TIỆM HOÀNH THÁNH SỐ 444

Nhân lúc trời còn chưa tối Tôn Danh Dương và Sơn Miêu cùng đi ra ngoài hỏi thăm tình hình.

Đi được khoảng một giờ đồng hồ, hai người đã lảo đảo trở lại. Mỗi người đều mang về một cái túi lớn đựng đủ loại đồ dùng, đồ ăn, uống, đồ chơi.

Trong tay Sơn Miêu còn cầm một bông hoa bỉ ngạn làm bằng nhựa, hỏi Trình Tiểu Hoa: "Chị thấy hoa này có đẹp không? Manh Manh thích hoa, em định mang về cho em ấy."

Trình Tiểu Hoa dở khóc dở cười: "Bảo hai người đi hỏi thăm tình hình, sao lại mua nhiều đồ về như vậy? Đã tiêu hết tiền trong túi rồi phải không?"

Tôn Danh Dương đặt mấy cái túi lớn trong tay lên bàn, nói: "Làm gì có chuyện hỏi thăm dễ như vậy, người ở đây rất tinh ý! Bọn tôi đi siêu thị nhỏ, còn chưa hỏi được hai câu thì họ đã hỏi bọn tôi có mua gì không? Bọn tôi nghĩ là nếu không mua gì mà cứ hỏi này hỏi kia thì cũng không hay lắm. Nhưng bực mình nhất là, mua một đống đồ xong, những chuyện khác họ có thể nhiệt tình nói từ trên trời xuống dưới biển mà cứ nhắc tới chuyện quan trọng kia là họ lại câm như hến, cứ như được huấn luyện vậy."

Sơn Miêu cũng phụ họa nói: "Đúng! Bọn em đi từ đầu thôn đến cuối thôn, cửa tiệm nào cũng ghé vào một lát. Nhưng mà không thể hỏi được một câu nào có ích lại còn tiêu hết sạch tiền."

Tôn Danh Dương nói: "Tiểu Hoa, tiền này cô sẽ trả đúng không? Xem như là phí tình báo!"

Trình Tiểu Hoa nói: "Không hỏi được tí tin tình báo nào, lại còn không biết xấu hổ tìm tôi đòi phí tình báo?"

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là trả cho họ.

Không nghe được tin tức hữu dụng từ trong miệng người sống, vậy chỉ có thể hỏi từ miệng người c.h.ế.t.

Vì thế Tôn Danh Dương lại đi tìm quỷ sai quản lý vùng này, đi gần hết một đêm, cuối cùng tới hừng đông ngày hôm sau mới mang về được vài tin tức hữu dụng.

Năm năm trước, thôn Đỗ gia lúc đó còn chưa đổi tên là thôn Nghênh Hoa thì cũng giống như những thôn bình thường xung quanh. Thanh niên trong thôn đều ra ngoài đi làm thuê kiếm tiền, chỉ còn lại một ít người già, phụ nữ và trẻ em. Xung quanh thôn cũng có một ít hoa bỉ ngạn, mọc rải rác không nhiều. Người dân trong thôn thường gọi loài hoa này với cái tên là: Hoa của người chết. Bởi vì chúng nó thích nhất là mọc ở nơi đồng ruộng ẩm ướt, cũng thường xuyên xuất hiện quanh khu vực mồ mả.

Vào một ngày của năm năm trước, bỗng xảy ra một chuyện kỳ lạ. Một cậu thanh niên trẻ tuổi trong thôn bị dọa ch*t tươi vào đúng đêm tân hôn, mà vợ cậu ta cũng cầm kéo tutu một cách vô cùng kỳ lạ. Đợi đến khi có người phát hiện ra, chỉ còn là hai th* thể khuôn mặt dữ tợn ở trong một căn phòng đỏ chói, nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ.

Tuy rằng người trong thôn cảm thấy việc này rất kỳ quái, nhưng cũng không quá để tâm, không được bao lâu thì đã không còn ai nhắc tới nữa.

