Sau đó, Hiên Viên Tố tìm Gia Cát Lão Đầu lại đây, xin nhờ hắn dẫn tất cả bọn Mễ Vị đều đi Thánh Y Cốc.
Nghe lời hắn nói xong, Gia Cát Lão Đầu nhảy cao ba thước, "Ngươi điên rồi! Ta từ Thánh Y Cốc đi ra, sư huynh của ta liền tức giận đến muốn đánh gãy chân ta, nếu ta trở về , sẽ thật sự bị đánh gãy chân luôn đó! Ta không thể trở về!"
Hiên Viên Tố bình tĩnh nhìn hắn giơ chân, chờ hắn nhảy xong mới thản nhiên nói: "Ngươi đã đáp ứng ta sẽ vì phối giải dược cho ta."
Gia Cát Lão Đầu: "Ta đáp ứng ngươi , nhưng điều này có quan hệ gì với chuyện ta về Thánh Y Cốc chứ ?"
Hiên Viên Tố thản nhiên giương mắt, "Một gốc Hồng Nhan Tuỷ duy nhất trên đời, là ở Thánh Y Cốc của các ngươi."
Gia Cát Lão Đầu trừng lớn mắt, như là thấy quỷ mà nhìn hắn, "Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm thế nào ngay cả cái này cũng biết?"
"Ngươi không cần biết ta làm thế nào biết được." Ánh mắt Hiên Viên Tố sắc bén như là có thể nhìn thấu lòng người, "Ngươi muốn phối được giải dược, nhất định phải về Thánh Y Cốc, không phải sao?"
Gia Cát Lão Đầu thoáng chột dạ cúi đầu, hắn vẫn luôn biết Hồng Nhan Tuỷ là tại Thánh Y Cốc, nhưng vẫn luôn không nói, không nghĩ đến Hiên Viên Tố lại còn biết việc này, nam nhân này quả thực đáng sợ đến cực điểm!
"Được được được, ta trở về được chưa? Cùng lắm thì bị đánh gãy chân thôi, nhưng ngươi cũng nên biết quy củ của Thánh Y Cốc chúng ta, người ngoài là không được tiến vào, cho dù có đi vào cũng sẽ lập tức bị đuổi ra ngoài, cho nên các nàng căn bản không có khả năng lánh nạn lên Thánh Y Cốc của ta, ngươi chết tâm đi."
Hiên Viên Tố lại nói: "Ngươi chỉ cần mang các nàng vào thôi, đi vào xong các nàng tất nhiên có biện pháp ở lại, không cần ngươi làm gì cả."
"Làm sao có thể? Ta còn không có biện pháp, các nàng sao có thể có biện pháp nào?" Gia Cát Lão Đầu căn bản không tin, ai có thể hiểu quy định của Thánh Y Cốc hơn hắn chứ ? Ai có thể hiểu được cái vị sư huynh cổ hủ cố chấp hơn hắn? Đoàn người này phỏng chừng chưa sờ được đến Liên Sơn môn đã bị đá ra .
Hiên Viên Tố không đáp, chỉ đưa mắt nhìn sang Mễ Vị, cong môi cười một tiếng.
Mễ Vị không hiểu ra sao, nhìn nàng làm cái gì? Nàng cũng không biết cái gì đâu a.
Gia Cát Lão Đầu theo ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía Mễ Vị, nhìn một chút đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha lên, "Được lắm Hiên Viên Tố, đầu óc ngươi quá tốt, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được. Nhưng mà cũng phải nói, biện pháp này ở nơi khác không được, nhưng ở Thánh Y Cốc chúng ta thì tuyệt đối có thể làm."
"Các người đang nói cái gì? Biện pháp gì?" Mễ Vị càng bối rối, sao đột nhiên có cảm giác thế nào cũng có liên quan đến nàng.
Gia Cát Lão Đầu khoát tay, "Đến lúc đó ngươi liền biết , có thể lưu lại hay không phải nhìn ngươi đó."
Mễ Vị không hiểu ra sao, nhưng có thể đi vào Thánh Y Cốc thì đúng là chuyện rất tốt với nàng, Thánh Y Cốc có Hồng Nhan Tuỷ, chỉ cần tìm đến nó, độc trên người Hiên Viên Tố cùng Mễ Tiểu Bảo liền có thể giải !
Vào lúc ban đêm, toàn bộ Hiên Viên Phủ đều bắt đầu chuyển động, bí mật thu dọn đồ đạc, Mễ Vị cũng lặng lẽ trở về tiệm cơm Thật Mỹ Vị, đem những thứ nhất định phải mang theo mang đi, đồng thời cũng để lại một phong thư cho Lý Nhị Mai, báo cho nàng ta biết mình phải rời đi một đoạn thời gian, kèm theo phong thư còn có một số tiền, về sau mình không ở đây, nàng ta còn có thể dùng số tiền kia cùng Trương Hóa Lang làm chút sinh ý.
