinh tế để nuôi tôi.”

“Ý tôi là cuộc đời của chị, chị không thể xen vào vận mệnh của người khác.”

“Cuộc đời tôi?” Chị Lạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cùng một màu với nước: “Vậy thì hết cách rồi, tôi không thể tìm được thời khắc nào để mình có thể bắt đầu lại. Cảm giác như có một sợi dây liên kết nào đó, muốn rút lui mà không thoát ra được.”

“Thế còn trở lại thời điểm sinh con thì sao?”

“Cho dù trở lại khi đó, tôi vẫn quyết định sinh nó ra, lúc đó không còn lựa chọn nào khác. Bởi vì hồi ấy tôi rất cần có người đối tốt với tôi, đúng lúc đó cha của Hiểu Hằng lại xuất hiện. Suy cho cùng, sinh con là một trong những sự kiện hiếm hoi đem lại cho tôi thành tựu. Đàn ông các cậu không hiểu được sự vất vả khi mang thai chín tháng mười ngày. Tôi từng thích ăn mặn và cay, nhưng đã từ bỏ khi có bầu. Trong những ngày đầu tiên khi vừa sinh con trai, tôi đã thức trắng để bế nó dỗ dành nó.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chị Lạc ngừng nói, từ góc nhìn của Mộc Khê Ẩn, những thứ lạnh lùng và cứng rắn trong mắt chị từ từ tan vào màn đêm dày đặc, thay vào đó là sự mềm mại, giống như đang kết nối với những mảnh ấm áp của quá khứ.

Ứng Thư Trừng nói: “Mẹ của tôi có một người bạn, hồi trẻ cô ấy cũng xinh đẹp như chị, không may cô ấy lại bị người khác dùng dao rạch mặt, thấy thế chồng chưa cưới của cô ấy lập tức nói lời chia tay. Từ đó cho đến nay, cô ấy đều sống một mình, thu nhập không nhiều, phải nhờ vả vào bạn bè.”

“Thật sao?” Chị Lạc thờ ơ, “Nghe có vẻ khổ sở.”

“Nghe có vẻ khổ sở, nhưng những ai từng gặp cô ấy đều nói cô ấy rất bình thản.” Ứng Thư Trừng nói, “Có lẽ cô ấy không đau khổ như chúng ta nghĩ.”

“Cô ấy chấp nhận số phận.”

“Tại sao chị không chấp nhận số phận?”

Chị Lạc nghe vậy thì vặn lại: “Tại sao phải chấp nhận?”

“Nếu khổ như vậy thì thà chấp nhận còn hơn.”

Chị Lạc cười lạnh.

“Tất cả những chuyện đã xảy ra với chị, nhìn dòng sông đang chảy này, hãy tưởng tượng bản thân đặt quá khứ vào dòng nước và để nó trôi đi, con người sẽ cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.”

“Nói thì dễ, không nghĩ tới nữa thì coi như nó chưa từng xảy ra? Nửa đêm nằm ngủ, chúng sẽ quay về tìm tôi trong mơ.”

“Bởi vì chị không cam tâm chấp nhận, cũng giống như chuyện chị làm tổn thương người bạn của chị, chị có chịu nhận sai không?”

Chị Lạc không nói gì.

“Bây giờ là thời đại internet, không khó để tìm một người bạn cũ, nếu có lòng thì sẽ không mất liên lạc. Chị nói chị không rõ hiện tại người ta còn sống hay đã chết, họ sống như thế nào, tôi biết chị vốn không hề nghĩ sẽ đi tìm người bạn kia.”

“Ai nói tôi không nghĩ tới? Tôi có mặt mũi để làm việc đó sao?”

“Vậy à?” Ứng Thư Trừng cười, “Có lẽ là chị không nghĩ rằng việc cướp bạn trai của bạn thân là một sai lầm lớn, hơn nữa cô ấy đã tha thứ cho chị, chị rất dễ coi như nó chưa từng xảy ra.”

Gương mặt chị Lạc thoáng hiện lên sự tức giận, nhưng chỉ là thoáng qua.

“Chị thật may mắn, có rất nhiều người bao dung với chị.”

“Tha thứ? Nếu như anh ta thật sự tha thứ thì sẽ chẳng bỏ tôi.” Chị Lạc nhắc đến người đàn ông đã từng muốn lấy mình.

Ứng Thư Trừng suy nghĩ một lúc và nói: “Tôi đoán anh ta cũng không bỏ đi thẳng.”

“Lại bị cậu đoán trúng rồi. Trước khi bỏ tôi, anh ta đã để lại cho tôi một khoản tiền coi như bồi thường, dù sao tôi cũng gắn bó với anh ta những một năm rưỡi, tin tức kết hôn cũng đã truyền về quê, anh ta cảm thấy áy náy với tôi.” Chị Lạc lạnh lùng nói, “Nhưng cũng chỉ có vậy, cho dù lúc đó tôi khóc lóc cầu xin thế nào, anh ta vẫn lựa chọn nghe theo lời mẹ.”