Nhưng một một tháng sau đó, trong thôn lại có một hộ gia đình làm đám cưới. Cô dâu bị kéo đ.â.m ch*t, chú rể thì phát điên, gặp ai cũng kêu cứu mạng, còn nói cô dâu đã chết của cậu ta là yêu quái! Là quỷ!

Người trong thôn dần dần đã nhận ra có vấn đề, nhưng mà đám cưới cũng không thể không tổ chức.

Tới khi hộ gia đình thứ ba làm đám cưới, đêm đó người thân bạn bè đều cố ý không đi, bên trong bên ngoài phòng cưới đều có đầy người ngồi. Ban đầu họ còn nghĩ là nhiều người như vậy thì dương khí cũng nhiều, cho dù là có tà khí gì đó cũng có thể dọa chúng chạy đi.

Suy nghĩ thì rất hay, đáng tiếc kết quả vẫn bi thương như cũ. Những người ở lại kia, thức đến nửa đêm đều cảm thấy mệt rã rời nên ngủ quên mất. Cũng không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên bị một tiếng thét thê lương đánh thức, sau đó họ phát hiện ra cô dâu và chú rể đều biến mất rồi.

Ngay khi mọi người đang đổ xô đi xung quanh tìm người, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến hai tiếng nổ lớn "Bịch! Bịch!". Đám người chạy đến chỗ phát ra tiếng động, chỉ nhìn thấy cảnh cô dâu, chú rể cùng nhả.y lầu, cả người nằm trong vũng máu, vô cùng bi thảm.

Từ đó về sau, người trong thôn cũng không dám tổ chức đám cưới nữa.

Mà cùng lúc đó, hoa của người ch*t nở rộ, mọc đầy khắp đồi núi. Không những vậy, rất nhiều hoa đều mọc cả tới tận trong ruộng, khiến cho người dân không thể nào gieo trồng các cây nông nghiệp nữa. Dù có nhổ bỏ hay dùng thuốc diệt cỏ thì đều không có hiệu quả mấy. Họ cũng thử đốt bỏ nhưng chưa được bao lâu, chúng nó lại mọc ra nhanh chóng.

Sau này, khi trưởng thôn hiểu rõ tình hình đã đưa ra biện pháp, đó là: nếu đã không diệt được thì phát triển thành điểm du lịch đi. Loại hoa này dân quê không muốn thấy. Nhưng mà, rất nhiều người trẻ tuổi bây giờ bị tiểu thuyết, phim ảnh, truyền thuyết ảnh hưởng, cực kỳ sùng bái loại hoa này.

Sau khi ảnh chụp biển hoa được lan truyền trên mạng internet, quả nhiên đã thu hút được rất nhiều du khách. Mọi người đến đây ngắm hoa, chụp ảnh, vẽ phong cảnh. Thậm chí còn có người ở trong thôn cả một quý tới tận khi hoa tàn, mới lưu luyến rời khỏi.

Mà đối với người trong thôn, du lịch mang đến nhiều tiền tài hơn hẳn việc làm ruộng. Thậm chí những thanh niên trẻ lúc đầu ra ngoài làm thuê nay đều đã trở lại quê hương để kinh doanh buôn bán.

Nhưng hết thảy những thứ lợi ích này đều không thể xua tan bầu không khí u ám trong lòng họ. Không có gia đình nào dám làm đám cưới, có thể hoãn thì hoãn, có vài mối vì bị hoãn lâu mà đã phải hủy bỏ luôn rồi.

Sau đó, có thanh niên trẻ đi làm thuê ở ngoài, trộm đến nơi khác kết hôn. Lễ cưới được tổ chức nhỏ, mọi khâu đều cẩn thận, may mà không có chuyện khác thường gì phát sinh.

Vì thế người trong thôn như được mở ra một cánh cửa mới, chỉ cần không làm đám cưới ở trong thôn, làm ở bên ngoài xong mới trở về thì sẽ không có chuyện gì cả.