Lúc rời đi, Mễ Vị quay đầu mắt nhìn lại tiệm cơm mà chính mình tự tay tạo ra, rốt cục vẫn khổ sở khóc ra.
Hẹn gặp lại , tiệm cơm Thật Mỹ Vị của ta.
Hẹn gặp lại , các thực khách.
Đêm đó, Mễ Vị mang theo Mễ Tiểu Bảo, A Phúc còn có Tiếu Tiếu, vợ chồng Hiên Viên Ý mang theo lão tướng quân phu nhân, dưới sân hộ tống của Hiên Viên Tố, đoàn người lặng lẽ rời khỏi kinh thành.
Hiên Viên Tố chỉ có thể đưa bọn họ đến ngoài thành hai mươi dặm, sắp ly biệt, hắn nhảy lên xe Mễ Vị, ôm chặt nàng vào trong lòng, hôn hôn cái lên của nàng, thấp giọng nói: "Đừng sợ, chờ ta đến đón mọi người."
Mễ Vị lắc đầu, "Ta không sợ, ta sẽ luôn chờ chàng đến, cho nên chàng phải bình an biết không ? Đao kiếm không có mắt, chàng nhất thiết phải cẩn thận."
Hiên Viên Tố yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Được; ta sẽ ."
Những lời này nói ra quá mức tầm thường, chỉ có hắn biết nó mang ý nghĩa gì. Lúc này đây, trừ người Liêu, địch nhân lớn nhất của hắn kỳ thật là hoàng đế, hắn và hoàng đế cuối cùng chỉ có thể có một người sống mà thôi. Nếu không phải hắn bị hoàng đế giết chết, chính là cái thiên hạ này phải đổi chủ, bằng không, không chết không ngừng. Nhưng dù có thế nào, hắn nhất định phải là người chiến thắng kia, bởi vì hắn còn muốn bình an đi đón vợ con của hắn về nhà.
Hiên Viên Tố lại ôm Mễ Tiểu Bảo vào trong lòng, sờ sờ cái đầu trọc nhỏ của nó, "Oắt con, cha không có ở bên, phải trông cậy vào con rồi, con phải bảo hộ nương thật tốt, biết không ?"
Mễ Tiểu Bảo trịnh trọng gật đầu, "Cha người yên tâm đi, con sẽ không để cho người xấu bắt nạt nương ."
"Tốt." Hiên Viên Tố hôn hôn lên trán nhỏ của nó, cuối cùng đưa mắt nhìn Mễ Vị, xoay người xuống xe ngựa, dặn dò Cận Kha khởi hành.
Mễ Vị đẩy màn xe ra nhìn thân ảnh cao lớn của hắn dần mơ hồ đi trong bóng đêm, nước mắt im lặng chảy xuống.
Mễ Tiểu Bảo cũng khổ sở vùi đầu vào lồng nàng, đưa tay ôm cổ của nàng nói: "Nương, chúng ta khi nào mới có thể trở về? Con không muốn tách ra khỏi cha đâu, còn nữa, con đều chưa cáo biệt với Bảo Châu nữa. Con đã đáp ứng Bảo Châu, muốn dẫn muội ấy đến nhà chúng ta làm khách rồi, nhưng giờ con đi , muội ấy sẽ không tìm thấy ta ."
Mễ Vị vỗ vỗ lưng nó, an ủi: "Không có sao cả, phụ thân sẽ nói cho Bảo Châu , chờ chúng ta trở về con lại mời Bảo Châu đến nhà chúng ta làm khách, đến lúc đó nương sẽ làm cho cho các con thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon nha ."
Mễ Tiểu Bảo buồn buồn gật đầu.
Kế tiếp, đoàn người liều mạng lên đường, trừ khi ăn cơm ra, xe ngựa một khắc không ngừng, ngồi đến xương cốt trên người đều đau, may mắn có tay nghề của Mễ Vị an ủi mọi người. Mỗi khi đến giờ cơm chính là lúc mọi người cao hứng nhất, bởi vì có thể ăn được mỹ thực Mễ Vị làm, ăn xong liền cảm giác có thêm sức lực tiếp tục đi đường.
Cứ như thế chạy gần một tháng, rốt cuộc cũng vào trong một ngọn núi sâu, Gia Cát Lão Đầu hô: "Đến rồi ! Xe ngựa không thể đi tiếp, mọi người xuống xe ngựa đi vào."
