Khi An Nhiên và Tô Dịch Thừa đến, thì Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn còn đang bận
rộn trong bếp, thấy họ về, Lâm Tiểu Phân đuổi Cố Hằng Văn ra ngoài ngồi cùng Tô
Dịch Thừa, mà An Nhiên thì xung phong vào bếp nhận trợ thủ cho mẹ, tất nhiên là
nhân tiện hai mẹ con tâm sự riêng.
Nhìn một chút Cố Hằng Văn và Dịch Thừa
đang ngồi trên ghế sô pha bên ngoài nói chuyện gì đó, Lâm Tiểu Phân đóng cửa
phòng bếp, lôi kéo con gái nhỏ giọng hỏi: “An Nhiên, nói đối xử với con tốt
chứ?” Là người mẹ, điều lo lắng nhất không phải là gả con gái như thế nào mà là
quan tâm xem con rể đối xử với con gái như thế nào, chỉ có đối tốt với cô thì
mới coi như gả cho đúng người, nếu không cho dù điều kiện gia đình tốt hơn nữa
mà chồng không thương mình thì làm gì có hạnh phúc đây.
An Nhiên gật đầu:
“Anh ấy đối xử với con rất tốt.” Lời này cũng không phải là an ủi mẹ, ngắn ngủi
vài ngày sống chung, Tô Dịch Thừa đối với cô thật không còn gì để nói.
“Vậy
là tốt rồi, tốt rồi.” Nghe vậy, Lâm Tiểu Phân vui mừng gật đầu, năm đó nhìn con
gái vì Mạc Phi mà đau khỏ, bà sợ cô dẫm vào vết xe đổ của mình, nhưng mà Cố Hằng
Văn nói không sai, bà có thể gặp được người đàn ông như Cố Hằng Văn, dĩ nhiên An
Nhiên cũng có thể gặp được một người đàn ông biết quý trọng cô.
“Mẹ, trong
nồi của mẹ là canh gì a, thơm quá!” An Nhiên muốn đưa tay mở nắp xem một chút,
lại bị một tay Lâm Tiểu Phân giữ lại.
“Còn chưa chín, không được mở. Củ mài
hầm gà ác mà con thích ăn nhất.” Vừa nói, vừa đẩy cô sang một bên, “Con đi ra
ngoài đi, trong này nhiều dầu mỡ, con cũng không giúp được cái gì, đi ra ngoài
với Dịch Thừa đi.”
An Nhiên thè thè lưỡi, nói: “Để cho anh ấy và cha nói
chuyện đi, chủ đề của đàn ông, đàn bà không tham gia.” Thật ra chủ yếu là cô
cũng không biết ra ngoài nói chuyện gì với anh, mặc dù nói họ là vợ chồng, nhưng
cuối cùng cũng không quá quen thuộc.
“Vậy con vào phòng con xem đi, mẹ đã thu
dọn xong đồ của con rồi, con xem còn sót cái gì không.” Lâm Tiểu Phân mở nắp nồi
canh nhìn một chút, thấy màu canh chắc chỉ còn mười phút nữa.
An Nhiên ôm lấy
mẹ từ phía sau, có chút làm nũng để cằm trên bả vai của mẹ, bĩu môi nói bên tai
bà: “mẹ, con không muốn dọn.”
Lâm Tiểu Phân tức giận, vỗ nhẹ tay cô, cười
mắng: “bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như trẻ con, con đã kết hôn rồi còn không dọn
thì lúc nào dọn a!”
“Con không muốn dọn, không thì mẹ cho con ở nhà suốt đời
đi.” An Nhiên đùa giỡn nói.
“Thôi thôi thôi, ở nhà 28 năm còn chưa đủ
hả.”
“Chưa đủ, muốn ở cả đời.”
“Con không đủ còn mẹ thấy con đã chán lắm
rồi, ước gì con nhanh chóng gả ra ngoài.” Lâm Tiểu Phân cười nói: “đừng làm nũng
nữa, mau kiểm tra xem còn quên cái gì, để còn ăn cơm.”
An Nhiên gật đầu, từ
phòng bếp đi ra ngoài.
Tô Dịch Thừa trò chuyện với Cố Hằng Văn ngoài phòng
khách, khi Cố Hằng Văn biết Tô Dịch Thừa cũng luyện viết thư pháp, liền kéo anh
đến thẳng thư phòng rồi, nói muốn xem chữ anh.
Thấy không từ chối được, Tô
Dịch Thừa cũng không từ chối nữa, đề bút viết lên trang giấy Tuyên Thành chữ
‘Nhiên’, cầm bút vô cùng khỏe khoắn, thích hợp.
“Dịch Thừa, con luyện chữ đã
bao lâu?” Cố Hằng Văn nhìn chữ trên bàn kia, không nhịn được liên tục gật đầu,
chữ viết của Tô Dịch Thừa đích thực vô cùng đẹp, dù ông đã luyện chữ hơn ba mươi
năm, cũng không dám nói mình viết đẹp hơn anh.
“Khiến cha chê cười rồi, từ
tiểu học con bắt đầu luyện chữ, nhiều năm rồi mà chẳng tiến bộ.” Tô Dịch Thừa
khiêm tốn nói.
“Không không không, chữ con viết rất đẹp, mạnh mẽ lại có hồn,
mỗi nét bút đều vô cùng thích hợp.” Cố Hằng Văn tán thưởng. Trong lòng lại càng
vừa ý với người con rể này.
Lâm Tiểu Phân đẩy cửa vào, nhìn hai người họ,
nói: “ra ngoài ăn cơm thôi, cơm nước xong lại nghiên cứu chữ.”
“Đúng đúng
đúng, ra ngoài ăn cơm, ra ngoài ăn cơm.” Cố Hằng Văn cười nói.
Ba người từ
thư phòng đi ra ngoài, dường như An Nhiên vẫn còn ở trong phòng, Lâm Tiểu Phân
cất giọng gọi An Nhiên: “An Nhiên, đi ra ăn cơm đã.”
Đến khi ba người ngồi
xuống cũng không thấy An Nhiên ra ngoài.
“Con bé này ở trong phòng làm cái
gì, đến lúc ăn cơm cũng không biết đi ra.” Nói xong, Lâm Tiểu Phân định đứng lên
đi gọi An Nhiên, lại bị Tô Dịch Thừa ngăn cản.
“Mẹ, để con đi.”
Lâm Tiểu
Phân và Cố Hằng Văn trao đổi ánh mắt, mỉm cười gật đầu, “được, con đi đi, phòng
An Nhiên là phòng đầu tiên bên trái.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, đứng dậy đi đến
phòng An Nhiên. Gõ cửa, không thấy trong phòng có động tĩnh gì, anh liền đẩy cửa
đi thẳng vào, nhìn thấy An Nhiên đang bất động ngây ngốc ngồi ở đầu giường,
trong tay cẩm một quyển sách, cô không có xem nhưng lại xuất thần, thậm chí
không có phát giác được Tô Dịch Thừa đi vào.
Tô Dịch Thừa đi đến trước mặt
cô, lấy quyển sách trong tay cô ra, là tập ‘Bầy chim lạc’ của Tagore.
Đến khi
quyển sách trên tay bị lấy đi, An Nhiên mới phục hồi tinh thần, nhìn Tô Dịch
Thừa đang đứng trước mắt, nhưng hoàn toàn không biết anh vào từ lúc nào.
Tô
Dịch Thừa lật xem tập thơ, nói: “Tập thơ này anh đã từng học hồi học cao trung,
bao nhiêu năm rồi cũng chưa động vào, đoán là đã ném vào thư phòng của lão đầu
tử đi.”
An Nhiên đứng lên, lấy quyển thơ từ trong tay anh, không tiếp lời
anh, hỏi ngược lại: “Sao anh lại đi vào.”
Tô Dịch Thừa cười cười, quay đầu
quan sát phòng An Nhiên, căn phòng được bố trí vô cùng đơn giản và trang nhã,
vách tường màu trắng thuần, phối hợp với tủ quần áo đồng màu, ga giường màu hồng
nhạt, không có bàn trang điểm như con gái bình thường, gần ban công có một bàn
đọc sách không lớn. Phía trên bày biện một số bộ sách chuyên ngành kiến trúc,
cùng giấy vẽ và thước to. Trên tủ đầu giường đặt một cái đèn bàn nhỏ, ngoài ra
còn có một khung ảnh nhỏ, trong ảnh là An Nhiên tóc dài xõa ngang vai, mặc đồng
phục học sinh, trên khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào rất đẹp.
Tô Dịch Thừa khom
lưng cầm lấy tấm ảnh kia, nhìn An Nhiên trong tấm ảnh, nói: “Em hẳn nên cười
nhiều hơn, em cười rất đẹp.”
Da mặt An Nhiên ửng đỏ, đoạt lại tấm ảnh từ
trong tay anh, từ nhỏ da mặt cô rất mỏng, không chịu được lời khen ngợi cũng
không chịu được lời cười nhạo.
Tô Dịch Thừa mỉm cười, lấy quyển sách và tấm
ảnh trong tay cô để lên tủ đầu giường bên cạnh, kéo tay cô đi ra ngoài, mở miệng
nói: “Cơm chín rồi, mẹ bảo anh vào gọi em ra ăn cơm.”
Lâm Tiểu Phân và Cố
Hằng Văn nhìn bọn họ nắm tay nhau ra ngoài, gương mặt An Nhiên còn đỏ rực, thì
hai người nhìn nhau cười mờ ám.