Nhận ra được quy luật này, bỗng nhiên người trong thôn cảm thấy cũng chả có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Ngược lại, hoa bỉ ngạn còn mang lại nhiều tiền tài cho bọn họ hơn so với lúc còn làm nông.

Nhưng chuyện này là đơn giản như vậy sao?

Trình Tiểu Hoa lại đẩy cửa sổ ra, lúc này phía xa xa trên đỉnh núi, mặt trời mới nhô lên được một nửa, ánh nắng vàng rực chói mắt vẩy xuống nửa triền núi, ánh lên trên hoa bỉ ngạn trên sườn núi lại càng thêm yêu kiều diễm lệ.

Tổng cộng cả triền núi xa xa chung quanh, cả thêm chỗ này rộng tới mấy trăm mẫu đất, tất cả đều là hoa bỉ ngạn tùy ý mọc, mãi đến gần chỗ ruộng, bông hoa gần nhất cách chỗ khách sạn Tiểu Trình bọn họ ở chỉ có hai, ba mét. Nhìn bao quát, lại có cảm giác như biển hoa muốn bao vây lấy thôn làng này.

"Không tới năm năm, biển hoa đã bao phủ cả đỉnh núi và đồng ruộng của thôn, phải chăng cuối cùng toàn bộ thôn này đều sẽ bị bao phủ?" Trong lòng Trình Tiểu Hoa chợt lóe lên ý này, bỗng chốc kinh hãi.

Sơn Miêu thúc giục Trình Tiểu Hoa: "Chị Tiểu Hoa, chúng ta đi ra ngoài ăn sáng đi. Em thấy trên mạng nói, đồ ăn sáng ở đây cực kỳ đa dạng. Đặc sắc nhất là mỳ thịt bò siêu cay, mùi vị tuyệt lắm luôn!"

Tôn Danh Dương nói: "Khẩu vị của cậu nặng thật, sáng tinh mơ đã ăn mì thịt bò siêu cay?"

Ngày hôm qua tới trễ, sau khi đến nơi họ chỉ ăn vội bữa cơm do khách sạn chuẩn bị. Ăn xong, Tôn Danh Dương đã đi tìm hiểu tình hình. Trình Tiểu Hoa mang theo Sơn Miêu đi dạo quanh thôn. Lúc đó trời tối, cũng không phát hiện trong thôn có chỗ nào bất thường. Bây giờ, nắng chiếu rực rỡ, đúng thật là cũng nên đi dạo thêm một chút.

Do còn sáng sớm, các cửa hàng ven đường, trừ bán đồ ăn ra thì phần lớn vẫn chưa mở cửa, khách du lịch cũng còn chưa nhiều.

Sơn Miêu vừa đi vừa dùng mũi đánh hơi, đến trước một quán ăn nhỏ bán mì thịt bò, cười nói: "Chị Tiểu Hoa, cả đường đi em ngửi thấy mì thịt bò của quán này là thơm nhất, chắc chắn là ăn cũng ngon nhất!"

Tôn Danh Dương trêu ghẹo nói: "Cái mũi của cậu không đi làm chó nghiệp vụ thật đúng là đáng tiếc."

Sắc mặt Sơn Miêu đen xì: "Họ mèo chúng tôi là động vật mang huyết thống cao quý vô cùng, sao anh có thể so sánh tôi với loài động vật đê tiện như chó chứ?"

Trình Tiểu Hoa cười nói: "Được rồi được rồi, nhanh chóng đi ăn cơm đi. Ăn xong còn có chuyện nghiêm túc phải làm."

Mì thịt bò ở nơi này đúng là không tệ, tới cả Trình Tiểu Hoa cũng húp sùm sụp, nhanh chóng xử lý xong một bát mì lớn. Tôn Danh Dương vừa rồi còn luôn miệng chỉ trích Sơn Miêu khẩu vị nặng cũng lẳng lặng ăn hết ba bát to. Về phần Sơn Miêu, mười bát vào bụng cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Sau khi ăn sáng xong, Trình Tiểu Hoa dẫn theo Tôn Danh Dương và Sơn Miêu đi dạo trong thôn, đi mãi đến hộ kinh doanh siêu thị nhỏ ở cuối thôn.