Đoàn người xuống xe ngựa, đưa mắt vừa nhìn, dãy núi nối tiếp nhau, cao ngất trong mây, sương khói mờ mịt quanh quẩn không tan, có một cảm giác như thế ngoại tiên sơn.
Đi lâu như vậy, cuối cùng đã tới, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ, chân như có gió đẩy mà hớ hở đi theo đường nhỏ lên núi, ngay cả Tiếu Tiếu cũng vui vẻ lon ton chạy lên trên.
Cứ đi như thế khoảng nửa ngày, sau khi vượt qua một ngọn núi nọ, đột nhiên, hoàn cảnh chung quanh thay đổi, chỉ thấy tầm mắt vốn đang rõ ràng đột nhiên bị sương mù che phủ, chỉ chưa được bao lâu chung quanh liền thành một mảnh trắng xoá, quả thực giơ tay không thấy rõ năm ngón.
"Cẩn thận, có cổ quái." Cận Kha quát một tiếng, rút kiếm ra cảnh giác ngăn trước mọi người, mọi người cũng tự giác tựa vào nhau, không dám tùy ý đi lại.
Lúc này Gia Cát Lão Đầu lên tiếng : "Mọi người không cần khẩn trương, chúng ta đã đến rìa của Thánh Y Cốc, các ngươi đứng tại chỗ không nên động, không thì bị lạc, rốt cuộc không tìm về được , chờ ta lột bỏ sương mù lại nói tiếp."
Mọi người không thấy Gia Cát Lão Đầu đang làm gì, chỉ nghe được tiếng bước chân của hắn đi lại khắp nơi, một lát sau, sương mù trước mắt vậy mà dần dần tản ra, mà cảnh sắc ngay trước mắt mọi người cũng thay đổi hoàn toàn khác biệt, mới chỉ trong giây lát thôi, m bọn họ giống như bị dời qua một địa phương khác vậy.
Đây cũng quá thần kỳ .
Tất cả mọi người có chút không thể tin, lần đầu tiên dâng lên lòng kính sợ cùng tò mò với Thánh Y Cốc trong truyền thuyết. Khó trách nhiều năm như vậy mà Thánh Y Cốc có thể tránh khỏi thế nhân, người ngoài cũng không thể tiến vào, chỉ bằng đám sương mù này liền có thể làm cho người triệt để lạc vào trong đó.
Hiên Viên Ý hỏi: "Sương mù này là trận pháp sao?"
Gia Cát Lão Đầu tán thưởng nhìn nàng ta một cái, "Không sai, sương mù này là trận pháp chế tạo ra căn cứ vào Ngũ Hành Bát Quái, trừ Thánh Y Cốc chúng ta, không ai có thể phá giải, lợi hại hơn nữa chính là nếu không được phá giải đúng cách, người sẽ vào được nhưng ra không được."
Tất cả mọi người không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn người dẫn bọn họ đi vào đây là Gia Cát Lão Đầu.
Mễ Vị: "Chúng ta bây giờ tới rồi sao ?"
Gia Cát Lão Đầu xuỳ tiếng, "Làm gì có chuyện đơn giản như vậy, kế tiếp các ngươi phải đi sát sau lưng ta, một bước cũng đều không thể sai, không thì sẽ không còn về được."
Hắn vừa nói xong, trước mắt mọi người liền xuất hiện một mảnh vườn đào tựa hồ vô biên vô tận, dưới vườn đào là một con đường nhỏ hình thành từ vô số hòn đá, con đường này lại tẻ đi vô số phương hướng, người bên trong căn bản phân không rõ Đông Nam Tây Bắc, cũng không biết mình nên đi con đường nào, nếu tùy tiện chọn một cái, cũng không biết sẽ đi về phương nào.
Mọi người bây giờ mới hiểu được lời Gia Cát Lão Đầu vừa mới nói, thở mạnh cũng không dám, nhắm mắt theo đuôi đi sát phía sau hắn, chân hắn đạp trên nơi nào bọn họ liền đạo lên đó, không dám có chút xíu sai lầm. Cứ chậm rãi đi thận trọng như thế được nửa canh giờ, chỉ nghe một tiếng "răng rắc" rất nhỏ vang lên, bọn họ rốt cuộc đi ra khỏi vườn đào rồi, mà cảnh sắc trước mắt cũng một lần nữa thay đổi.
Giờ phút này bọn họ đang đứng trên một đỉnh núi, cúi đầu vừa nhìn, phía dưới vậy mà là đầy những phòng ốc cùng kiến trúc, trên đường xe ngựa lui tới, tựa hồ còn có thể nghe được tiếng tiểu hài tử cười khanh khách cùng với tiếng rao hàng ở những quán ven đường, náo nhiệt cực kì .