Ứng Thư Trừng ngừng nói, chị Lạc xoay người, đi đến chỗ thùng rác cách đó không xa, ném điếu thuốc đã dập tắt vào đó.

Khi quay lại, chị Lạc nói với Ứng Thư Trừng: “Có lẽ anh ta cũng bao dung với tôi, tôi nghĩ rằng việc mình gạt cưới sẽ bị lan truyền đi, nhưng không, chắc anh ta đã xin mẹ mình.”

“Chị có nghĩ vấn đề là từ phía bản thân chưa?” Ứng Thư Trừng hỏi.

“Tôi ích kỷ, trơ trẽn, tự cho là khôn khéo muốn đi đường tắt, tôi là một người đàn bà tệ hại.” Chị Lạc vò đã mẻ lại sứt*, “Tôi đã biết vấn đề nằm ở phía mình từ lâu.”*vò đã mẻ lại sứt: mặc cảm tự ti, cho mình là người bất tài vô dụng. “Không, ngoài chị còn có những người phụ nữ khác cũng giống như vậy, và cuối cùng một trong số họ đã đạt được điều mà họ muốn. Chị đã bao giờ nghĩ tại sao mình không giống như họ chưa?”   

“Tôi không may mắn, cũng không thông minh như họ.”

“Chị mềm lòng hơn họ.”

Chị Lạc bật cười, cảm thấy thật buồn cười khi dùng từ này để hình dung về bản thân.

“Một người phụ nữ thực sự ích kỷ và tàn nhẫn sẽ không chọn sinh con vào thời điểm đó, họ sẽ không cho mình đường lui, mà sẽ tiếp tục chạy theo kết quả mà mình mong muốn, những cái khác có hay không không quan trọng.”

“Nói tới nói lui tôi cũng là thua ở trên tay mình, kết cục đã khó thay đổi.” Chị Lạc tiếp tục cười, “Anh chàng đẹp trai, cậu nói xem tôi có nên chết sớm siêu sinh sớm hay không?”

“Tại sao phải tự sát? Kết liễu mạng sống quá sớm là nhàm chán nhất, không ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, tôi không nghĩ chị sẽ tự sát, người muốn tự sát sẽ không ở trong trạng thái như chị. Ngay cả khi chị đến đây mỗi ngày để rèn luyện lòng can đảm, chị cũng sẽ không nhảy xuống đó.”

“Theo ý của cậu, tôi còn không có dũng khí để tự sát?”

“Trong mắt tôi, chị không ở trong tình cảnh tuyệt vọng, chị cũng không một mình, chị còn có một cậu con trai sẽ sốt ruột gọi điện thoại cầu cứu khi phát hiện chị mất tích. Thằng bé rất hiểu chuyện, chị không ngốc đến vậy, chị có thể buông bỏ được những gông xiềng ấy.”

“Một bà mẹ đơn thân, tuổi đã cao, chẳng những thất nghiệp mà còn nợ nần chồng chất, đây không phải là đường cùng rồi sao?”

“Chị có vốn liếng, còn có sự sành sỏi và kinh nghiệm làm việc, dùng chúng để đối mặt là đủ rồi. Bản thân chị tự dưng đã phóng đại những khó khăn trước mặt lên gấp mấy lần.” Ứng Thư Trừng nói: “Tình huống tuyệt vọng thực sự là nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu mà không tìm được lối ra, mở mắt lại thấy chỉ còn lại một mình.”

Chị Lạc nhíu mày, không muốn nghe anh nói.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Còn thuốc lá không?” Một lát sau, Ứng Thư Trừng hỏi.

Chị Lạc mở giỏ sách, lấy hộp thuốc lá ra, lẳng lặng đưa cho anh một điếu. Ứng Thư Trừng lấy nó và châm lửa, anh nhanh chóng cảm nhận được có người đang kéo góc áo mình, nhìn lại đó là bạn gái đang ngăn anh hút thuốc.

“Chỉ một điếu thôi.” Anh dịu dàng đảm bảo với cô bằng giọng điệu cưng nựng, nhân tiện nắm lấy tay cô, không chặt cũng không lỏng.

Mấy phút sau, chị Lạc mới lên tiếng: “Tôi có thể tìm được công việc gì? Tôi đã bị phế nhiều năm rồi.”

“Không có khả năng chị không kiếm được việc làm, tùy thuộc vào yêu cầu của chị. Nhưng chị không thể sống lung tung như trước đây, như vậy chị sẽ sớm thất bại thôi.”

“Cậu bảo tôi đi cạnh tranh với những thanh niên thời nay? Cậu nghĩ tôi có cơ hội chiến thắng không?”

“Chị càng phải chăm chỉ hơn họ, trân trọng thời gian, tranh thủ từng phút từng giây.” Ứng Thư Trừng nói, “Tôi không dám đảm bảo phần thắng, điều tôi có thể chắc chắn là nó rất khó, chị sẽ có một khoảng thời gian khó khăn, nhưng chị không thể không làm, bởi vì chị không muốn bỏ cuộc.”