Bởi vì trời vẫn còn sớm, khách du lịch xung quanh vẫn còn khá ít, siêu thị nhỏ nhìn có vẻ hơi ế ẩm.

Trình Tiểu Hoa đi vào tiện tay mua mấy chai nước, sau khi thanh toán tiền, làm như thuận miệng hỏi câu: "Xin hỏi nơi này là nhà của Đỗ Siêu đúng không?"

Bà chủ khoảng năm, sáu mươi tuổi, tóc gần như đã bạc trắng đầu, trên mặt đầy nếp nhăn, nghe vậy thì sắc mặt kinh hoảng: "Đúng là nhà của Đỗ Siêu, cô là ai?"

Trình Tiểu Hoa nói: "Chúng cháu là bạn học trước kia của Đỗ Siêu ở trong thành phố, nhân lúc đến nơi này chơi, thuận tiện ghé qua thăm cậu ấy...Dạo này, cậu ấy sao rồi?"

Người phụ nữ nghe vậy thì thở dài một tiếng, nếp nhăn trên mặt hình như lại càng sâu hơn.

"Cháu đi theo cô, cô dẫn cháu đi thăm nó. Nhưng mà hiện giờ nó đã điên nặng lắm rồi, các cháu tốt nhất không nên tới gần, lỡ không may lại bị thương."

Người phụ nữ dẫn đường, dắt bọn Trình Tiểu Hoa đi ra cửa sau của siêu thị, đi vào nhà chính của nhà này, lại đi lên tầng hai, rồi dừng lại ở phòng cuối cùng. Cửa phòng bị khóa lại, bà lấy chìa khóa ra, tra vào trong ổ khóa xoay vài vòng, đẩy cửa ra.

Vừa đẩy cửa ra, một mùi khó ngửi xộc vào mũi. Kèm theo đó còn có tiếng dây xích "loảng xoảng".

Trên tường trắng trong phòng còn dán hai chữ "hỉ" đỏ thẫm nay đã phai màu. Nền nhà lát gạch, tuy là mới lau chùi, sàn nhà rất sạch sẽ, nhưng mà bên cạnh mép giường có một đống màu vàng nâu, làm cho toàn bộ căn phòng bốc mùi hôi thối.

"Sao con lại đi vệ sinh trên sàn, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, bên cạnh có bồn cầu, sao lại không biết dùng vậy hả!" Người phụ nữ lải nhải đi tới chỗ cửa cầm lấy cái chổi và đồ hốt rác, bên trong còn có cả đất cát để hốt đống phân đi sau đó lại quét vài cái, miễn cưỡng coi như sạch sẽ.

Lúc này bọn Trình Tiểu Hoa mới đi lại gần, cũng nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường.

Anh ta đang cuộn mình trên giường, dường như vì có người đến mà trở nên lo lắng, hai tay che mặt, thì thào tự nói: "Đừng tới hại tôi! Có quỷ, có yêu quái! Mẹ, mẹ ơi mau cứu con aaaaa!"

Người phụ nữ có lẽ đã quen bộ dạng này của anh ta, xích lại gần nói: "Tiểu Siêu, bạn học của con đến thăm con đó. Con nhìn xem, còn nhận ra bọn họ không?"

Thanh âm của anh ta dừng lại một chút, hai tay nhích xuống, lộ ra ánh mắt hoảng sợ, sau đó lại kêu lớn lên: "Đi ra! Cút ra! Đừng hại tôi! Yêu quái cút đi!!!"

Dây xích dưới chân cũng vì động tác của anh ta mà lắc lư càng mạnh hơn.

Người phụ nữ quay đầu lại, xấu hổ cười cười: "Nó đã dở dở điên điên được năm năm rồi, có khi cả cô cũng không nhận ra. Cám ơn các cháu đã đến thăm nó, nhưng... Ôi, đúng là cái nợ mà!"

Bình luận

Truyện đang đọc