"Đây là Thánh Y Cốc?" Tất cả mọi người nhìn thấy tình cảnh này đều không nhịn được suýt ngưng hô hấp, hoài nghi mắt của chính mình.
"Không sai, chúng ta rốt cuộc đã đến Thánh Y Cốc ." Trên mặt Gia Cát Lão Đầu mang theo vẻ tưởng niệm cùng kích động.
Mễ Vị thật chấn động, trong tưởng tượng của nàng, Thánh Y Cốc này hẳn là môn phái chuyên về y thuật nhỏ, tọa lạc tại trong núi, có vài toà nhà tre trúc gì đó, đệ tử không nhiều, nhưng mọi người đều y thuật cao minh. Bọn họ sống yên lặng, lạnh lùng trong núi qua ngày, tự mình thoải mái vui vẻ, chân chính là thế ngoại đào nguyên.
Nhưng nàng như thế nào cũng không nghĩ đến Thánh Y Cốc vậy mà lại náo nhiệt như thế, diện tích cũng vượt một tòa thành trì, thậm chí có thể tính như một tiểu quốc được ngăn cách độc lập.
Gia Cát Lão Đầu nhìn thấy mọi người khiếp sợ, chủ động giải thích: "Dân cư ở Thánh Y Cốc chúng ta rất nhiều, mọi người đều là đời đời kiếp kiếp ở nơi này , nơi này cũng không có gì khác với thế giới bên ngoài, có nông dân, có thương nhân, có người đọc sách. Bên rìa ngoài nhất là một ít thôn trang, trong vòng thành thì là thành thị, mà dải đất trung tâm nhất chính là Thánh Y Điện của Thánh Y Cốc chúng ta."
Mễ Vị không khỏi suy đoán, "Vậy nơi này có phải đều do Thánh Y Điện quản lý?"
"Không sai." Gia Cát Lão Đầu gật đầu, "Chỗ chúng ta không có hoàng đế, không có hoàng cung, cũng không có quan viên, chỉ có Thánh Y Điện. Chủ nhân của Thánh Y Điện chính là cốc chủ Thánh Y Cốc, cũng chính là sư huynh của ta, Gia Cát Minh Nghi, các ngươi đi vào là có thể nhìn thấy hắn ."
Tất cả mọi người không nói chuyện , lặng lẽ tiêu hoá mớ tin tức nghe được, thấy được ở trong lòn.
Lúc này, trước mặt bọn họ xuất hiện một ngọn núi lớn, sơn môn dùng tảng đá lớn đúc thành, cao lớn rộng rãi, khí thế vô cùng, mà ngay trước cửa sơn môn có hai binh lính trên người mặc khải giáp, nhìn thấy bọn họ, động tác thứ nhất chính là vung ra trường thương ngăn cản, lãnh lệ hỏi: "Người tới là ai ?"
Gia Cát Lão Đầu lấy mệnh bài của chính mình ra cho bọn hắn nhìn, hai người vừa thấy, biến sắc, lập tức cung kính hành lễ, "Hoá lai là Trường Phong phong chủ, ngài đã trở về ?"
Gia Cát Lão Đầu gật gật đầu, "Ta trở về có chuyện."
Hai người nhìn về phía bọn Mễ Vị ở phía sau hắn, hỏi: "Vậy bọn họ là người phương nào?"
Gia Cát Lão Đầu ho khan, "Là khách ta mang về."
Sắc mặc hai người khẽ biến, nói: "Trường Phong phong chủ, người phải biết, Thánh Y Cốc chúng ta chưa từng cho người ngoài tiến vào, bọn họ không thể đi vào! Ngài để cho bọn họ rời đi thôi."
Trong lòng Gia Cát Lão Đầu âm thầm rên, trên mặt lại nghiêm túc, "Ta dẫn bọn hắn trở về tất nhiên ta có đạo lý của ta, ta có chuyện quan trọng cần làm, chuyện này các ngươi không cần quản."
"Vậy..." Hai người vẫn chần chờ, không dám thả bọn họ đi vào.
Gia Cát Lão Đầu hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta đương nhiên sẽ dẫn bọn hắn đi gặp cốc chủ, vạn sự có ta gánh vác, không liên quan các ngươi. Nhưng nếu các ngươi ngăn cản, làm trễ nãi chuyện quan trọng của ta, các ngươi sẽ gánh vác không nổi đâu ."
Hai binh lính đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lấy trường thương về, nhường đường ra.