“Cậu………” Chị Lạc nói được một nửa thì lắc đầu, nhìn chằm chằm về phía mặt trời mọc, tự nhủ: “Thật là kỳ lạ, cuộc đời như vậy mà tôi vẫn còn thấy luyến tiếc.”

“Mỗi người đều có một thứ mà họ không muốn từ bỏ.”  Ứng Thư Trừng nói câu này và nhìn người bên cạnh mình, “Con người sẽ trả một cái giá xứng đáng để có được nó.”

Mộc Khê Ẩn đã dựa vào anh, mắt cô từ từ cụp xuống, đang muốn chợp mắt, cô gật đầu khi nghe thấy lời anh nói.

Ứng Thư Trừng dứt khoát đưa một nửa điếu thuốc còn lại cho chị Lạc, rồi vươn tay ôm bạn gái vào lòng. Mộc Khê Ẩn ngoan ngoãn sà vào lòng anh, vòng tay qua eo anh.

Chị Lạc cảm thấy rất lạ lẫm khi chứng kiến người khác thể hiện tình cảm trước mặt mình, chị chưa bao giờ trải qua một tình yêu đơn giản như vậy, và chị cảm thấy nó thật tốt đẹp.

Chẳng biết mất bao lâu, trong tầm mắt, nơi sông gặp bầu trời hiện lên màu xám nhạt, một tia màu cam ấm áp dần dần hòa vào màu xám nhạt. Mắt chị Lạc bắt đầu cay xè, cả đêm không ngủ, cuối cùng thấm mệt, lập tức quyết định vấn đề sống chết để mai tính tiếp. Hiện tại chị chỉ muốn tìm một chỗ có thể vừa uống sữa đậu nành vừa ăn quẩy rán, nhưng lúc này quán ăn vẫn chưa mở cửa.

“Về nhà nấu tô mì nào.” Chị Lạc xoay người, vén tóc ra sau tai, “Ăn xong rồi nói.”

Mộc Khê Ẩn dụi mắt, từ từ ngẩng đầu khỏi vòng tay của Ứng Thư Trừng, thì thầm: “Em buồn ngủ quá.”

“Đi thôi, anh đưa em về.” Ứng Thư Trừng nói.

Mộc Khê Ẩn và Ứng Thư Trừng đưa chị Lạc về nhà, khi chỉ còn hai người trên xe, cô đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng hẳn, xe đã đỗ ở dưới chỗ cô ở. Cô thắc mắc sao mình lại được ngủ thoải mái như vậy, hóa ra là anh đang lặng lẽ ôm cô, gần như không xê dịch tay.

Cô hơi lười biếng không muốn nói chuyện, chỉ nằm im trong vòng tay anh cho đến khi anh hỏi cô có muốn ăn gì không.

“Không đói, như thế này thật tốt.”

Anh tìm thấy một thanh sô cô la đen trong ngăn kéo, bóc tờ giấy ra và bẻ một nửa để cho cô ăn.

“Chị Lạc còn kịp sao?” Cô bối rối nói, “Thực ra em cũng thấy mất niềm tin thay cho chị ấy.”

Anh không nói lời nào, lặng lẽ nhìn gương mặt xinh đẹp dưới ánh ban mai của cô, đôi mắt đen mở ra, không khỏi cảm thấy gần đây cô càng ngày càng xinh đẹp, xinh đẹp đến mức chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng có thể nổi sóng lòng. Điều kỳ lạ là khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, anh đã nghĩ cô rất bình thường, không có gì đáng nhớ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ánh mặt trời từ bên ngoài kính xe chiếu vào, mang theo mùi bụi cỏ, xung quanh không còn yên tĩnh như trước, tiếng chim kêu thỉnh thoảng vang lên bên tai. Mộc Khê Ẩn dần dần tỉnh dậy theo ánh sáng mặt trời, chỉ cảm nhận được vị ngọt trong miệng và hơi ấm từ bàn chân, như được quấn trong một tấm chăn dày và lớn.

“Nắng đẹp quá, chị Lạc nên đi phơi nắng.” Cô nói, “Nếu có thể tìm một người khác để yêu thì tốt rồi.”

Vừa dứt lời, cô lập tức bật cười, vừa cười vừa nói: “Anh làm gì vậy? Em sợ nhột, sao anh lại cù em?”

Những ngón tay anh rời khỏi hơi ấm của cô, lại nhéo má cô lần nữa.

Cô bị nhéo một cái, thắc mắc nhìn anh, không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy trong mắt anh có ý đồ nào đó.

“Sao anh cứ chọc em vậy?” Lúc cô nói, không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào của sô cô la.

“Bởi vì em xấu.” Anh nói.

“Em xấu chỗ nào?”

“Em thích trêu chọc anh.”

Nào có? Cô còn chưa nghĩ ra, nhưng anh đã tiến tới, hôn lên mái tóc buông xõa suôn mềm của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc