TIỆM TRÀ SỮA NHÀ BẠCH HẠ

Edit: Cháo

45.

Lúc Summer trở lại văn phòng, Tiền Ngộ Đan vừa mới ký xong một xấp văn kiện.

Summer đặt cốc trà sữa vào tay Tiền Ngộ Đan, dưới đáy cốc còn lót giấy ăn in logo của quán.

Tiền Ngộ Đan đưa mắt nhìn Summer một cái, động tác ký tên vẫn rất lưu loát, “Sao hôm nay đi lâu vậy?”

Không hổ là Tiền hồ ly. Summer bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn đến chột dạ, “Trò chuyện với cậu chủ nhỏ chút thôi.”

“Nói chuyện gì?” Tiền Ngộ Đan đóng kẹp tài liệu lại, trong mắt viết rõ mấy chữ ‘Đừng có giở trò với tôi’.

Lần này thì Summer sợ thật rồi, “Ầy, ông chủ à, tôi đây là quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh mà. Tôi thấy anh rất quan tâm cậu chủ nhỏ kia, nên là giúp anh hỏi xem đối phương có ý đó không ấy mà.”

Tiền Ngộ Đan nhướn máy. Vậy mà anh lại không trách Summer cầm đèn chạy trước ô tô xen vào việc của người khác, “Cậu chủ nhỏ nói thế nào?”

“Cũng không có gì,” Summer dừng một chút, dùng ngữ điệu đúng mực, rất sợ lời tiếp theo đây sẽ kích thích Tiền hồ ly, “Chỉ là phát thẻ người tốt cho anh thôi.”

“Vậy sao.” Tiền Ngộ Đan đưa tay lấy tờ ghi chú cám ơn dán trên cốc trà sữa xuống, “Cô nói cái thẻ này hả?”

Trước giờ Summer không chú ý đến giấy ghi chú của tiệm, cô tiến lên cẩn thận nhìn tờ giấy, lúc này mới thấy trên đó dùng vài nét bút đơn giản vẽ hình đầu mèo và mấy chữ ngay ngắn nắn nót viết bên cạnh —

To* Tiền tiên sinh

*tiếng Anh

Summer tạm thời không bắt được suy nghĩ trong lòng Tiền Ngộ Đan, chị do dự ‘Ừm’ một tiếng không rõ ràng.

Còn Tiền Ngộ Đan thì cong môi cười, sau đó cất tờ ghi chú vào ngăn kéo.

46.

Tối hôm đó, có một nhóm học sinh vừa đi xem phim về đến tiệm.

Mười người gọi tám cốc đồ uống khác nhau khiến Bạch Hạ bận rộn một lúc lâu. Đến khi nhóm học sinh đó đi cũng đã qua 9 rưỡi rồi.

Lúc này Bạch Hạ mới nhận ra, hôm nay không thấy Tiền tiên sinh tới.

Là phải tăng ca hay có chuyện đột xuất không tới được, hoặc là sau này Tiền tiên sinh sẽ không tới nữa?

Bạch Hạ bỗng cảm thấy sức lực như theo lỗ chân lông thoát hết ra ngoài, cậu mệt mỏi dựa vào quầy thu ngân, vừa nghĩ tới chuyện Tiền tiên sinh có lẽ sẽ không tới nữa thì cả người như bị bao phủ bởi nỗi thất vọng.

Cậu thất vọng cái gì chứ?

Bạch Hạ nhìn tủ lạnh trong khu pha chế, trong đó vẫn còn một quả bưởi chùm.

Cậu nghĩ, cậu thất vọng vì sau này không được nhìn thấy Tiền tiên sinh nữa.

Vì sao lại như vậy?

Bởi vì Tiền tiên sinh là một người rất tốt.

Cậu cứ tự hỏi tự trả lời như vậy, không hề trốn tránh suy nghĩ chân thật trong lòng. Nhưng suy nghĩ thì cũng có giới hạn, khi Bạch Hạ đột nhiên hiểu ra lần trước cái cảm xúc phiền lòng thất vọng này xuất hiện là khi cậu mới biết yêu thì cậu trợn to mắt không thể tin nổi, trong thoáng chốc cậu không biết cảm giác thất vọng hay là tủi thân nhiều hơn.

Có lẽ cậu thích Tiền tiên sinh rồi…

Đương nhiên là thích rồi. Tiền tiên sinh tốt như vậy, có ai lại không thích anh chứ.

Nhưng với cậu, đây là đoạn tình cảm đã biết trước là không bệnh mà chết rồi. Tiền tiên sinh sao có thể thích một chủ tiệm trà sữa chẳng có gì tốt như cậu đâu.

47.

Lúc Tiền Ngộ Đan đến quán trà sữa, bên trong đã tắt gần hết đèn.

Cậu trai đang đứng trước máy thu tiền tính lượng bán ra hôm nay, dáng vẻ nghiêm túc như cậu học sinh đang khổ sở làm bài tập toán.

Đinh đang —

Chuông gió ở cửa reo lên. Tiền Ngộ Đan đón lấy ánh mắt bất ngờ của cậu trai, hỏi: “Tôi tới muộn quá. Đã đóng cửa rồi à?”

Cậu trai luống cuống đóng khay tiền trong máy tính tiền lại, “Chưa, chưa ạ. Tôi còn, còn tưởng rằng…” Nói được một nửa thì không nói gì nữa.

“Còn tưởng rằng cái gì?” Tiền Ngộ Đan cười nói, “Tưởng rằng tôi không tới sao?”

Cậu trai mất tự nhiên gật đầu một cái.

Ý cười trên mặt Tiền Ngộ Đan càng sâu hơn. Thật kì lạ, mỗi lần anh nhìn cậu sẽ không nhịn được mà cười mãi, “Khoảng thời gian này tôi sẽ tăng ca đến giờ này. Đương nhiên, nếu không tiện, sau này tôi sẽ…”

“Tiện! Tiện mà!” Tiền Ngộ Đan còn chưa nói hết đã bị Bạch Hạ vội vàng cắt lời. Sau khi ý thức được mình vừa thất lễ, cậu hạ giọng xuống, “Chỉ, chỉ cần anh tới, tôi, tôi sẽ làm.”

“Nếu không thế này nhé, tôi sẽ đưa cho cậu một khoản đặt cọc. Sau này cứ đúng giờ thì cậu làm trước cho tôi một cốc tam ca bưởi chùm, sau khi tan làm tôi sẽ xuống lấy, được không?” Tiền Ngộ Đan nói vậy, cũng là sợ mình làm cậu trai phải đóng cửa muộn.

Nhưng Bạch Hạ không nhận phần ân tình này, “Không, không cần, phiền toái như vậy. Làm trước, uống sẽ, không ngon. Không, không sao, một cốc, đồ uống, không mất, mất, bao nhiêu thời gian đâu.”

Biết săn sóc thật đấy.

Ánh mắt Tiền Ngộ Đan nhìn Bạch Hạ nhu hòa thêm mấy phần.

Bình luận

Truyện đang đọc