Rốt cuộc đoàn người Mễ Vị cũng có thể đi vào, bọn họ đi sau lưng Gia Cát Lão Đầu một thời gian liền tiến vào một thôn nhỏ, người trong thôn có người đang làm việc , có người ngồi ngoài cửa đóng đế giày , có người ở bờ sông giặt quần áo , còn có tiểu hài đùa giỡn rượt đuổi nhau, quả thật không khác gì với thế giới bên ngoài. Nhưng khi nhìn thấy nhóm người bọn họ thì những người này lại đều dừng việc trong tay lại, nhìn bọn họ chằm chằm nhìn, trong ánh mắt có giật mình, có tò mò, có cảnh giác cùng bất an.
Thật sự chịu không nổi mấy ánh mắt nhìn như nhìn con khỉ đó, Gia Cát Lão Đầu tìm thôn nhân mướn một chiếc xe lừa, bảo đại gia mang khăn che mặt vào rồi ngồi lên phía sau xe lừa, đi vào trong thành. Tuy rằng vẫn bị người lui tới nhìn ngó, nhưng cuối cùng cũng còn tốt hơn nhiều.
Gia Cát Lão Đầu an ủi: "Người nơi này đời đời kiếp kiếp không bước ra khỏi cốc, chưa từng có ai từ bên ngoài tiến vào, cũng chưa từng thấy người bên ngoài, cho nên đột nhiên nhìn thấy các ngươi mới vừa giật mình lại tò mò, không khống chế được mà nhìn các ngươi chằm chằm, hôm nay thế nào phỏng chừng toàn bộ Thánh Y Cốc đều sẽ nổ oanh rồi, biết có người ngoài vào tới."
Mễ Vị nhìn nhìn quần áo bản thân, rõ ràng là khác biệt với người nơi này, vừa nhìn cũng biết là từ bên ngoài đến, không trách mấy người đó vừa nhìn liền biết. Xem ra phải đổi thành mặc y phục ở nơi đây thì mới có thể tránh được bị vây xem.
Hiên Viên Ý rất tán thành, chờ vừa tiến vào trong thành thánh y liền nhanh chóng tìm một nhà bán quần áo, đổi vàng lấy mấy bộ quần áo địa phương cho mọi người thay ra, lúc này mới tránh khỏi quẫn cảnh bị người nhìn như khỉ.
Thay xong quần áo, lúc này có thể tự do tự tại đi lại trên đường cái, chỉ thấy hai bên đường cái đều là bán hàng rong, có bán hoa quả , có bán đồ ăn , có bán trứng gà , có bán vải vóc , cái gì cần có đều có, vô cùng náo nhiệt, nếu là không biết còn tưởng rằng bọn họ bây giờ còn đang ở kinh thành đây.
Nơi này giống như một tiểu quốc, tự mình hình thành một bộ hệ thống, mọi người tự sản xuất tự tiêu dùng, cái gì cũng không thiếu, trách không được không cần liên hệ gì với ngoại giới cũng có thể sống thật tốt.
Lúc này, Mễ Tiểu Bảo ôm bụng nói: "Nương, con đói bụng, muốn ăn gì đó quá." Nói xong, đôi mắt tiểu gia hỏa không tự chủ được liếc về phía mấy sạp bán đồ ăn ven đường.
Canh giờ không còn sớm, mọi người cũng đều đói bụng, Mễ Vị liền nhìn Gia Cát Lão Đầu nói: "Lão gia tử, phiền toái ngươi giúp chúng ta mua chút đồ ăn đi, chúng ta không có tiền ở nơi này, chỉ có thể nhờ người ứng trước cho chúng ta một chút ."
Nghe được bọn họ nói muốn ăn những thứ kia, Gia Cát Lão Đầu thân thể cứng đờ, trên mặt hiện lên thần sắc không được tự nhiên, nhìn nhìn mấy cáu sạp, lại nhìn nhìn mọi người, dáng vẻ như thật khó khăn.
Hiên Viên Ý hỏi: "Có phải người cũng không có tiền hay không ? Không sao cả, chỗ ta còn có vàng, hẳn là có thể dùng đỡ vậy?"
"Không phải, không phải, kỳ thật..." Gia Cát Lão Đầu ấp úng một lúc lâu, thật sự là tìm không ra lý do, cuối cùng đành phải bình nứt không sợ vỡ nói: "Ta nói thật cho các ngươi biết, Thánh Y Cốc chúng ta cái gì cũng tốt, mà cái không tốt duy nhất chính là đồ ăn, cực kỳ khó ăn, các ngươi khẳng định ăn không trôi." Bởi vì từ nhỏ đến lớn